Lao Tù Tuyệt Vọng

Chương 10

"Y Mạn của ta...Em có sợ không? Lúc ta cho em vào trong quan tài, em có sợ không?" Arx nhẹ nhàng bế Y Mạn ra khỏi quan tài.

Y Mạn không nói gì, nhưng cơ thể y lại run rẩy. Y không hiểu tại sao Arx lại hỏi như vậy nữa. Đúng thế, y sợ hãi, y đã khóc, nhưng hắn lại chỉ đứng bên ngoài lạnh lùng nhìn y. Đây có phải là đáp án mà hắn muốn không?

"Uống đi Y Mạn, ta biết em khát. Ngoan, xuống hết đi." Arx cười với Y Mạn, cầm một ly máu tươi đưa tới bên miệng Y Mạn.

Y Mạn mở cánh môi khô nứt của mình ra, uống cạn máu bên trong ly. Y biết làm như thế này đồng nghĩa với việc y đã chịu thua. Nhưng y thật sự quá khát, chỉ muốn được uống máu.

Arx cười cười, lại lấy thêm cho Y Mạn một ly máu khác. Cho đến khi gương mặt tái nhợt như tờ giấy đã có chút hồng hào hắn mới dừng lại.

"Y Mạn, nếu ta biết làm như thế này có thể khiến em thuận theo ta thì ta đã sớm làm rồi. Có vậy em mới không muốn trốn khỏi ta nữa, hay là dùng cái chết để rời ta đi."

Y Mạn nghe xong, gương mặt có chút hồng hào lại trở nên trắng bệch. Y không thể phủ nhận, y rất sợ bộ dáng 17 tuổi của Arx, sợ hắn lại làm chuyện gì đó tàn nhẫn đối với mình.

"Thật là...Mới chỉ nói một câu mà em đã bị dọa thành thế này. Em trở nên thật yếu đuối, Y Mạn của ta..." Trong giọng điệu của Arx không hề có ý trách cứ, ngược lại có chút đau lòng.

Hắn vuốt ve gương mặt thanh tú của Y Mạn, hôn xuống trán của y, hai mắt y, mũi của y, cuối cùng là mơn trớn lên đôi môi của y. Đầu lưỡi hắn liếʍ đi vết máu dính trên môi Y Mạn, trong lòng dâng trào khát vọng nóng bỏng, khiến hắn siết chặt vòng tay ôm lấy Y Mạn, cuồng loạn tham nhập vào trong miệng y, giao triền với đầu lưỡi của y.

Y Mạn gần như không thở nổi. Arx ôm quá chặt, giống như sợ y sẽ chuồn mất vậy. Nụ hôn của hắn còn nóng bỏng hơn so với trước kia, như muốn khiến y bị tan chảy. Cả người Y Mạn vô lực nắm lấy áo của Arx, tùy ý để hắn hôn mình.

Arx thở phì phò rồi rời khỏi môi Y Mạn, mê luyến xoa lên môi y. "Không sao nữa rồi, Y Mạn. Không sao nữa rồi."

Y Mạn mở to mắt nhìn Arx, y nhớ tới cảm giác cô độc trong quan tài tối om, nhớ tới lúc Arx châm chọc, kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình, hốc mắt hơi đỏ lên. Y vùi mặt vào trong ngực Arx, khó thành tiếng, chỉ mong Arx đừng đối xử như vậy với mình nữa.

Arx vỗ về Y Mạn, hôn lên những giọt nước mắt trên mặt Y Mạn, "Đừng khóc, không sao nữa rồi mà. Ta sẽ không làm thế với em nữa..."

Y Mạn chủ động hôn lên môi Arx. Y không biết vì sao mình lại làm thế. Có lẽ đúng như Arx nói, y đã sớm yêu hắn rồi.

Arx có hơi ngạc nhiên, cảm giác vui sướиɠ khó hiểu trào lên trong lòng. Hắn siết chặt Y Mạn, đáp lại bằng một nụ hôn mãnh liệt hơn nữa.

"Ưʍ..." Y Mạn than nhẹ một tiếng, hai tay vòng lên ôm cổ Arx.

Nghe được tiếng rên trầm thấp đầy gợi cảm của Y Mạn, máu nóng trong người Arx dâng lên. Hắn bế Y Mạn tới giường, đè lên người y, điên cuồng hôn khắp mặt y.

Y Mạn bắt đầu run rẩy, ý thức lúc mơ hồ lúc thanh tỉnh, quần áo trên người dần bị cởi bỏ, cuối cùng hai thân thể trần trụi dán vào nhau.

"Y Mạn. Sao em lại có thể khiến ta trầm mê đến mức này cơ chứ..." Arx vừa hôn cằm Y Mạn vừa nói. Hai tay ngao du trên thân thể y, xoa lên chỗ tư mật của y, rồi đến đùi, bụng, cuối cùng dừng lại ở hai điểm nổi lên trước ngực y.

"Ưʍ..A..." Y Mạn ngẩng đầu lên, miệng khẽ ngâm nga. Theo mỗi một vị trí mà môi Arx lướt qua, y lại không kiềm chế được mà kêu ra tiếng, kɧoáı ©ảʍ như trận sóng lớn không ngừng ập vào y, như muốn nuốt chửng y.

Thanh âm mê người của Y Mạn lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của Arx. Hắn vươn một tay vuốt ve thắt lưng của Y Mạn, tay còn lại cầm phân thân của Y Mạn, nhẹ nhàng lên xuống.

"Đừng..." Y Mạn run rẩy mãnh liệt, khẽ lên tiếng cầu xin, cảm giác thẹn thùng khiến y muốn cự tuyệt, y chỉ có thể dùng hai bàn tay che kín mặt mình, không muốn nhìn thấy động tác kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Arx trên thân thể mình.

"Đây là lần đầu tiên của Y Mạn?" Arx xoay người Y Mạn nằm úp xuống, dán thân thể lên lưng của Y.

"Đừng hỏi nữa...A..." Y Mạn còn chưa kịp mắng hắn vô sỉ, bàn tay đang nắm phân thân của y đã tăng thêm lực, khiến y không nhịn được bắn ra. Cơ thể vì được giải phóng nên hơi run rẩy.

"Vậy ta chính là người đàn ông đầu tiên của Y Mạn rồi. Thật là vinh hạnh. Ha ha..." Arx hôn má Y Mạn, ôm chặt thắt lưng hắn, dùng ngón tay dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ xâm nhập vào phía đằng sau của Y Mạn.

"Đừng!" Cơ thể Y Mạn trong nháy mắt trở nên cứng đờ. Phía sau bị hai ngón tay chen vào trong, Y Mạn không quen bị như vậy.

"Thả lỏng một chút, Y Mạn..." Arx đưa tay con lại xoa xoa trên lưng Y Mạn, sau đó chuyển sang xoa vuốt đầu ngực y. Sợ y không thể thả lỏng cơ thể được, hắn còn dịu dàng rướn lên hôn xuống mặt y. Cho đến lúc Y Mạn không chịu nổi cảm giác tê dại trước ngực, bắt đầu thở dốc, Arx mới tiếp tục đưa thêm một ngón tay nữa vào trong chốn khô khốc của Y Mạn.

"Không thể...A...Mau dừng lại..." Y Mạn nắm chặt bàn tay đang trêu đùa trước ngực mình. Những ngón tay đang xâm nhập vào trong cơ thể của Y Mạn, có lẽ là do dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ nên trở nên dễ dàng ma sát hơn, khiến Y Mạn sinh ra kɧoáı ©ảʍ khác lạ.

"Y Mạn, rất nhanh thôi, em sẽ càng cảm thấy thư thái. Ta sẽ yêu thương em, giống như lúc trước ta đã nói. Sẽ khiến toàn thân em dính đầy mùi của ta, khắp người em đều sẽ là ấn ký thuộc về riêng ta..." Ba ngón tay Arx không ngừng ra vào bên trong tiểu huyệt đang co rút.

"Dừng tay đi...Đừng di chuyển nữa...Hô..." Y Mạn nắm chặt tay Arx, thấp giọng cầu xin.

Arx rút tay ra khỏi cơ thể Y Mạn, nâng mặt y lên, hôn sâu một cái, "Đừng sợ, ta sẽ không khiến em bị thương."

Y Mạn thở hồng hộc, nhận lấy cái hôn của Arx. Cơ thể được bàn tay lạnh lẽo của hắn vuốt ve mà sinh ra kɧoáı ©ảʍ. Bàn tay kia của hắn di chuyển xuống dưới đùi Y Mạn, hơi nâng chân y lên, để chân y vòng qua thắt lưng hắn, sau đó chặt chẽ kết hợp.

"Ưʍ..." Arx thỏa mãn than nhẹ một tiếng, hắn có thể cảm nhận được "Y Mạn" đang siết chặt "hắn", thật chặt, cũng thật ấm, khiến hắn điên cuồng.

"A..." Y Mạn cơi rướn người lên, tiếng kêu khàn khàn vang lên. Của Arx quá lớn.

"Y Mạn, Y Mạn. Dáng vẻ này của em khiến ta phát điên lên được..." Arx ôm chặt thắt lưng Y Mạn, thì thầm bên tai y, tính khí thô to tiến nhập vào cơ thể y, nhẹ nhàng di chuyển.

"Arx..." Y Mạn run giọng kêu lên, đôi mắt u ám giờ đã thay bằng vẻ trầm mê. Cơ thể tràn đầy tìиɧ ɖu͙© đung đưa lên theo động tác của Arx. Nhiệt độ ở nơi hai người kết hợp tăng lên, sôi trào trong máu.

Arx bắt đầu tăng nhanh tốc độ, hắn muốn hung hăng xỏ xuyên Y Mạn, làm cho y khắc sâu vào đầu khoảnh khắc này, nhớ kỹ hắn yêu y đến mức nào, hắn muốn y đến mức nào. Hắn không quản được y có thể chống đỡ được hay không, càng lúc tấn công càng thêm mạnh mẽ.

"A...A..." Y Mạn cơ hồ không thể chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế, miệng bắt đầu phát ra những tiếng ngâm nga khàn khàn, muốn cầu xin Arx đừng như vậy, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể rêи ɾỉ, mặc cho Arx xâm chiếm cơ thể của mình.

"Y Mạn...Ti amo...nella mia vita di immortality, siete il mio soltanto amore..." (Y Mạn, ta yêu em. Em là người ta yêu nhất trong suốt những năm tháng bất diệt của mình)

Arx mãnh liệt xuyên vào, sau khi thỏa mãn phóng thích du͙© vọиɠ, hắn cũng thổ lộ tiếng lòng của mình với Y Mạn.

Y Mạn nghe không hiểu hắn nói gì. Nhưng chuyện này cũng không quan trọng. Y đã yêu hắn, nhưng đi yêu một người tàn nhẫn máu lạnh như hắn...liệu có thể không?

Y Mạn nghi hoặc, cuối cùng lại bị cái hôn đầy dịu dàng của hắn khiến cho y quên đi hết tất cả. Y mỉm cười nhìn hắn, không phải là nụ cười đầy cay đắng, không phải là nụ cười đau thương, mà là nụ cười...của hạnh phúc.

—-

Mấy điêm tiếp theo, Arx luôn đưa Y Mạn tới đại sảnh đế uống máu, sau đó lại đưa Y Mạn trở về phòng. Có đôi khi hai người không làm gì khác, chỉ trần trụi nằm ôm nhau. Có đôi khi Arx sẽ "yêu" y tận đến khi bình minh lên.

Không thể phủ nhận, Y Mạn cảm thấy mấy ngày qua chính là mấy ngày tươi đẹp nhất của mình. Arx làm đúng y như lời hắn đã nói, hàng đêm đều toàn tâm toàn ý yêu thương y, cưng chiều y, thậm chí là dung túng cho y, khiến y hoàn toàn có cảm giác của một người đang được yêu thật sự. Đoạn thời gian hạnh phúc này gần như khiến y quên sạch Arx là kẻ tàn nhẫn ra sao. Tuy bây giờ hắn không còn ép y đi hút máu người nữa, trái lại còn săn sóc đổ máu tươi vào một bình rượu để y uống, nhưng y vẫn cảm thấy bất an, y cũng không hiểu vì sao mình lại bất an nữa.

Y Mạn mở to hai mắt. Y đang nằm trong quan tài mà hai người vẫn thường ngủ cùng nhau. Nhưng tối nay, Arx lại không tới đây, chỉ có một mình y cô đơn nằm bên trong.

Y đẩy nắp quan tài ra, đứng lên nhìn khắp phòng, không có bóng dáng của Arx. Y không khỏi nhíu mày, ra khỏi quan tài, tiến tới đại sảnh.

Lúc vào trong, y lại chứng kiến một cảnh tượng cực kỳ khó chịu. Arx luôn miệng nói yêu mình, lại đang dịu dàng vuốt ve gương mặt của Philistines đang rúc vào trong ngực hắn.

Y Mạn lẳng lặng đứng nhìn, y muốn xem xem hai người kia rốt cuộc tới lúc nào mới phát hiện ra chính mình. Quả nhiên, Arx là người đầu tiên nhìn thấy Y Mạn. Hắn nở nụ cười khờ dại, vươn tay vẫy gọi Y Mạn đang đứng ở cửa.

"Lại đây, Y Mạn."

Y Mạn lập tức quay đầu bỏ đi. Y không rõ là mình đang đố kị hay là đang tức giận, hoặc cũng có thể là y có cả hai cảm giác này. Nếu như lúc nãy Arx buông Philistines ra, y có lẽ sẽ không tức như vậy, nhưng đằng này, Arx lại vừa giữ nguyên tư thế âu yếm Philistines vừa đưa tay ra vẫy gọi mình. Hỏi sao y có thể không tức đây?

Y quay về phòng, cầm chai rượu chứa máu lên uống mấy ngụm, sau đó hờn dỗi ngồi trên giường đợi Arx đến dỗ dành mình. Có điều ngồi đợi đến tận khi bình minh sắp lên mà vẫn không thấy Arx xuất hiện. Y nổi giận, ném quan tài của Arx ra khỏi phòng, sau đó khóa phòng lại, nằm lên giường mà ngủ.

Tới đêm, lúc mở mắt thì thấy quan tài của Arx lại được đặt trở lại bên giường, Y Mạn chỉ lạnh lùng liếc qua, không mở miệng nói cái gì.

Y đứng lên đi tới đại sảnh. Lần này, còn chưa tới nơi thì đã thấy Arx đang ở trong hoa viên, hắn đang ôm một nữ ma cà rồng khác, bàn tay trêu đùa trên cơ thể của cô ta, cũng hôn cô ta như đã từng hôn y. Y Mạn không tiến lên, y xoay người nhìn Philistines đang đi theo phía sau mình. Gã đang cười đến hả hê, khiến Y Mạn cực kỳ không thoải mái.

"Sao nào? Đố kị à?" Philistines hỏi.

"Thế thì đã sao?" Y Mạn không có thiện cảm với gã một chút nào. Đáp lại lời gã cũng chỉ là vì phép lịch sự.

"Công tước ghét nhất là có người nhúng tay quản chuyện của mình. Tốt nhất ngươi đừng đố kị quá, khiến Công tước tức giận thì ngài sẽ không yêu thích ngươi nữa đâu. Dù sao, tuổi tác và diện mạo của người cũng xem như là kiểu mà Công tước thích nhất. Ngài rất thích những cô thanh thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp, hơn nữa từ trước tới nay, ngài chưa bao giờ chuyện sủng một người cả. Ngươi ấy à, có thể có được mấy phần sủng hạnh kia đã là tốt lắm rồi. Nên cảm thấy đủ đi!" Philistines dùng thái độ cao ngạo nói với Y Mạn.

Y Mạn không đáp lời, trong lòng đau đớn như bị xé rách. Y cố gắng tỏ vẻ không có gì, xoay người đi trở về phòng.

Đóng cửa phòng lại, ngồi ở trên giường, Y Mạn thở hắt một hơi. Y đưa tay lên ôm ngực mình, huyết lệ đã lâu chưa thấy lại bắt đầu chảy xuống, "Đau quá! Hóa ra, cảm giác đau lòng chính là như thế này..."

Y Mạn cười khổ, nước mắt không ngừng chảy, "Y Mạn. Mày đúng là ngu ngốc! Biết rõ là không thể mà vẫn đi yêu hắn. Hắn tàn nhẫn, hắn máu lạnh, hắn hại chết người thân của mày. Mày lại vẫn ngu ngốc mà đi yêu hắn. Còn giao cả thân lẫn tâm mình cho hắn. Ngu quá, ngu quá đi!"

Y nhào xuống giường mà khóc. Y rất mong lúc này Arx sẽ xuất hiện ở đây, an ủi mình, dỗ dành mình, hôn mình...

Chỉ là tận đến lúc y ngủ thϊếp đi rồi, Arx vẫn chưa từng xuất hiện. Tim của y, cũng từ đêm đó mà lạnh dần. Tia hi vọng mỏng manh hoàn toàn bị cắt đứt.

Cứ thế qua hơn một tháng, Y Mạn chết tâm. Y trở lại là mình trong quá khứ, lẳng lặng nhìn cuộc sống trôi đi, đứng trong góc tối nhìn Arx hết ôm người này lại ôm người nọ.

Y Mạn không hiểu vì sao đám ma cà rồng lại có thể hưởng thụ tình yêu ít ỏi của Arx đến như thế. Nhưng y không làm được.

Y xoay người quay về phòng, ngồi trên giường, lặng lẽ uống máu. Đột nhiên tiếng mở cửa vang lên, y hơi khựng người một chút rồi lại tiếp tục uống, không nhìn đến Arx đang đi về phía mình.

"Y Mạn, sao thế? Thấy ta đến em không vui sao?" Thấy Y Mạn lãnh đạm với mình, Arx cảm thấy nghi hoặc. Hắn ngồi xuống, ôm Y Mạn từ phía sau.

"Tôi phải cảm thấy vui sao?" Y Mạn lập tức đứng lên, đi ra đứng ở bên cửa sổ.

Arx đứng lên đi qua chỗ Y Mạn đang đứng, ôm đầu vai y, nhẹ hôn lên rồi hỏi, "Em đang giận dỗi mấy ngày nay ta không tới thăm em phải không?" (#VL: MẤY-NGÀY-NAY =.= 1 tháng có 30 ngày đấy ông cố của con ạ, học lại cách sử dụng lượng từ giùm con cái)

"Cho dù anh không tới thăm tôi, tôi cũng có chân để tự qua đó thăm anh." Y Mạn cảm thấy cực kì tủi thân, nhưng lại không muốn dễ dàng chịu thua.

Nghe vậy. Arx cười ha hả, có vẻ rất vui mà nói, "Y Mạn thân yêu, em đang ghen."

"Đừng có nói với tôi bằng cái giọng đấy!" Y Mạn dùng sức đẩy Arx ra.

Arx bị thái độ của Y Mạn chọc giận. Hắn lạnh mặt nhìn y, "Y Mạn. Em ghen là chuyện của em. Ta yêu chiều em không có nghĩa là em có thể ăn nói vô lễ với ta như vậy!"

"Vô lễ? Anh coi tôi là cái gì? Cũng giống như đám thủ hạ của anh sao? Mỗi đêm đều phải nghển cổ chờ mong anh đến sủng hạnh?" Y Mạn thật sự bị tổn thương, hốc mắt trở nên đỏ ửng.

"Nhưng chí ít thì em cũng phải biết rằng ta yêu em nhiều hơn bọn họ. Vì sao em còn chưa thấy đủ cơ chứ?!" Arx rống lên.

"Ra ngoài!" Y Mạn xoay người, âm thanh run rẩy. Y nghe được tiếng vỡ vụn trong tim mình, mọi hi vọng hoàn toàn tan biến.

Đúng vậy! Y biết, y vẫn luôn biết người Arx yêu nhất là mình. Hắn vẫn thường dùng giọng điệu yêu chiều nỉ non rằng y chính là người hắn yêu nhất. Hắn đã từng nói rất nhiều, hắn muốn y chỉ có thể đặt tâm tư lên hắn, nhưng còn hắn thì sao? Đưa cho y một tình yêu không trọn vẹn...Hắn ích kỉ đến vậy...

"Y Mạn..." Giọng Arx dịu lại. Hắn đang định tiến lên trấn an Y Mạn, lại bị y gạt ra.

Arx tức giận lớn tiếng, "Quên đi! Em muốn yêu muốn ghen thế nào thì kệ em!"

Nói xong hắn bỏ đi. Y Mạn quay đầu nhìn bóng dáng của Arx. Gương mặt anh tuấn lại đẫm nước mắt. Y không cần nữa...Dù sao tâm cũng đã chết! Rời đi thôi, đã chẳng còn gì để lưu luyến nữa rồi. Nơi này cho dù không có y thì cũng chẳng sao cả.

Không mang theo bất kì vật dụng gì, cũng không lưu lại bất kì thứ gì, Y Mạn rời đi. Y muốn quên đi, quên đi tình càm của mình đối với Arx, quên đi mọi chuyện xảy ra tại nơi này, tới thế giới riêng của mình. Không yêu, không ghen, không đau lòng, không còn phải rơi lệ...

—-

Nhá chương 11

"Y Mạn, em không ngoan một chút nào! Bỏ đi lâu như thế, hại ta phải truy đuổi em suốt hơn một tháng. Không ngờ không có ta ở bên cạnh, em lại cùng người khác lên giường. Em nói xem, ta có nên tức giận không?"

#VL: Chương này mình chưa beta, để sau đi, mỏi tay mỏi mắt quá rồi T.T Bao giờ beta thì mình sẽ xóa dòng này đi nhé!