Lao Tù Tuyệt Vọng

Chương 8

Khi những tia nắng cuối cùng của buổi chiều biến mất, đêm tối lại hiện ra. Tất cả loài vật sống về đêm tỉnh giấc. Đủ mọi loại âm thanh vang lên. Lúc này, những người bị nhốt ở trong tòa thành cũng bắt đầu kêu rên, khóc lóc cho sinh mệnh sắp tận của mình.

Y Mạn nằm im trên giường nhìn ánh đèn trên trần nhà. Khát vọng nguyên thủy nhất trong cơ thể thúc giục y, muốn y cũng giống như đám ác ma, tới đại sảnh uống máu ngọt của những con người kia.

Nhưng sau một lúc lâu, Y Mạn vẫn nằm nguyên như vậy. Y đang đấu tranh tư tưởng sao? Đúng thế...Y vẫn chưa từ bỏ ý định muốn vũng vẫy, không chịu ngủ trong quan tài là vì hi vọng mình còn có chút gì đó giống con người. Không gia nhập cùng đám ác ma kia, là vì muốn chứng minh mình không phải là người dễ dàng bị dục niệm đánh bại. Y muốn thuyết phục chính mình, rằng y vẫn là một con người như trước kia...Là một con người...rất bình thường, biết khóc, biết cười, biết sợ, cũng sẽ có cảm giác bị lương tâm rằn vặt...

Mấy ngày qua, y đã khóc lóc, đã cầu xin, nhưng Thượng đế vẫn không đáp lại lời y. Có lẽ Arx đã nói đúng một chuyện, tín ngưỡng mà y vẫn luôn hướng tới quả là ngu xuẩn. Vì sao mình lại có thể ngu ngốc mà đi khẩn cầu một vị thần không có thực cơ chứ?! Giờ đây y chỉ còn lại có chính mình, với hai bàn tay trắng, và một cơ thể bị nguyền rủa.

Y của hiện giờ, phải dựa vào máu người để sống. Y muốn chết, nhưng Arx lại không cho phép. Y không uống máu, Arx lại ép y uống, lúc cần thiết, hắn thậm chí còn tự tay rạch cổ của con người, vẩy máu lên người y, lại tàn khốc cười rồi nhìn y giống như một con dã thú đói khát mà lao tới uống cạn máu của người đó. Y hận ban đêm, nhưng lại không thể thoát ra khỏi sự đe dọa của Arx mà tiếp tục kéo dài hơi tàn.

Trước đây, ban đêm ở trong mắt y từng đẹp biết bao. Y luôn thích nhìn bầu trời đêm qua khung cửa sổ. Ánh mắt lấp lánh nhìn màn đen ngoài trời, thật đẹp, khiến y quên mất cả thời gian.

Nhưng bây giờ, đêm tối đối với y chính là cơn ác mộng, nhìn trời đêm y chỉ cảm thấy tuyệt vọng. Rất nhiều chuyện xảy ra ở dưới bức màn tối này mà không ai hay tới, càng không ai biết lúc này y đang phải giãy dụa đến mức nào. Sao y có thể không tuyệt vọng được kia chứ?

Y Mạn từ từ nhắm hai mắt lại, cưỡng chế mình không để ý tới Arx đang bước vào. Y biết, Arx tới để đưa y đi ăn. Giờ phút này, y thật sự hi vọng mình đừng có cố gắng kiên cường như thế, hi vọng mình bị ép tới điên luôn đi, ít nhất y sẽ không còn phải mang theo ý thức thanh tỉnh khi gϊếŧ người, không còn phải tỉnh táo lại từ trong cơn kɧoáı ©ảʍ, để rồi lại cảm thấy ăn năn thống hận.

"Y Mạn. Em nên dậy đi thôi." Arx ngồi xuống bên giường, vỗ nhẹ gương mặt của Y Mạn, giọng điệu ôn nhu.

"Tôi không muốn dậy. Cơ thể vẫn rất mệt, để tôi ngủ tiếp một lúc đi." Y Mạn nhắm mắt lại, cứng nhắc trả lời.

"Y Mạn, Y Mạn của ta. Em tưởng rằng mình vẫn còn là con người sao? Đã qua nhiều ngày rồi mà em vẫn chưa quen nổi với sự biến đổi trong cơ thế mình à?" Arx khẽ cười, cúi đầu hôn môi Y Mạn.

Y Mạn xoay người, không để Arx đυ.ng vào mình. Có lẽ Arx không biết, điều mà y thực sự không quen được nhất chính là sự đυ.ng chạm của hắn. Y đang dần dần không thể chống cự được, y sẽ trầm mê, sẽ hưng phấn, sẽ không thể thoát ra được mất! Y sợ một ngày nào đó, y sẽ giống những đám ma cà rồng kia, sẽ phải thần phục dưới ma lực cường đại cùng khí thế của hắn. Đây là điều y không muốn nhất!

"Đi thôi Y Mạn. Đêm nay, ta có món quà muốn tặng em." Arx hôn lên đầu vai Y Mạn.

Y Mạn hơi run lên, không phải bởi vì lời nói của Arx khiến y sợ hãi, mà là vì, dù đã bị ngăn cách bởi một lớp áo nhưng y vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác mềm mại từ đôi môi của hắn.

"Để tôi tự đi."

Arx sao có thể nghe lời Y Mạn được. Hắn bế ngang Y Mạn lên, miệng mỉm cười. Hắn hôn má Y Mạn một cái rồi bế y xuống giường, đi tới đại sảnh.

"Đủ rồi! Thả tôi xuống!" Mắt thấy đã sắp tới đại sảnh, Y Mạn kịch liệt phản kháng. Nói thế nào thì trước đây y cũng từng một một quý tộc, y tuyệt đối không cho phép mình lại giống như một người phụ nữ mà bị ôm vào trong đại sảnh!

Arx dường như hiểu được tâm tư của Y Mạn, cũng không gây khó dễ cho y nữa. Hắn thả Y Mạn xuống, nắm chặt tay Y Mạn rồi tiếp tục đi vào bên trong.

Y Mạn chưa được ăn nên thân thể có hơi suy yếu. Cho dù Arx đã đi chậm lại nhưng y vẫn phải cố hết sức mới theo kịp hắn. Những ánh mắt đố kị xung quanh khiến y chỉ muốn lập tức quay về phòng, tiếp tục đắm chìm trong cảm giác đau khổ dằn vặt của bản thân.

Arx kéo Y Mạn tới đứng trước một bao bố bên tường, bên trong bao có cái gì đó đang ngọ nguậy, tiếng "ô ô" do bị bịt miệng không ngừng vang lên.

"Nào, Y Mạn, tự em mở ra xem đi."

"Anh rốt cuộc mốn làm gì?" Y Mạn đứng yên, trừng mắt với Arx, như muốn tìm ra một chút manh mối nào đó từ trong ánh mắt của hắn, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhìn thấy được một đôi con ngươi màu tím sâu thăm thẳm.

"Y Mạn, Y Mạn yêu quý của ta. Sao em lại có thể dùng giọng điệu đầy căm thù này để nói chuyện với ta cơ chứ? Ta chỉ là muốn em được vui vẻ thôi mà." Arx ôm người Y Mạn, trên môi là nụ cười mỉm.

Y Mạn quay đầu đi, không muốn nhìn thấy gương mặt mỹ lệ kia nữa, y sợ rằng mình không cẩn thận sẽ lại bị mê hoặc mất.

Arx thấy Y Mạn không có ý định mở bao bố ra, hắn đành tự tay mở ra, kéo đầu bao bố xuống, để Y Mạn nhìn rõ được người đang ở bên trong.

"Y Mạn, đôi khi em đúng là chẳng thú vị một chút nào. Thôi quên đi! Nào, nhìn món quà ta tặng em đi."

Từ lúc Arx mở bao ra, Y Mạn đã sợ đến mức không thể cử động người. Y cứ thế để Arx tùy ý kéo lên trước nhìn rõ người đang bị xích sắt trói ở trên tường. Kia không phải ai khác, mà chính là...mẹ kế của y.

Y kinh sợ nhìn bà, cơ thể bà trần trụi, tỏa ra mùi hương nữ tính cùng một mùi gì đó rất cổ quái, hai bộ ngực no tròn bởi vì quá sợ hãi mà hơi run lên, gương mặt xinh đẹp dính đầy nước mắt.

"Thế nào Y Mạn. Em có thích món quà ta chuẩn bị cho em không?" Arx cười như không có chuyện gì, giọng nói dịu dàng.

Y Mạn run rẩy nắm chặt tay lại, hét lên, "Thả mẹ tôi ra!"

"Bà ta cũng đâu phải mẹ đẻ của em. Huống chi, bà ta cũng từng coi em như một tên nô ɭệ để mà sai khiến, em không hận bà ta à?" Arx lúc này giống hệt một thiếu niên khờ dại không biết gì, nắm lấy hai tay đang nắm thành quyền của Y Mạn.

"Không hận! Cho nên tôi muốn anh thả mẹ tôi ra, có được không hả?" Y Mạn tức điên lên, đẩy phắt Arx lùi ra sau.

"Em nói dối." Arx ổn định lại cơ thể, lắc đầu, "Ta biết em có hận bà ta. Cho nên ta mới mang bà ta về đây để em xử lý. Y Mạn thiện lương của ta. Có phải em vẫn chưa bị mất đi bản tính hiền lành của con người đúng không? Cho nên em mới hi vọng rằng ta sẽ thả người mẹ kế xinh đẹp độc ác này của em ra?"

Hắn vừa nói vừa tiến lên đứng bên cạnh mẹ kế của Y Mạn, vỗ nhẹ lên cơ thể của bà, mắt vẫn nhìn Y Mạn, giống như đang muốn chọc tức y.

"Đủ rồi! Tránh xa mẹ tôi ra!" Y Mạn xông lên đẩy Arx ra, xoay người ôm lấy người mẹ kế của mình.

"Ô...Ô!!!" Mẹ kế của Y Mạn liều mạng lắc đầu với y, muốn bảo y hãy cởi trói cho mình. Tiếc là còn chưa ra hiệu được gì thì cả người đã ngã nằm xuống đấy, ngọn lửa bùng lên đốt cháy khắp cơ thể.

Y Mạn ngơ ngác nhìn thân thể đang không ngừng lăn lộn trên mặt đất vì bị lửa đốt, tiếng hét chói tang vang khắp đại sảnh. Y muốn cứu bà, nhưng lại bị Arx giữ chặt.

"Đừng qua đó. Em qua đó cũng chẳng giúp được gì đâu." Arx ôm chặt Y Mạn mặt mũi đã trắng bệch, lạnh lùng nói.

"Rốt cuộc anh đã làm gì với mẹ tôi hả?" Y Mạn xoay người túm chặt lấy áo Arx, không hiểu vì sao một người vốn vẫn đang bình thường lại tự nhiên bị bốc hỏa. Nhất định Arx đã động tay động chân vào rồi!

Arx thuận thế ôm Y Mạn vào lòng, "Suỵt...Bà ta sắp chết rồi kìa. Em không định nhìn bà ta lần cuối à?"

Nghe vậy, Y Mạn lập tức lạnh cả người. Phẫn nộ ban đầu bị dập tắt. Sao y có thể quên mất, Arx vốn chính là một kẻ tàn khốc, máu lạnh, là một tên ác ma vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Hắn treo mẹ kế của y lên tường, muốn y tự tay mở bao bố ra, bắt y chứng kiến bà bị thiêu đốt, đây chính là lời cảnh cáo của hắn, hắn muốn y đừng quá đắm chìm với quá khứ.

"Y Mạn, em có vừa lòng với món quà này không?" Arx cười nhẹ, bàn tay lạnh như băng của hắn chạm vào giọt nước mắt đang chảy xuống khóe môi của Y Mạn.

Y Mạn nhẹ đẩy tay Arx ra, tinh thần vừa phải chịu đả kích quá lớn. Y tiến lên quỳ xuống trước thi thể cháy đen của mẹ kế mình, "Arx...Anh thật độc ác..."

Arx phì cười, "Y Mạn của ta. Cũng đâu phải là đến tận ngày hôm nay em mới biết được chuyện này đâu. Nói đi cũng phải nói lại, người hại mẹ em chết không phải là ta, mà chính là em..."

"Tôi không làm! Rõ ràng chính là anh!" Y Mạn lắc đầu, không chịu thừa nhận mình đã hại chết mẹ kế của mình. Nếu không phải là do bị Arx bôi dầu lên người thì bà đã không bi lửa đốt cháy. Tất cả đều là lỗi của hắn!

"Được rồi Y Mạn...." Arx hơi mất kiên nhẫn, hắn kéo Y Mạn nói, "Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên em gϊếŧ người. Cũng nên quen dần với chuyện này đi. Ta không có đủ kiên nhẫn chỉ dẫn em từng bước như thế đâu." Hắn lau đi lệ huyết chảy trên má Y Mạn.

Y Mạn giương mắt nhìn lại hắn, run rẩy nói, "Có phải nếu tôi lại không nghe lời anh thì anh sẽ tiếp tục làm hại người nhà của tôi, đúng không?"

"Nếu cần thiết thì...ta sẽ làm như thế." Arx ôm chặt Y Mạn, vẻ mặt vui vẻ.

"Tôi đã biết nên làm thế nào rồi..." Y Mạn rủ mắt xuống, che lấp đi sự tuyệt vọng lóe lên trong mắt mình.

Nghe vậy, Arx lại càng cười tươi hơn. Hắn ôm Y Mạn ngồi xuống sofa. Phất tay bảo một tên ma cà rồng kéo thi thể đi xuống.

Y Mạn không nhìn về phía thi thể của mẹ kế mình, chỉ lặng im rúc vào trong lòng Arx.

"Y Mạn, nhìn ta." Arx nâng mặt Y Mạn lên, nhẹ giọng ra lệnh.

Y Mạn ngước mắt lên nhìn. Y không lên tiếng, cũng không phản kháng, chỉ nhìn như vậy.

Arx không khỏi nhíu mày, hôn xuống nước mắt của y, "Y Mạn. Y Mạn yêu quý nhất của ta. Đừng dùng ánh mắt bi thương như thế để nhìn ta nữa. Cũng đừng khóc. Không có người nhà thì em vẫn còn có ta mà."

"Bọn họ đều đã chết hết rồi đúng không?" Giọng Y Mạn hơi khàn khàn, trong mắt vẫn là vẻ đau thương như trước.

Arx trầm mặc một lúc lâu mới đáp lại. "Em không cần bọn họ nữa. Chỉ cần bọn họ còn sống một ngày thì em vĩnh viễn cũng sẽ không quên được quá khứ của em. Muốn khiến em chết tâm, ta không thể không làm như thế."

"Tàn nhẫn..." Y Mạn không nhịn được lại run lên.

Arx đặt Y Mạn lên sofa, miệng nhếch lên, "Ta tàn nhẫn cũng chỉ vì em. Vì muốn độc chiếm em, cho nên ta phải như thế. Em hiểu không?"

Y Mạn không hiểu, vĩnh viễn sẽ không hiểu. Rõ ràng sự tồn tại của y đối với những người khác đều bị xem nhẹ, thế mà vì sao Arx lại cứ chấp nhất với y như thế chứ? Không lẽ hắn cảm thấy trêu đùa y như thế, nhìn y thống khổ như thế là vui lắm sao?

"Y Mạn, em lại suy nghĩ linh tinh rồi. Như thế là không tốt đâu." Arx dán mặt mình lên mặt Y Mạn, dịu dàng vuốt ve tóc y.

"Tôi muốn được yên lặng một chút." Y Mạn đẩy người Arx ra.

Arx nhìn Y Mạn một lúc, sau đó mới nói. "Trước khi trời sáng, ta muốn nhìn thấy em quay về phòng. Đừng ép ta phải đi tìm em."

Y Mạn không đáp lời. Y đi thẳng ra ngoài đại sảnh, đứng ở ngoài hành lang. Có thể là do ánh trăng bên ngoài quá thu hút nên y không nhịn được muốn ra ngoài để ngắm.

Giờ phút này, y chẳng muốn nghĩ gì nữa. Chỉ muốn đứng yên như vậy, tận hưởng ánh trăng kia, tìm lại một chút bình yên trong lòng.

Y nhắm mắt lại, nghe tiếng gió mơn trớn bên má, ngửi mùi hoa phảng phất trong gió. Y cười cay đắng, cười đến mức nước mắt cũng phải chảy ra.

Nhìn đi, y cái gì cũng chẳng có, người thân trong nhà cũng mất hết rồi, thế mà sao y vẫn còn sống cơ chứ? Vì sao vẫn phải sống ở cái chỗ đau khổ này? Vì sao cơ thể bị nguyền rủa này vẫn có thể thở, vẫn có thể nghe nhìn được mọi thứ. Đúng rồi, tất cả đều là dựa vào máu người để đổi lấy.

Ai đó...Ai đó tới cứu y với! Ai cũng được, chỉ cần cứu được y! Y không muốn sống như vậy nữa. Y không hợp với cuộc sống như thế. Arx cũng biết suy nghĩ của y, nhưng hắn vẫn bắt y phải sống, phải ở bên cạnh hắn, không có tự do, không có tôn nghiêm, phải thần phục dưới chân hắn.

Sống như thế quá khổ sở, chi bằng chết đi! Có lẽ y phải mau chóng chết đi thôi, như thế sẽ không có thêm người nào phải chết vì y nữa. Cha, mẹ, còn có các em của y...sẽ không phải chết...

Một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi. Y Mạn quay đầu lại, nhìn Arx đang đi tới.

Vừa rồi Arx đứng ở bụi hoa, lẳng lặng nhìn Y Mạn. Cho đến khi nhìn thấy nụ cười đau khổ của Y Mạn, hắn rốt cuộc không nhịn được tiến lên ôm lấy người, vội vàng hôn lên môi y.

Y Mạn cảm nhận được trái tim đang nảy lên mãnh liệt của mình, hô hấp dần khó khăn, chống cự yếu ớt dần biến mất, y ôm lại Arx.

Hai người thuận thế nằm xuống mặt đất ẩm thấp, kịch liệt hôn nhau. Cơ thể của cả hai ma sát mãnh liệt.

Đôi mắt của Arx nóng rực, mê muội nhìn ngắm Y Mạn, nội tâm trở nên hưng phấn đến khó hiểu. Cảm giác này khác hẳn với lúc hút máu, du͙© vọиɠ càng lúc càng lớn hơn.

Arx hôn đủ rồi mới tách ra. Y Mạn hít một hơi thật sâu, hơi thở dồn dập. Hành động vừa rồi của y thật đáng xấu hổ. Y chồm người lên, định chạy khỏi đây.

"Y Mạn. Đừng đi mà..." Giọng Arx tràn ngập du͙© vọиɠ, hắn ghìm Y Mạn lại, tiến lên ôm chặt lấy y, tay vuốt lên lưng y.

"Trời sắp sáng rồi." Y Mạn khẽ giãy ra. Y không quen giọng điệu giống như đang làm nũng này của Arx.

"Đừng lo. Ta muốn ôm em như thế này." Arx thì thầm bên tai Y Mạn.

Y Mạn cảm thấy rất mâu thuẫn. Rõ ràng y hận hắn, sợ hắn, nhưng lại không hề cảm thấy chán ghét nụ hôn của hắn.

"Y Mạn...Ti amo..." (Y Mạn...Ta yêu em...)

Arx lại hôn môi Y Mạn, miệng nỉ non.

"Ưʍ..."

Arx vừa hôn vừa đưa tay mò vào trong áo Y Mạn. Hắn nhẹ xoa lên l*иg ngực rắn chắc của Y Mạn. Da thịt Y Mạn không hề non mềm như da thịt của trẻ nhỏ mà có chút thô ráp, nhưng lại khiến hắn thật mê muội. Hắn còn nhớ đêm trước khi Y Mạn bỏ trốn, hắn cũng đã từng chạm lên da thịt của Y Mạn như thế này, hai thân thể trần trụi rúc vào nhau. Cũng từ lúc đó, chấp niệm của hắn đối với Y Mạn lại càng thêm sâu.

"Arx..." Y Mạn muốn cản hai tay của Arx lại, lại phát hiện cơ thể mình như mất hết sức lực, chỉ có thể gọi tên hắn, ra ý khẩn cầu.

Arx mạnh mẽ hôn lên môi Y Mạn, rồi hôn lên khắp mặt y, không để ý tới lời thỉnh cầu của y, vẫn đắm chìm trong mê luyến của mình.

"Y Mạn, cả người của em đều là của ta. Trong cơ thể của em cũng có máu của ta. Ta chính là chỗ dựa cả đời duy nhất của em. Y Mạn, Y Mạn mà ta yêu nhất. Chỉ cần em ở lại bên ta thì ta sẽ nguyện ý làm mọi chuyện vì em..."

—-

Nhá chương 9

Hắn không biết...Chưa từng có ai dạy hắn phải làm thế nào, chỉ có người sáng lập ra hắn từng nói rằng, yêu một người, chính là phải thương tổn người đó...

#VL: Vớ phải thầy ngu rồi cưng êi =]]