Nguồn: cucbotnho.home.blog
Bảo vệ: |TTT| Bonus 3: Rượu vang
Tô An chưa từng phải chịu đựng những thú vui của những người có tiền trước đây, còn tưởng rằng Hàn Hữu Minh muốn súc ruột cho cậu, đỏ mặt luống cuống tay chân nói: “Tôi… Tôi rửa sạch rồi… Hàn tổng… Không… Không cần rửa nữa…”
Hàn Hữu Minh vỗ vỗ cái mông của cậu, cặp mông nhỏ trắng mịn đàn hồi bị vỗ kêu bôm bốp.
Mặt Tô An càng đỏ hơn.
Thân thể cao to của Hàn Hữu Minh ép cậu lên ván cửa, thấp giọng nói: “Là cho em uống, ngoan, kim chủ mời em ly rượu đầu tiên, em lại muốn từ chối sao?”
Ngón tay trắng nõn của Tô An ôm lấy chai rượu vang lạnh lẽo kia, giọng nói bé xíu còn mang theo tiếng khóc nức nở: “Tôi… Tôi uống…”
Hàn Hữu Minh nói: “Đi lên giường nằm úp sấp, tôi cho em uống.”
Tô An ngốc nghếch bò lên giường của Hàn Hữu Minh.
Đây không phải là phòng khách, đây chính là căn phòng mà Hàn Hữu Minh thường hay ngủ lại.
Tấm chăn còn đang bị kéo lệch, Tô An chôn mặt mình xuống đệm gối, gần như bị tin tức tố của Hàn Hữu Minh bao vây xung quanh. Tim cậu đập nhanh đến mức choáng đầu hoa mắt, cũng có chút sợ hãi.
Hàn Hữu Minh quỳ một chân bên mép giường, tấm đệm mềm mại lập tức chấn động một chút.
Tô An căng thẳng mà gấp gáp thở dốc: “Ưm… Hàn tổng…”
Hàn Hữu Minh thấp giọng hỏi: “Thích uống rượu không?”
Tô An lắc đầu một cái, sau đó lại gật gật đầu.
Miệng chai rượu lạnh căm chạm vào c̠úc̠ Ꮒσα phấn nộn của cậu, chậm rãi chen vào cái lỗ nhăn nheo ra.
Tô An run rẩy nghẹn ngào: “Lạnh quá…”
Hàn Hữu Minh nói: “Nhịn một chút.”
Tô An nghe lời mà cố gắng nhẫn nhịn sự lạnh lẽo cùng nỗi sợ hãi, tùy ý để kim chủ chậm rãi nhét miệng chai vào trong c̠úc̠ Ꮒσα của cậu.
Dịch rượu lạnh lẽo bị rót vào, Tô An run rẩy khóc thành tiếng.
Dịch rượu rót càng ngày càng nhiều, bụng dưới của Tô An vốn bằng phẳng giờ đang dần dần nhô lên.
Tô An khóc lóc nói: “Không… Không muốn… Hu hu… Hàn tổng… Nhiều rượu quá… A… Không chứa nổi… Sẽ bị hỏng…”
Chai rượu vang đã rót hơn một nửa, dịch rượu không chảy vào được mà bắt đầu chảy ngược trở về.
Hàn Hữu Minh nắm chai rượu vang, đột nhiên dùng sức, miệng chai dài nhỏ lập tức cắm toàn bộ vào trong c̠úc̠ Ꮒσα Tô An.
Tô An khóc lóc nằm nhoài trên giường: “Không…”
Hàn Hữu Minh ghé vào lỗ tai cậu, thấp giọng nói: “Sau này sẽ còn đau đớn hơn, bé cưng, em phải học cách nhẫn nại.”