Nguồn: cucbotnho.home.blog
Bảo vệ: |TTT| Bonus 2: Thực tập sinh bị kim chủ mang về nhà hưởng dụng
Nhà của Hàn Hữu Minh rất lớn, vắng vẻ, chỉ có một vài người hầu.
Tô An không biết làm gì mà ngồi trên ghế sofa, đôi chân mảnh khảnh sốt sắng mà đong đưa qua lại.
Hàn Hữu Minh nhận một cuộc điện thoại từ công việc, cho nên đã vào thư phòng nói chuyện một phút.
Người hầu rót một tách trà cho Tô An, ôn nhu nói: “Ngài ấy bảo cậu đi tắm trước.”
Tô An vội vàng uống một hớp trà, bị trà nóng làm sặc: “Khụ khụ khụ xin lỗi… Khụ khụ khụ… Xin lỗi…”
Người hầu cầm lấy tách trà, hiền lành nói: “Không sao đâu, cậu đi chuẩn bị đi, chỗ này để tôi dọn dẹp được rồi.”
Tô An ngồi trong phòng tắm, đỏ mặt dùng sức chà xát thân thể.
Cậu sợ có chỗ nào trên thân thể mình không xinh đẹp, làm cho kim chủ mất hứng, vì vậy cọ xát rửa sạch toàn thân từ trên xuống dưới mất tận mốt tiếng, ngâm nước đến mức ngón tay đều nhăn nhúm lại mới bằng lòng bước ra.
Hơi nước trong phòng tắm phủ mờ tấm gương.
Tô An đi tới trước gương, duỗi ra ngón tay trắng nõn lau hơi nước, trong gương lập tức chiếu ra gương mặt tinh xảo của bản thân.
Đôi mắt và đôi môi đều bị hơi nước hun nóng hồng hồng, nhìn qua rất dụ người.
Tô An đỏ mặt tiếp tục lau, trong gương lộ ra xương quai xanh trắng nõn xương quai xanh và núʍ ѵú phấn nộn của cậu.
Núʍ ѵú… Núʍ ѵú màu hồng nhạt… Hàn tổng có thích không nhỉ?
Tô An thẳng tay lau cho tấm gương khô ráo, quay người cố gắng tách hai cánh mông, sau đó lại quay đầu nhìn gương xem c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ của mình màu gì.
Nhưng cậu còn chưa kịp nhìn rõ, đột nhiên nhìn thấy trong gương xuất hiện một bóng người cao lớn.
Tô An sợ đến nhanh chóng đứng nghiêm lại, giọng nói khẩn trương phát run: “Hàn… Hàn tổng… Tôi… Tôi…”
Hàn Hữu Minh từng bước từng bước đi tới: “Đang nhìn cái gì?”
Tô An cúi đầu, mái tóc ướt nhẹp dán sát gò má trắng mịn, cậu nhỏ giọng nói: “Không… Không có gì…”
Hàn Hữu Minh hỏi: “Tắm xong chưa?”
Tô An gật gật đầu, lại sốt sắng mà lắc đầu một cái, sau đó lại vừa khóc vừa gật đầu.
Hàn Hữu Minh nói: “Tắm xong rồi thì làʍ t̠ìиɦ.”
Tô An khoác khăn tắm lớn đi phía sau Hàn Hữu Minh, khăn tắm quá dài, cậu đã mấy lần suýt bị vấp ngã. Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com
Thật vất vả mới đến được phòng ngủ của Hàn Hữu Minh, trong phòng ngủ tràn ngập mùi vị tin tức tố xạ hương của Alpha, làm cho chân Tô An mềm nhũn, thiếu chút nữa khóc lóc mặc kệ sống chết mà bỏ trốn.
Nhưng mà trong đầu cậu vẫn quanh quẩn mười vạn mười vạn và mười vạn, cuối cùng vẫn để bản thân ở lại nơi này, muốn khóc nhưng không dám mà đứng phía sau Hàn Hữu Minh.
Hàn Hữu Minh cầm một chai rượu vang, chậm rãi đi về phía cậu.
Tô An sốt sắng nói: “Hàn… Hàn tổng… Tôi… Không uống rượu…”
Hàn Hữu Minh ghé vào lỗ tai cậu, thấp giọng nói: “Đây là cho cái miệng nhỏ phía dưới của em uống.”