Đúng giờ, cửa phòng trực ban lại mở ra, giọng nói mang theo kinh ngạc của Lâm Giai Giai vang lên.
“Hứa Huy?”
Bút trên tay Ngô Cảnh An run lên, con số trên bản ghi chép bị vẽ ra một cái đuôi thật dài.
Theo phản xạ có điều kiện, anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Tiếng máy móc ầm vang không ngừng, ngoài cửa phòng trực ban có một người thanh niên đẹp trai như thần tượng trên TV đang đứng, nhưng trên mặt không có lấy một ý cười.
Không phải Hứa Huy thì còn có thể là ai?
Ngô Cảnh An nhìn gã một cái liền gục đầu xuống, tiếp tục viết ghi chép của anh.
Hứa Huy cũng không nghĩ ngay từ đầu anh có thể cho mình sắc mặt hòa nhã, sau khi vào cửa lên tiếng chào hỏi Lâm Giai Giai xong, ngồi xuống đối diện Ngô Cảnh An.
Lâm Giai Giai càng ngày càng không hiểu nổi tâm tư vị đại thiếu gia này, thấy gã cũng không định nói nhiều với mình, vì thế xoay người đi ra ngoài.
Ánh mắt Hứa Huy dừng lại trên nửa khuôn mặt cúi thấp của Ngô Cảnh An, nếu dùng một câu chua ê răng mà nói, thì chính là dời đi sợ đui mù.
Anh gầy, gầy đi rất nhiều, xương gò má hai bên lộ cả ra. Trước kia thường nghe người ta nói gầy đi một vòng, gã vẫn cho rằng đó là nói khoa trương. Hiện tại nhìn thấy Ngô Cảnh An như vậy, gã mới thực sự hiểu được.Cũng thật sự đau lòng.
Gã biết việc mình làm rất khốn nạn, rất có lỗi với anh.
Nhưng…
Hứa Huy lấy thuốc từ trong túi tiền, ném một điếu đến trên bản ghi chép.
Ngô Cảnh An nhìn điếu thuốc lăn đến bên tay, buông bút, đứng dậy đi đến bàn thí nghiệm cầm lấy cái cái bình mẫu đi về hướng phân xưởng.
Ban đêm đèn pha trong phân xưởng vẫn luôn bật, ánh sáng lại không tốt, Ngô Cảnh An vẫn đi mãi đến tận cùng phía trong phân xưởng, mở cửa thành một cái khe hẹp, lách mình đi ra ngồi trên bậc thang bên ngoài.
Lấy một điếu thuốc ra châm, bình phục những cảm xúc không nên có ở trong lòng.
Anh cho rằng, trải qua chuyện vừa rồi, Hứa Huy không nên xuất hiện.
Gửi tư liệu hoàn toàn có thể giao cho bưu cục hoặc chuyển phát nhanh, dù thế nào cũng không cần đại thiếu gia phải tự mình ra trận.
Vậy gã làm điều thừa này mục đích là để làm cái gì?
Còn muốn ở trước mặt mọi người chế nhạo anh một phen?
Ngô Cảnh An cười cười, hút một hơi thuốc, miệng đầy cay đắng.
Thật đúng là phong cách của đại thiếu gia kia.
Đoán két nước có lẽ đã đầy, Ngô Cảnh An đứng dậy vỗ vỗ mông, làm việc đi!
Đèn phòng trực ban sáng đến chói mắt, Ngô Cảnh An từ bóng tối trong phân xưởng nhìn lại, Hứa Huy vẫn nhàm chán ngồi ở đằng kia.
Anh rũ mắt, khóe miệng lộ một vệt cười khổ.
Vào vào ra ra, anh không liếc mắt tới Hứa Huy một cái.
Sau khi thiết bị ngừng, anh cũng mặc kệ có thể bị quản lý phạt trốn việc hay không, trốn đến gian giữa nằm đến bình minh.
Buổi sáng bốn giờ, bị Tiểu Lưu ra kiểm tra đá tỉnh, “Đứng dậy, đi tắm rửa đi, sắp tan tầm.”
Ngô Cảnh An miễn cưỡng mở to con mắt buồn ngủ trở lại phòng trực ban, Hứa Huy đã biến mất.
Tan việc điểm danh xong, an toàn trở lại ký túc xá.
Lúc nằm xuống giường, anh còn suy nghĩ, một đêm này coi như qua. Chẳng lẽ, Hứa Huy thật sự đến tìm Lâm Giai Giai.
Anh lắc đầu, không đúng, không nên nghĩ người nọ quá lương thiện. Có lẽ, gã chính là đang chơi trò mèo bắt chuột kinh điển.
Nhìn mình bị đùa đến bối rối luống cuống, hẳn là có thể làm gã thấy thú vị đi!
Ngô Cảnh An suy nghĩ có nên giả vờ kinh hoàng yếu đuối một chút, để gã ta giơ cao đánh khẽ cho bản thân mình một đường lui.
Trong suy nghĩ miên man, anh ngủ rất say.
Ca đêm thứ hai, Hứa Huy đúng chín giờ lại xuất hiện ở trong phòng.
Ngô Cảnh An buồn bực.
Xem ra người này thật sự muốn chơi mèo đuổi chuột.Đáng tiếc, anh không phải một con chuột hợp cách, không thể theo hầu.
Sắc mặt Hứa Huy nhìn không tốt lắm, đặt mông ngồi đối diện anh, hai mắt gắt gao nhìn theo anh, giống như mang theo vài phần tức giận.
Ngô Cảnh An oan khuất! Rốt cuộc ai đắc tội ai, gã còn có mặt mũi đến đây phát hỏa với anh?!
Bởi vì mình không để ý đến gã, không chủ động tiếp đón?
Nói gã là thiếu gia còn thật sự làm ra vẻ thiếu gia, tên dân chúng tóc húi cua nhà anh bị đánh một trận xong còn phải ưỡn mặt nhiệt tình hầu hạ? Anh còn chưa ti tiện đến mức ấy!
Hứa thiếu gia mở miệng vàng, “Sáng mai, tôi về trong thành phố, đưa cậu một đoạn đường.”
Ngô Cảnh An tập trung tinh thần nhìn chằm chằm di động, trên màn hình đại thần đang cố gắng đi về hướng con đường tu chân.
Hứa thiếu gia tự tìm mất mặt, sắc mặt càng khó coi.
Sau đó Lâm Giai Giai trở lại, Ngô Cảnh An cầm chén trà chuyển tới văn phòng quản lý ngồi.
Ngô Cảnh An một phen nước mắt một phen mồ hôi tố cáo Hứa Huy vô nhân tính, ngài nói xem, trước kia gã thường tới ban ngày, bây giờ nửa đêm còn chạy tới nói chuyện yêu đương, để người cô đơn như tôi biết đi đâu? Cũng không thể chơi xấu ở lỳ đó làm bóng đèn đi? Các ngài làm lãnh đạo cũng không quản. Trước cửa không phải treo biển người không phận sự miễn vào sao, một người sống sờ sờ như thế, các ngài đều không thấy? Nếu không, các ngài xem chỗ nào thiếu người an bài tôi đến đó đi! Còn bắt tôi trốn vào phân xưởng cho muỗi làm thịt tôi nổi khùng lên bây giờ!
Quản lý bị anh làm nghẹn đến không còn lời nào để nói, quyết đoán mở một mắt nhắm một mắt để anh tùy ý trốn đến chỗ nào đó ngủ đi!
Ngô Cảnh An lĩnh thánh chỉ, thừa dịp người còn chưa chuẩn bị liền lén ra khỏi xưởng về ký túc xá ngủ một giấc an ổn.
A, thì ra Hứa Huy còn có tác dụng như vậy.
Bởi vì ban đêm ngủ ngon, buổi sáng hơn chín giờ Ngô Cảnh An liền tỉnh, không buồn ngủ nữa.
Đứng lên ôm chăn, ga giường đến ban công phơi nắng, rửa mặt chải đầu một phen, đuổi kịp chuyến xe mười giờ đi làng công nhân.
Ở siêu thị mua sắm gặp được hai người nhà Khổng Tân, Ngô Cảnh An vừa lên tiếng chào hỏi, mắt dao của vợ Khổng Tân, Lý Tiểu Mai liền quét lại dây, lời nói kẹp thương mang gậy, cứ như Ngô Cảnh An là Trần Thế Mỹ tái thế không bằng.
(Trần Thế Mỹ là một nhân vật trong dân gian của được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ rồi kết hôn với trở thành. Sau đó, hắn bội tình, phản bội cũ của mình để theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém.)
Ngô Cảnh An kêu khổ liên tục, nhớ lúc trước, đầu ngón tay con gái nhà người ta anh cũng chưa đυ.ng tới, sao lại dính phải tội danh này?
Lý Tiểu Mai nâng cao đạp thấp, kiêu ngạo mà nói, “Có người giới thiệu Tiểu Thanh với một người trong thành phố, chỉ nhà ở đã có hai căn, nghe nói đi làm ở cục quy hoạch, trong nhà cũng có bối cảnh. Nhà trai người ta vừa thấy Tiểu Thanh đã coi trọng, nói là chỉ cần Tiểu Thanh đồng ý liền điều cô ấy về thành phố. Khổng Tân, anh còn chưa gặp người kia. Bộ dạng thật là đẹp trai! Ấy, cao hơn lão Ngô nhiều, cũng trẻ hơn lão Ngô, tóm lại, tất cả đều tốt hơn, chỉ là không kén chọn như lão Ngô.”Ngô Cảnh An cầm theo giỏ mua sắm hổ thẹn cúi đầu.
Ai bảo hôm nay anh ra cửa không nhìn lịch, chọc phải phụ nữ.
Quở trách xong, Lý Tiểu Mai công thành lui thân về chiến đấu ở khu thịt cá, Khổng Tân xoa xoa mũi ngại ngùng nhìn Ngô Cảnh An, “Bạn à, đừng để ý, vợ tôi với Tiểu Thanh quan hệ tốt, chỉ là thay cô ấy bênh vực kẻ yếu.”
Ngô Cảnh An đấm một đấm vào bả vai Khổng Tân, “Cậu là cái đồ sợ vợ, nhìn bộ dạng cậu như vậy, đến kiếp sau tôi cũng không dám kết hôn! Tôi đây là trêu ai chọc ai, lại nói tiếp, việc này cũng là do cậu gây ra, ngày nào đó không đánh cậu một trận là không được!”
Khổng Tân cười, “Được rồi, cậu nói ngày nào thì là ngày đó. Aiz, đúng rồi, nghe nói Hứa thiếu hai ngày nay lại đến có phải không? Cậu nói người này có lạ không, một thời gian dài không xuất hiện, đây rốt cuộc là đã chiến đấu thành công ở chiến trường phía sau màn rồi hay là đi tìm hoa tươi cỏ lạ ở đâu, mấy người phụ nữ trong xưởng thảo luận ầm ĩ cũng không có kết quả. Hai ngày nay sao lại xuất hiện, aiz, cậu nói xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Ngô Cảnh An thôi cười, tùy tay cầm một hộp đậu hũ, “Tôi làm sao biết!”
Khổng Tân buồn bực, “Cậu không biết? Tôi tưởng cậu với Hứa thiếu kia quan hệ thân thiết lắm! Không phải lần cánh tay cậu té bị thương người ta mỗi ngày đều chạy trước chạy sau hầu hạ, sao vậy, lại làm mình làm mẩy? Tôi nói, cậu rốt cuộc có chuyện gì, cùng mấy anh em vài năm cũng không thấy cậu đỏ mặt với ai, sao cùng Hứa thiếu kia lại đối phó không được. Không đối phó được thì không đối phó, sao lại giống như đứa nhỏ ba tuổi vậy, hôm nay cãi nhau ngày mai hòa hảo, chơi trò gì vậy!”
Ngô Cảnh An chọn hai khối đậu cùng mấy quả táo không tồi, bỏ vào giỏ, “Được rồi, tôi còn bắt xe, ngày mai lại tán gẫu.”
Ra khỏi siêu thị, chuông di động của Ngô Cảnh An lại reo, anh lấy ra thì thấy là chú Câm gửi tới một bức ảnh. Trên ảnh là chú ấy cùng chú Trương không biết là ở góc nào của Trung Quốc, cười đến độ không tìm thấy mắt.
Phía dưới có một hàng chữ, có lẽ là chú Câm viết: Trở về dạy chú đăng ký Weibo, chú muốn đem mấy cái ảnh chụp tải lên đó.
Ngô Cảnh An nghiến răng nghiến lợi mà mắng, khoe đi khoe đi, suốt ngày khoe ân ái, có còn để người ta sống nữa không!
Cơm trưa ăn cùng bạn ký túc xá, một đĩa lạc, một món nguội một món nóng, hai chai bia thêm hai cục đá, ăn uống đến thích thú.
Bạn bè hỏi anh vì cái gì hai mươi tám rồi còn không kết hôn, không tìm được phụ nữ?
Ngô Cảnh An uống một ngụm bia lạnh, sảng khoái chắt lưỡi, “Phụ nữ? Ra cửa rẽ trái, trên đường đã có một nửa là đàn bà. Chẳng qua, còn muốn chọn lựa chút.”
Bạn lắc đầu, “Không còn nhỏ, còn muốn chọn đến khi nào. Hôm kia tôi thấy một cô, bộ dạng cũng ổn, mẹ tôi nói cô gái kia rất tốt, tôi nghĩ cũng được, hai bảy hai tám, cũng nên kết hôn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nửa năm nữa mời cậu uống rượu mừng. Lão Ngô, thôi, đừng chọn, sắp ba mươi, càng lâu càng chẳng tìm được người tốt.”Ngô Cảnh An gắp một đũa rau trộn, nhai thật chậm thật chậm.
Sao anh không biết tuổi mình không còn nhỏ, rất nhanh sẽ chẳng còn gì.
Nhưng… anh thật sự không kén chọn đâu!
Bộ dạng, tuổi, bằng cấp, công việc, anh không quan tâm, chỉ muốn tìm một người có thể cùng sống qua ngày.
Nhưng…
Rất khó, rất khó khăn.
Nếu anh thích phụ nữ, có lẽ sẽ như người bạn này, tùy tiện gặp một người, không có trở ngại gì là được. Sau đó kết hôn, sinh con, nuôi con, cho đến khi về hưu.
Ông trời trêu cợt người, người bình thường phổ thông như anh lại cũng chỉ mong trải qua cuộc sống bình thường phổ thông, sao lại biến thành đồng tính luyến ái bị người kỳ thị.
Rõ ràng không có tội gì, còn bị mấy kẻ súc sinh chê cười, uy hϊếp.
Cuộc sống của anh, so với người bạn này còn vất vả hơn.
Ca sáng, Hứa Huy xách ba phần điểm tâm đi vào, Ngô Cảnh An nhìn cũng không nhìn đồ ăn đưa tới trên tay, xoay người ra cửa xưởng mua cơm.
Vừa vặn gặp Tiểu Kiều cũng đi ra mua cơm, giơ giơ cằm về phía gã đứng trong phòng xét nghiệm, “Ấy, dạo này thật chăm chỉ. Gần đây không biết có phải phạm phải sai lầm gì đành phải tới xưởng chúng ta tìm, ca đêm trước kia đâu thấy hắn tới, giờ thì hay rồi, hai ca đêm đều ở lại đến cùng. Thiếu gia này xem ra là hạ quyết tâm ngoan ngoãn đây.”
Ngô Cảnh An khinh thường lắc đầu, “Ai biết, có lẽ là đánh dã thực bị bắt quả tang cũng nên!”
Tiểu Kiều cười, cùng anh đi ra cửa.