Tan tầm, lúc điểm danh, Đại Cương cười hì hì khoác vai Ngô Cảnh An, “Đi, anh đây đưa chú đi ăn.”
Ngô Cảnh An kinh ngạc, “A, cậu trúng xổ số? Đi đâu ăn?”
Khổng Tân đi ra sau đó, hưng phấn reo lên. “Đi Tửu Hương.”
Tròng mắt Ngô Cảnh An trợn lên, “Ngoan nào, cậu rốt cuộc trúng bao nhiêu, chịu xuất huyết vậy?” Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không đúng, mặt trầm xuống, rũ mí mắt, giọng nói lạnh xuống mấy độ, “Ai mời khách?”
Tiểu Kiều đi phía trước hất cằm về phía xe thể thao đậu ngoài đình, “Còn có thể là ai, người giàu có của Lâm muội muội.”
Đại Cương cười, “Cẩn thận người ta nghe thấy, chúng ta há miệng mắc quai còn nói xấu sau lưng người ta, không tốt, không tốt, thói quen này phải sửa.”
Tiểu Kiều nói, “Tôi đang khen hắn mà, nếu có ngày nào đó có ai gọi tôi là người giàu có, tôi còn chẳng mừng như lên trời sao. Người giàu có này đâu phải ai muốn làm cũng có thể làm, phải là tư bản như Hứa thiếu mới kham được danh hiệu này.”
Ngô Cảnh An ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Dạ dày tôi hôm nay không ổn lắm, không đi được, các cậu đi ăn đi!”
Khổng Tân nghi hoặc quay đầu, “Không nghe cậu nói dạ dày có gì không ổn mà, làm sao vậy, thật sự cùng người ta làm mình làm mẩy?”Ngô Cảnh An nhíu mày, “Thật sự không đi được, ngày mai tôi mời mấy anh em, xem như chịu phạt.”
Đại Cương không vui trừng anh, “Aiz, lão Ngô, dù cậu không hứng thú, nhưng Hứa thiếu lúc tập trung mọi người đã nhắc đi nhắc lại, nhất định phải rủ cậu đi cùng. Nhìn xem, người ta đã hạ thấp tư thái đến thế, sao cậu còn lằng nhằng như đàn bà vậy. Đi một chút, ăn cơm đi, nếu thực sự giận, liền gọi nhiều món đắt đỏ chút, ăn chết hắn.”
Tiểu Kiều phụ họa, “Đúng, tí nữa lại gọi mấy bình rượu ngon, cho hắn lén khóc một mình đi!”
Ngô Cảnh An cười, bọn họ mà biết giá cả một bữa Hứa Huy tùy tiện dẫn anh anh đi ăn, sẽ không nói như thế.
Ngô Cảnh An nhắm mắt, lại mở ra, cố gắng cười nói, “Thật sự là không thoải mái, mấy anh em tha cho tôi đi! Hôm nào khỏe lại uống cùng các cậu.”
Khổng Tân cùng Tiểu Kiều thoáng nhìn nhau, Đại Cương kẹp lấy anh vào trong ngực xoa xoa đầu, “Đừng có nói vô nghĩa với cậu ta, trực tiếp nâng người đi là được!”
Tay Ngô Cảnh An dùng chút sức, vặn bung tay Đại Cương ra, trên mặt treo một nụ cười nhạt đến không thể nhạt hơn, “Tôi về, các cậu từ từ ăn.”
Đại Cương hít hà, xoa xoa tay không hiểu nhìn anh, tên nhóc này thật sự dùng hết toàn lực, thiếu chút nữa bẻ gãy tay hắn.
Khổng Tân nhìn Ngô Cảnh An như vậy cũng hiểu được lần này là thật sự nóng nảy, xem ra, hiểu lầm lần này rất lớn.
Sắc mặt Ngô Cảnh An bình tĩnh đi ra cửa xưởng, dư quang khóe mắt cũng chưa từng trôi đến xe thể thao đỗ bên cạnh đình một chút.
Khi ăn cơm, Hứa Huy cố gắng uống cùng mọi người hai chén rượu, đồ ăn trước mặt lại không hề đυ.ng đến. Khuôn mặt đẹp trai toàn là mây đen, khiến cho một bàn người không ai dám thở mạnh một chút.
Khổng Tân trao đổi ánh mắt với mấy người khác, thử thăm dò nói: “Bệnh dạ dày của lão Ngô hôm nay tái phát, rất đau, nên không tới. Cái kia… Nếu không, gọi Giai Giai tới đi, một bàn toàn đàn ông, ăn cơm cũng không thơm, đúng không?”
Bọn Tiểu Kiều cười pha trò, thấy mặt Hứa Huy vẫn dài ra, không có chút biến hóa nào.
Đại Cương khụ một tiếng, cẩn thận hỏi, “Anh Hứa, anh, có phải có chuyện phiền lòng gì không? Cùng anh em nói vài câu, dù không giải quyết được nhưng nói ra cũng thoải mái hơn. Có phải… có hiểu lầm gì với Giai Giai không? Ha ha, chuyện cũng không lớn, cậu đừng quá buồn phiền. Chắc cậu biết Linh Tử chứ, cô bé ấy với Giai Giai quan hệ rất tốt, tí nữa lại nói với cô ấy vài câu, nhờ cô ấy giúp khuyên nhủ Giai Giai vài câu. Nói thật, điều kiện như cậu còn biết đi đâu mà tìm! Đối với Giai Giai cũng rất tốt, sao cô ấy lại không hiểu chứ?”
Hứa Huy uống một ngụm rượu vào trong bụng, đặt mạnh chén rượu xuống bàn, gõ cho tim mọi người cũng run lên.
Mẹ nó, cơm này ăn cũng quá nghẹn, cứ như là từ cột sống đi xuống vậy.
Hay là, cứ nói toạc ra là người ta không đến Hứa thiếu có muốn ăn nữa không, cứ thế này làm sao mà nuốt trôi.
Hứa Huy đứng lên nói, “Các vị, tôi còn có chút việc, đi trước một chút, hóa đơn cứ tính trên đầu tôi, mọi người từ từ ăn.”Nói xong không để ý mọi người khách khí giữ lại, cất bước ra khỏi khách sạn.
Ngồi trên xe, Hứa Huy quay đầu xe chạy đến dưới lầu ký túc xá Ngô Cảnh An.
Ngô Cảnh An đang nằm trên giường xem tiểu thuyết chờ mì ăn liền, đột nhiên di động vang lên, là một chuỗi số, anh đang buồn bực mấy số này vì cái lông gì có chút quen mắt, tay không tự chủ ấn xuống nút nghe.
“A lô?”
“Là tôi, tôi đang đứng bên ngoài ký túc xá, ra đây một chút!”
Ngô Cảnh An trực tiếp cúp điện thoại, tiếp tục xem tiểu thuyết.
Hai phút sau ném di động, ngồi ở bên giường ăn mì ăn liền, mùi vị kia, muốn khó ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Hứa Huy đứng dưới bóng cây đợi hai giờ đồng hồ, trong số người đi đường qua lại có một em gái thân thiết với Lâm Giai Giai, nhìn gã một cái xong, vội vàng lên lầu nói với Lâm Giai Giai.
Ký túc xá này là nam nữ dùng chung, ba tầng dưới là nam, tầng bốn tầng năm là phụ nữ. Lâm Giai Giai đứng ở ban công tầng năm nhìn xuống, quả nhiên thấy Hứa Huy đứng ở dưới lầu phơi nắng.
Cô không hiểu ra sao, không rõ trong lòng Hứa Huy rốt cuộc nghĩ như thế nào.
Hơn một tháng không hề liên lạc với cô, giờ đột nhiên lại xuất hiện, cô cho rằng gã còn chưa chịu từ bỏ, lại muốn đến trêu chọc cô.
Nhưng làm cho cô buồn bực đến cực điểm là, liên tục ba ca, gã đều xuất hiện, trừ bỏ chào hỏi lúc vừa thấy mặt, cũng không nói với cô một câu.
Hứa Huy như vậy, vì sao lại đứng dưới lầu ký túc xá của cô? Vì sao cũng không gọi cô, cứ như đứa ngốc yên lặng mà đứng, mười hai giờ trưa mùa hè, một chút gió cũng không có, một thiếu gia được chiều chuộng như gã, cũng không sợ bị cảm nắng.
Lâm Giai Giai ít nhiều có chút không đành lòng, lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại của gã. Đứng bên cửa sổ nhìn gã hoảng hốt cầm di động lên, vài giây đồng hồ sau, nàng nghe được âm thanh gợi ý của tổng đài, “Thuê bao quý khách vừa gọi đang thực hiện cuộc gọi khác.”
Hứa Huy không nhận điện thoại của cô, Lâm Giai Giai có chút dở khóc dở cười.
Hứa Huy lại thích người khác? Không phải chờ cô? Vậy tại sao hai ngày liên tiếp cả ngủ cũng không ngủ ngồi ở phòng trực ban cùng cô một đêm?
Hứa Huy như vậy, làm cho cô càng ngày càng lần không ra.
Tiểu Kiều uống say lâng lâng về ký túc xá, nhìn xa xa thấy một chiếc xe thể thao xa hoa, còn rất quen mắt.
Đến gần mới phát hiện dưới bóng cây bên cạnh có người, cả người ướt đẫm như tắm, không phải Hứa Huy còn là ai.
Tiểu Kiều lắc lắc đầu đi lên trước chào hỏi, “Hứa thiếu, sao lại đứng ở đây, Giai Giai chưa chịu mở cửa sao? Ha ha, đừng đứng ngốc ở đây nữa, nếu không, đến phòng tôi ngồi đã, phụ nữ ấy mà, hết giận là xong chuyện, đi, vào nhà đã.”
Vừa mới bước một bước đã bị Hứa Huy kéo cánh tay lại, “Cậu đứng đây chờ tôi một chút, tôi lập tức quay lại.”Nói xong không cho Tiểu Kiều thời gian phản ứng, nhảy lên xe nhanh như chớp chạy đi.
Tiểu Kiều không hiểu rõ tình huống lắm, cũng không thể trực tiếp lên lầu, dựa vào gốc cây gà gật một hồi.
Sau đó, hắn bị người lay tỉnh, cố gắng mở mắt ra thấy rõ người trước mặt xong, lúng búng nói, “Trở lại rồi à, chúng ta vào nhà.”
Hứa Huy đem đồ trong tay đặt vào tay hắn, “Cảnh An còn chưa ăn cơm, đây là cơm tôi mua cho cậu ấy, còn có thuốc dạ dày, bảo cậu ấy nhớ uống, tôi không vào nữa.”
Mấy lời Hứa Huy nói Tiểu Kiều không nghe rõ lắm, hắn ngơ ngác nhìn Hứa Huy vẻ mặt cô đơn xoay người lên xe, lái xe đi.
Tiểu Kiều nhìn đồ trong tay, dần dần, mấy điều Hứa Huy nói cũng rõ ràng lên.
Ngô Cảnh An, cơm, thuốc dạ dày.
Đệt, rượu của hắn tỉnh mất một nửa!
Một cước đá văng cửa ký túc xá Ngô Cảnh An, Tiểu Kiều đem cơm đặt lên bàn, lại đá tỉnh người đàn ông đang ngủ vù vù trên giường, tức giận mắng, “Cậu nói cậu có còn là người hay không! Hứa thiếu rốt cuộc đắc tội cậu thế nào? Bị cậu mặt không phải mặt đít không phải đít mà đối xử, đến cuối cùng còn mua cơm mua thuốc cho cậu, cậu nói xem, lương tâm cậu bị chó ăn rồi hả?”
Ngô Cảnh An bị hắn mắng cho choáng váng, vỗ vỗ ót khó khăn lắm mới tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn hắn, “Nói cái gì thế?”
Tiểu Kiều chỉ cặp ***g cơm trên bàn, bênh vực kẻ yếu, “Nói cái gì? Cậu có biết Hứa thiếu hôm nay một ngụm cơm cũng chưa ăn, chỉ uống hai chén rượu liền rời đi. Chúng tôi vẫn tưởng hắn cùng Lâm Giai Giai hờn dỗi, ai biết hắn chạy đến đây chịu phạt. Cậu nói xem, có phải cậu không chịu gặp nên hắn mới đứng ngốc ở đó? Mẹ nó, cả người ướt đẫm như xối nước, phá hỏng cả một bộ quần áo, khẳng định là đã đứng không chỉ một hồi, không phải là vừa rời khách sạn liền đến đây chứ, đệt, gần hai tiếng. Hắn đã thành ra như vậy, còn muốn mua cơm mua thuốc cho cậu. Các cậu đây là diễn cái gì? Nếu cậu là phụ nữ, tôi còn phải cho rằng hắn thích cậu.”
Ngô Cảnh An yên lặng nghe xong lời Tiểu Kiều nói, thờ ơ mà nằm về trên giường, “Nói xong chưa, nói xong thì nhanh cút đi, tôi còn đang làm mộng xuân đây! Ồn ào, đừng quấy rầy chuyện tốt của tôi!”
Mông Tiểu Kiều ngồi bên giường bị anh cách một cái chăn đạp một cái, Tiểu Kiều oán hận mắng hai câu, rời phòng anh về phòng ký túc xá của mình.
Ngô Cảnh An lại không buồn ngủ.
Anh nghĩ đến những lời Tiểu Kiều nói, Hứa Huy chưa ăn cơm chạy tới đây đứng phạt, Hứa Huy một thân mồ hôi ướt đẫm còn mua cơm cho anh.
Fuck, tưởng diễn phim thần tượng chắc!
Khóe miệng Ngô Cảnh An hơi cười, anh thật muốn nhìn súc sinh này bước tiếp theo còn có thể “sáng tác” ra chuyện gì.
Trước kia cũng là như vậy, một câu một câu Cảnh An, một chút một chút rải dịu dàng, kết quả, con cá ngốc là anh liền dễ dàng cắn câu.
Chỉ có thể khen gã có tài diễn xuất, cũng rất thích diễn, vì thế người xung quanh chỉ nhìn thấy một mặt của gã như gã muốn, vì thế, Ngô Cảnh An thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.Điều này làm anh nhớ tới ông già có quan hệ huyết thống với anh, đóng cửa lại còn đánh cho mẹ anh đầu rơi máu chảy, vừa ra cửa, hơn nữa ở trước mặt người khác, mở miệng ngậm miệng là vợ ơi vợ à, một câu một câu nào là em khát không em nóng không, có đói bụng không, giống như mình là người chồng dịu dàng chăm sóc nhất trên đời.
Đàn ông, trời sinh đều biết ngụy trang.
Giống như anh, đem bí mật của mình ngụy trang thật tốt, cùng đồng nghiệp ở chung nhiều năm như vậy, ai cũng chỉ nghĩ anh là một nam thanh niên vô tích sự lại hay kén chọn, ai có thể nghĩ đến phương diện đồng tính kia nghĩ đâu?
Chỉ là, dù anh có ngốc cũng không thể mắc cùng một bẫy hai lần.
Lại trúng một chiêu kia, thì đúng là dại dột đến cả heo cũng không bằng, bị lừa cũng là xứng đáng, nhân tiện giày vò chết bản thân.
Hai giờ sau, bạn cùng phòng thu dọn phòng ở phát hiện trong túi rác có một hộp cơm sườn chưa ai đυ.ng đến cùng một chai thuốc dạ dày chưa mở, buồn bực ngửa đầu lên trời thét dài, “Ai mà phung phí của trời như vậy! Không ăn cho tôi cũng được, không biết ông đây đói bụng đến mức phải gặm tường sao!!!”