Đêm hôm đó, Hứa Huy về đến nhà, thoải mái chào hỏi bà nội, vυ' em, cô, dì, thoải mái tắm rửa một cái, thoải mái nghe nhạc cổ điển, thoải mái lên giường đi ngủ.
Đêm hôm đó, gã ngủ một giấc đến bình minh.
Sáng sớm hôm sau, đầu gã đau như búa bổ, bỏ buổi chạy sáng.
Ngồi trên bàn cơm ngáp liên tục, bà gã thương cháu, vội hỏi gã có phải ngủ không ngon không, hôm nay đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi.
Hứa Huy cũng lười động đậy, ăn điểm tâm xong về phòng nằm một ngày.
Trong giấc ngủ đứt quãng, mộng mị không ngừng.
Trong mộng, tất cả đều là những chuyện đã trải qua cùng Ngô Cảnh An.
“Cậu ta” căm giận bất bình nói, “Phụ nữ đều là một đám bị chiều hư, vai không thể khiêng tay không thể gánh… Đệch, tôi là đàn ông tôi da dày thịt béo acid đốt không cháy base ăn không mòn, được, tôi đến làm… Đệch, tôi là đàn ông tôi đi chùi, ngã gãy tay gãy chân thì còn cưới vợ sinh con được chắc, cậu nói xem, còn có thiên lý không.”Mặt và cổ Hứa Huy đầy mồ hôi, lại không tự chủ được mà cười.
“Cậu ta” cúi đầu, đem tên Hứa Huy trong danh bạ điện thoại lưu thành “Cao Phú Soái”.
Hứa Huy thật muốn cướp lấy điện thoại của cậu ta, nhìn cho rõ ba chữ kia một chút.
“Cậu ta” nhìn chằm chằm Hứa Huy, gằn từng tiếng, “Tôi thật ngu, đến hiện tại tôi mới hiểu được, cậu cùng Lâm Giai Giai thật sự là trời sinh một đôi. Hứa Huy, cậu yên tâm, tôi sẽ không tranh với cậu, như cậu đã nói, tôi không xứng. Trên thế giới này, người có thể xứng với loại phụ nữ như cô ta, ngoài Hứa Huy cậu ra không còn ai khác. Tôi chúc hai người sớm kết hôn, sớm sinh quý tử.”
Hứa Huy nhíu mày, bất an trong lòng lớn lên một chút.
“Cậu ta” bình tĩnh nói: “Hứa Huy, chuyện ngày đó là tôi không đúng, tôi không nên đánh cậu, cũng không nên nói những lời kia. Tôi đã nói với chủ nhiệm rồi, đến ca tôi sẽ đến chỗ đó ngồi, về sau cậu đến tìm Lâm Giai Giai cũng không cần phải nhìn thấy tôi nữa. Chuyện em trai ngoại trừ nói cảm ơn cũng không biết còn có thể làm cho cậu chuyện gì, tóm lại, tôi nợ cậu một lần. Sau này nếu có yêu cầu gì…”
Mồ hôi Hứa Huy toát ra càng nhiều, tẩm ướt tóc, gã nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nhuộm mặt “cậu ta” thành tái nhợt, “cậu ta” nói, “Hứa Huy, cho dù tôi từng đắc tội với cậu thế nào, mong cậu tha thứ! Sau này… không có sau này. Cậu là công tử có tiền có thế, mà tôi, chỉ là một bình dân tóc húi cua, chúng ta cả bạn bè cũng không thể làm được, Hứa Huy, đừng đùa giỡn tôi, được không?”
Hứa Huy thở dốc, giật giật đôi môi, dường như muốn nói gì.
“Cậu ta” nịnh nọt cười nói: “Ngoan, hôm nay anh không mang đủ tiền, thôi, chọn món rẻ hơn chút, còn phải về nấu nữa.”
Tinh thần Hứa Huy thoáng thả lỏng, lông mày nhăn tít cũng chậm rãi giãn ra.
“Có lẽ thế, ngoại trừ xinh đẹp, người ấy thật sự chẳng còn ưu điểm khác. Ngay từ đầu đều là như vậy, bởi vì xinh đẹp nên mới chú ý đến người ta, cùng nói chuyện với nhau, ở chung lâu dần, chậm rãi, liền thích. Thích cái gì ở người ấy, có lẽ là một câu nói, có thể là một việc người ấy làm, lại có lẽ, là bởi vì nhìn thấy trong mắt của người ấy có bóng dáng của tôi, thích, có đôi khi là một việc thật đơn giản. Dù sao, cũng không thể kiềm chế được.”
Tim Hứa Huy không thể khống chế mà đập nhanh hơn, khuôn mặt lần nữa nở nụ cười.
“Cậu ta” nói: “Hứa Huy, tôi yêu cậu.”
“Cậu ta” dán môi lên môi Hứa Huy, đánh dấu cái hôn thứ nhất giữa hai người.
Hứa Huy nghĩ, tới đây đi, nếu đây là một giấc mộng, đến đây là được rồi, đem toàn bộ chuyện phát sinh sau đó xóa đi. Liền dừng ở đây, dừng ở đây…
“Cậu ta” lưu lại cho Hứa Huy câu nói sau cùng, “Tôi, chỉ hỏi cậu một câu, vì sao phải làm vậy?”
Hứa Huy cười đáp, “Ngô Cảnh An, nói yêu với một người đàn ông, cậu cũng thật đủ ghê tởm. Có nhớ tôi từng nói với cậu không, người chia ra ba bảy loại, vì cái gì vẫn không nhớ được dạy dỗ, còn dám hi vọng xa vời với tôi! Cậu cho là, cậu ở tầng nào?”Hứa Huy tỉnh.
Triệt để tỉnh.
Cả người toàn mồ hôi, áo ngủ sớm đã ướt đẫm, thậm chí làm ướt cả ga giường và chăn mỏng.
Gã mệt mỏi ngồi dậy, xốc chăn lên ngồi bên giường, phát ngốc một hồi lâu.
Không nên như vậy.
Gã cho rằng, kết thúc trò khôi hài kia, bản thân mình sáng sớm sẽ thần thanh khí sảng mà tỉnh lại, vừa nghe nhạc vừa chạy bộ trong tiểu khu, cùng người nhà ở trước bàn ăn vui vẻ ăn sáng. Kế tiếp ra khỏi nhà, đi công ty dạo một vòng điểm danh, hẹn vài tên hồ bằng cẩu hữu, gϊếŧ thời gian cho qua một ngày.
Gã trở lại như trước, gã vẫn là Hứa thiếu phóng khoáng không kiềm chế được.
Hẳn là như vậy, nên là như vậy mới đúng!
Nhưng hiện tại…
Dù là ban ngày cùng bạn bè chơi bi – a, hay là buổi tối một đám người rủ nhau đến KTV ca hát, Hứa Huy đều không có tinh thần.
Liêu Thắng Anh học động tác của nam chính trong phim, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên trán gã thử độ ấm sau đó đặt trên đầu chính mình, tổng kết một câu, “Không nóng mà!”
Hứa Huy không có tâm trạng đùa với hắn, đứng dậy đi toilet.
Khuôn mặt ướt nhẹp nước lạnh, gã nhìn gương mặt hơi có vẻ tiều tụy thất ý trong gương, lại cảm thấy có vài phần xa lạ.
Sống hai mươi sáu năm, gã chưa thấy bản thân như thế này bao giờ.
Gã biết mình không bình thường, rất không bình thường.
Vì thế gã như phát điên, chơi bóng rổ, tennis, tập thể hình, bơi lội, đến khi mệt đến mức một đầu ngón tay cũng không muốn nâng lên nữa mới thôi.
Về đến nhà, gối đầu liền ngủ.
Cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không nghĩ.
Nhưng gã quên mất, gã có thể khống chế suy nghĩ lúc tỉnh táo, lại không điều khiển được mộng mị.
Đêm hôm đó, gã mơ thấy chuyện phát sinh hôm sinh nhật của người kia.
Trong xe chật chội, gã cùng người kia đổi vị trí một cách ngu xuẩn, anh một câu tôi một lời, tiếng ồn ào ngay trong lúc đôi môi không cẩn thận tiếp xúc ngắn ngủi ngừng bặt.
Trong lúc nhất thời, chỉ có hoảng hốt, trong hoảng hốt, thế giới này, chỉ có hai người.
Hứa Huy không tự giác hé môi, tiếng nói trầm thấp, “Cảnh An”.
Người kia vươn tay, đè gã xuống ghế, đem giây phút ngắn ngủi kia biến thành lâu dài.
Bọn họ ở trong xe điên cuồng hôn môi.
Người kia vươn tay, kéo khóa quần gã xuống, lớn mật vói tay vào, cầm lấy XX của gã trượt lên trượt xuống.
Bọn họ làm một chuyện không thể tin được.
Miệng Hứa Huy phát ra tiếng rêи ɾỉ khó nhịn, không thể miêu tả nổi sự sung sướиɠ đã đem gã lên thiên đường.
Trong nháy mắt mở mắt ra, gã biết mình đã ngã vào địa ngục.Gã thế mà lại nghĩ đến một người đàn ông, phát tiết.
Ngày hôm sau chạy bộ, chờ lúc gã phát hiện, đã đứng ở quán điểm tâm sáng ngoài tiểu khu nhà Ngô Cảnh An.
Vừa quay đầu, liền thấy mấy kiến trúc quen thuộc kia.
Sống hai mươi sáu năm, lần đầu tiên Hứa Huy biết cái gì gọi là không biết làm sao.
Đối với sự không bình thường mấy ngày nay của mình, gã có một sự sợ hãi khó hiểu.
Mang theo hoài nghi và khẩn trương, gã lần đầu tiên đi chơi trai.
Bạn đồng hành Liêu Thắng Anh trước kia xuất phát từ tò mò cùng bạn bè tới một lần, thuần túy xuất phát từ tâm tình nhìn biểu diễn nên cũng không cảm thấy có gì. Lúc đó từng rủ Hứa Huy, nhưng bị gã ghét bỏ từ chối.
Lần này Hứa Huy đột nhiên đề xuất muốn đi, Liêu Thắng Anh kinh ngạc đến rớt cằm.
Cửa phòng mở ra, bốn người đàn ông. Hoặc thanh tú hoặc hung hãn, hoặc yếu đuối hoặc cương nghị, bộ dạng khác nhau tùy người lựa chọn.
Chọn người thanh tú, Hứa Huy câu được câu không cùng hắn trò chuyện.
Đột nhiên tay người kia đặt lên hạ bộ Hứa Huy, gã cả kinh, lập tức nhảy dựng lên.
Liêu Thắng Anh cười đến mức nằm úp sấp trên ghế sô pha, “Thẳng như cột cờ, còn học đòi người ta đi tìm trai bao, mày còn không phải là tự làm khổ mình sao.”
Ra khỏi ổ chứa, Hứa Huy gọi một cuộc điện thoại cho một người bạn gái, đêm đó, ở lại đó qua đêm.
Ngày qua ngày, đêm qua đêm, sự bất thường của Hứa Huy đã sắp tra tấn gã đến phát điên.
Gã lái xe đi làng du lịch, dừng lại ở nhà ăn bọn họ ăn cơm, đoạn đường bọn họ đổi vị trí, bãi cỏ bọn họ hôn môi.
Mỗi một chỗ, gã dường như đều thấy được người đàn ông kia, vẻ mặt không đứng đắn cười cười, lấy từ trong ***g ngực ra một điếu thuốc ném cho gã một điếu.
Cậu ta nói: “Hứa Huy, tôi yêu cậu.”
Hứa Huy buồn bực thét dài một tiếng, gã liều mạng mà nghĩ, điên cuồng mà nghĩ… Quên người kia đi! Quên! Quên!!!
Ngô Cảnh An, đủ rồi! Kết thúc! Cmn cậu nên cút! Cút xa một chút!!!
Trên đường trở về, bánh xe không tự chủ được mà rẽ đến Thời Gian, quen thuộc đi vào phòng 502.
Ngồi trên ghế sa lông, gã mệt mỏi đến mức không muốn đứng lên nữa.
Nhắm mắt lại, bên tại dường như lại vang lên những lời đêm đó từng nói.
“Hiện tại làm gay đang thành mốt nha, anh em nếu ai nhàm chán, có thể tìm Cảnh An gϊếŧ thời gian, đàn ông mà, dù có làm gì cũng không mang thai, cũng rất tốt!”
“Nếu không, cậu giới thiệu vài người trong giới, tôi cũng không để ý cùng cậu vui đùa một chút, không phải cậu nói yêu tôi sao?”
“Cậu nói xem, nếu tôi gửi đoạn phim tư liệu ngắn này đến đơn vị của cậu, sẽ phát sinh chuyện thú vị gì nhỉ, thật làm người ta chờ mong.””Tôi đề nghị, cậu có thể quỳ xuống van xin tôi, nể mặt thời gian làm bạn bè trước đây, tôi sẽ buông tha cho cậu.”
“Ngô Cảnh An, nói tiếng yêu với một người đàn ông, cậu cũng đủ ghê tởm. Có nhớ tôi từng nói với cậu không, người chia ba bảy loại, vì sao không nhớ được dạy dỗ, còn dám hy vọng xa vời với tôi, cậu cho là, cậu rốt cuộc ở tầng nào?”
Từ đầu đến cuối, người kia chỉ hỏi một câu vì sao.
Hứa Huy cười to, cười đến mức cả người phát run, ngã xuống trên ghế sa lông vẫn ức chế không được mà cười.
Nhìn xem, gã là người ác liệt như thế, lời nói tàn nhẫn ngoan độc như vậy cũng nói được.
Biết rõ người kia yêu gã, lại quyết tâm độc ác mà đùa bỡn tâm tư người ta như vậy.
Nhìn đi, đây là Hứa Huy, Hứa Huy một đời đắc ý phóng túng không kiềm chế được.
Gã từng yêu ai? Ai gã cũng không yêu.
Cho nên có thể không kiêng nể gì mà dẫm người khác dưới lòng bàn chân, cho nên có thể tùy ý mà trêu đùa mỗi người đắc tội gã.
Cho nên… Cho nên…
Gã đánh giá thấp Ngô Cảnh An.
Đánh giá thấp địa vị anh ta trong lòng mình, đánh giá thấp lực ảnh hưởng của anh ta với mình.
Cho nên, gã đem đá đập chân mình, đau, cả tim đều đau, đau đến mức cả lòng đều tràn đầy hối hận.
Gã đã thử, gã không chấp nhận được người đàn ông khác chạm vào mình một chút xíu, lại có thể ở trong mơ một lần cùng cậu ta làm chuyện thân thiết nhất.
Gã từng thử, lúc ân ái cùng người phụ nữ khác, hình ảnh người kia ở trong đầu vẫn vứt không đi.
Gã từng thử, dùng tất cả biện pháp kéo người kia ra khỏi óc, một phút đồng hồ, mười phút, một giờ sau, người kia, lại ngoan cố mà trở lại.
Gã buông tha, đầu hàng.
Hôm nay, lúc Hứa Huy lái xe trên đường lắc lư không mục đích, thấy một thân ảnh quen thuộc đi qua trước thảm cỏ trên lối đi bộ.
Hứa Huy tê dại, một đường đi theo cậu ta, cho đến khi cậu ta về nhà.
Đứng dưới nhà cậu ta, Hứa Huy ngẩng đầu nhìn căn phòng gã từng đi qua vô số lần, thậm chí chìa khóa cánh cửa kia vẫn còn trên người gã, chưa kịp vứt đi.
Thành phố S có lớn là bao, bọn họ, cuối cùng cũng sẽ gặp nhau.
Chỉ là, sau khi gặp nhau không cách nào xem như xa lạ.
Màn đêm buông xuống, trong phòng sáng đèn, thỉnh thoảng trên cửa sổ sẽ hiện lên bóng dáng người nọ, Hứa Huy tựa vào bên cạnh xe không ngừng hút thuốc.
Tâm tình buồn bực nửa tháng đột nhiên bình tĩnh.
Chỉ cần nhìn như vậy, giống như có thể quên hết mọi phiền não.
Ngày hôm sau, Hứa Huy đem xe dừng ở chỗ xa xa chờ ai đó.
Người đàn ông kia đến buổi chiều mới ra khỏi cửa, đi ăn một chén mì, sau đó đi siêu thị.Trước quầy hoa quả có người nói với cậu ta cái gì đó, cậu ta không để ý mà đẩy xe chứa đồ đi.
Hứa Huy tiến lên cùng người đó hàn huyên hai câu, mua hai trái sầu riêng, bảo người ta lột vỏ gói kỹ, thừa dịp cậu ta đang ở trong trung tâm trò chơi điện tử lái xe về nhà cậu ta, treo gói sầu riêng kia trên cửa.
Sau đó, trở về nhà.
Sau đó, gã dùng thời gian một đêm, thuyết phục bản thân.
Nếu không thể quên được, vậy đừng quên.
Nếu thật sự có cảm giác, vậy cứ để cảm giác này kéo dài là được.
Sau đó gã gọi điện thoại cho Khổng Tân, nói chuyện tào lao hơn nửa ngày mới đem đề tài dẫn tới trên người Ngô Cảnh An.
Cuối cùng chiếm được một tin tức hữu dụng.
Ngày nghỉ của Ngô Cảnh An đến hôm nay chấm dứt, nghe nói hiện tại đã ở ký túc xá, ca đêm hôm nay, chắc chắn sẽ trực.
Sau bữa cơm chiều, Hứa Huy tắm rửa một cái, đứng trước gương nhìn bản thân có phần gầy yếu, khóe miệng nở một nụ cười tự tin.
Nếu đã hạ quyết tâm, không có chuyện Hứa Huy gã không làm được.
Đàn ông thì thế nào, sai thì thế nào, gã tin tưởng có thể trung hòa được tất cả.
Đổi một bộ quần áo thoải mái, đi xe đến chỗ Ngô Cảnh An làm việc.
Xuống xe đi vào cửa phân xưởng, Hứa Huy hít sâu một hơi, kiên quyết nện bước vào phòng trực ban.
Gã có thể bước ra bước này rất không dễ dàng.
Chỉ là gã không nghĩ tới, bước ra một bước này, gã rốt cuộc không cách nào quay đầu lại.