Không kịp cảm hoài nhiều, hình ảnh lần thứ hai lại chuyển, lúc này chất lượng hình ảnh rõ ràng tốt hơn rất nhiều, có lẽ là mới chụp gần đây.
Trong hình một người vẫn là Ngô Cảnh An, chỉ là nhân vật chính khác đã thay đổi, đổi thành một người yêu khác của anh, Phương Tiểu Thiên.
Đó là lúc bọn họ đi du lịch bị chụp được, trên con đường núi tưởng là không người dắt tay nhau mà đi, sau hòn đá lớn hôn môi quên hết trời đất, ôm chầm vui sướиɠ bên bờ hồ lấp lánh.
Ngô Cảnh An nên cảm thấy may mắn anh cùng Phương Tiểu Thiên hẹn hò không lâu, cũng may mắn bọn họ không phải người tùy tiện, nếu không thật không dám tưởng tượng tiếp theo liệu có thể xuất hiện hình ảnh bất nhã nào không.
Tiếng nghị luận trong phòng lớn dần, ban đầu mọi người chỉ lấy anh mắt hoài nghi nhìn anh, đến bây giờ, trong ánh mắt chỉ còn miệt thị cùng đùa cợt.
Ngô Cảnh An không chớp mắt nhìn màn hình, muốn nhìn xem từ màn hình thần kỳ kia còn có thể có “niềm vui bất ngờ” nào xuất hiện hay không.
Quả nhiên, hình ảnh lại cắt, dưới pháo hoa đầy trời, hai người đàn ông ngồi dưới đất, Ngô Cảnh An vẻ mặt mơ màng nói với một người khác, “Tôi yêu cậu.”
Góc quay thật khéo, một đương sự khác từ đầu tới cuối vẫn ngồi đưa lưng về phía camera.
Bài hát kết thúc, đoạn MV phấn khích cũng vẽ nên một dấu chấm tròn.
Mồ hôi trên người Ngô Cảnh An đã lạnh lẽo, anh chậm rãi xoay người, đối mắt với khuôn mặt ngạo mạn cuồng vọng của Hứa Huy.
Cánh tay Hứa Huy khoác lên ghế, chân buông xuống, thảnh thơi đứng lên, vẻ mặt hơi cười đi về phía anh.
Đến rất gần trước mặt anh, dừng bước lại.
Ngô Cảnh An không nói một lời nhìn theo gã, trên mặt không xuất hiện biểu cảm gì.
Hai tay Hứa Huy cắm trong túi quần, nghiêng người về phía trước, cười hỏi, “Thế nào, cuộn phim này thú vị chứ?”
Phòng đột nhiên yên tĩnh tăng thêm không khí áp lực, Ngô Cảnh An chỉ cảm thấy Hứa Huy trước mặt đột nhiên trở nên rất xa lạ. Dù là lông mày, ánh mắt, cái mũi, lỗ tai, đều không giống người mà anh quen biết trước kia.Vậy thì, hiện tại, đứng trước mặt anh, xé rách vết thương của anh, lại vẫn cười như không hề gì, người này, đến tột cùng là ai?
Hứa Huy quay đầu nói với mọi người đang chờ xem kịch vui, “Hiện tại làm gay đang thành mốt nha, anh em nếu ai nhàm chán, có thể tìm Cảnh An gϊếŧ thời gian, đàn ông mà, dù có làm gì cũng không mang thai, cũng rất tốt!”
Một câu chọc cười rất nhiều người trong phòng, trong tiếng cười càn rỡ, Liêu Thắng Anh tỏ vẻ ghét bỏ, “Dù muốn giải trí ít ra cũng phải cắt cái kia đi, nói giỡn, cũng không phải biếи ŧɦái, nhìn thấy như vậy, ai mà cứng lên được.”
Câu nói bại hoại vừa ra, lại là một trận cười điên cuồng, có người trêu ghẹo cười mắng hắn ăn nói thô lỗ, có người phụ họa khen hắn nói chuyện cặn bã mà không xấu hổ, tuyệt đối là chân lý!
Hứa Huy tò mò hỏi Ngô Cảnh An, “Nếu không, cậu giới thiệu vài người trong giới, tôi cũng không để ý cùng cậu vui đùa một chút, không phải cậu nói yêu tôi sao?”
Ngô Cảnh An nhìn kỹ gã một phen, không khỏi cảm thán, người này, quả nhiên là Hứa Huy!
Công tử nhà quyền thế, con nhà giàu cao cao tại thượng, bại hoại tùy ý đùa giỡn người khác, cặn bã xã hội.
Thì ra, tình cảm, cũng có thể lấy ra để chê cười, lấy ra để tính cân tính lạng.
Thì ra, đây chính là Hứa Huy mà anh dù biết không có kết quả vẫn đâm đầu đi yêu.
Anh vẫn luôn đánh giá thấp gã.
“Cậu nói xem, nếu tôi gửi đoạn phim tư liệu ngắn này đến đơn vị của cậu, sẽ phát sinh chuyện thú vị gì nhỉ, thật làm người ta chờ mong.” Hứa Huy cười hiền lành vô hại, Hứa Huy cười xấu xa đáng sợ.
Trong lòng Ngô Cảnh An bốc lên rất nhiều cảm xúc không rõ, ngoài mặt lại bình tĩnh không hề sứt mẻ, chỉ quật cường, cố chấp mà nhìn Hứa Huy không hề chớp mắt.
Hứa Huy cho anh vé trận bóng, Hứa Huy đem thẩm tích điện tử nói thành TV, Hứa Huy cùng anh ăn cơm cùng anh cười, Hứa Huy nửa đêm gọi điện thoại nói chuyện phiếm cùng anh, Hứa Huy tặng quà cho anh, Hứa Huy cùng anh sảng khoái đánh nhau một trận, tất cả những điều đó, đều phải quên đi.
Khuôn mặt anh tuấn dán tới, hô hấp kề sát, “Tôi đề nghị, cậu có thể quỳ xuống van xin tôi, nể mặt thời gian làm bạn bè trước đây, tôi sẽ buông tha cho cậu.”
Trên người Hứa Huy có một hương vị chỉ thuộc về bản thân gã, rất nhẹ, như có như không, không cẩn thận sẽ bỏ qua.
Ngô Cảnh An nghĩ đây sẽ là lần cuối cùng anh cảm nhận được hương vị này, sau này, sẽ không còn cơ hội nữa.
Hứa Huy tranh điểm tâm của anh, Hứa Huy xâm nhập nhà anh, Hứa Huy ngủ trên giường anh, Hứa Huy quen gọi anh là Cảnh An, Hứa Huy đưa anh đi bệnh viện, Hứa Huy chăm sóc anh cả một tuần, Hứa Huy giả làm chú hề đùa cho anh vui vẻ, Hứa Huy dẫn anh đi nhìn pháo hoa sinh nhật, Hứa Huy mà anh mượn rượu thêm can đảm nói ra “Tôi yêu cậu”, tất cả, tan thành mây khói.
Ngô Cảnh An tìm về một chút sức lực, vì thế giật giật miệng, “Tôi, chỉ hỏi cậu một câu, vì sao lại làm vậy?
Vì cái gì?Dù là gϊếŧ người cũng phải có một lý do chứ, vì tiền, vì tình, hoặc…
Dù chết, cũng phải chết một cách rõ ràng.
Hứa Huy cười một cách lỗ mãng, ánh mắt nhìn anh thêm vài phần đồng tình.
“Ngô Cảnh An, cậu không phải người đầu tiên vung nắm tay lên với tôi, chẳng qua, vài người trước kia đều đã rời khỏi thành phố S, ấy, không, là đi biệt xứ, cậu nói xem, cậu hơn bọn họ ở chỗ nào, để tôi có thể nương tay?” Hai mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, gã gằn từng tiếng tàn nhẫn, “Ngô Cảnh An, nói tiếng yêu với một người đàn ông, cậu cũng đủ ghê tởm. Có nhớ tôi từng nói với cậu không, người chia ba bảy loại, vì sao không nhớ được dạy dỗ, còn dám hy vọng xa vời với tôi, cậu cho là, cậu rốt cuộc ở tầng nào?”
Ngô Cảnh An nghĩ, đây chắc là lần đau lòng cuối cùng của anh đi!
Bị Hứa Huy tổn thương xem như đến cực hạn. Chỉ là, lúc này, anh cần dùng bao lâu để chữa lành?
“Kỳ thật yêu cầu của tôi cũng không có gì, chỉ là quỳ xuống dập đầu vài cái, chuyện này liền coi như bỏ qua, cậu chắc cũng không muốn ngày mai về đến cơ quan liền biến thành người nổi tiếng đâu nhỉ?”
Nếu là trước kia, nắm tay Ngô Cảnh An sớm đã vung lên. Nhưng hôm nay, anh không có dũng khí kia.
Hoặc là nói, dũng khí của anh đã bị Hứa Huy chà sạch.
Người chia ba bảy loại, anh xem như đã triệt để hiểu được.
Thu hồi ánh mắt cố chấp, anh nhấc chân…
Gắng sức bước từng bước, anh đi ra khỏi cửa.
Anh sẽ không đắc tội với Hứa Huy nữa, nhưng cũng không cách nào quỳ xuống trước mặt gã.
Anh còn muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, vì thế, cho dù bị ánh mắt khinh thường của mọi người vây quanh, anh vẫn tận lực thẳng lưng.
Ra khỏi phòng, trong hành lang truyền đến tiếng ồn như heo bị chọc tiết, ca khúc phượng hoàng truyền kỳ bị người ta phá hư đến độ không nhận ra bản gốc, nhưng không có ai ra mắng một tiếng.
Cửa thang máy phản chiếu bóng dáng không có gì đặc sắc của anh, mờ mịt, hoang mang.
Từ trong thang máy đi ra vài ba người, đυ.ng vào anh cũng không dừng lại, vội vàng đi qua.
Đi vào thang máy, đè xuống nút số 1, tự giam mình trong không gian bịt kín, dần dần, cảm giác có chút lạnh. Có thể là do mồ hôi ướt đẫm, giờ lạnh xuống, dán vào trên da thịt, lạnh như băng khó chịu.
Ra khỏi thang máy, đi ra con đường quen thuộc trong thành phố, ồn ào náo động bên tai cũng không làm phiền được anh, anh ở trong thế giới của mình, bước từng bước.
Sờ sờ túi áo, thật tốt, còn nửa bao thuốc lá, lấy ra một điếu kẹp nơi kẽ ngón tay, thỉnh thoảng bỏ lên miệng hút mạnh một hơi, nhưng làm thế nào cũng không cảm nhận được hương vị quen thuộc.
Một đứa trẻ cầm tay mẹ đi ngang qua người anh, tò mò hỏi mẹ, “Chú kia thật kỳ quái, điếu thuốc rõ ràng không châm lửa, chú ấy hút cái gì vậy?”Đi đến trạm xe bus, chờ hồi lâu cũng không có lấy một chiếc xe bus chạy qua, anh cũng không sốt ruột, uể oải, ngơ ngác ngồi trên ghế, cứ chờ, chờ.
Một chiếc taxi dừng bên cạnh anh, lái xe hỏi, “Này, bạn à, ngồi xe không?”
Anh lắc đầu, “Tôi chờ xe bus.”
Lái xe vui vẻ, “Đã mười một giờ đêm, cậu chờ xe bus gì chứ, không phải kể chuyện ma dọa tôi đấy chứ!”
Nói xong, lái xe cười bỏ đi, anh mới giật mình, bản thân, quả là kẻ ngốc.
Kỳ thật, thành phố S này có bao nhiêu đâu, mấy con đường này, anh đã đi mười năm, sớm đã thuộc lòng.
Tức giận, thương tâm, bất lực.
Đi hướng nam đến bệnh viện nhân dân, rẽ hướng bắc đến Gia Nhạc Phúc, lại đi đến cái đèn xanh đèn đỏ thứ ba bên trái, rẽ hướng nam đến quảng trường Lam Quang, đi thẳng, là tới nhà.
Mất hai giờ đi về nhà, đóng cửa, một mảnh tối đen, anh mệt mỏi tựa vào ván cửa.
Đột nhiên rất muốn cười, cười chính mình ngu si, xuẩn ngốc.
Đột nhiên rất muốn khóc, khóc bản thân khổ sở, thê thảm.
Không hề nhận ra mình đang khóc, dần dần, òa khóc thật to, nức nở, như đứa trẻ bị đoạt đồ chơi.
Tức giận, thương tâm, bất lực.
Thân thể dựa vào ván cửa chậm rãi trượt xuống, ngã ngồi dưới đất, đối diện một phòng tối đen, không thể kiềm chế được bi thương mà khóc.
Từng tiếng lại từng tiếng, đâm vào lòng anh.
Người kia, anh từng yêu biết bao nhiêu.
Không khách sáo nằm trên sô pha nhà anh, một lần lại một lần gọi anh Cảnh An Cảnh An, sai anh dùng một cánh tay làm này làm kia.
Người kia, tổn thương anh sâu đậm.
Ngô Cảnh An, nói tiếng yêu với một người đàn ông, cậu cũng đủ ghê tởm. Có nhớ tôi từng nói với cậu không, người chia ba bảy loại, vì sao không nhớ được dạy dỗ, còn dám hy vọng xa vời với tôi, cậu cho là, cậu rốt cuộc ở tầng nào?
Hứa Huy… Hứa Huy…
Anh nắm chặt nắm tay, đấm từng đấm nặng nề xuống đất. Dường như không cảm thụ được đau đớn, từng đấm từng đấm nện xuống.
Anh rất hận, hận bản thân như vậy, biết rõ người kia không thể, không được, nhưng cứ cố chấp không sợ hãi mà đi thử.
Thử đến mức cả người đầy máu và vết thương, mới biết quay đầu.
Lúc đi trên đường, anh chỉ muốn cho mình mấy bạt tai.
Trên tay nứt ra, chảy máu, xương cốt bị chấn rung lên, anh vẫn máy móc mà đấm xuống đất.
Đau nhiều một chút, thì có thể quên nhanh hơn một chút.
Ánh mắt Hứa Huy, nụ cười Hứa Huy, giọng nói Hứa Huy, hương vị của Hứa Huy.
Tất cả, tất cả những gì liên quan đến gã, cmn đi gặp quỷ đi!Giả, tất cả đều là giả, dù là một chút chút kia, cũng đều là giả dối gã thể hiện ra.
Hiểu được vì sao trước mặt mọi người gã gọi anh là Cảnh An, hiểu được vì sao làm bộ như là đối tốt với anh, hiểu được tất cả những gì gã làm, đều là cái bẫy đã được thiết kế.
Chờ anh ngu ngốc nhảy vào.
Mà anh, làm sao có thể thoát được.
Nắm chặt nắm tay không ngừng run rẩy, anh nản lòng dựa đầu vào ván cửa, nước mắt yếu ớt rớt xuống, giọt vào vũng máu trên sàn nhà.
Răng nanh cắn vào môi dưới, bao nhiêu hận toàn bộ đều phát tiết trong tiếng khóc.
Một giờ rưỡi rạng sáng, anh đem tình cảm đối với Hứa Huy bỏ lại trong bóng đêm không người thấy.
Sau này, không, sẽ không có sau này.