Đêm hôm đó, bọn họ ngủ lại làng du lịch.
Ngô Cảnh An lăn qua lộn lại như thế nào cũng không ngủ được, rất nhiều lo lắng ngờ vực vô căn cứ nhảy ra tra tấn anh, anh ngồi dậy, nhìn thấy trên bàn đặt một lọ hoa tươi, cầm lại. Cứ một cánh hoa “cậu yêu tôi”, lại một cánh “cậu không yêu tôi”, cả đêm như thế, chơi hỏng tám đóa hoa, ba miếng bánh mì.
Kết quả vui buồn nửa nọ nửa kia, anh vẫn không biết Hứa Huy nghĩ thế nào, ấu trĩ đến điên luôn rồi.
Sáng sớm hôm sau, anh ngồi chuyến xe sớm nhất về nhà.
Cả buổi sáng, Hứa Huy không gọi đến một cuộc điện thoại, anh ngược lại thở ra một hơi.
Đến bây giờ, anh vẫn chưa nghĩ ra nên dùng biểu cảm giọng nói thái độ gì đối mặt với Hứa Huy.
Nếu không, hay là, gϊếŧ người diệt khẩu, hủy thi diệt tích, đến chết cũng coi như không có chuyện gì xảy ra, thiên hạ thái bình.
Ngô Cảnh An vò rối cả đầu tóc, cuối cùng mang theo hối hận đi vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ này cũng không yên ổn, bởi vì ngày hôm qua tỏ tình cùng cái hôn khắc sâu ấn tượng kia, vì thế, cả trong mơ anh cũng bị giày vò.Đau khổ ôm chăn ném vào trong máy giặt, sau khi anh ngồi trước bàn hút liên tục ba điếu thuốc, chuông điện thoại di động vang lên.
Anh sợ tới mức giật nảy mình, một lúc lâu sau mới hoàn hồn nhìn về di động, ba chữ con nhà giàu sao mà chói mắt quá thể.
Anh thống khổ giãy dụa một lát, mới run rẩy nhận điện thoại.
“Alo.”
“Cậu ở đâu vậy?”
“Ở, ở nhà.”
“Có thời gian không, chúng ta nói chuyện.”
Giọng Hứa Huy nghiêm túc bất thường, thiếu chút cà lơ phất phơ trêu tức lúc bình thường, đứng đắn đến độ làm Ngô Cảnh An nổi một thân da gà, “Có thể, có thể để hôm khác không, hôm nay tôi…”
“Cậu đến kỳ sinh lý?”
Ngô Cảnh An thiếu chút cắn rụng đầu lưỡi bản thân, vừa rồi ai bảo Hứa Huy đứng đắn.
“Tôi biết rồi, mấy giờ? Được.”
Cúp điện thoại, Ngô Cảnh An lại hút thêm hai điếu thuốc mới bình tĩnh lại, vuốt vuốt bụng đói, nhưng một chút khẩu vị cũng không có.
Nên tới thì sẽ tới, là phúc hay họa cũng đều tránh không được.
Kết quả tồi tệ nhất chẳng qua cũng chỉ là bị người ta mắng biếи ŧɦái, phun nước miếng, đoạn tuyệt quan hệ, từ nay về sau cả đời không qua lại với nhau.
Ngẫm lại, những điều đó, chính mình, có lẽ, đại khái, khả năng là sẽ chịu đựng được.
Lại quay về thời gian chưa quen biết gã, thế là tốt rồi.
An ủi bản thân như vậy, Ngô Cảnh An sửa soạn một chút, mang tâm tình bi tráng đi dự tiệc.
Ra khỏi thang máy, một người đàn ông mặc đồng phục dẫn anh vào phòng 502, từ bên trong truyền ra thanh âm ồn ào, rõ ràng không chỉ có một người, trong lòng Ngô Cảnh An không khỏi hơi cảm thấy mất mát.
Vốn là ôm quyết tâm sống chết đi đến đây, xem ra, hôm nay cũng không nói được gì.
Mở cửa phòng, Liêu Thắng Anh vẻ mặt thâm tình đang ôm micro hát một khúc tình ca.
Trên ghế sa lông vài người ngồi tản mác, không phải gương mặt xa lạ, nhưng cũng không gọi được tên.
Hứa Huy ngồi dựa vào ghế sa lông, chân bắt chéo, một tay khoát lên trên lưng sô pha, nhìn anh tiến vào, cười nâng nâng cằm coi như chào hỏi.
Vẫn là bộ dạng nhị thế tổ lưu manh kia, làm người ta vừa yêu vừa hận.
Ngô Cảnh An ngồi xuống, quay đầu mới nhìn thấy một người coi như quen thuộc ngồi bên cạnh.
Hách Thời gật gật đầu với anh, Ngô Cảnh An mỉm cười đáp lại.
Liêu Thắng Anh hát không ra sao, mọi người ngồi dưới thật sự nghe không vô, nhao nhao phản đối, kéo hắn xuống đài.
Họ Liêu giận, ôm mic hét lớn, “Cmn ai tự nhận hát hay hơn ông đây, đứng ra! Đến đây, đến đấu với ông!”
Nói đến ca hát, Ngô Cảnh An nhớ tới lần đầu tiên cùng bạn bè Hứa Huy đi hát karaoke nghe được bài “Chẳng lẽ yêu một người là sai sao” của Trịnh Nguyên, có lẽ là do mang theo tình cảm thắm thiết, người đó thậm chí hay hơn cả bản gốc. Cố tình liếc xung quanh, hình như không có người kia.Anh tới ghé vào tai Hách Thời hỏi, “Người lần trước không tới sao?”
Hách Thời nhướng mày nhìn anh.
Anh nghĩ nghĩ, “Người hát bài “Chẳng lẽ yêu một người là sai sao” ấy, hình như là, họ.. Kiều?
Không biết có phải ảo giác của anh không, Hách Thời sau khi nghe những lời này của anh, ánh mắt vốn bình thản đột nhiên lạnh đi vài phần.
Ngô Cảnh An ngẫm nghĩ, chẳng lẽ câu hỏi của mình có vấn đề.
Hách Thời thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài, “Hắn về Mỹ.”
Ngô Cảnh An gật gật đầu, dựa vào lưng ghế, lấy ra một điếu thuốc vừa định đốt, chợt nghe có người nhao nhao đòi Hứa Huy hát một bài cứu vớt lỗ tai mọi người.
Hứa Huy cũng không nhăn nhó, micro chuyền đến tay gã, gã vẫn duy trì tư thế ngồi không hề thay đổi, nói với Liêu Thắng Anh, “Mười năm.”
Đoạn nhạc dạo dương cầm vang lên, ánh mắt Hứa Huy liếc về phía cửa, Ngô Cảnh An rút điếu thuốc, kiềm chế bản thân không nhìn gã, lại không thể khống chế mà dùng đuôi mắt liếc về thân ảnh đẹp trai kia.
Mười năm trước
Anh không quen biết em, em không thuộc về anh
Chúng ta chỉ là hai người xa lạ
Ngày ngày đi qua đoạn đường quen thuộc
Mười năm sau
Chúng ta là bạn bè, còn có thể ân cần thăm hỏi
Chỉ còn chút dịu dàng này
Không tìm được lý do ôm lấy nhau
Người yêu cũng khó tránh khỏi trở thành bạn bè.
Mười năm trước, tôi không biết cậu, mười năm sau, chúng ta… Chúng ta còn là chúng ta sao?
Suy nghĩ của Ngô Cảnh An bị tiếng hát của Hứa Huy dẫn đi xa xôi, dùng những suy nghĩ không tưởng cố gắng miêu tả tương lai, bọn họ mười năm sau.
Có lẽ sẽ có những cuộc cãi nhau nho nhỏ, có lẽ sẽ có những nụ hôn nồng nàn, có lẽ sẽ đến KTV hát khàn cả giọng, có lẽ sẽ cùng ngồi trên sa lông xem vài bộ phim, có lẽ, có lẽ, có lẽ… Cuộc sống của bọn họ có lẽ sẽ như thế.
Ngô Cảnh An không kìm được lòng mà cong khóe môi.
Biết rõ là không có khả năng, lại vẫn muốn nghĩ, con người, đều là sinh vật thấp hèn không cứu chữa được.
Một bài “Mười năm” hát xong, có người khuyến khích hắn hát tiếp, Hứa Huy ánh mắt mang cười, nắm micro nói, “Cảnh An, đến hát một bài, tôi hình như chưa từng nghe cậu hát.”
Lực chú ý của mọi người đều tập trung về phía cửa, nhìn về phía con người nãy giờ luôn bị xem nhẹ, nào đem mic đến nào tâng bốc, dù anh từ chối như thế nào cũng đều bị bỏ ngoài tai.
Lại nhăn nhó nữa sẽ giống như đàn bà, Ngô Cảnh An nghĩ, hát thì hát đi, cố gắng hát khó nghe chút, chiếm vị trí chót bảng của Liêu Thắng Anh, xem lần sau còn có ai muốn nghe anh hát.
Làm bộ làm tịch hát mấy câu, Ngô Cảnh An còn đang buồn bực sao còn chưa bị đuổi xuống, âm nhạc dần thay đổi, giọng hát đặc biệt của Châu Hoa Kiện đổi thành một giọng nam ngây ngô chất phác, rồi ngay cả nhạc cũng không rõ ràng nữa mà lẫn rất nhiều tạp âm, rồi rất nhanh, một giọng nam cất lên, giống như biến thành một bài song ca.Ngô Cảnh An nắm chặt mic, lòng bàn tay toát mồ hôi, cảnh này giống như đã từng gặp qua, đầu óc anh vận chuyển không ngừng, cuối cùng tìm được cảnh tượng phủ bụi trong đáy lòng.
Ngước mắt nhìn, thấy Hứa Huy ngồi đối diện cười bình thản, hơi giương cằm với anh.
Nụ cười kia, giống như tiềm ẩn vô số độc châm, đâm vào người anh toàn thân đau đớn.
Hình ảnh dần dần rõ lên, mọi người ngồi trên ghế sa lông đều nhìn lên màn hình phía sau lưng anh, trên màn hình, chắc là, phải là hai thiếu niên choai choai, trong bữa tiệc chào đón tân sinh, mỗi người ôm một cái micro, thâm tình mà hát.
Có chút tình cảm ngầm hiểu trong lòng từ trong ánh mắt yên lặng toát ra.
Thân thể anh cứng ngắc, quay đầu như vậy có vẻ mất tự nhiên, nhưng… anh vẫn muốn xác nhận.
Xác nhận thiếu niên trong màn hình có phải người anh nghĩ đến mười năm nay, xác nhận con người tàn nhẫn kia còn muốn làm những gì.
Trong nháy mắt đó, có lẽ anh nên cảm ơn Hứa Huy.
Cảm ơn gã để mình gặp lại Tỉnh Trình tuổi mười bảy, ôn lại đoạn thời gian tốt đẹp nhất kia.
Màn hình lớn quả nhiên giống như trong suy nghĩ của anh, không có kỳ tích gì.
Tiệc tối chào đón tân sinh, sân khấu, Tỉnh Trình, Ngô Cảnh An, ngọn đèn, micro, người dưới đài…
Hai thiếu niên mười mấy tuổi vô ưu vô lự mà hát, có khi còn đùa giỡn mà hơi lắc đầu, hất tóc mái ra phía sau, lộ ra khuôn mặt trẻ trung vui vẻ.
Ngô Cảnh An lần thứ hai nhìn về phía Hứa Huy, có lẽ trong mắt anh còn chứa nghi vấn nhỉ, anh thật sự không rõ, lại cũng dường như hiểu được, Hứa Huy, Hứa Huy, vì cái gì…
Hứa Huy đang cười, từ đầu tới cuối, gã vẫn cười nhìn trò khôi hài kia.
Ánh mắt kia đã từng dịu dàng tha thiết nhìn anh, nhưng lúc này đây, biến thành dao kéo, sắc bén cắt vào da thịt anh.
Nghi hoặc của Ngô Cảnh An rất nhanh đã được cởi bỏ, tiếng nhạc còn chưa dứt, hình ảnh đột nhiên cắt, giống như sợ người xem buồn chán, mấy tấm ảnh chụp xuất hiện.
Ngô Cảnh An lần thứ hai cảm nhận cảm giác lòng như dao cắt.
Mấy tấm ảnh kia đã từng hủy hoại cuộc sống trung học của anh, hủy hoại tình yêu mới manh nha giữa anh và Tỉnh Trình, thậm chí, hủy mười năm tiếp theo của cuộc đời anh.
Trong ảnh hai thiếu niên đang ôm chầm lấy nhau, hôn môi.
Góc độ chụp thay đổi khiến mọi người thấy rõ hai nhân vật chính đúng là hai người vừa ca hát trong tiệc tối lúc nãy.
Trong phòng vang lên tiếng hít sâu, kế tiếp là tiếng cười mắng, “Làm gì vậy, thì ra là hai tên gay!”
“Không phải đâu, phông nền lúc nãy là tiệc tối chào đón tân sinh năm nào đó, khi đó làm gì đã lưu hành cái này!”
“Đùa giỡn cái gì!”
Nói thật, những lời này cũng không tính là gì, so với những chửi rủa năm đó, quả thực chỉ như một bữa ăn sáng. Nhưng vì sao…Ngô Cảnh An giống như vẫn bị hung hăng chém mấy nhát, máu toàn thân đều chảy ngược, không còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể.
Hiệu trưởng năm đó từng đem mấy tấm ảnh này vứt trước mặt cha mẹ anh, ánh mắt khinh bỉ bảo bọn họ đem kẻ ngoại tộc này về.
Năm đó Tỉnh Trình mặt tái nhợt đi sát qua bên người anh, không hề ngẩng đầu nhìn anh một chút.
Năm đó cả trường đều dùng ánh mắt nhìn quái vật để nhìn anh, châu đầu ghé tai xì xào bàn tán.
Năm đó cha anh dùng dây lưng hung hăng quất anh cả đêm, anh đau đến chết ngất đi, lại quật cường không rên một tiếng.
Một năm đó, anh giống như đã chết, ngồi ở trên giường bệnh không ăn không uống, không nói lời nào, chỉ biết ngơ ngác nhìn cây hòe ngoài cửa sổ.
Một năm đó, Tỉnh Trình triệt để rời khỏi sinh mệnh của anh.