Ngày hôm sau, Ngô Cảnh An bệnh đến mức không đứng dậy nổi.
Sáng sớm quản lý gọi điện tới báo cho anh biết hai tuần lễ nghỉ ngơi đã kết thúc, giữa buổi hôm nay tới điểm danh.
Anh ấm ách nói xin nghỉ, quản lý mắng anh một trận, không đồng ý, anh cũng giận, trực tiếp bỏ lại một câu, “Ông đây không đi đấy, anh làm thế nào thì làm.”
Nói xong, cúp điện thoại nằm xuống giường, tiếp tục mê man.
Mơ mơ màng màng không biết ngủ bao lâu, trong lúc đó điện thoại vang mấy lần anh cũng không đứng lên, cũng không muốn tiếp.
Muốn làm gì thì làm đi, dù sao tính hướng của anh cũng chỉ một hai ngày nữa sẽ lộ ra, sa thải là chuyện sớm muộn, anh còn đi làm cái đếch gì!
Quá khứ những đồng nghiệp, bạn cùng phòng phỏng chừng cũng đều coi anh như mãnh thú nước lũ hay người mắc HIV, anh còn quan tâm ứng phó cái gì nữa!
Lúc thoáng khôi phục chút ý thức, điện thoại lại tới nữa, anh che đầu vờ như không nghe thấy. Nhưng là, người đầu kia điện thoại dường như cùng anh so bì.
Chuông vang lên lần thứ bảy, Ngô Cảnh An miễn cưỡng sờ sờ đuôi giường cầm điện thoại không có sức lực a lô một tiếng.
Tưởng Lộ gọi tới, hỏi anh ở đâu.
“Tôi không rảnh cùng cậu ăn cơm, hôm khác đi!”
“Honey, cậu không cần tôi!”
Ngô Cảnh An sốt đến khó chịu, không có tâm tư đùa giỡn với hắn, “Hẹn hôm khác đi, không có việc gì tôi cúp đây, có việc cũng để hôm sau nói!”
Nghe giọng anh không đúng, Tưởng Lộ không đùa nữa, “Làm sao thế, giọng khản đặc?”
“Cảm mạo, không có việc gì, tôi ngủ đây.”
Lại nói thêm với Tưởng Lộ hai câu, cúp điện thoại xong, Ngô Cảnh An quyết đoán tắt máy.
Cuối cùng xem như có thể ngủ một giấc an ổn, ngủ chết cũng không sao, ai để ý đâu.
Ngủ đứt quãng mấy giấc, khi tỉnh lại miệng khô đến muốn nứt ra, định trở người rót cốc nước, lại phát hiện ra cả người đau nhức, ngất đi.Lúc này mới thấm thía những lời của người lớn tuổi, “Có người làm bạn, tối thiểu lúc sinh bệnh, còn có người rót cho một chén nước. Đôi khi, mệnh người hơn kém nhau là ở một chén nước lúc này đây.”
Ngô Cảnh An thê lương mà nghĩ, anh còn chưa đợi được chén nước này, cũng chưa đợi được người đồng ý vì anh mà rót chén nước này, thì đã chết sao?
Thời điểm yếu ớt thường hay miên man suy nghĩ, anh thậm chí nghĩ, hay là mình sai.
Nếu anh không thích đàn ông, có lẽ, đã sớm kết hôn, con trai thậm chí đã đi mua được nước tương.
Có lẽ cha mẹ anh sẽ không ly hôn, tuy rằng bằng mặt không bằng lòng, nhưng vẫn duy trì cái nhà này.
Có lẽ anh sẽ không gặp Hứa Huy, không bị gã mê hoặc đến thần hồn điên đảo, bị gã thương tổn nằm trong nhà sốt tới chết cũng không ai quan tâm.
Một viên thuốc hạ sốt nho nhỏ, chẳng qua vài đồng tiền, nhưng ai có thể đưa tới cho anh.
Sau một tiếng thở dài, anh tiếp tục trùm đầu, ngủ.
Ông trời muốn thu phục anh thì cứ thu đi, đàn ông ba mươi tuổi, bạn không bạn, sự nghiệp không sự nghiệp, còn sống cũng ngại lãng phí lương thực
Chỉ cần trước khi chết còn được một chút sức lực, ký lên bản cam kết quyên tặng nội tạng, cũng coi như không uổng sống một kiếp.
Xem đi, anh thật là một người vĩ đại, cao thượng, nhiều tình cảm!
Đáng tiếc, đáng tiếc…
Ngay lúc Ngô Cảnh An đang giãy dụa đấu tranh chuyện trọng đại sống còn có nên rời giường xuống lầu mua thuốc hay không, chuông cửa vang lên.
Đầu óc Ngô Cảnh An đang mơ mơ màng màng rốt cuộc có chút thanh tỉnh, thì ra thế giới này vẫn không quên lãng anh, vẫn còn có người nhớ tới anh, chỉ hi vọng đó là chú đi thu thuế hay người đến môi giới đẩy mạnh tiêu thụ áo mưa là được.
“Có ai không?”
Không có.
“Còn sống không?”
Chết rồi.
“Ngô Cảnh An!”
Không có nhà!
Chuông cửa ngoan cố mà vang, ngoan cố mà vang, vang vang vang vang vang không ngừng.
Ngô Cảnh An bị đánh bại, chống một hơi cuối cùng ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà Tưởng Lộ mới cố sức lết ra mở cửa.
Một khuôn mặt tái nhợt như xác chết hiện ra, anh tức giận ấm ách hỏi, “Chuyện gì?”
Tưởng Lộ bị bộ dáng này của anh làm hoảng sợ, sờ trán anh, “Thân mến, cậu bị bệnh thật, tôi còn tưởng cậu giả vờ chứ!”
Ngô Cảnh An không có sức cùng hắn khua môi múa mép, xoay người vào nhà nằm xuống ghế sô pha, “Có việc gì nói mau, đừng dông dài.”
Tưởng Lộ thật sự lo lắng, “An Tử, hay chúng ta đi bệnh viện nhìn xem đi! Tôi sờ trán cậu thấy rất nóng, cậu đo nhiệt độ cơ thể chưa, bao nhiêu độ?”Ngô Cảnh An cảm thán một tiếng, “Thật tốt, vẫn còn có cậu nhặt xác cho tôi!”
Tưởng Lộ vào phòng ngủ đảo loạn hồi lâu vẫn không tìm được nhiệt kế, đành cầm áo khoác xách cánh tay dìu anh ra ngoài, “Xe còn dừng dưới lầu, đi, theo tôi đi bệnh viện.”
Đi bệnh viện truyền hai bình dịch, về nhà đã là buổi chiều, hạ sốt một chút, Ngô Cảnh An rốt cuộc cảm thấy đói bụng.
Sau khi bụng “rột rột” kêu vài tiếng, Tưởng Lộ vỗ vỗ bụng anh, “Muốn ăn cái gì?”
Vừa nghe đến ăn hai mắt Ngô Cảnh An phiếm hồng, “Tôi đói đến mức có thể ăn hết cả một con bò rồi.”
Tưởng Lộ ra ngoài tiểu khu mua hai chén cháo trở về, đưa tới trước mặt anh, “Bò không có, cháo thịt bò được không?”
Ngô Cảnh An như hổ đói vồ mồi, nhanh chóng giải quyết hai chén cháo nóng bỏng.
Trong bụng có hàng, người liền lên tinh thần nhiều.
Ngô Cảnh An cảm kích vỗ vỗ bả vai Tưởng Lộ, “Cho nên nói, có bạn bè thật tốt, anh đây hôm nay ghi nhớ công cậu, ngày nào đó sẽ báo đáp!”
Tưởng Lộ hiếm có không cùng anh so đo, đẩy cả người anh lên giường, đắp chăn mỏng cho anh, “Ăn uống no đủ thì ngủ một giấc, bác sĩ cũng nói nghỉ ngơi nhiều một chút sẽ khỏe.”
Ngô Cảnh An thoải mái ợ một cái, “Được, cảm ơn nha, lúc nào đi đóng cửa giùm tôi.”
Tưởng Lộ nhìn anh một cái, cười cười đóng cửa phòng.
Một giấc này ngủ thẳng tới khi mặt trời lặn, Ngô Cảnh An sờ sờ cái trán lạnh lẽo, mồ hôi chảy ròng ròng quanh mình, thầm may mắn bản thân còn sống đến giờ.
Người ấy mà, đều là gián đánh không chết, cho dù đêm hôm trước còn muốn chết muốn sống, ngủ một giấc, hắc, cũng quên đến bảy tám phần.
Cơm phải ăn, nước phải uống, giấc phải ngủ, nên sống thế nào thì sống thế ấy.
Có đôi khi ngẫm lại, con người, thật sự là sinh vật kiên cường nhất trên đời.
Như con cá từ trên giường nhảy dựng lên, cởϊ qυầи áo ướt đẫm mồ hôi, mở cửa phòng, đi dép lê vào phòng tắm.
Kỳ quái là phòng tắm thế mà lại có tiếng nước chảy, đệt, Ngô Cảnh An bước nhanh hơn, Tưởng Lộ chết tiệt, đi cũng không khóa vòi nước cho mình, ông trời ơi, một khối nước bao nhiêu tiền, anh ngủ vài giờ, đã chảy mất bao nhiêu tiền rồi!
Vừa mới vọt vào phòng tắm, anh bị cảnh tượng trước mắt làm sợ tới mức há mồm, hơn nửa ngày vẫn chưa hồi thần.
Chỉ thấy dưới vòi sen nhà mình một người đàn ông *** dáng người tiêu chuẩn trên đầu đầy bọt đang đứng.
Người đàn ông *** kia thấy ánh sáng thay đổi, quay đầu đi híp mắt nhìn một thân hình đàn ông hoàn mỹ *** khác đang đứng nghẹn họng trân trối. Nhìn nhìn, “hừm” một tiếng sau đó là tiếng cười lưu manh.
Ngô Cảnh An sợ tới mức lui liền hai bước đánh vào trên cửa, bảo vệ bộ vị trọng yếu, thanh âm run run, “Cậu, cậu, cậu, sao cậu còn ở đây?”Người đàn ông *** lấy khăn xoa xoa mặt, cười đáng khinh, “Honey, xem ra cậu đã tốt rồi, không cần gấp gáp như vậy, dù thế nào cũng phải chờ tôi tắm xong chứ!”
Ngô Cảnh An vừa thẹn vừa bực, mắng một câu thô tục, duy trì tư thế đi ngang như cua chạy ra khỏi phòng tắm.
Lại là một thân mồ hôi, chỉ là, cái này, vẫn là tốt.
Lau mồ hôi xong đổi quần áo, Ngô Cảnh An chưa hết tức giận đi đến phòng khách muốn rót cốc nước uống.
Phòng khách vẫn là phòng khách kia, chẳng qua…
Cái bàn sạch sẽ, lại sáng lên, bát đã rửa, bụi không có, giầy được sắp xếp, quần áo treo đúng chỗ.
Bao gồm cả qυầи ɭóŧ cũng được treo lên giá treo quần áo cao cao trên ban công.
Ngô Cảnh An đỏ mặt hô về phía phòng tắm, “Cậu làm chi lại đυ.ng đến đồ của ông đây!”
Một lát sau cửa phòng tắm mở ra, kẻ *** lúc trước khoác một cái áo cùng cái quần đùi, vừa lau tóc vừa tức giận nói: “Đồ vô lương tâm, tôi tất bật cả một buổi chiều cậu còn có cái thái độ này, chẳng lẽ không nên cảm động cảm kích cộng thêm cảm tạ sao?”
Ngô Cảnh An không được tự nhiên quay mặt đi, mất tự nhiên khụ khụ hai tiếng, “Về nhà tìm tình nhân nhỏ của cậu mà cảm này cảm kia đi.”
Tưởng Lộ than nhẹ hai tiếng, bỏ lại khăn mặt đi phòng bếp bưng hai bát mì ra, “Đói bụng rồi phải không, nhanh ăn đi, làm xong lúc nãy, không biết cậu lúc nào thì tỉnh, mì cà chua trứng gà, tay nghề tôi không tốt cậu cũng đừng có chê.”
Ngửi thấy mùi mì, Ngô Cảnh An mới cảm thấy đói, úp sấp ở trước bàn gắp lia lịa, ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông vùi đầu ăn mì đối diện.
Mùi vị mì vẫn dở như cũ, Tưởng Lộ quen thuộc lại xa lạ.
Không biết có phải do quá đói hay không, mũi có vài phần ê ẩm.
Anh cúi đầu, ấp úng không rõ mà nói một câu, “Cảm ơn.”
Có người lúc anh sinh bệnh không chỉ đưa chén nước, còn kiên trì dẫn anh đi bệnh viện, nấu cơm cho anh, quét tước phòng ở.
Người này, dù thế nào anh cũng muốn nói tiếng cảm ơn.
Tưởng Lộ kinh ngạc nhìn anh hồi lâu, cuối cùng cười cười cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Quan hệ giữa hắn cùng Ngô Cảnh An vẫn luôn là tùy ý, bầu không khí ấm áp yên tĩnh như vậy, quá ít ỏi, ít đến nỗi hắn nói không ra lời.
Ăn xong Ngô Cảnh An đi tắm rửa, Tưởng Lộ rửa bát sau đó mở TV gϊếŧ thời gian.
Ngô Cảnh An từ phòng tắm đi ra thấy Tưởng Lộ có vẻ nhàn nhã, không khỏi nghi hoặc, “Cậu còn chưa về à?”
Tưởng Lộ nhìn anh một cái liền dời tầm mắt đến màn hình điện thoại trả lời tin nhắn, “Không đi, buổi tối ngủ ở đây, đỡ cho nửa đêm cậu lại sốt, bên người không có ai biết làm thế nào.”
Ngô Cảnh An cau mày nhìn hắn, “Tôi ổn, không cần lo lắng, không có việc gì, cậu về đi!”
“Cậu ấy, rất không biết quan tâm bản thân, cậu đừng để ý tôi, tôi ngủ ở sô pha, có việc thì gọi, tôi chạy qua liền.”Nói đến mức này, Ngô Cảnh An cũng không tiện nói thêm nữa, ngồi trên ghế cùng hắn xem TV.
Hai mươi phút sau, Tưởng Lộ ra ngoài một lát, Ngô Cảnh An vừa định thoải mái nằm xuống một lát, ai biết hàng kia lại trở lại. Một tay cầm cốc nước, một tay cầm bình thuốc, đưa tới trước mặt anh, “Đến giờ uống thuốc.”
Ngô Cảnh An khó xử nháy mắt với hắn, “Tôi ổn.”
Tưởng Lộ cười, “Cậu còn nhỏ lắm sao, có muốn tôi xuống dưới lầu mua hai cái kẹo về dỗ cậu uống không.”
Ngô Cảnh An trừng mắt liếc hắn một cái, nhận thuốc và nước, uống với vẻ mặt đau khổ.
Tưởng Lộ thích nhìn mấy tiết mục làm quen hạ lưu, có lẽ là vì mấy anh đẹp trai trong đó.
Tóm lại theo lời Tưởng Lộ nói, hắn bội phục những người con trai con gái đó, đối mặt với tình yêu của mình, dũng cảm thể hiện.
Ngô Cảnh An nói, như cậu gọi là hâm mộ.
Có thể nào không hâm mộ, đối với những kẻ ngoại tộc bọn họ mà nói, yêu chỉ có thể cất giấu, khó khăn lắm gặp được một ánh mắt, cũng phải cẩn thận chứng thực, sau nghìn đắng vạn khổ, có thể ở cùng nhau, chỉ là một tỉ lệ nhỏ cực nhỏ.
Giống như anh, đành dại dột chịu bó tay, không quan tâm hậu quả đi về phía trước, mới phát hiện phía trước là bức tường, bị đâm cho máu chảy đầu rơi muốn quay lại cũng khó.