Editor: Tử Lạc
Beta: Bơ
Sau khi xử lý xong xuôi việc nhà của Thẩm gia thì trời cũng đã khuya.
Cho dù là đêm khuya, đường phố đế đô vẫn ồn ào, náo nhiệt như cũ. Ôn Cẩn ôm Thẩm Thần đã ngủ say, ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Trong lòng Thẩm Nhượng dần mất bình tĩnh, không chút để ý nhìn chằm chằm sườn mặt cô.
Anh đột nhiên lại nhớ tới vấn đề năm đó Thường Minh hỏi anh, tại sao lại muốn cưới Ôn Cẩn. Thẩm Nhượng hơi cúi đầu, nghĩ nghĩ, có lẽ cưới cô bởi vì cô chính là Ôn Cẩn.
Sau lễ kỷ niệm ngày cưới của Thẩm Sâm cùng vợ yêu thì chuyện sinh hoạt cá nhân hỗn loạn bị lộ ra ngoài, tin tức bị phanh phui trên các trang mạng xã hội, cổ phiếu Thẩm thị ngày càng rớt giá.
Thậm Nhượng mấy ngày nay đều phải đi sớm về muộn, phần lớn thời gian đều là ở công ty xử lý công việc. Ôn Cẩn mấy ngày này cũng cẩn thận suy nghĩ rất nhiều việc, mặc kệ kết quả cuối cùng của việc này thế nào, cô đều phải đem hết sức lực để bảo vệ công ty Ôn thị.
Ôn Cẩn chỉnh sửa kịch bản thật trau chuốt sau đó kiểm tra thêm mấy lần, rồi mới gửi đến hộp thư của người phụ trách trong công ty điện ảnh. Cô đã thức trắng mấy ngày nay, chỉ hy vọng kịch bản có thể được chọn.
Cô và Từ Khả theo học đại học Điện Ảnh. Từ Khả học chuyên ngành diễn xuất, còn cô học chuyên ngành biên kịch. Mấy năm trước, khi quan hệ của cô và Từ Khả còn thân thiết, đã từng nói về sau nhất định phải trở thành biên kịch lợi hại nhất, mỗi năm cô đều vì Từ Khả mà đích thân viết ra mấy kịch bản.
Lời nói của tuổi trẻ như còn phảng phất bên tai, Ôn Cẩn cười nhạt. Khi đó tuy cô điên cuồng theo đuổi Thẩm Nhượng, nhưng cô cũng đã thật sự nghĩ sẽ trở thành một biên kịch lợi hại.
Không biết từ khi nào, Thẩm Nhượng bỗng trở thành thứ quan trọng nhất trong lòng cô, tất cả giấc mơ làm biên kịch đều bị cô ném ra sau đầu. Sau khi Từ Khả thấy cô và Thẩm Nhượng ở bên nhau, mỗi ngày đều nói cô và Thẩm Nhượng không hề hợp nhau, cô cùng Tô Yến mới thích hợp làm một đôi.
Cô vốn dĩ không muốn nghe bất kì ai nói xấu Thẩm Nhượng, về sau lại có thêm người châm ngòi ly gián, quan hệ giữa cô và Từ Khả ngày càng căng thẳng cho đến khi hoàn toàn tan vỡ, thành người xa lạ.
Tính ra, cô và Từ Khả đã không gặp nhau mấy năm rồi.
Ôn Cẩn mở Weibo, có rất nhiều tin tức liên quan đến Từ Khả. Kiếp trước, hình như bắt đầu vào thời điểm này cho đến khi Từ Khả cầm cúp quốc tế và trở thành ảnh hậu trẻ tuổi nhất trong nước thì khoảng thời gian này cũng là thời điểm huy hoàng nhất của Từ Khả, trong các diễn viên cùng thế hệ, không ai có thể sánh bằng.
Từ Khả là người sinh ra để diễn xuất. Có vài người dự đoán rằng, cô ấy có thể sẽ trở thành ảnh hậu thứ hai nổi tiếng trong và ngoài nước sau Tống Viện. Người trong nghề hay ngoài nghề đều xem trọng cô ấy, mỗi một nhân vật mà cô ấy thủ vai đều có thể làm người ta nhìn thấy được sự tiến bộ thật lớn của Từ Khả.
Có lẽ vì mọi người đã hy vọng quá cao nên khi xuất hiện tỳ vết liền khiến Từ Khả như từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Sự cố "bao nuôi" đã hoàn toàn hủy hoại Từ Khả.
Ôn Cẩn không tin là Từ Khả sẽ ở chung với Tần Tranh dù biết là anh ta đã đính hôn. Cô mơ hồ nhớ rằng, kiếp trước sau khi Từ Khả tự tử mấy tháng, cha mẹ cô ấy trên đường đi du lịch bỗng gặp cướp, cả hai đều bị gϊếŧ hại.
Tần Tranh là loại người nào, cô quá hiểu. Gia cảnh nhà anh ta vốn dĩ không kém, kiếp trước lại có Thẩm Nhượng che chở, ở trong nước cũng không có ai dám động chạm anh ta. Nếu anh ta bức Từ Khả làʍ t̠ìиɦ nhân. Từ Khả không thể từ chối.
Ổn Cẩn vẻ mặt phức tạp. Từ Khả là người bạn duy nhất đối xử chân thành với cô, kiếp trước cô ấy chết thảm, sau khi chết lại còn bị người ta hắt nước bẩn lên người. Ngay bây giờ, trong lúc chưa có việc gì xảy ra, cô nhất định phải ngăn cản sự cố này .
*
Trong nội bộ tập đoàn Thẩm thị, các nhân viên đều có vẻ khẩn trương. Mấy ngày nay, cổ phiếu của Thẩm thị tụt dốc không phanh, trên mạng đưa tin cũng gây bất lợi cho Thẩm thị. Ai cũng lo sợ rằng Thẩm tổng sẽ tuyên bố sa thải bọn họ.
Có không ít người đi tìm Lâm Phàm vào giờ nghỉ trưa để dò la tí tiếng gió, hỏi anh ta xem Thẩm Nhượng liệu có ý định sa thải nhân viên hay không.
Lâm Phàm còn chưa mở miệng, một số thư kí trong văn phòng chủ tịch đã bật cười : "Mấy người bị ngốc à? Từ khi Thẩm tổng bước vào công ty, công ty càng ngày càng tốt hơn, mỗi năm tiền lương cùng phúc lợi đãi ngộ đều tăng, còn chưa trấn an được mấy người sao ? Yên tâm đi, chỉ cần Thẩm tổng còn ở đây, công ty nhất định sẽ ngày càng phát triển."
Sau khi bọn họ rời đi, Lâm phàm sắc mặt rối rắm nhìn ba tập kịch bản trên bàn. Anh cứ tưởng là trùng tên họ, trăm triệu lần không nghĩ tới, người này hóa ra lại là Ôn Cẩn thật. Còn mấy bộ điện ảnh của mấy biên kịch kia, tuy có trách nhiệm nhưng lại không hề có chất lượng.
Lâm Phàm thở dài một hơi. Theo lý mà nói, kịch bản của Ôn Cẩn còn tốt hơn so với mấy kịch bản còn lại. Nhưng đáng tiếc kịch bản kia lại là của một tiền bối danh tiếng có thực lực trong ngành. Sau khi trải qua các đánh giá về rủi ro, bọn họ đều chọn kịch bản của vị tiền bối kia.
Cho đến khi có một nhân viên nhỏ phát hiện ra kịch bản của Ôn Cẩn, bọn họ đều xem trọng kịch bản của người mới, mà biên kịch tên là Ôn Cẩn.
Cầm trên tay hai kịch bản, Lâm Phàm trực tiếp đi tìm Thẩm Nhượng.
"Thẩm tổng, đây là kịch bản của bộ phim điện ảnh sắp tới." Lâm Phàm đưa kịch bản đến trước mặt Thẩm Nhượng với vẻ mặt nghiêm túc.
Thẩm Nhượng nhìn lướt qua, bút trong tay dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh ta, "Như thế nào? Việc chọn kịch bản nhỏ nhoi này mấy cậu cũng không làm được?"
"Không phải." Lâm Phàm xấu hổ cười cười, đem kịch bản của Ôn Cẩn đưa tới, "Cái đầu tiên là của Ôn Cẩn ."
Thẩm Nhượng sửng sốt, nhìn chằm chằm kịch bản một lúc.
Anh dường như đã quên rằng, Ôn Cẩn xuất thân là biên kịch chuyên nghiệp. Trước kia, anh đã từng nghe người khác khen Ôn Cẩn có thiên phú về biên kịch.
Lâm Phàm thấy Thẩm Nhượng nãy giờ vẫn giữ im lặng, suy nghĩ một hồi rồi nói tiếp: "Nhân viên đã thảo luận qua, chọn kịch bản của người có tiếng trong ngành là có nguy cơ rủi ro ít nhất. Nhưng sau khi đọc kịch bản của Ôn Cẩn bọn họ đều cảm thấy kịch bản của Ôn Cẩn khá tốt."
Anh đã nói như vậy rồi, Thẩm tổng hẳn là hiểu ý tứ của anh đi? Ôn Cẩn tuy rằng là người mới, nhưng có tài, nếu bồi dưỡng tốt, về sau tiền đồ không thể đo lường.
Thẩm Nhượng vẻ mặt lạnh lùng, đem kịch bản Ôn Cẩn lấy ra, "Nếu bọn họ đã thảo luận qua thì không cần chọn của Ôn Cẩn."
Lâm Phàm sắc mặt sửng sốt, buồn bực nói: "Chính là Ôn Cẩn, cô ấy......"
Lời muốn nói kế tiếp của anh nghẹn trở về, cầm lấy kịch bản còn lại rời đi, "Thẩm tổng, tôi đã biết."
Thẩm Nhượng cúi đầu, nhìn tên Ôn Cẩn trên kịch bản. Ôn Cẩn không có khả năng đem kịch bản đến công ty điện ảnh Thẩm thị, chỉ có khả năng là có người biết kịch bản của cô, dùng thủ đoạn chuyển đến đến Thẩm thị.
Anh thật sự không hy vọng Ôn Cẩn ở trong ngành biên kịch có thể phát triển. Hiện tại anh có cảm giác dường như Ôn Cẩn đang cách anh ngày càng xa. Cô trước kia tâm ý đều đặt ở chỗ anh nên Thẩm Nhượng đều không quản không màng.
Nếu cô có công việc mà mình yêu thích, thì có khả năng cô sẽ đối xử với anh không giống như trước kia .
Thẩm Nhượng cũng cảm thấy anh không thể hiểu được chính mình. Trước kia, lúc Ôn Cẩn thời thời khắc khắc quấn lấy anh, anh cảm thấy bực bội chán ghét. Nhưng bây giờ anh lại hy vọng Ôn Cẩn giống như trước kia, đem toàn bộ sức lực đều đặt ở trên người anh.
Đem kịch bản để vào ngăn kéo khóa lại, Thẩm Nhượng đứng lên rời đi. Anh không thể không thừa nhận, anh không thích Ôn Cẩn cùng những người khác tiếp xúc quá nhiều. Chỉ cần cô mãi ở bên cạnh anh, giống như trước đây, vô cớ gây rối cũng không sao, anh sẽ tỉ mỉ dạy dỗ cô.
Khi Thẩm Nhượng về đến nhà lại bận ở trong thư phòng mấy giờ liền, xong việc mới xuống lầu ăn bữa tối.
Mấy người làm đang dọn dẹp bát đũa, Thẩm Nhượng đột nhiên hỏi: "Phu nhân hôm nay ở nhà làm gì?"
Mấy người làm đều dừng việc trong tay, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thẩm Nhượng. Đây là lần đầu tiên tiên sinh chủ động hỏi phu nhân, mấy người trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì.
Tiểu Lâm là người đầu tiên có phản ứng, cô cướp lời mở miệng: "Phu nhân hôm nay cả ngày đều ở trong phòng ạ."
"Cả ngày?" Thẩm Nhượng lạnh lùng liếc Tiểu Lâm một cái, nhìn về phía những người khác, "Phu nhân còn chưa ăn bữa tối?"
Mọi người căng thẳng nhìn nhau, cuối cùng dì Ngô căng da đầu nói, "Tiên sinh, phu nhân mấy ngày nay thường xuyên một mình ở trong phòng, bữa tối cũng thường để đến khuya mới tùy tiện ăn một chút."
Đứng ở cửa phòng ngủ, Thẩm Nhượng vốn định mở cửa đi vào. Nghĩ nghĩ, vẫn là giơ tay gõ vài cái.
Bên trong không hề có động tĩnh gì. Thẩm Nhượng nhíu mày, trực tiếp mở khóa đi vào.
"Ôn Cẩn?"
Anh đi vào phòng ngủ, kêu một tiếng, duỗi tay bật đèn phòng, nhìn thấy Ôn Cẩn nằm im ở trên giường, trên mặt hồng nhuận có chút không bình thường.
Thẩm Nhượng tiến vài bước đi đến mép giường, sờ trán cô, quả nhiên rất nóng.
"Ôn Cẩn, dậy đi." Thẩm Nhượng nhẹ nhàng vỗ mặt cô, "Em phát sốt rồi, tôi đưa em đi bệnh viện."
Thẩm Nhượng ngồi lên giường, đem Ôn Cẩn ôm vào trong l*иg ngực. Người Ôn Cẩn vô cùng nóng, nóng đến mức khiến anh cảm thấy vô cùng lo lắng.
Ôn Cẩn cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn loạn, tư duy có chút trì độn, trong khoảng thời gian ngắn cô không biết mình đang ở nơi nào. Cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc, ngay sau đó cả người đều bị ôm lấy.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, Ôn Cẩn nhìn thấy mặt Thẩm Nhượng, đầu óc chầm chậm xoay vài vòng, nhớ tới anh vừa mới nói đi bệnh viện.
Ôn Cẩn nắm chặt quần áo anh, liều mạng lắc đầu, ở trong lòng ngực anh cọ cọ vài cái, yếu ớt nói: "Thẩm Nhượng, anh đừng đưa tôi đi bệnh viện, tôi không muốn đi."
Cô không thích bệnh viện, vô cùng chán ghét bệnh viện, sau khi mẹ đi vào bệnh viện, liền không trở về nữa.
Sắc mặt Thẩm Nhượng sửng sốt, đã lâu rồi Ôn Cẩn không có làm nũng với anh. Lúc cô vừa mới cọ cọ, anh vậy mà lại có phản ứng.
Áp xuống du͙© vọиɠ trong cơ thể, Thẩm Nhượng nhìn Ôn Cẩn bị sốt đến mức thần trí không tỉnh táo, nhẹ giọng nói: "Ôn Cẩn, em hiện tại thân thể không thoải mái, không đi bệnh viện không được."
"Không đi!" Ôn Cẩn đột nhiên đẩy anh ra, hai mắt đỏ hoe, đáng thương nói: "Thẩm Nhượng, anh đừng đưa em đi bệnh viện. Em trước kia cái gì cũng đều nghe anh, tại sao bây giờ anh lại không nghe lời em?"
Ôn Cẩn bắt lấy tay Thẩm Nhượng, đột nhiên lại bổ nhào vào trong l*иg ngực anh, ủy khuất nói: "Thẩm Nhượng, em biết anh không thích em quấn lấy anh. Anh đừng đưa em đi bệnh viện, em về sau sẽ không quấn lấy anh, không bao giờ làm phiền anh nữa."
Giờ phút này, trái tim Thẩm Nhượng bỗng trở nên mềm nhũn, sợ Ôn Cẩn ngã xuống, anh liền duỗi tay ôm lấy cô. Nghe xong lời cô nói, sức lực trên tay dần tăng lên, nâng mặt cô lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô nói: "Ôn Cẩn, tôi có thể không đưa em đi bệnh viện."
"Thật sự?" Ôn Cẩn muốn nhìn thật rõ sắc mặt Thẩm Nhượng, lại phát hiện mặt anh có chút mơ hồ, tâm tình cô càng thêm rối loạn, cả người cảm thấy vô cùng không thoải mái, dạ dày bắt đầu quay cuồng, vô cùng khó chịu.
Thẩm Nhượng cúi đầu xoa mặt cô, "Ôn Cẩn, tôi không đưa em đi bệnh viện. Tôi cũng không thấy phiền nếu em quấn lấy tôi như trước kia."
Ôn Cẩn cảm thấy ngày càng choáng váng, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm Thẩm Nhượng, dùng sức chớp mắt vài cái, rốt cuộc thấy rõ ràng mặt anh, duỗi tay dùng sức tát anh một cái, oán hận nói: "Thẩm Nhượng, tôi......"
Không bao giờ muốn quấn lấy anh, vĩnh viễn không muốn quan tâm tới anh!
Nhưng Ôn Cẩn chỉ nhủ thầm trong lòng , không có nói ra, cô há miệng liền nôn hết vào người Thẩm Nhượng.
Che lại mặt bị đánh, Thẩm Nhượng chậm rãi cúi đầu, nhìn quần áo bị Ôn Cẩn nôn đến không còn chỗ nào, mặt mày xanh mét.