Editor: Cửu
Beta: Anh, Cổn Cổn
Thẩm Nhượng nhìn sắc mặt Ôn Cẩn, có vẻ như cô đang rất tức giận, trong lòng cảm thấy khó hiểu. Anh cùng lắm chỉ nói một câu, cũng bỏ đi dáng vẻ hằng ngày của mình để dỗ dành cô rồi, tại sao cô vẫn tức giận?
Anh đột nhiên nhớ tới, trước kia Thường Minh vì bạn gái, đều cúi đầu khom lưng, cô gái kia làm sai cái gì, anh ta đều tươi cười mà sủng cô, 24 giờ tuỳ cô gái đó sai bảo, quả thực là mất mặt đàn ông. Trên đời này người nhiều như vậy, Thường Minh hà tất vì một cô gái kém hơn mình mà từ bỏ tôn nghiêm.
Thẩm Nhượng sắc mặt trầm trầm, chẳng lẽ Ôn Cẩn muốn anh giống như Thường Minh , tươi cười mà sủng cô.
Chỉ là ngẫm lại bộ dạng lúng túng của Thường Minh, sắc mặt của Thẩm Nhượng càng thêm lạnh nhạt. Anh nhìn chằm chằm mặt của Ôn Cẩn, cuối cùng cũng nhẫn nhịn, không mở miệng cảnh cáo cô. Hiện tại nói với cô, cô khẳng định sẽ càng nháo thêm.
Thẩm Nhượng lãnh đạm nói: “Ôn Cẩn, cô đừng làm loạn, có nói cái gì về nhà lại nói.”
Về nhà đóng cửa lại, cô muốn như thế nào đều được, khi đó anh sẽ giáo huấn cô thật tốt.
Ôn Cẩn dùng sức kéo kéo, thấy có người nhìn cô cùng Thẩm Nhượng, đè thấp thanh âm nói: “Thẩm Nhượng, anh buông ra trước!”
Thẩm Nhượng không để ý tới lời nói của cô, tay anh nắm tay cô, nhàn nhạt nói: “Ôn Cẩn, có không ít truyền thông đang nhìn chúng ta, cô vô cớ gây rối cũng phải nhìn trường hợp. Tôi mang cô đi gặp Thẩm Thần, cô mang theo nó đi cùng với tôi, không được tách khỏi tôi.”
Ôn Cẩn khẽ cắn môi, không tình nguyện đi theo phía sau Thẩm Nhượng.
Trong phòng nghỉ, Tần Tranh đang chơi với Thẩm Thần, bên cạnh là bạn gái hiện tại của anh ta, là bông hoa thanh thuần đang nổi trong giới giải trí.
Cô gái biết thân biết phận của mình, vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời đứng một bên. Cô không biết Thẩm Thần là con của ai, nhưng là thấy Tần Tranh vẫn luôn ở bên cậu bé, cũng biết bối cảnh gia đình cậu nhất định không đơn giản.
Cô nghe được Thẩm Thần vẫn luôn kêu “Mama”, tâm tư khẽ nhúc nhích, đi đến trước mặt Thẩm Thần , duỗi tay muốn ôm cậu.
Thẩm Nhượng cùng Ôn Cẩn vừa mới vào cửa, liền nhìn thấy một cô gái không đứng đắn, đang vươn tay tới Thẩm Thần . Anh từ trước đến nay không thích Ôn Cẩn ở bên ngoài kết giao với các cô gái, tự nhiên cũng không thích cô gái khác ôm Thẩm Thần
Thẩm Nhượng nhìn về phía Tần Tranh, lạnh lùng nói: “Tần Tranh, xem lại nữ nhân mà anh mang tới.”
Cô gái nghe vậy tay hơi run, cô xoay người thì nhìn thấy Thẩm Nhượng, tim đột nhiên đập nhanh hơn, cúi đầu ngoan ngoãn đứng ở phía sau Tần Tranh. Thì ra cậu bé là con của Thẩm Nhượng, thật là biết đầu thai.
Thẩm Thần đã hưng phấn chạy tới ôm lấy chân của Ôn Cẩn. Tần Tranh liếc mắt nhìn tay của Thẩm Nhượng với Ôn Cẩn, vòng tay qua eo cô gái, xoa nhẹ. Cô gái hiểu ý, hôn mặt anh ta mới rời đi.
Khi đi qua bên người Ôn Cẩn, cố ý đi chậm lại, ngẩng đầu lên nhìn cô. Trùng hợp Ôn Cẩn cũng nhìn về phía cô gái. Cô gái nhìn mặt của Ôn Cẩn mà kinh ngạc, thần sắc hơi trệ.
Các cô ở trong vòng giải trí, kỳ thật đều biết Tần Tranh là loại người gì. Mặc kệ đã kết hôn hay vẫn còn độc thân, hoặc là đính hôn, một phần nhỏ lại không đến gần phụ nữ. Bọn họ biết những người này ai là lựa chọn tốt nhất, ai có thể cho các cô những tài nguyên tốt nhất, trong lòng mỗi người ở giới giải trí đều rõ ràng.
Thẩm Nhượng là người mà các cô thảo luận nhiều nhất, hy vọng được anh bao dưỡng. Anh lớn lên đẹp, có quyền thế tốt, tính cách lạnh lùng. Các cô ngoại trừ ước mơ được Thẩm Nhượng bao dưỡng, cung cấp thật nhiều tài nguyên, còn là nam nhân mà các cô muốn chinh phục nhất.
Cô gái ngơ ngẩn nhìn mặt Ôn Cẩn. Nghe nói Ôn Cẩn quấn lấy Thẩm Nhượng mấy năm, đẹp như vậy, cũng khó trách Thẩm Nhượng đối với nữ nhân khác không có hứng thú. Không dám nghĩ nhiều, cô gái lập tức rời mắt đi.
Ôn Cẩn nhìn cô gái vài lần. Lại nói tiếp, kiếp trước Tần Tranh sau khi chết, có người ở trên mạng lộ ra danh sách các nữ nhân bị hắn anh ta bao dưỡng, tuy rằng hot search thực nhanh bị ép xuống, nhưng cô vẫn là nhìn lướt qua.
Lãnh đạm nhìn về phía Tần Tranh, Ôn Cẩn có thái độ không tốt đối với anh ta. Kiếp trước, sau khi anh ta bị người đại diện của Từ Khả đâm chết, trên mạng hầu như chửi rủa người đại diện và Từ Khả, không có một câu về Tần Tranh, cho dù có, cũng bị gỡ xuống cực nhanh.
Không cần nghĩ cũng biết là Thẩm Nhượng làm. Hai người này không hổ là bạn thân, đều không là người tốt.
Thẩm Nhượng phát hiện Ôn Cẩn nhìn cô gái vài lần, trong lòng không thoải mái, đυ.ng tay cô, nói: “Cô về sau vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà, mấy cô gái đó không phải là người tốt gì, cô đừng cùng với mấy người đó tiếp xúc với nhau.”
Vốn dĩ anh muốn nói cô thật ngốc, nhưng chắc cô không thích, nên thôi bỏ đi, anh về sau không nói.
Ôn Cẩn dùng sức vùng vẫy, rốt cuộc cũng đem tay Thẩm Nhượng ném ra, cô khom người bế Thẩm Thần, cười lạnh nói: “Thẩm Nhượng, anh cái này không cho tôi tiếp xúc, cái kia cũng không cho tôi tiếp xúc, có phải còn tính đem tôi nhốt ở trong nhà hay không?”
Thẩm Nhượng cúi đầu nhìn thoáng qua tay bị ném ra, nghĩ thầm nếu Ôn Cẩn có thể vẫn luôn ở nhà, mỗi ngày chờ anh trở về cũng khá tốt. Cô vốn dĩ ngốc, trước kia bị người khác xúi giục vài câu, liền nghe theo. Anh là thật sự không hiểu, tại sao Ôn Cẩn làm việc gì cũng đều không dùng đầu óc.
Sắc mặt Thẩm Nhượng không được tự nhiên, “Không tính toán với cô"
Nhưng anh thực sự nghĩ như vậy, vì trong lòng cảm thấy, Ôn Cẩn bây giờ và trước kia không giống nhau. Trước kia tuy rằng cô vô cớ gây rối, nhưng vẫn ôn nhu với anh, hiện tại lại dám đối mặt với anh mà la lối.
Thẩm Nhượng nói nói xong, Tần Tranh trừng lớn hai mắt nhìn anh. Thái độ hôm nay của lão đại với Ôn Cẩn vậy mà lại có điểm nhân nhượng!?
Tần Tranh vừa định tiến lên mở miệng nói chuyện thì bị Thường Minh giữ lại. Thường Minh Lãnh đạm liếc mắt nhìn Thẩm Nhượng, ánh mắt không có ý rằng anh ta không ngờ tới chuyện này sẽ xảy ra, Thường Minh nhấc tay, nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: " Yến hội đã bắt đầu rồi, hy vọng chú Thẩm thích quà mà chúng ta tặng"
Trên mặt Ôn Cẩn hiện lên sự thiếu kiên nhẫn, ôm Thẩm Thần đi theo phía sau Thẩm Nhượng.
Thẩm Nhượng thất thần, anh đi vẫn luôn quan sát Ôn Cẩn. Thấy sắc mặt cô vẫn không tốt, trong lòng chậm rãi dâng lên một cỗ tức giận. hôm nay anh đã nói chuyện với Ôn Cẩn vô cùng khép nép, vậy mà cô còn bày ra sắc mặt cho anh xem.
Quả nhiên không thể đối đãi với cô quá tốt, thái độ quá tốt thì cô sẽ được đằng chân lấn đằng đầu.
Thẩm Thần lặng lẽ liếc mắt nhìn Thẩm Nhượng, phát hiện sắc mặt anh đen, thân thể run run, rúc vào trong ngực Ôn Cẩn.
Không khí bên người đột nhiên trở nên quỷ dị, Ôn Cẩn ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt không biểu tình của Thẩm Nhượng cùng với ánh mắt lạnh băng cô liền biết tâm tình hiện tại của anh vô cùng khó chịu.
Ôn Cẩn không quan tâm anh, nhìn về phía Thẩm Sâm và Hứa Lộ bị mọi người vây quanh. Cô cũng không nói cho Thẩm Sâm biết hôm nay ông ta sẽ bị Thẩm Nhượng gài bẫy. Chuyện của Thẩm gia, cô vẫn nên không can thiệp vào. Chỉ cần cùng Thẩm Nhượng ly hôn, cô và Thẩm gia sẽ không còn quan hệ nữa.
Trong đại sảnh ăn uống linh đình, những người trong hào môn đều chúc phúc vợ chồng Thẩm Sâm. Người bên giới truyền thông, phóng viên dùng vẻ mặt ôn hoà hỏi hai người một số vấn đề. Mãi đến khi một cô gái trẻ khoảng 20 tuổi xuất hiện, ôm một đứa bé tiến vào đại sảnh, bầu không khí tại hiện trường mới thay đổi. Vốn dĩ là mọi người nhiệt tình chúc phúc lại trở thành vẻ mặt vui sướиɠ khi người gặp hoạ, hoặc vẻ mặt không thể tưởng tượng, thậm chí có mặt đầy hưng phấn.
Thẩm Nhượng đứng bên cạnh đã không thấy bóng dáng.
Ôn Cẩn lạnh lùng nhìn anh đi đến trước mặt các phóng viên, bình tĩnh trả lời vấn đề mà bọn họ hỏi. Thật lâu sau, cô mới ôm Thẩm Thần xoay người rời đi.
Cô biết rất nhiều chuyện ở kiếp trước, nhưng không dám nói cho người khác biết, cũng không dám đứng về phía đối lập Thẩm Nhượng. Cô sợ thủ đoạn tàn nhẫn lục thân không nhận của anh ta. Hai người quen biết nhau mười mấy năm, lại còn là vợ chồng nhiều năm, trước kia cô có một ít tính tình nhỏ nhen, không khống chế được phác tác trên người anh .
Nhưng cũng không hơn, cô chỉ dám la Thẩm Nhượng hai ba câu, còn lại cái gì cũng không dám làm.
Hiện tại lại giống kiếp trước vô cùng. Trong lòng Ôn Cẩn đột nhiên có chút mờ mịt. Cô thật sự có thể giữ được nhà cùng công ty không bị Thẩm Nhượng cướp đi? Cho dù cha đã biết kế hoạch của Thẩm Nhượng, nhưng mà anh tâm cơ thâm trầm, nếu như đã nhận ra, có phải sẽ đổi cách khác khiến cha rơi vào bẫy của anh hay không?
Thẩm Nhượng bình tĩnh, lễ nghi chu toàn đi tiễn khách. Xoay người trở lại Thẩm gia, nói với bảo mẫu, “Mang phu nhân đi xuống nghỉ ngơi.”
Hứa Lộ đẩy tay bảo mẫu ra, lau nước mắt nói, “Thẩm Nhượng, chuyện này là anh làm đúng không?”
Lạnh lùng nhìn Hứa Lộ một cái, Thẩm Nhượng bước đi đến thư phòng. Anh mới vừa đẩy cửa ra, chân liền đạp phải mấy cái cái ly.
Thẩm Nhượng sắc mặt bình tĩnh, “Các khách mời đều đã được tôi tiễn đi rồi. Ông không cần tức giận, những việc này sớm hay muộn đều sẽ bị người khác biết. Hiện tại dùng nghi thức long trọng nói cho mọi người biết, hiệu quả cũng không tệ. Tuy rằng hình tượng người chồng hoàn hảo hoàn toàn sụp đổ, cổ phiếu của Thẩm thị hạ xuống, nhưng có tôi ở đây, cổ phiếu hạ xuống cũng là tạm thời, ở trong phạm vi có thể khống chế của tôi.”
Đá văng mảnh vỡ thủy tinh bên chân ra, Thẩm Nhượng đi vào thư phòng, nhìn về phía Thẩm Sâm đang chìm trong lửa giận, trong mắt không hề có độ ấm.
“Thẩm Nhượng, là mày đưa cô gái đó tới!?” mắt Thẩm Sâm đỏ lên, giống như một con thú hoang đang bị vây khốn, hung tợn nhìn chằm chằm Thẩm Nhượng, hình tượng ôn nhuận nho nhã của ngày thường sớm đã biến mất.
Tất cả những gì mà ông khổ tâm dựng nên, toàn bộ đều bị Thẩm Nhượng huỷ hoại.
Thẩm Nhượng gật đầu, không chút nào che dấu, “Đúng thật là tôi làm. Nếu tôi không làm vậy thì làm sao biết được trên đời này tôi còn có ba người em trai."
Thẩm Sâm trong lòng cả kinh, những việc đó ông ta làm vô cùng bí mật, Thẩm Nhượng làm sao mà biết được.
Giờ phút này ông ta đã bình tĩnh lại, cười lạnh nói: “Thẩm Nhượng, mày cho rằng làm như vậy là có thể đem tao đuổi ra khỏi Thẩm thị? Mày nằm mơ, tao chưa từng nghĩ đem Thẩm thị để lại cho mày!”
“Tôi biết.” Thẩm Nhượng phủi phủi áo khoác nói, “Năm đó nếu không phải ông nội trước khi chết, đem cổ phần chuyển qua cho tôi, tôi cũng không có tư cách bước vào Thẩm thị."
Thẩm Sâm tức giận đến tay phát run. Đều tại cái lão già kia, phá hư kế hoạch của ông. Ông ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Thẩm Nhượng, “Sớm biết như thế, lúc trước ở bệnh viện tao nên bóp chết mày, cái đồ bất hiếu!”
Thẩm Nhượng lẳng lặng nhìn ông ta, lãnh đạm nói: “Chỉ cần có tôi tồn tại ở đây thì phế vật kia không thể bước vào Thẩm gia dù chỉ là một bước.”
“Sớm nên bóp chết tôi? Thẩm Sâm, ông thật sự chưa làm qua ư?”
Đồng tử của Thẩm Sâm co lại, không dám tin tưởng nhìn anh.
Vẻ mặt Thẩm Nhượng bình tĩnh rời khỏi thư phòng. Mấy năm nay, anh âm thầm điều tra nội bộ của công ty, Thẩm Sâm làm quá nhiều điều khiến các cổ đông khác bất mãn. Hơn nữa, sau khi qua chuyện này, Thẩm thị sẽ hoàn toàn là của anh."
Thẩm Nhượng nhớ tới khi còn nhỏ, mỗi ngày đều lo lắng sợ hãi, thời thời khắc khắc đề phòng, sợ hãi bị người thân nhất của chính mình hại chết.
Anh cứ tưởng rằng chính mình đã quên, thì ra những chuyện đó đều khắc sâu vào trong xương cốt.
Anh đột nhiên rất muốn thấy Ôn Cẩn, muốn cùng cô lẳng lặng ngây ngốc bên nhau.