Editor: Tử Lạc
Beta: Củi
Anh chưa bao giờ thấy mình chật vật đến như vậy. Sau khi rửa mặt xong, Thẩm Nhượng thay chiếc áo sơ mi đen đã bị ướt một mảng lớn phía trên, thậm chí anh còn cảm nhận được trên quần áo tản ra một mùi khó ngửi.
Thẩm Nhượng ánh mắt u ám, khóe miệng khẽ giật, xả nước rửa đi vết thương trên mặt, cảm thấy bên má có phần đau rát. Nhìn mình trong gương với nửa bên mặt bị sưng đỏ, ở trên còn có hai ba vệt đỏ rõ ràng, vừa thấy liền biết là bị phụ nữ cào.
Duỗi tay lấy khăn lông lau mặt, Thẩm Nhượng lại cúi đầu ngửi thử trên người, dường như vẫn cảm thấy còn có mùi khó ngửi.
Mặt thoáng cứng lại, yên lặng tắm sạch một lần nữa, anh mới hài lòng rời khỏi phòng tắm.
Ôn Cẩn mới vừa uống thuốc hạ sốt, giờ phút này toàn thân đang cuộn tròn lại, miệng nhỏ giọng nói mớ, khăn tắm trên trán đã rơi xuống. Cô mơ hồ nghe bên tai có tiếng bước chân, khó khăn mở mắt ra, ánh mắt lại ngơ ngẩn nhìn người đứng trước mặt.
Không chỉ bị một ăn một cái tát, còn bị ói lên trên người, Thẩm Nhượng giờ này trong lòng tức giận đến cực điểm, lại thấy Ôn Cẩn nhìn chằm chằm mình, lửa giận càng không thể kiềm chế. Anh nhấc chân đi đến mép giường, vươn tay muốn đem Ôn Cẩn từ trên giường túm xuống, nhưng tay lại bị cô nắm chặt.
Ôn Cẩn cảm thấy trong đầu vô cùng rối bời, trên người xác thực lại rất nóng, vô cùng khó chịu. Cô nhìn Thẩm Nhượng, hốc mắt nóng lên, nước mắt đột nhiên liền rơi xuống, đáng thương vô cùng, nức nở nói: “Thẩm Nhượng, em thật sự rất khó chịu, có phải em sắp chết rồi không ?”
Tay cô dùng sức nắm chặt lấy tay Thẩm Nhượng. Không biết vì sao, Ôn Cẩn đột nhiên muốn lôi Thẩm Nhượng cùng chết, như vậy ba cô liền có thể…… Có thể làm gì?
Cái ý nghĩ vớ vẩn kia đến đây liền biến mất nhanh chóng, mà Ôn Cẩn cảm thấy chính mình ngày càng khó chịu, không ngừng liên tục dùng mặt cọ vào bàn tay lạnh như băng của Thẩm Nhượng.
Mu bàn tay đầy nước mắt nóng ẩm, Thẩm Nhượng nhìn Ôn Cẩn mặt đầy nước mắt, cả người cuộn tròn thành một cục nhỏ, đáng thương vô cùng, giống như chú chó nhỏ bị người ta vứt bỏ
Ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, tất cả bực tức trong lòng của Thẩm Nhượng cũng theo đó mà biến mất không còn dấu vết, trong lòng anh lần đầu tiên dâng lên một chút thương tiếc.
Thẩm Nhượng ngồi ở mép giường, đem Ôn Cẩn nâng lên tựa trên thành giường, nhìn cô, anh cố gắng nhẹ giọng, “Nhịn một chút, Triệu Khiêm sẽ mau tới đây nhanh thôi.”
“Nhịn không nổi! Thẩm Nhượng, em cảm thấy rất khó chịu, em sắp chết rồi có phải không?” Ôn Cẩn lau một hàng nước mắt, dùng sức hít hít cái mũi.
Giọng nói của cô mềm mại, làm Thẩm Nhượng trong lòng nhũn ra, chuẩn bị ôm cô. Nhưng thấy Ôn Cẩn mặt đầy nước mắt, lại nghe được tiếng hít mũi nho nhỏ của cô, tay anh hết duỗi lên lại thả xuống.
Thẩm Nhượng nghĩ nghĩ, trong lòng không ngừng kịch liệt đấu tranh tư tưởng, vừa tính buông mặt mũi, nói chút lời ngọt ngào để dỗ Ôn Cẩn, lại đột nhiên bị cô bổ nhào vào trong l*иg ngực.
Sắc mặt anh tối lại, tâm trí cũng bị xoay đến mơ màng. Ôn Cẩn không ngừng ở trong lòng ngực anh cọ loạn, làm du͙© vọиɠ mà anh vất vả mới nhịn xuống được bây giờ lại bắt đầu trỗi dậy.
Hai người xác thực thật rất lâu rồi chưa làm qua, cộng thêm từ nãy giờ luôn bị Ôn Cẩn quyến rũ đến tâm ngứa ngáy khó chịu, hiện tại lại bị cô ôm lung tung cọ vài cái, nơi nào đó không hề ngoài ý muốn mà ngẩng đầu.
“Ôn Cẩn.” Thẩm Nhượng cúi đầu, không nhịn được xoa đầu Ôn Cẩn đang chống trên ngực anh, thanh âm khàn khàn, “Ngày thường vẫn thấy em rụt rè, mà vào lúc này, biết rõ chúng ta cái gì đều không thể làm, lại dám quyến rũ tôi ư? Hửm?”
Ôn Cẩn đầu óc loạn như cào cào, cô nhanh chóng bắt lấy quần áo của Thẩm Nhượng, cúi đầu đem toàn bộ nước mắt chùi lên.
Thẩm Nhượng trong lòng đang mải nghĩ ngợi tới hình ảnh nào đó, đột nhiên bị
Ôn Cẩn đem nước mắt bôi lên trên quần áo, anh vẫn còn đang ngây người, lại tiếp tục nghe được tiếng hít mũi của Ôn Cẩn.
Cả người anh cứng đờ, không dám tin tưởng đẩy Ôn Cẩn ra, cúi đầu phát hiện quần áo mình ướt một mảnh, phía trên còn có chất màu trắng sền sệt.
Thẩm Nhượng cả người đầy lửa giận, hàm răng nghiến đến phát ra tiếng, gầm nhẹ nói: “Ôn Cẩn! Em dám……”
Dùng sức đẩy cô ra khỏi người mình, Thẩm Nhượng từ trên giường đứng lên, cảm thấy trên da cũng trở nên nhão nhão dính dính, dạ dày bắt đầu không thoải mái.
Anh vừa mới đem Ôn Cẩn đẩy ra, cửa phòng ngủ bất ngờ bị người khác mở ra.
Dù là bác sĩ gia đình của Thẩm Nhượng, nhưng đây là lần đầu tiên Triệu Khiêm bị Thẩm Nhượng gọi vào buổi tối. Ông cứ nghĩ là đại sự gì đó, trong lòng liền quýnh lên, trực tiếp đẩy cửa phòng vào. Nhưng vừa đi vào phòng ngủ, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy lại là Thẩm Nhượng mạnh mẽ đem Ôn Cẩn đẩy ra.
Ông biết Thẩm Nhượng cực không thích Ôn Cẩn, nhưng nhìn sắc mặt Ôn Cẩn hiện tại liền biết cô bệnh cũng không nhẹ, như thế nào anh còn có thể dùng sức đem người ta đẩy ra!
Triệu Khiêm cũng không rảnh lo chuyện khác, ông tiến lên cẩn thận kiểm tra hết một lần, phát hiện Ôn Cẩn vẫn bình thường chỉ là thân thể có chút nóng, trong lòng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lại nói, ông cũng có một đứa con gái lớn như Ôn Cẩn, nghĩ tới lại không nhịn được mà lải nhải: “Thẩm tiên sinh, thân thể phu nhân nóng lên, vốn dĩ đã không thoải mái, mặc dù ngài không cao hứng, cũng không nên dùng sức đẩy người ta, cô ấy là người có bệnh.”
Thẩm Nhượng sắc mặt hơi cứng lại, nhanh chóng che dấu, nói: “Thân thể cô ấy có vấn đề gì lớn hay không?”
“Không có.” Triệu Khiêm lắc đầu, “Phu nhân khẳng định là trong khoảng thời gian này không nghỉ ngơi tốt, thời gian dài tinh thần căng thẳng. Tiên sinh về sau nhớ rõ dặn dò phu nhân chú ý nghỉ ngơi, còn muốn……”
Triệu Khiêm đột nhiên ngừng lại, thần sắc xấu hổ. Thẩm Nhượng không thích Ôn Cẩn, dù có nói cho anh mấy ngày nay phải chăm sóc Ôn Cẩn thật tốt, cũng không có ích gì, còn không bằng nói cho dì Ngô.
“Như thế nào?” Thẩm Nhượng dùng hết sức lực nhẫn nại, mới có thể xem nhẹ cảm giác sền sệt dính dấp trên quần áo, lạnh lùng nhìn Triệu Khiêm.
Triệu Khiêm nghĩ nghĩ, nói: “Không có gì, phu nhân về sau chú ý nghỉ ngơi là tốt rồi.”
Chờ Ôn Cẩn hạ sốt, cô cũng tự nhiên biết như thế nào chăm sóc chính mình, cô cũng không phải trẻ nhỏ. Ông vẫn là không cần mở miệng mong Thẩm Nhượng chăm sóc cô.
Triệu Khiêm lại kiểm tra Ôn Cẩn thêm một chút, để lại mấy phần thuốc.
Thẩm Nhượng bỗng chỉ vào mặt mình, “Có thuốc nào giảm sưng nhanh không?”
Lúc nãy, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người Ôn Cẩn, Triệu Khiêm lúc này mới kinh hãi nhìn lại, mặt Thẩm Nhượng sưng phù. Ông nhìn kỹ vài lần, ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, này chính là vết bị phụ nữ đánh, trên mặt vậy mà còn có vết cào.
Triệu Khiêm không dám nhìn nhiều, nghiêm túc nói: “Tiên sinh mặt ngài không vấn đề gì lớn, dùng nước lạnh đắp một chút, qua hai ba ngày thì tốt rồi.”
Này không phải là Thẩm phu nhân đánh đi!?
Sau khi Triệu Khiêm rời đi, Thẩm Nhượng khuôn mặt trầm lại một hồi rồi đi tắm. Sau khi bước ra lần nữa từ phòng tắm, Ôn Cẩn đã an tĩnh ngủ.Thẩm Nhượng bước chân nhẹ dần, nhắm mắt, mới đi lên trước.
Xốc chăn lên, dùng tay sờ soạng một phen, Ôn Cẩn quả nhiên ra mồ hôi đầy người, quần áo trên người đều ướt đẫm.
Thẩm Nhượng lấy ra một cái khăn lông cùng áo ngủ. Lần đầu tiên anh chăm sóc người bệnh, toàn bộ quá trình sắc mặt đều tối sầm, nhanh chóng lau khô mồ hôi trên người Ôn Cẩn, lại thay áo ngủ cho cô. Đôi lúc, bởi vì động tác anh quá thô lỗ, khiến cho Ôn Cẩn không thoải mái kêu rên vài tiếng.
Chờ anh sửa soạn xong xuôi mọi thứ, thời gian cũng đã muộn. Lại đo nhiệt độ cơ thể cho Ôn Cẩn, xác nhận cô đã hạ sốt, Thẩm Nhượng mới yên tâm.
Nhìn Ôn Cẩn lẳng lặng nằm ở trên giường, Thẩm Nhượng tính toán đêm nay ở lại phòng ngủ chính, nhưng lại nghĩ đến Ôn Cẩn vừa mới ra mồ hôi đầy người, thân thể cũng chưa tắm sạch, anh đành phải từ bỏ ý định, xoay người rời đi.
Đi ra phòng ngủ, lúc ngang qua phòng khách nhỏ, Thẩm Nhượng mới phát hiện máy tính trên bàn còn sáng.
Trên máy tính, Thẩm Nhượng mở tài liệu, là kịch bản mà Ôn Cẩn đang sửa chữa. Thẩm Nhượng thần sắc bình tĩnh, nhìn lướt qua mặt bàn, tất cả đều là thư của biên kịch chuyên nghiệp, còn có mấy phần bản thảo. Anh nhìn sơ vài lần, đây hẳn là bản thảo nháp của cô.
Thẩm Nhượng đột nhiên nhớ tới, lúc nãy dì Ngô nói, Ôn Cẩn mấy ngày nay vẫn luôn ở trong phòng bận rộn, vừa hay Triệu Khiêm cũng nói, cô trong khoảng thời gian này cũng không nghỉ ngơi tốt. Hiện tại xem ra, cô là vì chuyện kịch bản.
Những bất an trong lòng vốn bị anh xem nhẹ, giờ khắc này lại xuất hiện. Đột nhiên, anh bắt đầu hoài nghi, Ôn Cẩn trong khoảng thời gian này đối anh không nóng không lạnh, có phải thật sự bởi vì nghĩ ra thủ đoạn mới, muốn khiến anh chú ý?
Trước kia, trong thế giới của Ôn Cẩn chỉ có mình anh, anh chưa từng gặp qua Ôn Cẩn vì một chuyện mà liều mạng như vậy, khiến thân thể cũng ngã bệnh.
Thẩm Nhượng trong lòng càng thêm kiên định, không thể để cho Ôn Cẩn làm biên kịch được. Chờ ngày nào đó cô giống như trước quấn lấy anh, anh liền miễn cưỡng nuông chiều cô, về sau cũng sẽ tận lực dành thời gian cho cô. Nếu cô vẫn vô cớ gây rối, vậy cứ kệ đi. Miễn sao không đi ra ngoài, cùng người không đứng đắn gây chuyện, thì kể cả cô bị người khác lợi dụng cũng không sao hết.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nhượng liền trở về công ty. Nghĩ đến vết thương trên mặt, sắc mặt trầm xuống, mấy ngày liền, anh cũng đều không về nhà.
Hôm nay anh bận suốt buổi sáng, rốt cuộc cũng đem mọi thứ giải quyết xong. Giữa trưa, Thường Minh mới từ nước ngoài đi công tác trở về.
Thẩm Nhượng lật xem văn kiện trong tay, nhìn về phía anh: “Ôn Minh Khải không có gia nhập?”
Anh trong lòng rất kinh ngạc, lấy hiểu biết của anh về Ôn Minh Khải, lần hợp tác này sẽ thành công, ông ta không có khả năng đối với số lợi nhuận này không động tâm, trừ phi có người ngăn cản.
“Tô Yến.” Thẩm Nhượng ngữ khí khẳng định, nhìn về phía vẻ mặt bình tĩnh của Thường Minh, lãnh đạm nói: "Có vẻ như tôi đã xem nhẹ anh ta rồi.”
Để văn kiện lên bàn, Thẩm Nhượng thanh âm lạnh lùng: “Nếu ông ta không chịu hợp tác, chúng ta liền đổi phương pháp khác. Em trai ruột của Ôn Minh Khải, tính tình táo bạo, làm việc lỗ mãng, dễ dàng……”
“Thẩm Nhượng.” Thường Minh đột nhiên mở miệng đánh gãy anh, “Kỳ thật chúng ta có thể cùng Ôn Minh Khải đàm phán hợp tác. Ông ta là thật tình yêu thương Ôn Cẩn, anh lại là chồng của Ôn Cẩn, ông ấy sẽ đồng ý cùng chúng ta hợp tác.”
Thường Minh vốn hiểu tính cách của Thẩm Nhượng, biết anh đối với cô gái này có bao nhiêu chán ghét. Từ khi biết Ôn Cẩn lần đầu tiên có ý định tiếp cận, nhưng Thẩm Nhượng lại không đẩy cô ra. Lúc đó anh liền biết, Ôn Cẩn cùng với Thẩm Nhượng, là đặc biệt.
Anh không hy vọng Thẩm Nhượng giống anh, đi nhầm một bước, nửa đời sau đều sống trong hối hận .
Không khí phảng phất có chút đình trệ. Thật lâu sau, Thẩm Nhượng mới nói: “Cậu biết cái tôi muốn không phải là hợp tác.”
Cái anh muốn là quyền khống chế tuyệt đối trong lĩnh vực này.
Thường Minh trầm mặc một hồi, mới mở miệng: “Thẩm Nhượng, tôi nhắc nhở anh lần cuối cùng, Ôn Minh Khải là cha của Ôn Cẩn.”
Thẩm Nhượng thần sắc có chút dao động. Nhớ lại hôm đó, Ôn Cẩn ôm anh làm nũng, đáng thương nói cô rất khó chịu, khi đó không biết bằng cách nào cô đã vô tình len lỏi vào trong lòng anh khi anh không hề phòng bị.
Thẩm Nhượng không đổi sắc mặt, nhìn về phía Thường Minh, ánh mắt không có chút do dự “Làm theo kế hoạch.”
Anh hiểu ý Thường Minh, nhưng anh cũng không phải Thường Minh, vĩnh viễn sẽ không vì một người phụ nữ mà thay đổi cả tính cách, vứt bỏ hết thảy. Cho dù Ôn Cẩn với anh thật sự bất đồng, anh dường như cũng càng ngày càng để ý cô, nhưng kia cũng chỉ là để ý mà thôi.
Anh sẽ không vì một người phụ nữ mà thay đổi kế hoạch lại càng không vì thế mà từ bỏ đồ vật sắp tới tay.