Mặc kệ Khấu Hoằng ở ngoài kia l*иg lộn nổi đoá thế nào, Vương Nguyên vẫn một lòng ăn ngon ngủ kỹ nằm ườn trong phòng khách sạn của Vương Tuấn Khải. Mục tiêu y theo đuổi cả đời là nằm ăn no chờ chết, có cơ hội thể hiện sao y có thể bỏ qua.
Mấy ngày liền đàn em của Khấu Hoằng chạy đôn chạy đáo khắp hàng cùng ngõ hẹp, giữa trưa nắng chói chang đứng dàn hàng khắp nẻo đường phục kích Vương Nguyên – chính chủ lại ngồi trên ghế tổng thống ăn trái cây tươi, hưởng thụ máy điều hoà mát lạnh đến tận chân tóc.
Hình ảnh đối lập chướng tai gai mắt này không ảnh hưởng lắm đến Vương Tuấn Khải, nhưng hai thủ hạ đi theo sau hắn đã sắp viết thành một quyển tiểu thuyết yêu hận tình thù, bá đạo cuồng ma hắc bang thiếu chủ x khϊếp nhược yếu thế mỹ thiếu niên lang.
Thiếu niên tội nghiệp vì gia đình khắc nghiệt phải ra ngoài bươn chải kiếm sống, nhưng chưa kịp làm nên sự nghiệp gì đã bị Khấu – cường hào ác bá – Hoằng nhìn trúng, dùng mọi vũ lực ép thiếu niên về phục vụ cho mình. Thiếu chủ cuồng ma vừa vặn đi ngang qua, gặp nghĩa không từ gặp khó không ngại, đầy lòng quả cảm đại diện cho công lý bước tới đá văng Khấu ác bá, cứu mỹ thiếu niên.
Tiểu thuyết đang tiến triển đến đoạn thiếu chủ cuồng ma đẩy mỹ thiếu niên vào tường, thô bạo ép hỏi: Em đang làm gì? Ăn cơm chưa? Đêm qua ngủ ngon không? Sáng nay em muốn ăn cái gì? Etc các thể loại đối thoại không cần chỉ số IQ.
Âu cũng là do Vương Nguyên thích biểu hiện ra mình là người vô tội, ngoài việc gương mặt thiếu niên trong cốt tuỷ hồ ly ra, y còn thích diễn vai chim nhỏ gãy cánh cần được che chở - dĩ nhiên chỉ là hài kịch y dàn dựng để đánh lừa hai vị thủ hạ đáng kính, tránh cho bọn họ phát hiện y lòng lang dạ sói, mưu mô xảo trá tiếp cận thiếu chủ của bọn họ mà thôi. Vương Nguyên có mười phần đảm bảo rằng Vương Tuấn Khải sẽ không vạch trần y – ít nhất là bây giờ, đại khái thằng nhóc sói không có thói quen phô trương bản thân, việc nên giản lược là giản lược, ví dụ như mối quan hệ của hai người ở quá khứ và cả hiện tại.
Sau khi Vương Tuấn Khải trở về Hàn gia, trong xương cốt vẫn là như cũ nhưng bề ngoài thay đổi rất nhiều. Quá trình trưởng thành của Alpha thường có hai loại, một là phát triển tích cực từ thuở lọt lòng, lúc tuổi nhỏ đã cao to vạm vỡ, thể chất vượt trội; loại thứ hai là bùng nổ trong thời kì thiếu niên, khi còn bé chẳng khác gì Beta nhưng lúc trưởng thành lại là hormone di động.
Đáng tiếc, Vương Tuấn Khải không thay đổi theo chiều hướng nào cả, tuy là hắn vẫn sở hữu cơ thể khoẻ khoắn tràn đầy năng lượng của Alpha nhưng thiên hướng về cao gầy, khuôn mặt chẳng hề góc cạnh sắc lẹm như Alpha khác, mà pha chút non nớt của thanh xuân – vì thế hắn có ra đường vỗ ngực xưng tên ta đây là Hàn Sương Tự cũng chẳng ai chịu tin.
Nói thế không có nghĩa là hắn ẻo lả ngây ngô, mà phải khen hắn không khuất phục trước thời gian. Vương Nguyên chống cằm nhai quả nho, vừa đánh giá diện mạo của Vương Tuấn Khải vừa tấm tắc chậc chậc, quả nhiên người so với người càng tức chết! Rõ ràng thằng oắt này trông chẳng hề gai góc gì nhưng lại rất nam tính, rất có mị lực?
Nghe đâu trên diễn đàn "đàn ông hoàng kim của thế kỷ", Vương Tuấn Khải xếp thứ tư. Hắn mới bao nhiêu tuổi? Hai mươi! Xếp thứ tư! "Đàn ông hoàng kim" không phải thường ở độ tuổi sugar daddy sao? Những người thành đạt tai to mặt lớn còn lại ắt hẳn rất sầu, người đẹp trai hơn hắn lại không nhiều tiền bằng hắn, nhiều tiền hơn hắn lại chẳng đẹp trai bằng, buồn.
Vương Tuấn Khải vốn đang kiểm tra phần mềm trên máy tính, cảm giác được ánh nhìn oán hận của y, không quay đầu lại mà nói: "Anh có muốn đi ra ngoài không?"
Vương Nguyên chán chết rồi: "Chẳng phải cậu nói bên ngoài có địch sao? Vừa bước ra bọn chúng xiên tôi thành con nhím, tôi biết ai tìm ai khóc?"
"Khấu Hoằng không dám đυ.ng vào tôi." Hắn chậm rãi đáp: "Để hắn biết anh là người của tôi cũng được."
Việc hắn trốn trong phòng chắc chắn sẽ gây sự chú ý của Khấu Hoằng, mấy ngày nay gã làm bộ rà soát xung quanh khách sạn, không tìm thấy manh mối gì, hẳn là đã bí mật kiểm tra các phòng của khách khác. Chỉ có tầng hắn ở vẫn chưa thấy động tĩnh gì, Khấu Hoằng hẳn đã xác định Vương Nguyên quanh quẩn ở một trong số những căn phòng tầng này rồi.
Vương Tuấn Khải suy nghĩ như vậy, nhưng Vương Nguyên lại nghe ra một nghĩa khác, y nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải, rùng mình chà xát hai cánh tay: "Ai là người của cậu, nghe buồn nôn quá! Cậu lấy cái gì khẳng định tên họ Khấu kia không đám đυ.ng tới cậu?"
"Vì tôi là Hàn Sương Tự."
". . ." Được, y phục hắn.
Cuối cùng Vương Nguyên vẫn chọn theo hắn ra ngoài, dẫu sao ở trong phòng một mình cũng không an toàn. Nhìn Vương Tuấn Khải ăn mặc chỉn chu chải chuốc cẩn thận, Vương Nguyên một lần nữa đổi ánh mắt nhìn hắn, thoáng nghĩ đến điều gì đó.
"Chao ôi, mè nheo nửa ngày hoá ra là đi gặp người tình trong mộng! Tôi đoán không sai chứ? Chưa từng thấy cậu sửa soạn kỹ lưỡng thế này đâu." Y đi một vòng quanh hắn, bĩu môi: "Muốn ra ngoài rồi lấy tôi ra làm cái cớ, Hàn thiếu chủ, dẫu sao chúng ta cũng từng có một thời gian vui vẻ bên nhau, cậu đối xử với tôi như vậy lương tâm có ngứa không?"
Y vừa dứt lời, đã nghe một tiếng "két" nhỏ nhẹ vang lên. Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đồng loạt quay đầu nhìn vị thủ hạ tiến thoái lưỡng nan ở trước cửa, vẻ mặt "còn có chuyện này ư" tràn đầy kinh ngạc: ". . ."
"Không chỉ tôi, mà anh cũng vậy." Vương Tuấn Khải làm ngơ ánh mắt lên án của thủ hạ, giơ tay kéo Vương Nguyên vào phòng thay quần áo: "Không được chạy."
Thủ hạ còn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc "thiếu chủ chán thiếu niên", nhìn thấy cảnh này lập tức hăng máu lấy lại tinh thần, cũng may là đồng đội ở phía sau ngăn cậu ta vọt vào trong, tỉnh táo lý trí cứu vãn tình hình.
Vương Nguyên bị hắn cởϊ áσ ngủ, hoảng hồn che ngực: "Vương Tuấn Khải, tôi không ngờ cậu lại là người như thế!" Tiếp đó bị một bộ quần áo đè lên đầu.
Đồ không may theo kích cỡ của y nên hơi rộng, bất quá mặc lên cũng rất có cảm giác phù hợp, có điều. . . Vương Nguyên nhìn bông tai lủng lẳng, vòng cổ chói loà trên người mình, tóc còn bị xịt gel nhuộm màu xám bạc, hơi thất thần: "Tại sao tôi phải giả nữ?"
"Khấu Hoằng bị bệnh sợ phụ nữ."
". . ." Đây quả là một nhược điểm thiệt thòi.
"Thủ hạ của gã cũng sẽ không tập trung vào một thiếu nữ."
". . .Vì sao?"
"Bọn họ theo trường phái thanh tâm quả dục, chỉ gϊếŧ người, không mê tửu sắc, bình thường ra đường sẽ hạn chế nhìn nữ giới, kể cả cụ già."
". . ." Đầu năm nay lưu manh học đòi tu tâm dưỡng tính.
Vương Nguyên thay quần áo rồi cũng chưa được tha, còn phải ngồi yên để Vương Tuấn Khải hoá trang cho mình.
Mặt y bị cọ trang điểm quét qua, nhồn nhột mà ghìm hắn lại: "Tôi tự làm được."
"Đêm qua anh cũng nói thế."
". . ." Đã nói sẽ tin tưởng nhau đâu?
Quần áo Vương Tuấn Khải chọn là đồ unisεメ, tổng thể nhìn Vương Nguyên không quá bất thường, gương mặt tinh xảo của y được trang điểm theo lối ton sur ton hơi đậm, chỉ vài thay đổi mà thôi nhưng trong mắt người qua đường giáp ất, y như biến thành một người khác.
Thủ hạ: ". . ." Thì ra thiếu chủ còn có đam mê thích người thương giả nữ. . .
Chương hôm nay nhất định phải có nữ trang play!
Khấu Hoằng phong toả khách sạn, người bên trong ai nấy đều chọn cách khuất phục trước thế lực hắc ám, chỉ có vài kẻ không coi là chuyện gì to tát, đại khái Khấu Hoằng có đem hết lực lượng đến đây giễu võ giương oai cũng chẳng nghiền được một ngón chân của họ.
Ô Đồng chính là một trong số kẻ như thế.
Ô gia xuất thân là võ tướng, tương đối thích giải quyết mọi chuyện bằng vũ lực, tuy rằng gia chủ đời này trông có vẻ giống một con mọt sách hiền lành, nhưng kẻ có chút quyền lực trong cái giới này đều biết anh ta là một người cực kỳ tàn bạo.
Chủ yếu là anh ta đánh rất đau.
Ô Đồng đá bay một đám người văng vào góc, phủi bụi vô hình trên cuốn sách mình cầm, đẩy kính cười lạnh: "Mẹ chúng mày, nghĩ mình là cái thá gì mà cản đường ông? Ngay cả bên nào mạnh bên nào yếu cũng không biết phân biệt. Về mà nói lại với chủ chuồng của chúng mày, bớt thời gian đi bái tổ lại để học thêm kiến thức khoa học luận lý đi, không thì não toàn bột nhang đấy."
Lời nói ra khí phách vang dội, thẳng thừng đạp xuống vẻ mặt âm trì địa ngục của Khấu gia. Ô Đồng hoàn toàn không sợ ai kéo đến hội đồng hắn, hiên ngang phô trương kéo vali chứa đầy sách vở ra khỏi khách sạn.
Vương Nguyên: ". . ." Đầu năm nay cũng thịnh hành lưu manh giả danh tri thức.
Đại khái là có sự tiên phong của Ô Đồng, bốn người Vương Tuấn Khải cũng thuận lợi qua cửa. Quả thật đám người nhà Khấu Hoằng không hề dám nhìn thẳng vào người y, y càng vui vẻ đủng đỉnh "ưỡn ngực" đầy vẻ tiểu nhân đắc chí, không chú ý đến ánh mắt bất thường của vài kẻ trộm ngắm.
Thì ra Hàn thiếu chủ thích "mỏng".
Hàn thiếu chủ có thích mỏng hay không bản thân hắn chẳng quan tâm, thủ hạ lái xe tạt đến đầu phố đèn đỏ, tìm người đã được Khấu Phong phân phó. Đối phương là một bà chủ làng chơi có tiếng, đầy đủ các đặc điểm khiến đàn ông khϊếp sợ: tuổi trung niên, đẫy đà uyển chuyển, mắt hồ ly câu hồn, chân dài eo thon, biết karatedo.
Cũng là một Omega có tiềm năng phản nghịch xã hội.
Bà chủ vừa liếc mắt đã biết Vương Nguyên là ai, mỉm cười duyên dáng: "Không tồi, hàng lần này thiếu chủ đưa đến rất có phong vị, trên giường chắc không thiếu lạc thú, sao, ra giá thế nào?"
Vương Nguyên không biết nhân mạch của Hàn gia có thể tuồn đến đây, kinh ngạc nhìn Vương Tuấn Khải: "Cậu bán cả người?"
"Cậu em này thật vui tính, đến xóm cô đầu không chơi bời thì chỉ có giao dịch đen. Hàn thiếu đây đã từng qua lại nơi này không ít lần, chỉ là Khấu gia chẳng ai hay, người ngoài cũng mù tịt, chỉ có tôi-. . ."
"Dì Lưu."
". . ." Nét mặt bà chủ Lưu lập tức vặn vẹo: "Tôi đùa đấy."
Vương Nguyên bĩu môi.
"Đây là người yêu cũ của ông ngoại tôi." Vương Tuấn Khải không ngại giáng bom: "Tên thường gọi là bà chủ Lưu, quản lí một con hẻm nhỏ trong phố đèn đỏ."
". . ." Vương Nguyên lé mắt đánh giá lại bà chủ Lương một lần, có vẻ bà ta không thích bị gọi là "dì", cứ mãi chép miệng phản đối, nhưng không dám nói thành lời. Người yêu cũ của ông ngoại ấy mà, đáng ra phải gọi là "bà", Vương Tuấn Khải như vậy là đã nể mặt lắm rồi – Vương Nguyên vô thức biện minh cho hắn.
Vương Tuấn Khải liếc y một cái, mở miệng: "Tin chắc dì đã biết chuyện có một nhóm Omega mới bị đưa đến đây."
Lưu Thường chán chường đáp: "Tôi chỉ mới tìm được một người, số còn lại không biết đã bị phân tán đi chỗ nào. Khấu Phong chỉ vừa mới tiếp quản sự nghiệp, không tiện ra mặt nhúng tay, chúng tôi chỉ có thể âm thầm tìm kiếm, nhưng cậu cũng biết rồi đó, phố đèn đỏ tuy là sản nghiệp của Khấu gia nhưng mấy năm nay có không ít kẻ mon men nhăm nhe. Cái đất này đã bị chia năm xẻ bảy từ lâu, cố chắp vá lại cũng không có ích, đám lãnh đạo cao cấp trên chuyên khu làm gì để mắt đến một ổ tệ nạn như thế này, lỡ như nhóm Omega đó có chết mất xác cũng chẳng ai phát hiện."
Nói rồi bà ta nhướng mày: "Nhưng cậu vốn đâu quan tâm đến việc này? Quan tâm tệ nạn xã hội là nhiệm vụ của Trình gia cơ mà?"
Vương Tuấn Khải nhàn nhạt đáp: "Trong số họ có người của SNO."
Lưu Thường im.
Hễ cứ nhắc đến SNO là ai nấy đều lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng. Từ sau khi trở về Hàn gia, Vương Tuấn Khải cũng có điều tra về SNO nhưng lại không thu hoạch được cái gì hữu ích. SNO bây giờ vẫn còn hoạt động một cách công khai, chỉ là không phải cơ chế cũ. Toàn bộ lãnh đạo đều đã bị thay thế gần hết, những người ở lại đều không hề biết gì đến một sự kiện kinh thiên động địa mười mấy năm trước.
Vương Tuấn Khải cũng không rõ ràng, hắn chỉ biết đó là một cuộc thảm sát với quy mô trên năm mươi ngàn người, thuộc cùng một thành phố. Vùng đất ấy bây giờ đã trở thành thuộc địa tử thần, không có ai dám đến gần.
Hắn nhìn gương mặt điềm tĩnh của Vương Nguyên phản chiếu trên cửa kính phía sau lưng bà chủ Lưu, dám cam đoan y chính là một trong số những người trực tiếp chứng kiến, nhưng hắn không thể hỏi, cũng vờ như mình không biết gì.
Lưu Thường nhíu mày: "Có nhầm lẫn gì không? SNO quản người rất chặt, bao nhiêu năm nay người "tốt nghiệp" từ đó đều là thành phần ưu tú của xã hội, đi đâu cũng tỏ lòng biết ơn với SNO, lấy đâu ra Omega bỏ trốn. . ."
"Không phải ai cũng là hạc trong bầy gà." Vương Nguyên đột nhiên lên tiếng: "Không phải ai cũng là dị biệt trong số đông."
Trái đất là thế giới của phàm nhân, có người ưu tú vượt bậc thì có người kém cỏi tầm thường. Ở vũ trụ kẻ yếu phải chết này, xấu xí và khốn cùng là bất hạnh. Người bất hạnh chỉ phải cố gắng nỗ lực để bản thân không phải bị giẫm dưới tầng đáy xã hội, làm gì cũng được, chỉ cần có thể sống.
Lưu Thường là người thông minh, ngờ ngợ đoán ra điều gì đó, cẩn thận hỏi: "Tiêu chí tuyển người của SNO như thế nào?"
"Nồng độ pheromone thấp, mùi nhạt, có tiền sử bệnh tâm lý, tinh thần từng bị tổn thương, không phân giới tính, không phân tuổi tác." Vương Nguyên chậm rãi đáp: "Căm hận sự sống."
End Chapter 40