Cực Tốc Sinh Tồn [Khải Nguyên]

Chương 39

Khấu Phong sắp xếp cho Vương Tuấn Khải trụ lại một khách sạn ở cảng số hai. Bởi vì Hàn thiếu chủ luôn làm việc điệu thấp hết mức có thể, nên khách sạn này cũng không phải chỗ danh tiếng gì. Vương Tuấn Khải cũng chẳng từ chối, trùng hợp nơi này chính là địa điểm mật thám báo cho hắn, nói chỗ những Omega bị bắt giam chính là đây. Hai thủ hạ cũng được xếp phòng bên cạnh để có thể dễ dàng hỗ trợ hắn, nhưng theo hắn thấy bọn họ đi theo chủ yếu để nhiều chuyện, có việc gì cần kíp là báo ngay cho Hàn Thiệu Tư.

Đây không phải là giám sát, mà là quan tâm – Vương Tuấn Khải nhớ đến lúc Hàn lão hùng hồn oang oang nói như vậy, hắn không có chướng ngại gì nên đồng ý. Ngược lại một trong hai thủ hạ hình như rất hưng phấn, nói cái gì sắp gặp thiếu chủ phu nhân tương lai rồi, còn buồn bã vì không kịp chuẩn bị quà ra mắt.

Vương Tuấn Khải: ". . ." Bọn họ biến thành thế này, chắc chắn là nhờ phúc Hàn lão.

Hắn dặn dò bọn họ kĩ càng, không có việc gì cứ ở yên bên đó rồi cởϊ áσ khoác ngoài ném lên giường, bước vào phòng tắm xả vòi nước. Hắn đang tính toàn làm thế nào để tiếp cận nhóm Omega kia, thính giác tinh nhạy đột ngột phát hiện tiếng động lạ ngoài bức tường sau lưng mình.

Đúng lúc này, đèn điện đột nhiên phụt tắt.

Trong căn phòng tắm này chỉ có duy nhất một cái cửa sổ thông gió, vì vậy Vương Tuấn Khải lặng lẽ rút lui ra khỏi phòng tắm, nấp ở chỗ tối chờ kẻ kia xuất hiện. Không đầy mười giây sau, một bàn tay tái nhợt bám lên cửa thông gió, tiếp đến là một đầu tóc bù xù đen thui nhô lên. Sau khi xác định trong phòng tắm không có người, đối phương nhanh chóng bò vào, cẩn thận đạp lên bệ rửa tay và không gây ra tiếng ồn rồi mới đáp đất.

Chỉ có một người.

Vương Tuấn Khải chậm rãi thu hẹp khoảng cách giữa đôi bên, tính toán quỹ đạo di chuyển của đối phương. Người kia dường như cũng biết bên ngoài có người đang tiếp cận mình, hơi híp mắt đề phòng, bất thình lình chụp lấy khăn tắm treo trên móc đánh về phía Vương Tuấn Khải, bị hắn tránh được thì lập tức xoay cổ tay tấn công đầu hắn. Vương Tuấn Khải dễ dàng lách người né đi lần nữa, tóm chặt cổ tay đối phương siết mạnh, nhưng vì hắn không đoán được sàn phòng tắm trơn như thế nào nên người kia cứ như vậy ngã nhào vào người hắn.

"Rầm" một tiếng, cửa phòng bật mở, hai thủ hạ hung thần sát án nhảy xổ vào chĩa đèn pin thẳng vào hai cái bóng dưới mặt đất, quát lớn: "To gan, giữa lúc tối lửa tắt đèn dám xông vào-. . ."

Một Omega tóc đen chống hai tay lên sàn, vùi đầu vào l*иg ngực người nằm dưới. Người còn lại cũng không hề đẩy đối phương ra, chỉ cúi đầu nhìn tóc tai đối phương dán lên ngực mình, cảm giác ngưa ngứa chạy dọc theo sống lưng bò lên gáy làm hắn nhíu mày, vẻ mặt hơi quái lạ.

Đến lúc thấy rõ bọn họ là ai, thủ hạ nhanh chóng ngậm miệng, vái chào một cái hết sức ái ngại rồi lui ra ngoài: "Xin lỗi thiếu chủ, bọn tôi lỗ mãng rồi, cậu cứ tiếp tục, không cần nghĩ nhiều."

Sau đó còn tri kỉ đóng cửa, giữ im lặng tuyệt đối.

Vương Tuấn Khải: ". . ."

Người nằm phía trên hắn lồm cồm bò dậy, định giả lả nói vài câu hợp tình huống thì nhìn thấy gương mặt hắn, nhất thời vẻ mặt y hết sức vi diệu: ". . ."

"Anh đi hơi lâu đấy." Vương Tuấn Khải thản nhiên đứng thẳng, cao hơn đối phương hẳn một cái đầu, thấp giọng gọi một tiếng: "Đã lâu không gặp, Vương Nguyên."

Đánh chết Vương Nguyên cũng không ngờ người trong phòng này là Vương Tuấn Khải.

Sau bảy năm không gặp, đứa trẻ này không thay đổi gì nhiều ngoài việc cao lớn hơn, ưa nhìn hơn, thân thủ tốt hơn, và thân phận cao quý hơn.

Trước khi quyết định lợi dụng chủ nhân căn phòng này, y đã nghĩ đến chuyện đối phương là thiếu chủ hắc đạo, ắt sẽ thường dùng điều kiện để trao đổi, y cũng đã chuẩn bị sẵn cái giá phải trả. Nhưng y không thể tưởng tượng được người bên trong lại là Vương Tuấn Khải, thế này thì. . .

Dễ dàng rồi!

Vương Tuấn Khải chỉ thấy y đột nhiên nở nụ cười quái dị, tầm mắt hơi trầm xuống. Xưa kia mỗi lần Vương Nguyên mang vẻ mặt thế này là đảm bảo có chuyện không bình thường sắp xảy ra, vì thế trước khi chuyện đó phát sinh, hắn siết khăn tắm quấn nửa người dưới lại, kịp thời đúng lúc cửa phòng bật mở lần thứ hai.

Vương Nguyên chạy như bay vào nhà tắm trong tích tắc đó, vừa xả nước vừa nói vọng ra: "Honey, anh đang làm gì vậy? Còn không chịu vào hả? Người ta đợi lâu lắm rồi đó ~ Không vui chút nào hết!"

Kẻ đứng ngoài cửa vốn sát khí bừng bừng, đạp văng cửa rồi trừng kẻ bên trong, nhưng vừa phát hiện chủ phòng là Vương Tuấn Khải thì giật mình lùi ra sau, thấp giọng xin lỗi: "Quấy rầy Hàn thiếu chủ rồi."

Vương Tuấn Khải vẫn chưa nhúc nhích gì từ đầu đến cuối: ". . ."

Đợi cho cánh cửa được đóng kỹ đàng hoàng rồi, Vương Nguyên mới ló đầu ra khỏi phòng tắm, hâm mộ nhìn dáng người mà mọi người đàn ông đều mơ ước của ai đó, không giấu vẻ tán thưởng: "Tuyệt, cậu thực sự là Hàn thiếu chủ sao? Hàn Sương Tự, ngầu thật đấy! Tôi đây khâm phục rồi, có chạy cả đời cũng không kịp, cậu bỏ xa tôi mấy con phố!!"

Nói rồi định trèo ra ngoài bằng đường cửa thông gió, nhưng trèo được một nửa lại phát hiện Vương Tuấn Khải đứng khoanh tay dựa vào tường nhìn mình, Vương Nguyên vội vẫy tay: "Hôm nay cậu coi như chưa nhìn thấy tôi, nhé? Tạm biệt thiếu chủ, giữ gìn sức khoẻ."

"Bọn chúng sẽ rà soát khách sạn này cho đến sáng." Vương Tuấn Khải không keo kiệt tiết lộ: "Người của Khấu gia sợ nhất là để sót con mồi, bọn họ thà thức trắng đêm và gây mất lòng nội bộ mà tìm kiếm chứ không hời hợt tạo điều kiện cho con mồi bỏ trốn."

Vương Nguyên nháy nháy mắt: "Nhưng tôi không thể ở lại đây đúng chứ? Không thể để tin tức một thiếu chủ của gia tộc lớn bị vấy bẩn bởi Omega vô danh được phải không?"

Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm y, nhìn đến nổi Vương Nguyên chột dạ cười gượng: "Tôi là kẻ thức thời, biết thân biết phận, tuyệt không thể gây rắc rối cho cậu được thiếu chủ à, tôi thấy hay là thế này-. . ."

"Anh sợ tôi à?"

Ngữ điệu không nhanh không chậm của hắn luôn là thứ mà Hàn lão trách móc, cho dù hắn chẳng có ý mỉa mai ai thì cái kiểu nói chuyện kɧıêυ ҡɧí©ɧ tâm bình tĩnh của người khác đó cũng khiến đối phương khó ở. Huống hồ Vương Nguyên trước giờ chưa từng nhường nhịn Vương Tuấn Khải, vừa nghe đến đây liền xù lông: "Ai sợ?! Chúng ta đâu phải người xa lạ, tôi cũng chẳng làm chuyện đuối lý, tôi sao phải sợ cậu!"

"Việc gì anh phải chạy sớm như thế?"

"Chạy đâu mà chạy! Tôi đây là đang thực hiện nghĩa vụ của một Omega chưa bị đánh dấu. Cho dù giữa chúng ta không có gì đi chăng nữa thì cũng nên giữ chút khoảng cách đúng không? Cậu còn là thiếu chủ có địa vị không nhỏ trong khu vực này nữa, danh thơm tiếng tốt chắc chắn phải có. . ."

Vương Tuấn Khải cắt lời y: "Trốn ở đây một đêm đi, không còn chỗ nào thích hợp hơn đâu."

"Không được không được, tiền đồ của thiếu chủ còn sáng lắm, đừng để tôi liên luỵ, tốt hơn là-. . ."

"Anh quên mất tên tôi rồi à?"

Vương Nguyên vốn còn định lải nhải vài lý thuyết từ chối lời mời của hắn, nghe đến đây liền buột miệng nói: "Sao có thể chứ! Tên cậu là tôi đặt cho mà! Vương Tuấn Khải! Vương, Tuấn, Khải ba chữ viết như thế nào tôi rõ mồn một như ban ngày!"

"Thế thì đừng có "thiếu chủ này" "thiếu chủ kia" nữa." Hắn lạnh nhạt nói: "Từ lúc gặp lại cho đến giờ, không một câu nào anh gọi tôi bằng tên thật cả."

Vương Nguyên cười khan: "Sao vậy? Chỉ mới cách có vài năm mà cậu bắt đầu chấp nhất chuyện nhỏ nhặt như thế sao? Trước kia tôi cũng đâu có thường gọi cậu bằng tên, thằng nhóc này. . ."

Từ đầu đến cuối y cứ giữ thái độ thoải mái đùa giỡn, lại bị hắn đáp trả bằng vẻ mặt nghiêm túc đường hoàng. Vương Nguyên nói chưa hết câu đã tự dừng lại, nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc không chịu được xua tay: "Cậu thắng! Được chưa?! Để tôi đi, lần sau gặp lại tôi khao cậu một bữa cơm chuộc lỗi!"

"Sợ là anh đi không được." Hắn đi đến bên cạnh cửa sổ, vén mành che nhìn xuống dưới lầu. Lực lượng phòng vệ của khách sạn lẫn đội ngũ tay chân Khấu gia đều tập trung kín đầy sảnh, làm cho không ít khách du lịch mù mịt tin tức sợ ngây người, đồng loạt trốn trong phòng.

"Khấu Phong dễ chơi, nhưng Khấu Hoằng thì không." Hắn ngồi xuống ghế, bình tĩnh rót trà đưa cho y: "Việc anh trà trộn vào nhóm Omega đó đã làm cho gã thịnh nộ, nếu để gã phát hiện anh chạy đến địa bàn của Khấu Phong, không chỉ một mình anh xui xẻo."

Vương Nguyên nhận trà, cong ngón tay sờ mặt: "Vậy tôi cố gắng không để Khấu Hoằng phát hiện là được."

"Anh chắc không?" Hắn liếc liếc sau lưng Vương Nguyên, y nói chuyện với hắn mà chưa từng xoay người thì chắc chắn là phía sau bị thương. Tuy rằng không biết y dùng cách gì che giấu mùi máu tươi, nhưng hắn đã quá rõ ràng Vương Nguyên có thói quen nào, không cần điều tra cũng biết y có vấn đề.

Quả nhiên nghe xong, y bĩu môi không hài lòng, lẩm bẩm càm ràm: "Tinh tướng! Từ nhỏ tới lớn không thay đổi chút nào!"

À không, có thứ phát triển hơn đấy.

Vương Tuấn Khải ngồi trên sofa, thả lỏng cơ thể, quanh người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cho nên khi hắn vừa ngồi xuống đã khiến toàn bộ tỷ lệ vàng lồ lộ ra, Vương Nguyên chỉ cần liếc một cái là thấy hết tất cả, kích thước này. . .

Y trợn mắt, tạo hoá bất công, bất công!!

Rốt cuộc thì y vẫn phải cam chịu trốn trong phòng Hàn thiếu chủ, tức giận xối ướt cả người rồi lấy quần áo hàng hiệu của Vương Tuấn Khải mặc, vừa mặc vừa giày vò: "Xé rách hết, đáng đời cậu! Bày đặt tỏ ra quan trọng hả?! Cậu cũng chỉ là một thằng nhóc từng bị tôi nuôi thôi!"

"Nhắc mới nhớ nữa, tại sao lớn lên cậu lại nói nhiều như vậy chứ?! Nói nhiều thì thôi còn nói toàn lời khó nghe! Mở miệng ra là tức chết người khác!" Vương Nguyên chỉ vào mặt hắn: "Cậu thế này thì ai mà dám theo đuổi hả? Độc thân đến già đi!!"

Vương Tuấn Khải uống hết ly trà, thong thả tiến đến gần giường. Cái bóng cao lớn của hắn phủ lên đầu y, nhưng Vương Nguyên không hề cảnh giác, còn giơ chân đạp hắn ra: "Chuyện gì? Lâu lâu tôi đến thăm hỏi mượn cái giường ngủ một đêm không được hả? Cậu đã lớn rồi, chúng ta chủng tộc khác nhau, A O thụ thụ bất tương thân, có nghe chưa?"

Vương Tuấn Khải giơ tuýp thuốc trong tay, lắc lắc.

Vương Nguyên trợn mắt: "Tôi. Tự. Làm. Được."

Hắn cũng chẳng hé răng, ném cho y tuýp thuốc rồi đi vào phòng tắm, những tưởng Vương Nguyên sẽ tranh thủ cơ hội này chạy lung tung nhòm ngó tình hình, ai ngờ y nằm thoải mái chiếm hết cả cái giường, hai mắt nhắm nghiền ngủ khò khò. Vương Tuấn Khải nhìn y một chốc, xác định Vương Nguyên thực sự mệt đến độ không biết trời trăng mây nước là gì mới xốc y dậy, kéo áo ra kiểm tra vết thương.

Nhìn thấy nó rồi, chân mày hắn nhíu chặt, hiếm khi nổi giận liếc Vương Nguyên một cái, cầm tuýp thuốc bôi lên vết thương. Cũng may Vương Nguyên da dày thịt béo không bị nhiễm trùng, gặp kẻ khác chắc chắn đã sốt một cơn dài rồi hỏng luôn đầu óc.

Vương Nguyên mơ màng tỉnh lại, chộp lấy tay hắn: "Làm cái gì đấy?"

"Ngủ tiếp đi." Vương Tuấn Khải đẩy đầu y quay về vị trí cũ, xử lí vết thương gọn gàng sạch sẽ rồi mới đắp chăn cho y. Hắn bị Vương Nguyên trừng mắt cũng không sợ hãi, hiên ngang trừng lại làm cho y đuối lý, phẫn nộ trốn vào trong chăn, từ chối tiếp xúc với ngoại nhân.

Vương Tuấn Khải nhận mệnh ngủ sofa, dĩ nhiên là không thể ngủ được. Hắn đã nghĩ đến cảnh tượng hai người gặp lại, có thể là chạm trán tại quán bar, đυ.ng mặt ở phố đèn đỏ, hoặc xô xát cùng một vụ ẩu đả. . . Hay có thể hắn không gặp được y, tin tức chỉ là giả - lại không ngờ tới bọn họ hội ngộ trong hoàn cảnh này, làm cho hắn không nói được những suy nghĩ trong lòng.

Tôi tìm anh bảy năm.

Ngày đó anh rời khỏi đào sát như thế nào?

Mấy năm qua anh sống có ổn không?

Có ai ức hϊếp, hãm hại anh không?

Có ai. . .bảo vệ anh không?

Hắn nằm xuống sofa, mở mắt nhìn chằm chằm người đang ngủ say trên giường, cảm giác được khoảng trống khổng lồ nơi mềm mại nhất linh hồn hắn từ từ được lấp đầy.

End Chapter 39