"Ai cũng biết điều đó mà." Vương Nguyên nói xong, lén lút chột dạ nhìn Vương Tuấn Khải như thể hối lỗi vì y đọc trộm "tin tức" của hắn. Lưu Thường không nhìn ra Vương Nguyên là nhân vật phong vân vần vũ gì nên cũng nghĩ thế, chống cằm suy tư: "Nếu nói như vậy, SNO chẳng khác gì trại tâm thần chứa tệ nạn, mỗi một cá thể đều mang dịch bệnh truyền nhiễm."
Vương Nguyên: ". . ." Không sai, nhưng nghe có vẻ chói tai.
"Mặc kệ SNO thế nào, giờ đã có người chạy đến đây." Vương Tuấn Khải ngắt lời.
Lưu Thường thấy hắn dứt khoát, chép miệng một cái rồi đáp: "Không giấu gì cậu, người mà tôi tìm được rất cứng đầu, giống cái kiểu mà mỹ nhân này nói ấy." Bà ta chỉ chỉ Vương Nguyên: "Thề chết không khai bất kỳ cái gì, chẳng cần tôi nhốt cô ta cũng tự giam mình trong phòng."
Vương Tuấn Khải thản nhiên nói: "Nếu thế thì dì đã không được gọi là bà chủ Lưu."
"Cậu chỉ được cái tinh tướng." Lưu Thường bĩu môi, đứng dậy lả lướt đi vào trong: "Theo tôi."
Omega mà Lưu Thường tìm được là một thiếu nữ xấp xỉ mười bảy mười tám, là người yếu nhất trong nhóm Omega bị bắt cóc nên thủ phạm không sợ cô chạy trốn, ai ngờ người của Lưu Thường trà trộn vào trong bưng cô ta đi mất. Lưu Thường sắp xếp cho cô ta trụ lại một phòng nghỉ dành cho khách tương đối tiện nghi, đáng tiếc có lẽ cô bé này chịu sang chấn tâm lý quá nặng, suốt ngày la hét không để ai đến gần.
"Bình thường bọn tôi đưa cơm vào đều để trước cửa, đợi lúc không có người cô ta sẽ tự mình ra lấy, bọn tôi lén nhân lúc cô ta ngủ vào lắp camera, nhưng không thu được gì khả quan, cậu xem-. . ." Lưu Thường vừa đi vừa nói, nói được nửa chừng, sắc mặt bà ta bỗng biến đổi.
Không chỉ một mình bà ta mà tất cả những người xung quanh đều có vẻ hoảng hốt.
Một mùi hương ngọt ngào đột ngột xộc vào mũi bọn họ, dần dần lan rộng và đậm đà khi tiến gần đến cuối hành lang, vị đạo ngọt đến độ khiến người ta tưởng tượng trong không khí là kẹo đường đậm đà hương sắc, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khứu giác lẫn vị giác.
Có một Omega đang phát tình ở ngay đó.
Lưu Thường cứng miệng, đấy chẳng phải là phòng của nữ Omega bị bắt cóc kia sao?!
Bà ta thân là Omega trưởng thành, dĩ nhiên không chịu ảnh hưởng của pheromone nồng nặc khiêu chiến này, người làm trong phố đèn đỏ tuy là có chịu qua huấn luyện khắc chế chủng tộc đặc thù nhưng mùi vị này quá mạnh, đã có vài người không chống cự nổi mà đi về phía hành lang. Lưu Thường quát lên gọi thủ hạ Beta ngăn bọn họ lại, đồng thời sốt ruột nhìn về phía Hàn thiếu chủ, sợ hắn mất bình tĩnh trong phút giây nào đó rồi phát sinh sự cố, bà ta thật không biết phải ăn nói thế nào với Hàn Thiệu Tư.
Ngoài ý muốn là phản ứng của Vương Tuấn Khải rất bình thường. Hắn giống như không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, thản nhiên chỉ huy thủ hạ của mình lấy thuốc ức chế đến giúp đỡ, đặt vào trong tay Lưu Thường.
Lúc bà chủ Lưu chạy tới phòng thiếu nữ, cô ta đã sắp mất lý trí mà xé toạc quần áo trên người, co quắp bật khóc nức nở, thần trí mơ hồ ôm lấy Lưu Thường: "Cho tôi, cho tôi. . ."
"Tiêm vào động mạch trái." Vương Tuấn Khải nhắc nhở, Lưu Thường sâu xa nhìn hắn một cái, làm theo. Không ai biết được thiếu nữ lấy sức lực từ đâu, đột nhiên vùng ra khỏi người Lưu Thường, nhào thẳng tới chỗ Vương Tuấn Khải, vẻ mặt mơ hồ nước mắt lưng tròng ôm chầm lấy hắn: "Cứu tôi với, cứu tôi. . ."
Vương Nguyên phát hiện, ngoại trừ sững sờ thì mặt ai nấy đều tái mét.
Trước ánh mắt không nỡ nhìn thẳng của bọn họ, Vương Tuấn Khải thong thả giơ tay lên đập vào gáy đối phương, cầm ống xi lanh chứa thuốc ức chế tiêm vào người thiếu nữ.
Nữ Omega sau khi được bình ổn pheromone, kiệt sức ngất xỉu, được người làm nâng lên giường.
Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải bằng ánh mắt tán thưởng lẫn hoài nghi, hay cho một đại thiếu chủ, định lực sâu dày đạo hạnh cao thâm không nhiễm khói lửa trần tục! Rồi lại ngờ vực nhìn đũng quần hắn, phẳng lặng không nhúc nhích, chao ôi, một lời khó nói, một lời khó nói.
Vương Tuấn Khải phát hiện ánh mắt của y, liếc y một cái, quay đầu rời khỏi phòng: "Không cần thẩm vấn cô ta nữa."
Lưu Thường chưa kịp hoàn hồn, buột miệng hỏi: "Vì sao?"
Hắn bỏ lại hai chữ "gian tế", không nói gì thêm mà gọi thủ hạ đưa về khách sạn.
"Gian tế?" Vương Nguyên tò mò nhìn hắn: "Sao cậu khẳng định rõ thế?"
"Bà chủ Lưu để cô ta ở trong phòng mấy ngày trời không xảy ra chuyện gì, thiếu chủ vừa đến cô ta lập tức phát tình, cứ cho là trùng hợp đi, thì tại sao bao nhiêu người ở đó cô ta không chọn, lại chọn ngay thiếu chủ?" Thủ hạ nói hết sức hợp lý: "Dĩ nhiên, thiếu chủ nhà chúng tôi vừa đẹp trai lại có tiền, ai mà không muốn vì cậu ấy nâng khăn sửa túi. Nhưng tất cả mọi người ở biệt khu này đều biết mùi vị Alpha của Hàn thiếu chủ rất nhạt, căn bản không thể thu hút Omega."
Thủ hạ còn lại: ". . ." Nói thì nói đi còn thêm câu cuối làm gì! Anh ta âm thầm quan sát thiếu chủ, thấy hắn không tỏ thái độ gì bèn đá đồng nghiệp một cái, ít lắm mồm!
"Nếu Omega nọ mẫn cảm với mùi vị, phù hợp với thiếu chủ các cậu nên ngửi ra được sức hấp dẫn tiềm ẩn của cậu ta thì sao?" Vương Nguyên nháy nháy mắt, châm dầu vào lửa: "Trên đời có vài kiểu người sinh ra đã là của nhau ấy."
"Thế thì càng không thể." Ăn đạp rồi nhưng vẫn thần kinh thô, không phát hiện mình đang gây nghiệp: "Không ai có độ phù hợp với thiếu chủ đạt quá 30% cả, thậm chí nếu thiếu chủ lẩn khuất trong đám đông, đại đa số đều không cảm ứng được sự tồn tại của cậu ấy, kể cả chúng tôi cũng thế."
Thủ hạ còn lại: ". . ." Vẻ mặt tự hào của cậu lấy ở đâu ra vậy?
"Còn một vấn đề nữa." Người này đúng thật là cây ngay không sợ chết đứng, hùng hồn hào khí: "Thiếu chủ đã có anh rồi mà, cậu ấy tuyệt đối sẽ không khoan nhượng trước bất kỳ ai."
Vương Nguyên: ". . ."
Vương Tuấn Khải: "Trở về tăng lương."
Vương Nguyên: ". . .(=____=)"
Thần kinh thô nhảy nhót, đắc ý nhướng mày với đồng nghiệp, không phải lúc nào cậu ta cũng vô dụng, nhìn đi! Chỉ có thiếu chủ mới nhìn ra giá trị của cậu ta!
Thủ hạ sung sướиɠ đắm chìm trong hoài bão, không hề phát hiện thiếu chủ của bọn họ bị véo bầm cả cánh tay.
Đi đến một đoạn đường, Vương Tuấn Khải ra hiệu cho thủ hạ xuống xe, hắn tự mình đưa Vương Nguyên đến ngoại ô biệt khu. Ra khỏi bức tường cao dày nặng nề, đúng là cảm giác thoải mái hơn nhiều. Vương Nguyên hít sâu một hơi hưởng thụ không khí thanh tân của thiên nhiên, thở dài một tiếng.
Ngoại ô chỉ là một vùng đất khô cháy không có bao nhiêu thảm thực vật, người ta cũng lười khai thác tài nguyên nơi này vì bất cập địa hình. Đối lập với thành phố đông đúc đầy ắp dân cư phía bên trong, ngoại ô gần như vắng bóng người, chỉ có vài chiếc xe hàng cồng kềnh chậm chạp di chuyển trên đường lộ, đi đến đâu khói bụi tràn lan đến đó.
Thế giới này đã biến dạng tới mức độ nào rồi.
Vương Tuấn Khải dừng xe ở một rừng cây nhỏ, không khí nơi này mát mẻ hơn một chút so với thành phố. Thực ra trái đất đã bước vào thời kỳ hoại tử, bốn mùa gần như không còn đặc trưng, ban ngày nắng nóng cháy da, ban đêm lạnh như đóng tuyết, lúc lạnh nhất còn có thể xuống âm ba mươi độ, mưa chưa kịp ngấm đất đã đóng băng luôn.
"Ra đây đi." Hắn gõ nhẹ vào cửa xe, nghiêng đầu nhìn kẻ nằm như thi thể bên trong: "Hiếm khi có cơ hội ra ánh sáng, anh cứ tranh thủ bổ sung vitamin D đã."
Vương Nguyên: ". . ." Từ lúc gặp lại đến giờ không thấy miệng thằng nhóc này thơm chỗ nào. Y hoài nghi những cậu trai cô gái có ý đồ tiếp cận Hàn thiếu chủ đều bị cái miệng độc của hắn đuổi mất.
Y chồm qua cửa sổ, nhàm chán nhìn cành lá lay động, buồn bực lên tiếng: "Có gì muốn hỏi cứ hỏi đi."
Thế là y nghe Vương Tuấn Khải nói: "Anh vui không?"
Vương Nguyên: ". . ." Biết là hắn quan tâm cuộc sống của y, nhưng thôi thà đừng nói, nghe cứ như đang hờn dỗi điều gì, y cũng không khách khí: "Vui."
"Anh vui là được rồi."
". . ."
Vương Nguyên cuối cùng cũng chịu xuống xe, đại khái y không thể chịu đựng cái cách Vương Tuấn Khải vận hành môi, chủ động mở lời: "Lần đó tôi chạy theo đám người Dương Trường Xuân, đợi họ hoàn thành nhiệm vụ thì lẩn trốn vào đội ngũ, chui ra ngoài. Cậu cũng biết cuộc sống thời đại này rất khó khăn, tôi mất khá nhiều thời gian để ổn định bản thân, rồi thì tiếp tục làm công cho người ta đến tận hôm nay. . ."
Hắn bỗng hỏi: "Vì sao anh không trở về Oxigen?"
Vương Nguyên nhìn gió thổi trên ngọn cây, thả rơi chiếc lá khô trong tay: "Chắc là sợ mất mặt."
"Đi một chuyến về tay không lại còn mang vết thương chất chồng, Jour sẽ cười chết tôi." Y nhợt nhạt nở nụ cười: "Tôi còn bị nhiều kẻ truy nã, về tổ chức có khi lại khiến nó gặp tai hoạ."
"Anh biết chuyện Ôn Tiễn chết chưa?"
Vương Nguyên biết, Vương Tuấn Khải nói chuyện chưa bao giờ kiêng nể ai. Giờ phút này không biết hắn lấy can đảm ở đâu ra, vài ba câu đều có thể bới móc mớ thịt thối rữa trong lòng y lên. Y liếc nhìn cậu thanh niên quen thuộc mà xa lạ trước mặt, không đáp lời hắn.
Trên thế giới này, thứ vĩnh hằng duy nhất chính là sự thay đổi.
Một con sói non có thể biến thành đầu lĩnh chống đỡ một phương, không phải nói suông là được. Máu và mồ hôi chôn vùi dưới đế giày không sao đo nổi, quá khứ hiện tại và cả tương lai đều bị chi phối bởi tính toán và âm mưu.
Vương Tuấn Khải như kẻ ở núi cao, còn y thì chìm dưới lòng biển sâu.
Y chẳng còn bao nhiêu thời gian để hoàn mỹ giải quyết toàn bộ ưu phiền, cũng ngại vòng vo tam quốc đánh lạc hướng Vương Tuấn Khải, mở miệng nói thẳng:
"Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa."
"Nằm mơ."
Vương Tuấn Khải hờ hững đáp lại, không có một chút bối rối nào: "Anh nghĩ mình có thể chạy được bao xa?"
Vương Nguyên lười giả bộ: "Bao xa cũng được, miễn là không dính đến cậu."
"Dính đến tôi thì sao?"
"Phiền, cậu không thấy à?" Y đếm ngón tay liệt kê, nghe cũng khá bùi tai: "Thân phận của cậu, vị trí của cậu, huyết thống của cậu, danh tiếng của cậu, ngay cả nhan sắc này tôi cũng không dám kề cận, rất phiền."
Vương Tuấn Khải vạch trần: "Anh sợ liên luỵ tôi chứ gì."
Bị nói trúng, Vương Nguyên cũng không giận: "Cậu bớt dát vàng lên mặt mình đi."
"Anh không cân nhắc đến chuyện coi tôi là chỗ dựa sao?" Hắn chậm rãi đi về phía Vương Nguyên, từ trên cao nhìn xuống: "Muốn tiền, tôi có tiền. Muốn quyền, tôi có quyền. Muốn tiếng, tôi có tiếng. Sau này ra đường anh chỉ cần hô tên tôi, kẻ muốn mạng anh cũng phải nhượng ba phần. Quan trọng nhất là anh không cần sợ mình sẽ lặp lại sai lầm lúc trước."
Lời hắn nói vô cùng chói tai, Vương Nguyên nghe mà tức cười, ngẩng đầu đáp: "Lại đánh giá cao mình rồi thiếu chủ, tuy cậu thâu tóm Hàn gia, nhưng ông cậu chưa chết, cậu chưa phải gia chủ. Hơn nữa Hàn gia có không ít kẻ thù, không sợ tôi trở thành điểm yếu của cậu à?"
Y không nhường nhịn nửa phần, từ từ đứng dậy, nhìn chằm chằm vào con mắt phải của hắn: "Vương Nguyên này gây ra rất nhiều nghiệp chướng, không biết cậu đang nói đến cái nào? Tôi phải về lục lại nhật ký xem sao. . ."
"Vụ thảm sát thành N, mười lăm năm trước." Vương Tuấn Khải lật bài ngửa: "SNO tham gia chiến dịch chống dịch bệnh ở thành N, sau cùng dịch bệnh không được đẩy lùi mà biến thành thảm sát hơn năm mươi ngàn người. Tôi đoán, dịch bệnh kia chính là SCity tiến hoá, lây nhiễm trong phạm vi cả thành phố, khiến SNO không thể không huỷ diệt toàn bộ. . . Mà anh, chính là người trực tiếp tham gia chiến dịch, đúng chứ?"
End Chapter 41