Hồng Trà Đá Không Đường [Khải Nguyên]

Chương 30: Phòng 157

Lúc mới vừa xuyên vào cơ thể này, mỗi lần gặp những chuyện khiến nguyên chủ xúc động mạnh, trong l*иg ngực Vương Nguyên đều có một cảm giác nghẹt thở lạ thường. Nhưng khi Vương Hồ kể về chuyện tại sao cậu lại được nhà họ Dung nuôi, cảm giác nghẹt thở kia chẳng hề xuất hiện - đây cũng là lý do cậu dám nói "không trách ai" - dĩ nhiên cũng tồn tại hai tình huống, hoặc là chủ nhân thân thể này vốn chẳng quan tâm thật, hoặc là cậu ta đã rời khỏi thế giới này.

Trò chuyện với Vương Hồ xong, đôi bên đều thả lỏng hơn một tí, Vương Hồ hỏi thăm cậu vài chuyện trên lớp rồi bảo cậu nghỉ ngơi sớm: "Nếu Dung Chân Chân có bắt nạt em, nhất định phải báo cho tụi anh biết. Chúng ta chẳng thiếu nợ gì nhà họ Dung cả, chả phải sợ bọn họ làʍ t̠ìиɦ làm tội."

Vương Nguyên gật gật đầu, lại nghe đối phương thành khẩn nói: "Nếu cô ta muốn cướp bạn trai của em, nhất định em phải phản kháng, cho cả trường biết cô ta là loại không ra gì!!"

". . .Em buồn ngủ rồi."

Lần này về nhà, mục đích của cậu không chỉ là hỏi rõ chuyện nhà họ Dung, mà còn chuẩn bị tế bái mộ cha mẹ đã khuất. Cả hai đều được an táng rất đàng hoàng trong nghĩa trang thôn, cỏ cây xung quanh được tỉa tót sạch sẽ gọn gàng chứng tỏ mấy anh em trong nhà vẫn thường xuyên thăm viếng. Vương Nguyên ngồi xuống trước hai tấm bia mộ, nhìn ảnh chụp đen trắng trên phiến đá hoa cương, thầm nói trong lòng, con thay mặt "Vương Nguyên" đi thăm chú dì.

Thắp hương làm lễ xong, trời bỗng nhiên đổ mưa lớn, mọi người nhanh chóng trở về nhà trước khi bị ướt, Vương Nguyên cũng thu dọn hành lí chuẩn bị lên ký túc xá.

Vương Tiểu Nam loắt choắt đi sau lưng Vương Nguyên, vừa phụ giúp vừa hỏi cậu về chuyện "chàng Alpha trên thành phố", nghe Vương Nguyên nói mình đã thôi không theo đuổi đối phương nữa, bèn sững sờ: "Sao? Anh từ bỏ?"

Vốn Vương Nguyên và Nhậm Thời Minh chẳng có mờ ám gì, từ đầu đến cuối đều là nguyên chủ ra tay, cho nên cậu gật đầu không chút do dự: "Tìm được người phù hợp với mình mới là điều quan trọng."

Vương Tiểu Nam càng kinh ngạc hơn: "Vậy là anh tìm được người đó rồi?"

". . . Vẫn chưa."

"Anh tư, anh có nói thật không vậy? Nhớ năm đó anh xông pha quyết tâm như thế nào, kiên trì quan điểm của mình ra sao, bây giờ nói bỏ là bỏ. . ." Vương Tiểu Nam tưởng cậu bị từ chối quá nhiều lần, đáng thương quá chừng, liền nắm tay cậu an ủi: "Nếu cần hỗ trợ, anh cứ gọi em!"

Vương Nguyên nhìn đứa bé còn chưa cao đến tai mình, không biết nói sao cho được.

Khi Vương Nguyên về đến ký túc xá, không thấy Tô Kiều đâu, người phòng bên cho hay cậu ta có việc đột xuất nên phải về nhà gấp, lúc đi trông Tô Kiều có vẻ khá hoảng hốt.

Vương Nguyên mở di động ra, lập tức hiểu tại sao Tô Kiều gấp gáp như vậy.

[Palmy còn sống!]

". . ."

Tiếp sau đó là một đống ký tự lộn xộn, đại khái là quá kích động, cậu ta gõ loạn. Vương Nguyên nhìn quần áo rơi rớt dưới sàn nhà, thuận tay nhặt lên đặt lên giá, nhắn lại cho Tô Kiều: [Giờ cậu đang ở đâu?]

Bên kia không hồi đáp.

Vương Nguyên nhớ rõ, lúc trước bọn họ đến tìm nhà Palmy thì chỉ thấy một khoảng đất trống ở ngay chỗ đó. Người ta nói nhà bọn họ dọn đi rồi, Tô Kiều hấp tấp như vậy là muốn đi nơi nào?

Suốt một tuần sau, Tô Kiều cũng không lên trường.

Lỗ tai Vương Nguyên được thanh tịnh một tuần, vậy mà thấy có hơi không quen. Khi ba lần bốn bận gọi điện cho Tô Kiều không thành công, Vương Nguyên bắt đầu dự tính có nên tìm hiểu mấy người bạn xung quanh cậu ta hay không, thì bị vướng vào một trận cãi vã.

Vốn dĩ cậu không chủ động chọc vào phiền phức, nhưng trọng tâm cuộc cãi vã có liên quan đến cậu, người khởi xướng lại là một nhân vật Vương Nguyên không thể nào ngờ tới.

"Rốt cuộc cậu nghĩ thế nào mà lại đi ủng hộ cho Vương Nguyên vậy?! Cậu ta đã làm gì đàn anh Nhậm, cậu không thấy rõ sao? Hơn nữa cậu ta còn là đối tượng mà Vương Tuấn Khải đang chú ý, cậu có ý thức được Vương Nguyên là tình địch của mình không thế?!"

Nhóm học sinh có đến gần mười người, vì vậy hành lang thư viện vốn là rộng rãi nay có vẻ bí khí, bị bọn họ chen lấn chật kín. Người đứng ở đối diện bọn họ không phải ai xa lạ, chính là nữ sinh đang thầm mến Vương Tuấn Khải, từng nhận nhiệm vụ trang điểm cho Vương Nguyên – Tố Huyên.

Những người quen biết Tố Huyên nói, cô gái này là người hướng nội, rất ít khi xung đột với mọi người xung quanh. Thường thường khi xảy ra chuyện, Tố Huyên sẽ nhận sai về mình, làm yên lòng người khác, nhưng hôm nay cô nhóc không ngại tranh luận với người khác, vì bất đồng quan điểm mà đỏ mặt tía tai vẫn không chịu thua.

"Vương Nguyên không phải là người như vậy!!" Tố Huyên ôm cặp sách trong ngực, lớn tiếng phản bác: "Các cậu chỉ biết nhìn phiến diện bề ngoài, chỉ đọc những lời đồn trên mạng, chưa từng tiếp xúc với Vương Nguyên làm sao biết sự thật là thế nào!"

"Thân thiết quá ta? Từ bao giờ cậu và thằng nhóc đó chơi với nhau thế?"

"Chúng ta đều là bạn học cùng trường, cậu không nên nói như vậy!"

"Hôm nay cậu còn bênh Vương Nguyên nhỉ? Cậu ta cho cậu lợi lộc gì?"

"Các cậu thật sự không muốn thay đổi định kiến của mình về Vương Nguyên sao?!"

Một mình Tố Huyên không đấu nổi một đám người, tức đến phát khóc, nhóm học sinh kia cũng chẳng phải mang ác ý gì dã man với cô ta. Chẳng qua bọn họ trùng hợp là fan của Nhậm Thời Minh, khinh thường những việc Vương Nguyên đã làm với thần tượng, không muốn Vương Nguyên có cơ hội chiến thắng cuộc thi nên cố ý nói xấu cậu với học sinh trường khác, không để ai bầu chọn cho Vương Nguyên.

Một nhóm người công kích một người chẳng có gì hay, ai cũng ý thức được chuyện đấy, họ đã muốn chấm dứt lúc đám đông vây quanh tò mò rồi, nhưng Tố Huyên một mực khăng khăng bọn họ phải cư xử cho đúng mực với bạn học, không thể vì việc Vương Nguyên theo đuổi Nhậm Thời Minh mà tỏ ra kì thị cậu.

Một người trong nhóm nhíu mày phát phiền, đẩy Tố Huyên ra: "Được được được, cậu nói gì cũng được, chúng tôi còn có việc bận, không có thời gian tiếp tục đôi co với cậu!"

"Cậu. . .!!"

Tố Huyên uất ức trừng mắt, trông như một con thỏ nhỏ bị dồn vào đường cùng - ấy là trong mắt Điền Nhất – đàn anh lớp trên đã mất công chạy từ khu B đến khu D vì nghe thấy tin Tố Huyên bị ăn hϊếp.

Điền Nhất xô những kẻ không liên quan đi, đứng trước mặt Tố Huyên, gằng giọng cáu kỉnh: "Xong việc chưa?"

"Dạ xong rồi thưa anh." Nữ sinh mặc áo khoác hồng hừ lạnh một tiếng, liếc Tố Huyên, lại liếc Điền Nhất: "Đúng là trời sinh một cặp, kẻ xướng người hoạ hết sức xứng đôi!"

"Cô nói gì?!"

"Tôi nói hai người sinh ra là để dành cho nhau, xem đi, một người thích tỏ ra thiện lương, người thì ưa lo chuyện bao đồng, muốn làm anh hùng thế kỷ!"

"Cô cạnh khoé gì tôi đấy?! Muốn gây thù chuốc oán à?!"

Vương Nguyên vừa tới nơi, trông thấy Điền Nhất và một nữ sinh đấu võ mồm chí choé: ". . ."

Không phải nói Tố Huyên mới là đầu nguồn sao?

Tố Huyên không trông thấy cậu, lúc này đã bận lôi kéo Điền Nhất đi nơi khác, đám người vây xem cũng tản đi dần dần, tình cờ nhìn thấy chính chủ đứng ở xa xa, vẻ mặt phức tạp khó nói thành lời: ". . ."

Trưa hôm đó trong canteen, mọi người cơ bản đều đã biết về vụ tranh chấp buổi sáng, không ít người nhìn sang bàn của Vương Nguyên, hiếu kỳ muốn xem cái gọi là "bản chất" của cậu trông như thế nào.

Cassey nghe xong, chỉ nhíu mày: "Cậu với Tố Huyên thật sự thân thiết đến vậy à?"

Vương Nguyên cũng rất khó hiểu: "Chỉ gặp vài lần, cậu nói xem?" Đây cũng là nguyên nhân Vương Nguyên không bước vào lưng chừng cuộc cãi vã kia, cậu vẫn còn mờ mịt không rõ tại sao Tố Huyên lại bênh vực mình.

"Cũng là một kiểu tỏ ra thanh thuần mà thôi." Tống Tri Cầm cười nhạt, gắp miếng thịt bò nhai mấy cái: "Biết người khác không thích cậu, còn cố bơm tư tưởng "các người làm sao hiểu được mặt tốt của Vương Nguyên", có phải là rất phản cảm không? Giống như tôi không thích ăn rau ngò, lại có người cố gắp rau ngò vào bát tôi, còn nói rau ngò ăn ngon lắm, ăn nhiều sẽ quen. Tôi sẽ hất bàn ngay tại chỗ."

Cassey cũng đồng tình: "Cậu nên chú ý Tố Huyên một chút, dù gì cậu ấy cũng là tình địch của cậu."

Vương Nguyên: ". . ." Tình địch cái gì. . .

"Nhưng dạo gần đây không thấy Vương Tuấn Khải đâu nhỉ?" Tống Tri Cầm ngó một lượt: "Bình thường chẳng phải vẫn luôn lẽo đẽo sau lưng cậu à?"

"Cậu ấy bận luyện tập bắn cung." Vương Nguyên nhìn đồng hồ: "Bây giờ chắc cũng sắp xong, nhưng tôi bảo cậu ấy đi nhà ăn ở khu nhà thi đấu cho tiện, chạy sang bên này mất mười lăm phút lận."

"Ôi chao, biết rõ quá cơ." Tống Tri Cầm nháy mắt: "Để cậu ta ở xa như thế, không sợ có tiểu yêu tinh nào dụ dỗ cậu ta đi mất à?"

". . .Yêu tinh sẽ bị Vương Tuấn Khải xiên cho một tên ngã gục."

"Ha ha ha ha ha. . ."

Nói thì nói vậy, nhưng chẳng hiểu sao Vương Nguyên vẫn thấy bụng dạ cồn cào.

Cậu vẫn còn đang loay hoay trong cái vòng lặp – có thiện cảm với Vương Tuấn Khải VS muốn ở bên hắn lâu dài. Vương Nguyên cảm giác được trọng lượng của Vương Tuấn Khải trong lòng cậu đã không giống trước kia, nhưng không rõ là nặng bao nhiêu, vì vậy cậu lựa chọn tránh né vấn đề này.

Đáng tiếc, cuối cùng thì chân vẫn không nghe chủ, vừa học xong hai tiết buổi chiều, Vương Nguyên không về ký túc xá mà chạy thẳng tới nhà thi đấu.

Khác với mấy lần trước, hôm nay sân nhà thi đấu đông nghịt người.

Phải đứng giữa một đống mùi hương là chuyện Vương Nguyên không chịu được, cậu vội tìm góc vắng thở lấy thở để, túm người bên cạnh hỏi chuyện gì xảy ra.

Người kia là một đàn em học sinh mới, rất là nhiệt tình: "Nghe nói có người phát tình trong nhà thi đấu lúc các tuyển thủ đang luyện tập, dẫn đến việc ba bốn tuyển thủ mất khống chế cùng một lúc, đánh nhau giành giật người kia."

Vương Nguyên nhíu mày: "Người đó ở khu vực nào?"

"Khu cung thủ." Học sinh mới ngẫm nghĩ: "Là một Omega nữ học lớp 11, tên gì gì. . .Tạm thời nhà trường đã phong toả khu vực, giải quyết xong xuôi, nhưng vì chị ta phát tình quá đột ngột, dẫn đến một số Omega khác cũng chịu ảnh hưởng."

"Chịu ảnh hưởng" là nói giảm nói tránh, đến tận lúc Vương Nguyên trông thấy bốn Omega được nâng trên cáng cứu thương đưa vào viện, mới ngộ được cái gọi là sự nguy hiểm của pheromone.

Omega phát tình đầu tiên đã bị tiêm thuốc ức chế nên ngất đi, nhưng bốn người này vẫn chưa đến lúc phát tình, bị pheromone kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên mới vô thức phóng pheromone của chính mình ra ngoài. Với trường hợp này, một là để Alpha của họ xoa dịu bằng cách ôm ấp trấn an, hai là cách ly đến khu vực trống trải thoáng khí, sẽ mất một lúc để hoãn lại. Nhưng hiển nhiên nhà thi đấu không phải là nơi có thể đáp ứng điều kiện nào, cho nên bốn người này cưỡng chế rơi vào kỳ phát tình, tản ra pheromone hấp dẫn kinh người.

"Nghe nói có người bị đánh dấu rồi." Học sinh mới sợ hãi nói: "Không phải cắn ở gáy, mà là. . .là cái kiểu đánh dấu. . .trong thân thể."

Vương Nguyên không biết nói gì cho phải, vội vàng gọi điện thoại cho Vương Tuấn Khải. Sau vài tiếng chuông đổ, đầu dây bên kia đã bắt máy, nhưng người trả lời không phải Vương Tuấn Khải.

[Anh? Anh là anh trai của Tuấn Khải à?! Mau đến giúp cậu ấy với!]

Vương Nguyên sửng sốt: ". . .Tố Huyên?"

[Anh biết em ư? Tuấn Khải nói cho em nghe về anh? A không không không! Bây giờ Tuấn Khải đang rất không ổn, anh đến nhà thi đấu trường trung học Ánh Dương. . ."

"Các người đang ở phòng nào?"

[Phòng 157, anh-. . .]

Không đợi Tố Huyên trả lời xong, Vương Nguyên đã vọt tới tìm phòng 157. Cậu không biết đường, phải hỏi vài người rồi mới chạy đi.

"Trông cậu ta quen mắt thế nhỉ?"

"Không phải Vương Nguyên à? Vương Nguyên nổi tai tiếng ấy. Cậu ta làm gì gấp vậy, vẻ mặt còn rất đáng sợ. . ."

Phòng 157 nằm ở một tầng lầu vắng người, Vương Nguyên vừa chạy vừa quan sát một vòng, càng nhìn càng hoài nghi mình đi nhầm đường, đến khi trông thấy con số 157 màu đỏ nằm yên lặng trên cửa, cậu mới chầm chậm dừng lại.

Cửa đóng chặt, bên trong vọng ra những âm thanh vụn vặt nho nhỏ, không thấy Tố Huyên đâu, chẳng lẽ nữ sinh nọ chờ cậu không được nên vào giúp rồi?

Nếu bên trong là Vương Tuấn Khải, thì có thể lắm chứ.

Vương Nguyên cắn răng đá cửa ra, mùi pheromone trong nháy mắt ngập khắp xoang mũi cậu.

. . .

"Cảm ơn em đã giúp bọn họ trấn tĩnh lại, mấy người này đúng là thiếu định lực!" Nhậm Thời Minh vừa trói hai người bạn đang bị pheromone Omega ảnh hưởng, ném vào phòng nghỉ, vuốt mồ hôi trên trán: "Vừa nãy hình như có người gọi điện thoại cho em, nhưng anh vội quá nên nhờ hội trưởng nghe máy giúp rồi."

Vương Tuấn Khải lau vết máu trên tay, nhíu mày: "Hội trưởng?"

"Tố Huyên!" Nhậm Thời Minh vẫy tay: "Em tới đây!"

Vương Tuấn Khải cau mày, thấy nữ sinh nọ tươi cười đi đến cạnh mình, cô gái cẩn thận dè dặt đưa di động cho hắn: "Vừa nãy Vương Nguyên gọi đến cho cậu, cậu ấy-. . ."

Vương Tuấn Khải cắt lời: "Cậu ấy nói gì?"

Tố Huyên nhìn vẻ mặt sốt ruột của hắn, cũng khẩn trương: "Tôi nói cậu đang ở đây, bảo cậu ấy qua bên này. Tôi có nói cậu ấy tìm phòng 157 rồi, cậu yên tâm, chắc giờ Vương Nguyên cũng sắp tới rồi."

"Tôi ra ngoài một lát." Vương Tuấn Khải nhíu mày, xách balo đi ra ngoài, bị Nhậm Thời Minh gọi lại: "Tay của em chảy máu, Vương Tuấn Khải. . ?!"

Hết Chương 30