Hồng Trà Đá Không Đường [Khải Nguyên]

Chương 29: Chuyện cũ

Những tin đồn bóng gió ngoài kia không làm phiền được Vương Nguyên, vì cậu bận tập trung vào việc nên làm sao để đối mặt với Vương Tuấn Khải lẫn chuyện điều tra về mối quan hệ giữa cậu và nhà họ Dung. Gần đây Dung Chân Chân không công khai châm chích Vương Nguyên nữa, nhưng không cần cô ta ra tay cũng có khối người tình nguyện vì cô ta xô Vương Nguyên một cái, điển hình là vụ dây đàn hôm trước.

Có điều, chẳng biết câu chuyện của cậu gây ấn tượng gì với giám khảo mà họ vẫn còn để cậu ở lại danh sách thí sinh sang vòng tiếp theo. Đây không phải là chuyện xấu, chỉ là giáo viên chủ nhiệm chắc sẽ tìm cậu dài dài trong thời gian sắp tới, dẫu sao mục đích ban đầu của bà ta là để cậu lót đường cho Dung Chân Chân, nhưng lót tới vòng hai thì gần như cậu sẽ trở thành cái gai trong mắt bà ta – mặc dù vốn dĩ bà ta cũng không ưa Vương Nguyên cho lắm.

Cậu chẳng thể hiểu được ác cảm của giáo viên này đến từ đâu, trông có vẻ như trong quá khứ Vương Nguyên từng làm chuyện gì đó có lỗi với bà ta vậy.

Vừa mới nhắc tức thì, Vương Nguyên bị gọi lên phòng giáo viên, trước mặt bàn dân thiên hạ, giáo viên chủ nhiệm mắng cậu xối xả, ném một xấp bài kiểm tra lên bàn: "Tôi đã nói mà! Em chẳng phải loại học sinh ngoan ngoãn gì! Nhìn xem em đã làm cái gì này!!"

Vương Nguyên cúi đầu cầm bài kiểm tra lên, con số tám mươi tám đỏ chót nằm ở góc điểm khiến cậu không hiểu mình đã sai chỗ nào: "Cô nói rõ hơn được không?"

Giáo viên chủ nhiệm chẳng ngờ cậu bật lại mình, tức cười: "Hôm thi bài kiểm tra khoa học, em ngồi cạnh ai?"

Vương Nguyên suy nghĩ một chốc, đáp: "Một bạn học ở lớp O2."

"Cậu ta tên là gì?"

Vương Nguyên nào biết đối phương tên gì: "Em không biết, chỉ biết cậu ta là Alpha, cao hơn em một cái đầu."

Giáo viên chủ nhiệm cười lạnh: "Cậu ta họ Tả, tên là Tả Tinh Văn, là học sinh ưu tú của toàn khoá, từng đạt nhiều giải thưởng toán học thành phố, người như vậy mà em dám nói là không biết?! Vương Nguyên, xem em lươn lẹo đến nỗi quên mất sự thật rồi, em sao chép bài của người khác còn tỏ ra vô tội?!?"

Giọng của bà ta rất lớn, gần như khiến cả phòng giáo viên đều nhìn sang bên này, có vài người không thích bà ta cho lắm, đứng dậy đi ra ngoài, một số thì coi như không có chuyện gì xảy ra, số khác lại nhíu mày không đồng tình: "Cô Hạ."

Hạ Tư nhìn bọn họ một cái, lại bắt đầu giở trò lôi Vương Nguyên ra góc khuất, Vương Nguyên không chịu đi, bà ta lấy hạnh kiểm cuối năm uy hϊếp cậu: "Học kỳ vừa rồi em đã gây ra bao nhiêu chuyện, tôi phải tìm biện pháp chấn chỉnh lại phẩm hạnh của em trước khi em đi sai đường."

Nhìn ánh mắt rét lạnh của giáo viên chủ nhiệm, Vương Nguyên biết bà ta dẫn mình đi nơi khác vì không muốn nhắc đến nhà họ Dung trước mặt mọi người. Hạ Tư sợ, nhưng cậu làm gì sợ, lạnh lùng thốt ra: "Dung Chính Thần không dạy được em, cô còn muốn làm gì?"

Ba chữ "Dung Chính Thần" như chọt đúng chỗ đau của Hạ Tư, bà ta trợn trừng mắt lên, chuẩn bị mở miệng giáo dục lại cậu học sinh vô lễ này, lại nghe Vương Nguyên nói: "Cô nói em sao chép bài thi? Bằng chứng đâu?"

Lần này Hạ Tư có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của cậu, gằng giọng: "Giấy trắng mực đen rõ rành rành ra đó, em có lời gì để giải thích?"

Vương Nguyên nhìn hai bài kiểm tra giống hệt nhau từng hàng từng cột, giận quá hoá cười: "Chỉ như vậy mà cô buộc tội em sao chép bài?"

Hạ Tư cười nhạt: "Chẳng lẽ không đủ chứng cứ? Một người chưa từng có thành tích tốt như em, đột nhiên phát huy đến tận con điểm này, chẳng lẽ em thay hồn đổi xác? Tái sinh lần nữa?"

Vương Nguyên nhìn chằm chằm gương mặt hằn học của đối phương, cũng bật cười: "Được thôi, đã vậy thì phải tìm thầy giám thị gác thi phòng em hôm ấy đến để đối chất, nếu em gian lận, cũng có một phần trách nhiệm của thầy ấy."

Hạ Tư chưa mưu tính sâu xa đến vậy, trong ấn tượng của bà ta, Vương Nguyên là một quả hồng mềm muốn nắn thế nào thì nắn. Lần trước bà ta đánh cậu một cái, chẳng thấy phụ huynh gia đình lên khiếu nại, hoàn toàn khác xa những gì mà "người kia" nói cho bà ta. Theo thông tin "người kia" cung cấp, Vương Nguyên trước kia gần như rất bốc đồng, xốc nổi, thích làm chuyện gây chú ý, nhưng trải qua một thời gian quan sát, bà ta thấy rõ Vương Nguyên bây giờ ngu ngốc hơn nhiều lắm, nếu không chạm tới giới hạn, cậu sẽ không phản kháng.

Cho nên khi nghe thấy cậu muốn mời giám thị ra đối chất, Hạ Tư bắt đầu lo lắng, ngoài mặt lại sảng khoái gật đầu.

Giám thị sẽ nhận là phòng mình gác có thí sinh gian lận sao? Thế chẳng phải là tố cáo người giám thị nọ làm việc không cẩn tắc rồi? Chắc chắn tất cả giám thị đều chối đây đẩy, dĩ nhiên cũng không đưa ra được bằng chứng là Vương Nguyên có gian lận hay không.

Lúc đó, chẳng cần làm rõ mọi việc, chỉ cần tin đồn truyền ra ngoài, việc không có cũng sẽ thành có.

Mục đích của bà ta lần này là giáo huấn Vương Nguyên một lần nữa, để cậu biết khó mà lui, tự giác co mình đừng đυ.ng chạm đến quyền lợi của Dung Chân Chân. Cho dù sau khi tra ra, Vương Nguyên không hề sao chép bài thi, cùng lắm bà ta chỉ bị cấp trên nhắc nhở vài câu, huống hồ học sinh gian lận là vấn nạn quan trọng, bà ta có mắng cậu đến mức nào cũng chỉ vì muốn đảm bảo kỷ luật giáo dục, không hề làm sai.

Hạ Tư nghĩ như vậy, mối lo trong lòng nhẹ đi một chút - cho đến khi bà ta trông thấy người đến là ai.

Thầy y tế đủng đỉnh xuất hiện ở cửa văn phòng, cười tươi như hoa mùa xuân: "Hello chị Hạ!"

Trước ánh mắt hiếu kỳ của những đồng nghiệp xung quanh, thầy ta đi đến tủ giám thị, lấy ra bảng tên của mình: "Nghe nói phòng em gác thi môn toán có học sinh gian lận phải không? Ôi chao, là ai mà to gan thế nhỉ? Không sợ tôi tiêm cho một mũi oà khóc sao?"

Nếu xếp thứ tự những người khó chơi nhất trường, thầy y tế đứng thứ hai, không ai dám đứng nhất. Thầy ta vừa đến, Hạ Tư lập tức héo, cơn khủng hoảng tột độ làm cho hàm bà ta tê cứng một chốc, chẳng nói được câu nào.

Thầy y tế nhìn Hạ Tư, lại nhìn Vương Nguyên, nheo mắt: "Em gian lận à? Em không thấy xấu hổ với bạn bè, với thầy cô, với tổ quốc à? Không thấy tội nghiệp người ngày đêm giảng dạy, chu cấp cho em điều kiện để bằng bạn bằng bè, phấn đấu tiến lên ư? Em thích đi đường tắt?"

Vương Nguyên: "Em thích đi phi cơ."

Thầy y tế: ". . .Tóm lại là em có gian lận không?"

Vương Nguyên bất đắc dĩ: "Chuyện này chẳng phải thầy là người rõ nhất?"

Thầy y tế cười khan.

Hôm đó Tả Tinh Văn đúng là ngồi ở phía trước Vương Nguyên. Vương Nguyên nhớ rất rõ người nọ còn quay xuống khinh khỉnh nhìn cậu một cái, làm cậu chẳng hiểu đã gây thù chuốc oán với đối phương từ lúc nào.

Khi ấy bởi vì chiều cao của đối phương gần như che khuất Vương Nguyên nên thầy y tế đi xuống chỗ cậu ngồi để đứng luôn vì sợ cậu gian lận. Thầy ta còn tranh thủ thời gian chưa phát đề hỏi chuyện giữa cậu và Vương Tuấn Khải, lúc đó Vương Nguyên cũng chẳng hiểu sao cậu có thể đọc hiểu được ánh mắt hóng chuyện của thầy y tế nữa.

Nghe xong diễn biến, Hạ Tư tái mặt một lúc lâu mới tìm lại được bình tĩnh: "Tôi sẽ điều tra chuyện này rõ ràng, cho tất cả mọi người một câu trả lời chính xác." Nói xong, bà ta bỏ ra ngoài.

Thầy y tế nhìn chằm chằm bóng lưng chạy trối chết của Hạ Tư, nheo mắt: "Gần đây có nhiều người không an phận quá nhỉ? Tưởng mình công tác lâu năm là có thể xưng hùng xưng bá, muốn làm gì thì làm?"

Vương Nguyên không biết thầy y tế là nhân vật tai to mặt lớn gì, đứng dậy xách balo lên: "Em còn có việc ở lớp, em đi trước."

"Từ từ từ từ!" Thầy y tế gọi với theo, nhỏ giọng dặn cậu cuối tuần đến bệnh viện kiểm tra thân thể một chút.

Vương Nguyên nhíu mày: "Nhưng em không bệnh. .."

"Mùi hương của em đổi khác." Thầy y tế chỉ chỉ sau gáy cậu: "Chắc chắn tuyến Omega có vấn đề."

Vương Nguyên theo bản năng sờ ót, cảm ơn ý tốt của thầy rồi trở lại phòng học. Lúc này mọi người đang tụm năm tụm bảy bàn về cuộc thi thanh lịch hôm trước, còn có vài người bắt đầu nhìn Vương Nguyên bằng ánh mắt khác lạ.

"Thật ra, trông cậu ta cũng đâu có xấu tính gì đâu nhỉ. . ."

"Cậu ta chưa từng làm điều gì tổn hại đến ai cả, trừ việc đối nghịch với Chân Chân."

"Người ghét Chân Chân nhiều lắm, không chỉ một mình Vương Nguyên đâu. . ."

"Nhưng tôi vẫn cứ chướng mắt cậu ta nhiều nhất ấy!"

Có vẻ tiết mục kể chuyện đêm ấy đã khiến một bộ phận người qua đường nhận thức lại Vương Nguyên một lần nữa, đây là hiệu quả mà cậu đoán được từ trước, nhưng song song đó cũng có những ý kiến phản ứng trái chiều, không thừa nhận tiết mục ấy xứng đáng lọt vào vòng kế tiếp.

Nhắc đến chuyện này, Vương Nguyên lại nhớ tới tin đồn của Vương Tuấn Khải và Lý Thừa, nhân cơ hội ăn trưa chung, cậu thuận miệng hỏi Vương Tuấn Khải luôn.

Vương Tuấn Khải lỡ nuốt cả quả trứng vào miệng, trợn trừng mắt nhìn cậu, Vương Nguyên vội rót nước cho hắn, chờ hắn bình tĩnh lại mới thở dài: "Ra là thật sao?"

"Cậu còn trêu tôi?" Vương Tuấn Khải ai oán nói, không biết có phải do Vương Nguyên đã biết hắn là em trai trước kia của mình hay không, cậu có cảm giác Vương Tuấn Khải vẫn chưa lớn, từng biểu cảm trên gương mặt hắn bỗng chốc trở nên sinh động vô cùng, so với cậu em trai bất đắc dĩ ở kiếp trước tốt hơn nhiều lắm.

Sở Uý: IQ của những người yêu nhau thường tụt dốc không phanh.

"Lý Thừa và anh trai tôi quen nhau cũng đã hơn mười năm." Giống như chúng ta, quen biết từ thời cấp ba – Vương Tuấn Khải yên lặng bổ sung trong lòng, nói tiếp: "Anh ấy năm lần bảy lượt cầu hôn Vương Tiên, nhưng anh tôi luôn từ chối."

"Anh ấy lo cho cậu à? Sợ sau khi kết hôn rồi không ai trông nom cậu?"

". . .Vương Tiên sợ làm dâu."

". . ."

Vương Tuấn Khải thành thật nói: "Lý Thừa trông có vẻ rất tự do, nhưng thật ra nhà anh ấy quản lí chuyên hôn nhân khá gắt gao. Người bên ấy chưa từng chấp nhận Vương Tiên, Vương Tiên tâm cao khí ngạo không thích người ta đè đầu cưỡi cổ mình, cho nên vẫn kéo dài đến bây giờ."

Vương Nguyên gật gật đầu, chưa kịp phát biểu cảm nghĩ đã nghe Vương Tuấn Khải nói: "Cậu yên tâm."

Vương Nguyên: "???"

Vương Tuấn Khải liếc bên trái, lại liếc bên phải, xác định không có ai xung quanh mới sờ sờ mặt bàn, nhìn hoa văn hình bông cúc trên khăn trải bàn: "Cậu sẽ không phải làm dâu."

Vương Nguyên đờ ra một lúc mới hiểu được ý tứ của hắn, có hơi hoảng hốt, nếu như người này là em trai kiếp trước của cậu, mối quan hệ mập mờ giữa hai người bọn họ sẽ đi về đâu?

Kiếp trước, Vương Nguyên là kẻ cướp vị trí của chị gái mình nhiều năm, làm sao Vương Tuấn Khải có thể giữ tâm thế hoà nhã với cậu. Chỉ là từ những biểu hiện bây giờ của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên dù ngốc đến cỡ nào cũng có thể cảm nhận được hắn có ý với mình, thậm chí biết được Vương Tuấn Khải muốn bày tỏ, lại chưa tìm được cơ hội thích hợp.

Bởi vì đã từng bị từ chối một lần, tình thân gia đình đối với cậu chẳng khác gì ánh đèn nơi xa, thu hút thiêu thân bay đến. Quyến luyến và hy vọng, đều tựa như ngọn lửa nóng rực đốt trụi những kẻ thèm muốn, như người khát uống rượu, chỉ có lún sâu. Vương Nguyên chưa từng xem Vương Tuấn Khải ở kiếp trước là em trai mình, nhưng trong thời gian ngắn mà bảo cậu tiếp nhận chuyện người từ kiếp trước cũng đến đây, lại xuất hiện bên cạnh cậu bằng một mối quan hệ khác, thì đúng là khó khăn.

Nói nữa, Vương Tuấn Khải có biết người đang ở trong thân xác này là anh trai hờ kiếp trước của mình không? Nếu hắn biết rồi, có còn đối xử với cậu như bây giờ hay không?

Vương Tuấn Khải chờ thật lâu không thấy Vương Nguyên phản ứng, phát hiện cậu ngồi thừ người ngơ ngác, hắn nhíu mày: "Vương Nguyên? Cậu không sao chứ?"

"Không có gì, chỉ là hơi khó chịu trong người." Vương Nguyên trả lời qua loa, thấy Vương Tuấn Khải yên lặng lo lắng cho mình, càng hoảng hốt: "Cuối tuần này tôi về nhà hai ngày, để tế bái cha mẹ đã mất. . ."

Vương Tuấn Khải mẫn cảm nhận ra cậu có ý tránh né, cũng không truy đuổi đến cùng, chỉ gật đầu: "Đi đường cẩn thận, có việc gì cứ gọi cho tôi."

Suốt mấy ngày sau đó, vì việc học bận rộn nên hai người không gặp nhau được mấy lần, Vương Tuấn Khải còn chuẩn bị luyện tập cho cuộc thi vào đầu tháng sau, vì vậy hai bên chỉ nhắn tin qua lại.

Sáng sớm thứ bảy, Vương Nguyên mang balo ra trạm tàu điện ngầm, trở về nhà trong ánh mắt kinh ngạc của bốn anh em. So với lần gặp đầu tiên, bây giờ cậu đã thoải mái hơn nhiều, Vương Nguyên xác nhận bốn người họ không có quá nhiều hiểu biết về Vương Nguyên, cũng không giả vờ xa cách làm gì.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Vương Nguyên ngồi dưới tàng cây tiêu cơm, thấy Vương Hồ xách chiếc ghế ra ngồi bên cạnh mình, biết y sắp có việc quan trọng cần hỏi.

Quả nhiên, y vừa mở miệng là nhắc đến Dung Chân Chân.

"Ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì?" Vương Hồ hoàn toàn không che giấu sự chán ghét với Dung Chân Chân: "Con nhóc đó ức hϊếp em?"

"Không phải cô ta, là giáo viên chủ nhiệm."

Vương Hồ nhíu mày: "Giáo viên chủ nhiệm bây giờ không phân rõ đúng sai như thế à?"

"Em nghĩ là có người sai khiến bà ta." Vương Nguyên nhìn lá khô rơi xuống đất, giẫm nát bét: "Công khai chỉ trích em như vậy, không chỉ là thành kiến của bà ta đối với em, mà còn là thế lực phía sau giật dây để bà ta ra tay."

"Bà ta tát em một cái, ở chỗ này." Vương Nguyên chưa từng hưởng thụ cảm giác có người nhà bênh vực, cố tình đùa vui: "Phải chườm lạnh cả ngày mới hết sưng."

Vương Hồ nổi giận lôi đình, đùng đùng bỏ vào phòng: "Anh thu xếp hành lí, ngày mai đến trường em đòi lại công bằng!"

Vương Nguyên kéo y lại, bật cười: "Không cần, em còn phải tra xem bà ta đang cấu kết với ai." Nếu như là nhà họ Dung, thì đúng là cá mè một lứa. Chỉ một cái tát không đủ để học sinh tố cáo giáo viên của mình có ý đồ bạo lực, nếu Hạ Tư cắn chết không tha nói mình giận quá mất khôn, chỉ một bài khiển trách, trừ một tháng lương, bà ta lại có cơ hội tiếp tục cấu rỉa cậu trong bóng tối.

Vương Hồ khó xử: "Nếu em thấy ức quá, phải nói cho tụi anh biết."

Vương Nguyên không nghĩ ra bốn người anh em của mình là thần thánh phương nào, cũng không muốn họ dây vào mớ bòng bong rối rắm này, chỉ gật đầu cho có. Nhìn Vương Hồ áy náy não nề, cậu đột nhiên muốn biết năm xưa tại sao "Vương Nguyên" không sống chung với họ mà lại ở trong nhà họ Dung.

Vương Hồ tựa như đã sớm đoán được cậu sẽ hỏi câu này, bần thần nhìn Vương Nguyên một chốc mới đáp: "Khi ấy em đã sắp hai tuổi, thì mẹ sinh Tiểu Nam."

Mẹ của bọn họ - trong trí nhớ của Vương Hồ - là một người tương đối nhút nhát. Năm đó Tiểu Nam vừa được sinh ra, cha của bọn họ cũng chết trong nhà máy vì làm việc quá nhiều, một mình người phụ nữ Omega kia không thể khiêng xuể cả thảy năm đứa. Lúc đó, bỗng nhiên có người đề nghị chu cấp một số tiền cho bà, chỉ cần bà đưa Vương Nguyên cho bọn họ nuôi, họ đảm bảo sẽ cho Vương Nguyên ăn học đàng hoàng đến lúc trưởng thành.

Điều kiện của bọn họ còn tốt hơn ở nhà, cộng thêm gánh nặng nuôi con, người phụ nữ nọ không thể không đồng ý, cuối cùng Vương Nguyên bị đưa đi khi còn chưa hiểu chuyện.

"Mẹ có lén đến thăm em vài lần, nhưng đều bị người nhà họ Dung đuổi về. Bọn họ nói tiền trao cháo múc, đồ đã bán đi sao còn muốn đòi lại. Mẹ vì chuyện này mà tự trách mình, tự dằn vặt đến nỗi sinh bệnh trầm uất, đến lúc chết cũng không nhắm mắt, cứ luôn miệng nói muốn gặp em để xin lỗi em."

Không thể nói chuyện bà ấy làm là đúng hay sai, nếu như có cơ hội chọn nuôi những đứa con của mình, ai lại muốn bán đứa nào đi.

Vương Nguyên cũng không phải nguyên chủ, tình thân gia đình với cậu rất nhạt, nên chỉ gật gật đầu: "Em không trách ai cả, anh cũng đừng áy náy."

Có lẽ nguyên chủ cũng đã từng tựhỏi, vì sao mình lại phải rơi vào hoàn cảnh như thế? Nhưng cha mẹ là đấng sinh thành, có thế nào thì cũng là người đã tạo ra mình – huống hồ, nguyên chủ sống cùng nhà họ Dung từ nhỏ, không có bao nhiêu thân thiết với người đã vứt bỏ mình, thì làm sao biết căm hận.

Hết Chương 29