Vương Tuấn Khải nhìn hai chai rượu nằm trên bàn lẩu, có vẻ hơi sững sờ không hiểu tại sao Vương Nguyên lại mua rượu.
"Chúng ta chưa đủ tuổi uống rượu." Hắn châm chước lời lẽ, nhìn Vương Nguyên, thấy cậu chẳng hề có ý định bỏ cuộc, đành phải đứng dậy cầm hai chai rượu đi cất.
"Chỉ uống một chút." Vương Nguyên vừa gắp thức ăn cho vào nồi lẩu vừa nói, điệu bộ vô cùng tự nhiên: "Sang học kỳ sau chắc gì tôi có thời gian rảnh để gặp cậu, bây giờ tranh thủ chè chén với nhau đã."
Vương Tuấn Khải thầm nghĩ, không có thời gian rảnh hắn cũng làm cho có, thấy Vương Nguyên vui vẻ, hắn cũng không muốn phá hỏng tâm trạng hưng phấn của cậu. Đành phải ậm ừ đáp rồi nghĩ, thôi thì canh chừng không để cậu uống nhiều vậy.
Kết quả người uống nhiều lại là hắn.
Vương Nguyên cứ rót hết ly này đến ly khác, dù số rượu không cao, nhưng với một người trước giờ chưa từng đυ.ng vào cồn như Vương Tuấn Khải, chưa quá năm hồi hắn đã bắt đầu lâng lâng. Rõ ràng hắn ngồi rất vững, sống lưng thẳng tắp, hai mắt đầy kiên định, nhưng Vương Nguyên gọi hồi lâu cũng không thấy hắn trả lời, là biết Vương Tuấn Khải say rồi.
Vương Tuấn Khải thuộc tuýp người dù say vẫn rất ngoan ngoãn, hắn cầm đũa nhìn chằm chằm vào nồi lẩu, giống như muốn tìm miếng cá mình yêu thích để ăn, nhưng vì men rượu cản đường nên hắn cứ ngồi thừ ra đó, vẻ mặt đờ đẫn có một chút rầu rĩ trông vô cùng đáng yêu.
Ý thức được suy nghĩ của mình đi lệch hướng, Vương Nguyên vội chấn chỉnh tâm lý, gắp cá huơ huơ trước mặt hắn, thấy ánh mắt Vương Tuấn Khải di chuyển theo hướng miếng cá, cậu ho nhẹ một tiếng, thử thăm dò: "Vương Tuấn Khải?"
". . ."
"Vương Tuấn Khải?"
Vương Tuấn Khải vẫn không đáp, nhưng đã bắt đầu chuyển tầm nhìn từ cá sang Vương Nguyên, ánh mắt trong suốt của hắn khiến cậu hơi chột dạ: "Cậu biết tôi là ai không?"
"Vương Nguyên." Vương Tuấn Khải khẽ đáp, hai mắt đầy sương mù mông lung: "Cậu là Vương Nguyên."
"Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau à?"
Cái gật đầu của Vương Tuấn Khải khiến cậu hoài nghi càng sâu, tiếp tục hỏi: "Lúc đó cậu bao nhiêu tuổi?"
Câu hỏi này dường như làm khó Vương Tuấn Khải, hắn nhíu mày suy nghĩ: "Lúc còn nhỏ. . ."
Vương Nguyên không xác định được nguyên chủ của thân thể này có từng gặp Vương Tuấn Khải chưa, bán tín bán nghi: "Khi ấy cậu làm gì? Tôi làm gì?"
"Tôi. . ." Hắn cắn đầu đũa: "Không nhớ rõ. . ."
"Vậy. . .cậu có ấn tượng gì với tôi hồi ấy?"
"Vương Nguyên thật đáng ghét."
". . ."
Vương Nguyên dù đã đoán trước được tình huống này, vẫn đờ người ra khϊếp sợ: "Đáng ghét?"
Vương Tuấn Khải gật gật đầu, trông có vẻ uất ức lắm: "Vương Nguyên nghĩ mình là ai chứ. . .Tại sao lại bước vào đây. . ."
Càng nghe, lòng Vương Nguyên càng chùn xuống, cậu thấy Vương Tuấn Khải cúi đầu lẩm bẩm, vốn là hắn đang kể xấu, lại đột nhiên chảy nước mắt.
Vương Nguyên: "!!!"
Vương Tuấn Khải gục đầu khóc, nước mắt im lặng lăn trên gò má hồng hồng vì say của hắn, hắn mở to mắt thẫn thờ nhìn bàn lẩu, bắt đầu làu bàu những từ đứt quãng: "Chết rồi, chết rồi. . . Người đó chết rồi. . ."
"Vương Tuấn Khải?" Vương Nguyên đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, không biết làm sao: "Vương Tuấn Khải, cậu say rồi, chúng ta về phòng ngủ nào."
"Ngủ. . . Ngủ à?" Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe vô cùng đáng thương, chân mày cũng nhíu thành một đường, trông vừa vô tội vừa khổ sở: "Không được ngủ, Vương Nguyên không được ngủ. . ."
"Được, được, tôi không ngủ, để cậu ngủ là được rồi." Vương Nguyên dỗ dành hắn, xốc vai đỡ hắn đứng dậy. Vương Tuấn Khải ngoan ngoãn nghe lời cậu, mờ mịt ngơ ngác nhìn nồi lẩu, lại nhìn Vương Nguyên: "Anh không ăn lẩu nữa à, anh đã hứa hôm nay sẽ nấu lẩu cho em. . ."
"Được, được, được, cậu nói gì cũng được. . ."
"Hôm nay là sinh nhật em, anh không được ngủ. . ."
Vương Nguyên sững sờ, câu đố trong lòng rốt cuộc cũng có lời đáp, cậu nhìn hai hàng nước mắt nóng rát trên mặt Vương Tuấn Khải, cổ họng đắng chát nghẹn ứ như có thứ gì đó chèn chặt. Cậu run rẩy suýt làm hắn ngã ra sàn, sau đó bừng tỉnh mà lôi hắn lên, thấp giọng thì thào: "Anh không ngủ, chúng ta không ngủ. . ."
"Em gọi anh rồi, gọi anh nhiều lần lắm, nhưng anh cứ ngủ, anh không tỉnh. . !" Vương Tuấn Khải như bị chọc trúng chỗ đau, túm lấy cậu mà than vãn, nấc từng tiếng một: "Anh nhắm mắt hoài, lẽ nào thế giới này xấu xí đến nỗi anh không muốn nhìn thấy nó sao. . .? Vương Nguyên, vẫn còn em mà, vẫn còn em đây mà. . ."
Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt khiến Vương Nguyên nhíu mày, cậu liếʍ đôi môi khô khốc, dìu Vương Tuấn Khải lên phòng, hiện giờ tâm trạng cậu rối bời, có hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ tuôn trào xâm chiếm đầu óc cậu, nhưng Vương Nguyên chỉ ý thức được một chuyện duy nhất: Vương Tuấn Khải này chính là đứa em trai ở kiếp trước của cậu, hoàn toàn không sai một chút nào.
Ban đầu cậu nghĩ rằng, xuất hiện ở đời này là tạo hoá ban cho cậu một kiếp sống mới, dù cậu sống lại trong cơ thể người khác, dù những mối quan hệ xung quanh cơ thể này vốn chẳng phải là của cậu, Vương Nguyên vẫn cố gắng sống thật tốt, vì cậu không có lý do gì mà từ bỏ cơ hội sinh tồn này. Ấy vậy mà đến tận lúc này, cậu bắt đầu hoang mang về cơ hội sống lại, nếu tạo hoá đã cho cậu một lối rẽ mới, hà tất phải đưa Vương Tuấn Khải đến?
Rồi cậu lại nghĩ, mình xuyên được, sao người khác lại không xuyên được?
Nhưng tại sao lại là cậu em trai Vương Tuấn Khải này?
Trong phút chốc, bóng ma tâm lý bắt đầu quay lại ám ảnh cậu, cậu nhớ đến gương mặt Vương Tuấn Khải trước khi mình chết, nhớ đến những chuyện họ trải qua vào đêm sinh nhật oan nghiệt kia. Nhưng cậu vừa quay đầu, những hình ảnh về Vương Tuấn Khải ở kiếp này bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, một người từng ôm cậu đến phòng y tế rất nhiều lần, cứu cậu không biết bao nhiêu ải, bảo vệ cậu trong âm thầm lặng lẽ, thậm chí ấp ủ thứ tình cảm khó nói thành lời, ngập ngừng mãi vẫn chưa thể bày tỏ. . .
Vương Nguyên đưa hắn đến trước cửa phòng, dùng chân đá cửa. Ngay lúc Vương Tuấn Khải bị cậu đặt lên giường, hắn nhìn Vương Nguyên chăm chú, rồi đột nhiên vươn tay ôm ghì lấy cậu, mặc cậu giãy dụa kiểu gì cũng không thoát nổi.
Vị trà Phổ Nhĩ nồng đậm nơi chóp mũi khiến cảm giác choáng váng ập tới, Vương Nguyên ngừng phản kháng, nằm im nghe nhịp đập thình thịch trong l*иg ngực Vương Tuấn Khải, cảm giác tim mình cũng đang co bóp với tốc độ nhanh.
"Chẳng phải anh từng nói sẽ bảo vệ em ư. . ." Vương Tuấn Khải lại bắt đầu nói nhảm, hắn nhìn thẳng lên bóng đèn trên trần nhà, không biết chói mắt là gì: "Anh ngủ rồi thì làm sao mà bảo vệ em được. . ."
Vương Nguyên ngẩn người một lúc lâu, mới nhớ ra câu chuyện hắn nói.
Lúc ấy Vương Xuyến Xuyến vừa được tìm về không bao lâu, vì tinh thần xảy ra chút vấn đề nên phải nằm viện một thời gian. Cha mẹ đã mất quá nhiều công sức tìm Vương Xuyến Xuyến về, lại nghĩ bao nhiêu năm nay con gái thiếu đi tình thương gia đình, nên một mực cắm chốt ở bệnh viện, cả tuần không về nhà. Vương Nguyên mười hai tuổi một mình lo cho bản thân, lo cho Vương Tuấn Khải, lại còn phải ôn tập thi cuối kỳ cho nên thời gian nghỉ ngơi rất ít. Có lần cậu ủi quần áo, vì quá buồn ngủ mà để áo cháy khét, khói bay khắp nhà, Vương Tuấn Khải hoảng hốt lao ra từ phòng ngủ, giận Vương Nguyên rất lâu vì cậu sơ ý như vậy.
"Mấy việc này em tự làm được." Vương Tuấn Khải mười một tuổi, cau mày như một ông cụ non khiến Vương Nguyên vừa áy náy vừa buồn cười. Về sau đúng là nó tự làm thật, nhất quyết không để Vương Nguyên nhúng tay vào.
Vì chỉ có hai anh em ở nhà, nên nửa đêm có kẻ trộm đột nhập, họ cũng không có sức chống trả.
Vương Nguyên cầm chảo dầu nấp sau bình hoa lớn, khẽ vỗ về Vương Tuấn Khải ở bên cạnh: "Ngồi yên đây, lát nữa có chuyện gì cũng không được chạy ra, bao giờ anh ra hiệu mới xuất hiện, em hiểu không?"
Vương Tuấn Khải mím môi, rõ ràng nó cũng rất sợ, lại ra vẻ kiên cường: "Nói gì vậy, anh tính đối phó với tên đó một mình? Thân anh lo nổi không?"
"Anh bảo vệ mình em thì đượci." Vương Nguyên cũng rất kiên cường: "Nghe lời."
Về chuyện sau đó Vương Nguyên bị kẻ trộm đánh suýt thì nhập viện, cùng với Vương Tuấn Khải sốt ruột lao vào rồi gãy hai cái răng, tạm thời không bàn tới. Cũng may khi đó Vương Tuấn Khải chưa lớn hết, răng vẫn còn là răng sữa, chứ nếu không Vương Nguyên không biết làm sao đền vẻ đẹp trai cho hắn.
Vương Tuấn Khải càng ôm càng siết chặt, hắn đã hoàn toàn say, nói mớ những việc lặt vặt xảy ra trong quá khứ, rồi chẳng biết có phải vì cảm nhận được mùi hương trên người Vương Nguyên hay không, hắn yên tâm ngủ luôn.
Vương Nguyên: ". . ."
Sáng hôm sau, trời vẫn đẹp như thường.
Vương Tuấn Khải nằm mơ thấy mình quay về thời cấp hai, lúc bệnh tật tuổi phản nghịch bộc phát nặng nhất. Hắn từng cãi lời cha mẹ, một mình bỏ nhà đi trong đêm, về phần tại sao cãi, cãi về nội dụng gì, hắn lại nhớ không rõ, chỉ biết là có liên quan đến Vương Nguyên. Sau đó khi hắn rời khỏi nhà, chẳng hiểu kiểu gì lại đi tới một cái bãi tha ma hoang lạnh vắng ngắt. Trong màn sương dày đặc u ám, hắn nhìn thấy tấm bia mộ trắng toát như giấy nổi bật giữa nghĩa địa.
Trên bia mộ là tấm ảnh đen trắng của một thiếu niên, nụ cười buồn bã của đối phương làm cho cả người hắn đau đớn, đau đớn như thể kẻ nằm dưới nấm mồ kia phải là hắn chứ không phải thiếu niên.
Vương Tuấn Khải gặp ác mộng mà tỉnh, lúc hắn còn chưa điều chỉnh được hơi thở, đã cảm giác được mình đang ôm một người.
Vị hồng trà thơm lưng phủ khắp phòng làm cho Vương Tuấn Khải cứng đờ.
Chẳng mất bao lâu sau, "Tuấn Khải nhỏ" rục rịch làm phản, hiệp can nghĩa đảm nhắc nhở hắn phải giải quyết vấn đề ngay lập tức.
Vương Tuấn Khải vội vã đẩy Vương Nguyên ra, hoảng hồn bật dậy nhào xuống giường, nhưng vì đêm qua uống quá nhiều, đầu hắn đau như búa bổ, lết được đến bồn rửa mặt là hắn gục luôn, cố sức đóng cửa để Vương Nguyên không nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Lúc Vương Nguyên thức giấc, đã là giữa trưa. Trên màn hình di động hiện lên cuộc gọi nhỡ của Tô Kiều. Cassey và cả Sở Uý, còn có tin nhắn từ Vương Hồ, hỏi cậu bao giờ thì về nhà chơi.
Vương Nguyên nghĩ, chuyện trước mắt là tìm thời điểm thíc hợp để ngả bài với Vương Tuấn Khải. Tên nhóc này vừa say đã khai sạch toàn bộ, về sau nhất định không thể để hắn uống rượu ở bên ngoài.
Cậu vừa bò dậy, thấy Vương Tuấn Khải đẩy cửa phòng tắm ra, không biết hai bên bổ não cho nhau cái gì, cứ thế mà sượng trân nhìn nhau trong chốc lát.
"Đêm qua tôi uống say quá, chả nhớ được gì." Vương Nguyên bình tĩnh cho song phương cái bậc thang: "Nếu tôi có nói gì ngu ngốc, cậu cũng đừng để tâm nhé."
Vương Tuấn Khải nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng chẳng biết đêm qua mình trúng tà gì, càng không thể nhớ nổi mình đã làm gì: "Tôi cũng vậy."
Nhưng hắn có thể chắc chắn, giữa hai người bọn họ không xảy ra chuyện gì cả. Hắn vô thức liếc xuống anh em tốt đã ngủ yên, không hiểu sao có hơi tiếc nuối.
"Tôi nhờ Cassey xin nghỉ cho chúng ta rồi, hôm nay cũng chẳng có tiết nào quan trọng." Vương Nguyên đề nghị ai về nhà nấy: "Tôi quay lại ký túc xá lấy ít đồ, cậu ở nhà nghỉ ngơi nhé."
Vương Tuấn Khải không giữ cậu lại, chỉ hỏi: "Tiết mục hôm qua là cậu tự nghĩ ra à?"
Não Vương Nguyên cấp tốc loading, biết hắn đang nói về câu chuyện của cậu bé mồ côi, bèn gật đầu: "Tự nhiên trong đầu nghĩ ra vậy thôi, không có thật đâu."
"Thế. . .nếu như có dịp, cậu kể cho tôi nghe đoạn tiếp theo được chứ?"
"Được." Vương Nguyên sảng khoái đồng ý: "Tôi về trước nhé."
Cậu đủng đỉnh rửa mặt rồi trở về ký túc xá, được cho hay là danh sách sơ tuyển của cuộc thi thanh lịch đã được công bố.
"Cậu đứng hạng năm." Tô Kiều cười sằng sặc: "Cậu không biết đâu, lúc Dung Chân Chân nhìn thấy tên cậu trên danh sách, suýt thì bóp nát ly trà sữa cô ta đang cầm! Vẻ mặt đó làm tôi hả hê quá chừng!!"
Vương Nguyên chẳng biết từ khi nào Tô Kiều đã hoàn toàn quên ân oán giữa hai người họ, quay sang công kích Dung Chân Chân, cũng không bất ngờ lắm: "Có phải là anh Lý Thừa chấm cho tôi điểm cao không?"
"Sao cậu biết? Cậu quen chủ tịch Lý hả?" Tống Tri Cầm sán lại: "Tin đồn là thật?"
"Tin đồn gì?"
"Chủ tịch Lý và Vương Tuấn Khải đang yêu nhau!"
Vương Nguyên: ". . ."
Này còn giật gân hơn chuyện cậu biết Vương Tuấn Khải cũng xuyên qua.
Hết Chương 28
Có má nào thấy tiêu đề mà nghĩ tới một chân trời khác không =)))))