Hồng Trà Đá Không Đường [Khải Nguyên]

Chương 27: Lẩu

Tiếng gió từ từ lớn khiến cả hội trường bắt đầu yên tĩnh lại, vài người tò mò nhìn về phía sân khấu, phát hiện không biết từ khi nào sương mù trên đó càng dày hơn một chút. Khi tất cả bọn họ đều chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong loa bắt đầu xuất hiện tiếng bước chân cùng tiếng nước nhỏ giọt. Chủ nhân của tiếng bước chân nọ như đang chạy trốn thứ gì đó, gấp gáp giẫm lên vũng nước đọng mà không hay, mặt đất dưới chân đối phương chắc chắn cũng là gạch đá lởm chởm, làm cho cậu ta ngã sấp xuống, không nhịn được kêu đau.

Gió rít gào càng lúc càng lớn, rồi đột ngột im bặt đi.

[Đây là một câu chuyện có thật diễn ra trong một đêm đông lạnh lẽo, vào mười năm trước.]

Cậu bé ấy chỉ là một đứa trẻ bình thường sống trong cô nhi viện, bởi vì bên trong cô nhi viện thường xuyên xảy ra tình trạng ngược đãi trẻ em, cậu bé luôn tìm cơ hội bỏ trốn. Khi tận mắt chứng kiến những người bạn chơi bị viện trưởng hành hạ đến nỗi không giống con người, vào một đêm tối trời, cậu bé không thể chần chừ được nữa, cậu quyết định liều mạng một phen.

[Mỗi tháng một lần, cô nhi viện sẽ tổ chức một buổi lễ cầu nguyện cho mọi người bình an. Vào ngày lễ này, tất cả trẻ em đều sẽ mặc bộ quần áo mới nhất, được ăn những loại bánh ngon nhất, được đối xử tử tế nhất, vì luôn có vài người muốn tìm những đứa trẻ vừa ý để nhận làm con nuôi.]

[Chỉ cần ngoan ngoãn, là có thể ra ngoài.]

Khán giả vô thức chìm vào câu chuyện, bởi vì sự cuốn hút không chỉ nằm ở nội dung cốt truyện, mà còn nhờ vào giọng điệu trầm thấp bí hiểm của người kể, cùng với những âm thanh minh hoạ sống động như một thước phim ngắn hiện ra trong đầu họ. Họ say sưa nghe cậu bé chuẩn bị kế hoạch đào tẩu tỉ mỉ như thế nào, cẩn thận thăm dò tình huống bên ngoài ra sao, với lịch sử đen tối của cô nhi viện kia, họ hy vọng cậu bé sẽ nhanh chóng thoát được ra ngoài, tìm đến một cuộc sống mới.

[Cuối cùng cậu ấy cũng thành công gây nên sự chú ý của một đôi vợ chồng, bọn họ vốn đã có thiện cảm với gương mặt của cậu bé, qua vài lần hỏi han, liền muốn đưa cậu về nhà làm con nuôi.]

Cậu bé sáu tuổi được gia đình nọ cưu mang, vô cùng cảm kích công lao của bọn họ, quyết định sẽ cố gắng phấn đấu trở thành một người tốt để báo đáp ơn huệ của họ. Đáng tiếc, chỉ vừa rời khỏi cô nhi viện, đôi cánh chưa kịp giang rộng của cậu đã bị tước đoạt.

Họ bán cậu cho một người phụ nữ với cái giá trên sáu con số. Bằng này tiền đủ để khiến cả đời người cơm áo không lo, nhưng người phụ nữ nọ chấp nhận bỏ ra cái giá ấy chỉ để mua một đứa bé mồ côi. Lúc bị bán đi, ngay cả chính bản thân cậu bé cũng không thể tưởng tượng được mình lại có giá trị như thế, sáu con số to đến mức nào? Người chưa từng sờ qua đồng tiền như cậu không thể hiểu được, nhưng người ta có thể làm đến mức này, thì chuyện tiếp theo chắc chắn còn kinh khủng hơn nữa.

[Người phụ nữ nọ bắt cậu gọi mình là mẹ, làm giả giấy tờ khiến tình nhân bí mật của bà ta phải thừa nhận cậu bé chính là con ruột của gã. Đến giờ phút này cậu mới hiểu được mình đã rơi vào hoàn cảnh gì, nhưng có giãy dụa đến mức nào cũng chẳng thể thay đổi.]

[Và rồi không đầy một tháng sau, cậu bé trở thành một thái tử trong gia đình danh tiếng nổi trội, trở thành đối tượng được nâng niu bảo bọc. Từ một kẻ không có cái gì, biến thành kẻ cái gì cũng có, cậu nghĩ, nếu mất đi, cậu sẽ suy sụp không?]

Sở Uý gật gật đầu, nếu là cậu ta, chắc cậu ta sẽ không chịu nổi, nghĩ nghĩ bèn chọt Vương Tuấn Khải: "Vương Nguyên biết kể chuyện à? Kể hay thế! Trình độ này có thể đi làm tiểu thuyết gia được đấy!"

Vương Tuấn Khải chẳng hé răng nửa lời, hắn nhìn chằm chằm vào màn sương mù mờ mịt trên sân khấu, đã mơ hồ trông thấy bóng dáng Vương Nguyên ngồi giữa ba chiếc bàn xếp, phía trên được đặt rất nhiều đồ đạc – có lẽ đó là dụng cụ tạo ra âm thanh cho câu chuyện của cậu.

[Cậu bé bắt đầu suy nghĩ, ngày này qua tháng nọ, những thứ này vốn không phải là của cậu, cậu có tư cách gì lo được lo mất? Cậu quyết định thuận theo tự nhiên, ngoan ngoãn nghe lời "mẹ" của mình, rồi sẽ có ngày cậu tự quyết định được bản thân, có thể quay lại vạch trần cái cô nhi viện đội lốt từ thiện kia.]

[Nhưng trời cao luôn có mắt, con đường phấn đấu của cậu vẫn chưa đi được một bước vào, thái tử thật xuất hiện.]

Đó là một buổi chiều mưa tầm tã, cậu bé đang đợi cha mình khen ngợi điểm bài tập hôm nay, thì bắt gặp người làm vườn dẫn theo một đứa bé đến trước mặt cha. Đứa bé không có thân phận, cũng không có nổi một cái tên đàng hoàng, ngay cả cha của nó – chính là người làm vườn nhà thái tử - cũng chỉ gọi nó bằng những âm tiết "ê", "này" hết sức qua loa. Đứa bé chịu khổ nhiều, không làm trái ý chút nào, mới được cha của cậu cho sống cùng với người làm vườn, rèn luyện tay nghề để nối nghiệp cha..

[Cậu nhóc không có tên kia bị cha chì chiết đánh đập liên tục, hầu như ngày nào cũng ăn vài trận đòn, bị bỏ đói vài bữa cơm, có khi cả ngày không có nổi một mẩu bánh mì mà nuốt, phải uống nước đọng trong các tàu lá tại vườn hoa. Cậu ta luôn im lặng, rõ ràng rất phẫn nộ uất ức nhưng vẫn im lặng, chưa từng đánh trả, cũng chưa từng phản kháng, dần dà khiến người làm vườn cho rằng cậu ta quá dễ ăn hϊếp, đối đãi với cậu ta như súc sinh.]

[Mãi cho đến khi, ông chủ phát hiện đứa bé này mới là con trai ruột của mình.]

Đó là một quá trình khúc chiết và chông chênh, nhưng rồi cuối cùng tên nhóc thấp kém nọ cũng được chứng minh thân phận máu mủ ruột rà với chủ nhà. Còn cậu bé xuất thân từ cô nhi viện thì sao? Lấy ở đâu, trả ở đó, có gì khó xử.

Một lần nữa, cậu ta bị đưa về cô nhi viện với ánh mắt chán chường của viện trưởng, cùng với sự ghét bỏ đến từ những đứa trẻ xung quanh.

Cậu ta chỉ nghĩ, có cha mẹ mà không biết giữ, là đồ ngu.

"Đồ ngu" bị cô lập tại một môi trường cô nhi viện nhỏ bé thêm ba năm nữa, lúc này tin đồn về một bọn bắt cóc đang hoành hành tại khu vực này bắt đầu rộ lên, đã có vài phụ huynh không chú ý kỹ, lúc phát hiện thì con mình đã mất tích được vài giờ, lực lượng chức năng không thể khoanh vùng để đẩy nhanh tiến độ bắt đối tượng, vụ việc dần rơi vào bế tắc.

Cậu bé bị nhốt trong cô nhi viện, chịu áp lực gấp bội trước đây, đã không còn hy vọng gì với việc sẽ được tự do, nhưng sâu trong lòng cậu vẫn không khuất phục số phận cay nghiệt của mình.

[Cậu bỏ trốn.]

[Nhưng viện trưởng là một lão cao già thành tinh, có lẽ đã sớm đoán được cậu bé không muốn an phận, sai người đánh đập cậu một trận rồi ném vào phòng kín, nếu sáng hôm sau cậu còn sống, thì ông ta sẽ cho cậu sống.]

Tiếng thở dốc kịch liệt vì mưu cầu sự sống của một đứa bé hấp hối dưới sàn nhà lạnh ngắt khiến l*иg ngực người ta dường như cũng nghẹn ngào theo, có vài người không nhịn được đã đứng lên xem tác giả câu chuyện là ai, nhưng sương khói trên sân khấu thật sự quá dày, đèn lại khá mờ, bọn họ sốt ruột cũng vô dụng.

[Kỳ tích luôn xuất hiện một cách rất bất ngờ.]

Vương Nguyên khẽ cúi đầu nhìn hội trường nhốn nháo người, dừng một chút rồi thở dài: "Hết thời gian rồi, tôi không thể kể được nữa."

Toàn trường lặng ngắt: ". . ."

Vẫn là bọn họ: "Cái gì vậy chứ!!!!!"

Ngùng tại điểm mấu chốt như thế có giống việc người làm không!

Là nam tử hán thì đứng lên chịu trách nhiệm đi!!

Đèn sân khấu rực sáng, Vương Nguyên chậm rãi bước ra từ chỗ ngồi, áy náy tạ tội: "Vốn là muốn kể một câu chuyện ngắn để mọi người tàn cuộc vui vẻ, nhưng thời gian quá gấp nên tôi không kịp chuẩn bị."

Cậu không ngại kể chuyện đàn của mình bị hỏng vào sát giờ thi đấu, một số người ồ lên kinh ngạc, một số khác cho là Vương Nguyên bất cẩn, đa phần nhiều cứ nghĩ cậu cố tình tạo "điểm nhấn" cho tiết mục của mình chứ chẳng hề gặp sự cố gì, Vương Nguyên cũng mặc kệ họ, hoàn thành phần thi xong là lui vào cánh gà.

"Không ngờ ai đó cũng có ngày chịu cảnh này, ai bảo bình thường sống không có đức." Một người đứng trong cánh gà trắng trợn bĩu môi, bình thường cậu ta được Dung Chân Chân cho rất nhiều lợi ích, còn giúp cậu ta lấy một danh ngạch trong học bổng kỳ này, cho nên cậu ta rất thích nhắm vào Vương Nguyên: "Rốt cuộc cũng gặp quả báo, đáng đời!"

"Cái gì đang phát ra âm thanh mà khó nghe quá vậy? Ủa, là miệng của cậu hả? Ôi trời ơi tôi cứ tưởng cái đường ống thoát nước nào đấy chứ!" Sirley phe phẩy bàn tay, che mũi nhăn mày, thấy đối phương tức giận nghẹn đỏ cả mặt, cậu ta lắc đầu né qua một bên: "Là loài người thì hành xử sao cho giống loài người, nhiều khi cũng đừng sống lạc đàn quá, kẻo người ta không nhận đồng loại."

"Ai thèm làm đồng loại với cậu!!" Người kia giận dữ cực kỳ, lại không có kỹ thuật lươn lẹo miệng lưỡi như Sirley, trong lúc suy nghĩ câu chữ đối đáp thì đã bị mỉa mai không còn sót gì.

"Sirley, tôi không ngờ là cậu thích chọt vào chuyện của người khác như thế đấy." Dung Chân Chân ngăn cuộc cãi vả lại, như thể đang ra mặt cho bạn bè mình: "Tôi nghĩ giữa chúng ta phải không có giao tranh gì chứ?"

"Tôi thèm giao tranh với cậu à? Chẳng qua là tôi có tai." Sirley chỉ chỉ đầu mình, ngây thơ vô tội: "Chỉ trách bạn của cậu nói lớn quá, mấy người ở đây ai cũng nghe hết rồi?"

"Tôi hy vọng đây là lần cuối chúng ta nói về chuyện này." Dung Chân Chân chủ động giảng hoà: "Tôi không muốn có bất kỳ xung đột gì với cậu."

"Vì cậu nghe dưới hàng ghế giám khảo có người quen của tôi chứ gì?" Sirley chẳng ngại vạch trần, cậu ta cười lạnh một tiếng: "Thôi, chuyện đã như vậy có nói gì cũng đều vô nghĩa, ai thông minh tự hiểu lấy."

Vương Nguyên hoàn toàn không bị cuốn vào vòng xoáy này, cậu chăm chú thu xếp đồ đạc, chuẩn bị về nhà.

Sirley tức không chịu được: "Này!! Tôi đang bênh vực cho cậu đó! Không biết à đồ đần!"

Cậu ta chạy theo sau mông Vương Nguyên, vừa đúng lúc trông thấy Vương Tuấn Khải cầm chai nước đi tới, cũng vội móc ra chai nước của mình: "Tôi có! Uống của tôi này!"

Vương Tuấn Khải nhíu mày, đẩy cậu ta ra, chen vào: "Vừa nãy cậu đúng là khiến tôi ngạc nhiên."

"Chà, vậy tôi cũng có tí năng khiếu đấy chứ." Vương Nguyên bật cười: "Đã lót đường cho người khác mà còn phải cố gắng, thật chẳng ra làm sao."

"Cậu đâu chỉ muốn lót đường, đúng chứ?"

Vương Nguyên dừng chân một chút, rồi đi tiếp: "Ban đầu đúng là có ý định đó, nhưng sau khi phát hiện dây đàn bị cắt, tôi lười rồi."

Về sau vừa đi học còn vừa phải đối phó với người xấu, tấm thân này không kham nổi.

"Cậu chỉ cần cầu tôi một câu thôi, tôi bảo ban giám khảo loại cô ta ngay lập tức!" Sirley bỗng nhiên la lớn, mặc kệ có ai nghe thấy, giọng điệu hết sức ngông cuồng: "Để cô ta cầm cúp quán quân, chẳng phải đám giám khảo kia mù mắt hết rồi à!"

Lý Thừa vẫn còn ở gần đó: ". . ."

Vương Tuấn Khải không thích thái độ nhiệt tình thái quá của Sirley đối với Vương Nguyên, hắn theo bản năng cảm giác được người này sẽ cản trở chuyện tương lai giữa hắn và Vương Nguyên rất nhiều, bèn xê dịch người không cho đối phương có cơ hội tiếp cận Vương Nguyên, kéo cậu lên xe đạp.

Sirley không bỏ cuộc, lái Porsche lượn ngang qua: "Muốn hít khói không? Không muốn thì lên đây tôi chở!!"

Vương Nguyên không hiểu gì cả, nói nhỏ với Vương Tuấn Khải: "Vì sao cậu ta cứ ám tôi hoài vậy? Nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên Vương Nguyên gặp đối phương?

Vương Tuấn Khải lắc đầu, hắn cũng không biết, hắn chỉ biết có một số đường chỉ có xe đạp mới rẽ vào được, xe bốn bánh thì không.

Vì thế, Sirley trơ mắt nhìn Vương Tuấn Khải chở Vương Nguyên biến mất trong con hẻm nhỏ, tức cành hông.

Vương Nguyên nghe tiếng xe đạp cót két cót két, không hiểu sao thấy an tâm lạ thường: "Tôi đói rồi."

"Chúng ta đi ăn lẩu cay."

"Muốn về nhà cậu ăn."

"Nhưng bây giờ không mua nguyên liệu kịp, hay là mua về nhà ăn?"

"Được."

Vương Tuấn Khải quen nẻo quen đường chở cậu đến cửa hàng lẩu cay, bảo Vương Nguyên chờ hắn một chốc. Vương Nguyên chống cằm ngồi ở ghế sau, thấy một bác già khệ nệ bê túi rác lớn, vội vàng chạy đến giúp đỡ.

Bác già không biết là nhìn cậu thành ai, vỗ vai rối rít cảm ơn: "Đã về rồi đấy à nhóc con! Rốt cuộc thì mày vẫn phải chạy tới Tinh Lam A ăn lẩu thôi!!"

Vương Nguyên nhớ rõ có một lần Vương Tuấn Khải từng nói nơi này bán lẩu Trùng Khánh, bèn thuận miệng hỏi: "Cửa hàng này không phải tên là Trùng Khánh sao ạ?"

"Trùng Khánh gì chứ? Hai năm trước thể chế nhà nước có quy định rồi, tất cả các hàng quán bên đường đều phải đặt tên theo địa danh địa phương! Xem này nhóc, hiệu thuốc bên kia là Tinh Lam 347, cửa hàng tiện lợi là Tinh Lam Bách Hoá, còn có một cái tiệm thuốc cũng tên là Tinh Lam gì đó!"

Vương Nguyên sững sờ.

Bác già tiếp tục huyên thuyên: "Còn Trùng Khánh hả? Thằng bé này mày học nhiều quá lú lẫn rồi à, quốc gia của chúng ta làm gì có tỉnh nào tên là Trùng Khánh!"

Hết Chương 27