Hồng Trà Đá Không Đường [Khải Nguyên]

Chương 31: Triệu chứng

Vương Tuấn Khải biết Vương Nguyên không phải là người nhạy bén trong việc tìm đường, giờ này cậu còn chưa xuất hiện, tám phần mười là đã đi lạc. Hắn mở di động gọi cho Vương Nguyên lần nữa, không có kết quả khả quan gì, bất an trong lòng càng lúc càng lớn.

Trung học Ánh Dương rất rộng, khu nhà thi đấu lại chính là nơi rộng nhất. Nếu một người lạc trong lãnh địa này, sẽ phải mất từ ba mươi phút đến một tiếng để tìm đường ra. Căn cứ vào tốc độ của Vương Nguyên, giờ này hẳn là vẫn còn đang loanh quanh ở sân trước nhà thi đấu. Trong tình huống bình thường, Vương Tuấn Khải không lo lắng như thế, nhưng hôm nay có đến năm Omega đồng loạt phát tình trước mặt hắn, hắn vốn là kẻ sống rất kìm nén bản thân mà còn phải mất rất nhiều sức để áp chế xung động trong cơ thể, huống hồ những người có thói quen nuông chiều thân thể, chẳng biết sẽ làm ra chuyện gì.

Vương Tuấn Khải vừa chạy đến sân trước vừa gọi cho Sở Uý: "Tao đang từ phòng 157 ra ngoài, mày giúp tao tra thử-. . ."

[Phòng 157?] Sở Uý dường như cũng đang ở chỗ đông người, gào lên: [Bạn cùng phòng của tao nói trường học của chúng ta có đến hai phòng 157, mày đang ở cái nào?]

Vương Tuấn Khải sững sờ: "Hai phòng?!"

Phòng 157 mà hắn vừa rời khỏi là phòng nghỉ chuyên dụng cho tuyển thủ thi đấu, còn một cái nữa là gì?!

[Khu E, dãy lầu chín, nghe nói trước đây từng có người tự sát trong căn phòng đó nên nhà trường niêm phong lại, làm thành phòng chứa vật dụng cũ. Không ai dám bén mảng đến, trừ mấy người thích chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ để tìm cảm giác mạnh. . .]

Vương Tuấn Khải không cho rằng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìm cảm giác mạnh này có cái gì tốt.

Hắn vọt tới lầu chín, từ xa đã ngửi được thứ mùi đặc trưng của kết hợp AO, đồng thời còn phát hiện vị hồng trà nồng đậm lẫn trong những thứ mùi tanh nồng t, nhiều đến nỗi hắn sắp không điều khiển nổi mình, nóng lòng lao vào bên trong.

Thứ khiến hắn vẫn còn tỉnh táo đến lúc này, lại là mùi máu tươi.

Lòng Vương Tuấn Khải sợ hãi vô cùng, nếu như Vương Nguyên ở bên trong, giờ phút này chẳng phải là lành ít dữ nhiều?!

Hắn nhào thẳng đến cửa, vừa lúc một vật bay ra suýt thì đập trúng hắn, Vương Tuấn Khải định thần lại, sững sờ nhìn phòng dụng cụ đổ nát hoang tàn, hai dáng người trần trụi co quắp ở góc tường, kẻ đứng ở chính giữa căn phòng không ngừng ra tay ném đồ vật vào bức tường bên cạnh bọn họ.

"Rầm" một tiếng, chiếc ghế gỗ cũ kỹ nứt toác làm đôi, bụi gỗ rơi lả tả xuống đầu một gã Alpha đã bất tỉnh từ lúc nào. Song song đó, tiếng rên sợ sệt của một Alpha khác ở trong tủ khiến Vương Tuấn Khải giật mình - ở đây có ba Alpha và một Omega, nhìn dáng vẻ là biết bọn họ đang làm gì, nhưng cả bốn người đều bị run rẩy rúc vào chỗ tối, vẻ mặt phát tình gì đó hoàn toàn không thấy.

Vương Nguyên đi lên bục giảng, tháo bình hoa treo tường xuống, đôi mắt đen kịt tràn ngập sương tuyết, ném bình hoa xuống đất.

"Còn ai muốn chơi nữa?"

Không một tiếng trả lời.

"Không phải ban nãy các người hăng lắm sao? Còn muốn kéo tôi vào?"

Cậu vẩy vẩy máu trên tay, rõ ràng trên người cũng có vài vết tích đánh nhau, áo sơ mi trắng dính đầy bụi bẩn - hiển nhiên đã từng bị ấn xuống đất, nhưng trông phản ứng bình tĩnh của cậu chẳng giống người chịu thiệt chút nào.

Một Omega xuất hiện ở nơi có bốn người cùng kết hợp sẽ xảy ra chuyện gì? Tin rằng người sống tại xã hội ABO này đều có cùng một đáp án. Đã có không ít vụ việc thương tâm xảy ra vì những chuyện trùng hợp như vậy, mà người bị thương tổn nhiều nhất đều là Omega.

Vương Tuấn Khải hít sâu một hơi, mùi máu tràn ngập xoang mũi làm cho hắn không dễ chịu tí nào, cứ việc đấy không phải là máu của Vương Nguyên, nhưng nhìn chúng dính dấp trên tay cậu, thoạt trông rất nghiêm trọng.

Đích xác, chuyện này rất nghiêm trọng.

Vương Tuấn Khải đi đến trước mặt Vương Nguyên, chắn tầm mắt cậu: "Tôi đến trễ."

Vương Nguyên không nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào hai kẻ đang run lẩy bẩy ở góc phòng: "Ai muốn chơi với tôi tiếp đây?"

"Vương Nguyên." Vương Tuấn Khải gằng giọng gọi tên cậu, bấy giờ Vương Nguyên mới rũ mắt nhìn hắn, lại như đang nhìn một kẻ xa lạ: "Có việc?"

"Có."

Hắn cởϊ áσ khoác của mình, trùm lên đầu cậu, vị trà Phổ Nhĩ nhanh chóng xua đi phần lớn mùi hương ướŧ áŧ tanh nồng khác, làm cho Vương Nguyên dễ chịu hơn một tí.

Cậu nhắm mắt lại, vùi đầu vào áo khoác của Vương Tuấn Khải: "Tôi muốn ra khỏi đây."

"Được."

"Này. . .tụi mày. . ." Gã Alpha ngất xỉu ở góc tường đúng lúc tỉnh lại, trông thấy Vương Tuấn Khải muốn đưa Vương Nguyên đi, tức thì cáu giận đứng lên: "Muốn đi khỏi đây hả? Đâu có dễ vậy!"

Đồng bọn trong tủ của gã sợ đến nỗi không dám lên tiếng, chỉ khe khẽ ra hiệu cho cặp đôi trong góc ngăn gã lại, nhưng hai người kia cũng chẳng có tí gan nào, khóc không ra nước mắt giơ cánh tay đầy vết bầm cho đối phương xem – Thằng oắt đó đánh ác lắm!

Gã Alpha không hay biết gì, gã chỉ vì say thuốc quá độ nên mới bất tỉnh, trước khi nằm xuống vẫn còn nhìn thấy Vương Nguyên ở thế yếu, cứ tưởng căn phòng tan hoang như vậy là do một tay Vương Tuấn Khải làm. Mặc cho ai nhìn thấy phế tích đều không thể liên tưởng đến Omega chân yếu tay mềm gây ra, vì thế gã Alpha nọ cầm một cái gậy gỗ lao lên, phẫn nộ gầm rú: "Tao bảo tụi mày đứng lại!!!"

Vương Tuấn Khải nhíu mày, nhặt chân bàn gãy ném vào đầu gối đối phương, người kia la lớn một tiếng ngã lăn ra đất, đau đến độ không đứng dậy nổi.

"Vừa nãy chúng đã làm gì cậu rồi?" Vương Tuấn Khải để cậu ngồi xuống ghế đá, kiểm tra xung quanh người Vương Nguyên, phát hiện có vài vết thương trên tay chân, còn có dấu tay quanh vùng cổ, mặt hắn tối tăm. Vương Nguyên biết không giấu được hắn, chầm chậm đáp: "Chúng bóp cổ tôi, còn giữ chặt tay chân không cho tôi nhúc nhích. Nhưng chúng không nhanh bằng tôi, cho nên tôi giãy thoát ra rất mau."

Vương Tuấn Khải không thể tưởng tượng được, nếu Vương Nguyên không nhanh nhẹn, sẽ rơi vào thảm cục gì. Hắn cố xua đi hình ảnh thê lương trong đầu, phẫn nộ nhìn chằm chằm vết thương trên tay Vương Nguyên: "Lần sau nếu có người muốn làm cậu đau, cứ đập chết hắn."

Vương Nguyên chỉ cho là hắn giận dữ vì không kịp đến cứu mình, bình tĩnh lắc đầu: "Cậu yên tâm, không ai có thể khiến tôi đau, tôi còn muốn sống rất lâu, tôi biết tự bảo vệ mình."

Vương Tuấn Khải buồn bực không thôi, muốn công khai trả thù bọn người này cũng phải có lý do chính đáng. Bọn họ chơi 4P, Vương Nguyên đột nhiên đẩy cửa vào, thấy thế nào người làm sai cũng là cậu, nếu lấy việc này tố giác bọn họ, cùng lắm bốn người kia chỉ bị phê bình vì tội địa điểm chơi không đúng. Người ngoài chỉ cho rằng việc này là trùng hợp, chẳng có hình phạt nào dành cho những người tự do làʍ t̠ìиɦ với nhau.

"Tôi biết bên trong phòng có người đang dây dưa, nhưng vẫn đẩy cửa vào." Tựa hồ là biết Vương Tuấn Khải đang nghĩ gì, Vương Nguyên chủ động lên tiếng: "Vì tôi tưởng bên trong có cậu."

Vương Tuấn Khải sững sờ: "Nếu như cậu gặp nguy hiểm thì sao?"

"Vẫn sẽ đẩy vào."

Vương Tuấn Khải im lặng một chốc, ngồi ở dưới đất ngẩng đầu nắm chặt tay cậu: "Tố Huyên bảo cậu đến phòng 157, lại không nói là phòng 157 nào à?"

Vương Nguyên vừa nghe là hiểu: "Trường chúng ta có hai phòng 157?"

Vương Tuấn Khải gật đầu, không thể trách hắn đa nghi: "Từ nay về sau cậu tránh xa cô ta ra một chút."

Kiếp trước hắn đã chứng kiến đủ, máu mủ thân tình còn có thể hại được thì một người xa lạ có sá gì?

Vương Nguyên không hỏi thêm, hai người đều tự hiểu được. Vương Tuấn Khải không đưa cậu đến phòng y tế mà chỉ lặng lặng lấy bông băng ra sơ cứu vết thương.

"Chúng ta không quay lại nhà thi đấu sao?" Hôm nay là ngày luyện tập cuối cùng của tuyển thủ, thứ hai tuần sau chính là sàn đấu đầu tiên trong thành phố, có xảy ra bao nhiêu sự cố đi chăng nữa, họ cũng phải hoàn thành lịch tập. Nhưng Vương Tuấn Khải không về nhà thi đấu, lại bảo cậu ngồi yên cùng hắn trong góc khuất của một chậu cây vĩ đại khiến Vương Nguyên không hiểu lắm: "Cậu muốn chờ bốn người kia ra à?"

"Không, tôi chờ người khác."

"??"

Không bao lâu sao, Sở Uý thở hồng hộc chạy vù vù tới phòng 157, cậu ta sững sờ nhìn tình trạng bất thường trước cửa phòng, sau đó tiếp tục hoảng hốt trông thấy bốn người kia đang lọ mọ mặc quần áo, sợ ngây người gọi điện cho Vương Tuấn Khải: "Tao đang ở phong 157 khu E đây, má ơi, tốt nhất mày đừng bước qua đây, chỗ này đáng sợ ghê hồn. . .! Bà mẹ, may là Vương Nguyên không có ở đây, mấy người này đang làm gì vậy. . ."

Sở Uý vừa nói vừa dáo dác nhìn quanh, sau đó đánh bài chuồn ngay tức khắc: "Mày tìm xung quanh nhà thi đấu xem Vương Nguyên có đi lòng vòng không? Tao nghe nói khu bể bơi mới có người chết đuối, có khi ma dắt cậu ấy đi cũng nên. . ."

Vương Nguyên: ". . ."

Vương Tuấn Khải quyết đoán cúp máy, nhắn tin cho cậu ta là hắn đang trên đường tìm kiếm. Sở Uý khuất bóng một lúc sau, bốn người kia mới lục tục đi ra, ai nấy đều giận dữ lo sợ, cầm di động trên tay, có lẽ đang cố gắng liên lạc với ai đó nhưng đều không thành công.

Cho đến tận trưa, Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên mới quay về canteen. Khoảng thời gian sau đó bọn họ nấp ở gần phòng 157, không có ai đến nữa.

"Cậu nghi ngờ Tố Huyên?" Vương Nguyên cắn một miếng dưa chua, chua tới nỗi ê răng: "Cô ta sẽ không dùng cách trắng trợn như vậy đâu?"

Nói thì nói thế, nhưng trong lòng cậu đã có tám phần chắc chắn, càng trắng trợn càng khó khiến người khác chĩa mũi dùi về mình, vì làm người ai cũng biết, chẳng ai ngốc đến độ tạo kế hoạch làm người khác biết mình là thủ phạm.

Vương Tuấn Khải lắc đầu: "Tôi chỉ là không muốn cậu và cô ta đứng gần nhau."

Vương Nguyên không lường trước được, một tên trúng đích: ". . ."

Nói rồi hắn lại nhận lỗi về mình: "Cũng là do tôi sơ suất để người khác bắt được sơ hở."

"Thật ra thì cũng chưa có gì xảy ra. . ."

"Không thể đợi chuyện xảy ra rồi mới tự trách được." Vương Tuấn Khải gắp cho cậu sườn nướng nóng hổi, rưới nước sốt ngọt lên trên: "Tôi đã hối hận một lần rồi."

Vương Nguyên chỉ đoán được tâm trạng hắn não nề là có liên quan đến chuyện kiếp trước, ngoan ngoãn ăn sườn nướng, giải quyết xong bữa cơm trưa ngon lành. Vương Tuấn Khải đưa Vương Nguyên về ký túc xá, dặn cậu nếu muốn đi đâu hãy gọi cho hắn, hai người công khai mờ ám trước bàn dân thiên hạ khiến cả lầu ký túc xá Omega sôi sùng sục, đồng loạt cho rằng sắp tới sẽ có sóng gió lớn.

Vương Tuấn Khải không vội trở về chỗ của hắn, mà rẽ vào một con hẻm nhỏ bên cạnh trường học. Sở Uý và một số nam sinh khác đã đứng chờ ở đó được một lúc, cậu ta vừa thấy hắn là la làng tranh công: "Mày cuối cùng cũng tới rồi! Mấy người này khó chơi thật đấy, tao phải mất rất nhiều công sức mới mời được cao thủ về để trị bọn họ. . ."

Vương Tuấn Khải nhìn bốn người ngồi im thin thít dưới đất, hai tay ôm đầu run lập cập – chính là bốn kẻ có mặt ở phòng 157 khu E. Những người này vừa bị Vương Nguyên dần một trận nhớ đời, chưa kịp làm gì đã bị Sở Uý nhìn thấy, sợ bại lộ, bọn họ giả vờ bình tĩnh rời khỏi trường học rồi đuổi theo Sở Uý, cho đến khi bị dẫn vào một hẻm nhỏ, họ cho rằng cơ hội bịt miệng Sở Uý đã tới. . .

Ai ngờ ba người cao lớn ở đâu bỗng dưng nhào ra, túm đầu bọn họ gọn lỏn.

Vương Tuấn Khải ngồi xổm xuống gần tên Omega duy nhất trong đội bốn người, vươn tay đẩy ngã đối phương. Omega nọ chưa kịp ré lên, hắn đã xốc áo sơ mi của cậu ta, lôi một chiếc camera mini ra: "Ai sai mấy người làm chuyện này?"

Omega nọ sợ run: "Cậu nói mò gì vậy, chúng tôi có làm gì đâu! Trả đồ cho tôi ngay. . .!"

"Mẹ kiếp một thằng Alpha mà đi bắt nạt Omega!" Đồng bọn của Omega nọ quát lên: "Cứu với! Có người muốn bắt cóc Omega!!"

Sở Uý giơ tay chém gáy đối phương, gã lập tức lăn đùng ra ngất xỉu.

"Thấy không?" Vương Tuấn Khải lạnh lùng nhìn ba tên còn lại: "Nếu các người không khai, chúng tôi sẽ làm như vậy với các người, sau đó cho các người mặc nội y nằm phơi thân ngoài đường."

Ba người kia: ". . ." Hành vi uy hϊếp gì đây!

Không biết là sợ điều Vương Tuấn Khải nói thành sự thật hay là sợ chuyện lộ tẩy ra ánh sáng, bọn họ không cầm cự được bao lâu đã khai ra người đứng sau vụ này.

Tối đó, Vương Nguyên nằm trên giường làm bài tập, theo thói quen gọi điện cho Tô Kiều, nhưng vẫn không có ai bắt máy. Cậu trằn trọc một lúc vẫn không ngủ được, thì đột ngột nghe thấy tiếng sột soạt cách đó không xa. Phòng ký túc xá Omega được xây dựng theo lối kiến trúc gia đình, mỗi một phòng đều có ba gian, gian phòng chung và hai gian ngủ. Giờ phút này tiếng sột soạt kia phát ra từ gian chung, Vương Nguyên còn tưởng là Tô Kiều về rồi, đứng dậy đi: "Tô Kiều, cậu. . ."

Một bàn tay từ sau lưng đột ngột vươn ra, bịt kín miệng Vương Nguyên.

Hết Chương 31