Vương Tuấn Khải cảm giác, hình như hắn rất có duyên với thuyền.
Mà cái tên Costa Condrodia này cũng không có gì là xa lạ với hắn.
Trước tiên. . .Gọi cho Trình Trình.
"Cậu bảo Adane ở đâu chứ?"
[. . .]
". . .Lão già đó không có để lại địa chỉ à?"
[. . .]
Khóe môi Miêu đại gia giật giật, cho dù là Kid 1412 khi muốn đánh cắp đồ thì cũng phải dò hiện trường biết không! Bỗng dưng dụ hắn đến đây rồi bắt hắn tự mình chơi trò mèo vờn chuột à?
Trình Trình trong điện thoại dường như cũng biết thông tin mình đưa ra quá ít, bất quá Adane quả thật chỉ nói bây nhiêu đó với nó, nó cũng không đào sâu hơn được: [Anh hai, không bằng chờ Cửu Mệnh Miêu cùng khởi hành tới Monte. . ]
"Đừng có manh động, đây là chuyện của anh." Vương Tuấn Khải lẽ thẳng khí hùng bác bỏ: "Mấy đứa cứ an tĩnh lo vun đắp tình cảm đi, anh đây đang bước trên con đường kỵ sĩ tiêu diệt ác ma cứu giá hoàng tử, đừng xen vào."
Trình Trình biết rõ Vương Tuấn Khải chưa từng muốn ai liên lụy vào chuyện của mình, nhưng vẫn nhịn không được lo lắng: [Tìm được Adane thì báo cho em.]
Vương Tuấn Khải cười mắng thằng nhóc này hôm nay sao dài dòng thế, sau đó ôm điện thoại nghĩ đến cái gọi là "cực hạn hổ phách", ngẩn người trầm tư.
Ở Baltic, con người sử dụng hổ phách không chỉ là trang sức tô đẹp, mà còn do tác dụng sinh lý sức khỏe của nó. Nghe nói hổ phách nguyên chất hình thành từ nhựa thông hóa thạch từ bốn đến năm mươi năm có thể chữa bệnh cho trẻ em, giảm đau, chống viêm và kí©ɧ ŧɧí©ɧ hệ miễn dịch phát triển. Sau đó một thời gian, người ta còn phát hiện được loại đá quý không hoàn toàn là đá này có tính kháng khuẩn, làm giảm acid trong cơ thể, giảm khả năng ung thư do hút thuốc, viêm họng, thậm chí giảm tác động của thay đổi thời tiết, bão từ, điện tử máy tính, sóng âm, . . .Điển hình nhất chính là sự xuất hiện của Acid Succinic.
Vậy cực hạn của hổ phách, phải chăng chính là tác dụng hỗ trợ sức khỏe dần dần mất hiệu lực?
Vậy không phải quá đơn giản sao?
Vương Tuấn Khải nheo nheo mắt, lục lại kiến thức tài liệu về hổ phách Hikaru, vẫn không thấy có đầu mối nào khả nghi.
"Thật khiến người ta đỏ mắt chờ mong. . ." Miêu đại gia lẩm bẩm, khoác lên người bộ quần áo chôm được từ tay của nhân viên tiếp tân đen đủi nào đó, mặt nạ giả da trên mặt trông có hơi khác chút so với bản thể thật, nhưng dạ tiệc diễn ra vào ban đêm, ai mà thèm để ý đến từng sợi lông mi chứ.
Vương Tuấn Khải len lỏi vào đoàn người, nhanh chóng trở thành một phần tử cầm khay bê cực kỳ tự nhiên, hắn đứng cạnh phòng lái trên boong tàu, vẻ mặt thản nhiên không có nửa phần giả tạo, chăm chỉ cúi đầu chào khách quý lục tục bước lên tàu.
Kim đồng hồ vừa chỉ sáu giờ, nhân viên an ninh hai bên lập tức xếp thành đội ngũ chỉnh tề, đón gia chủ dòng tộc Gilmeda. Ở Monte Carlo này, Gilmeda chính là cái tên không thể bỏ sót, phàm là người đã từng đặt chân đến hòn ngọc của địa trung hải này đều nghe qua một gia tộc lâu đời - gần như đã trở thành gia tộc chủ chốt trên Monte Carlo, có địa vị tương tự chiến thần hoặc anh hùng vĩ đại mà người ta khó có thể lãng quên. Nghe nói ngoại thương xuất nhập cảng Monaco cũng phải thông qua Gilmeda, chỉ khi được vị chủ tịch thần bí đồng ý thì giấy thông hành mới có hiệu lực.
Baroquet Nathaniel muốn buôn bán sòng bạc ở đây, chỉ sợ cũng phải nhường Gilmeda ba phần.
Bữa dạ tiệc được tổ chức chắc chắn không chỉ là Baroquet muốn bắt tay kinh doanh với Gilmeda, dựa theo tình hình cái tên "Colin" kia tự ý làm càn trên đất Monte, Vương Tuấn Khải đoán, chắc là hai cái nhà này sắp kết thông gia rồi.
Hắn trộm ngẩng đầu nhìn gia chủ nhà Gilmeda, kia là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mày rậm mắt hẹp, đồng tử màu tím lavender không pha tạp chất, mái tóc đen nhánh tùy ý chải ra sau, kiểu hình gene trội phổ biến, sau khi khám nghiệm sơ bộ, cho ra kết quả: con lai. Nhìn gã ta hàm hậu hiền lành không có chút áp bách, thật khiến người ta hoài nghi năng lực lãnh đạo cả gia tộc Gilmeda của gã.
Người đi phía sau nam thanh niên con lai, là một mỹ nhân tiêu chuẩn quốc tế. Vương Tuấn Khải âm thầm thở dài, đầu năm nay yêu nghiệt quá nhiều, đi có vài nơi mà đã đυ.ng phải người quen, không biết nên trách vận số chó cắn hay là thiên địa bất dung, thói đời bạc bẽo?
Hắn len lén nhìn Ellie Lee yêu kiều nắm cánh tay Gilmeda, cảm khái phụ nữ xinh đẹp đúng là sinh vật khiêu chiến thời gian, đã qua một thời gian dài như vậy mà cô ta vẫn cứ như đang đứng trên đỉnh cao của sắc đẹp, chẳng mảy may quan tâm đến biến động GDP. Không nhắc đến đúng là quên, Eagle hiện giờ đã xuất đầu lộ diện, Ellie cư nhiên đi bên cạnh Gilmeda, đây là Eagle và Gilmeda hợp tác hay là cô nàng này công khai phản bội con đại bàng, chạy theo bầy ong mật?
"Thiếu gia, đừng tức giận."
"Cũng tại các người chứ ai!! Hừ!! Vệ sĩ cái con khỉ, còn không tóm được một tên trộm!!"
Người chưa thấy đâu mà tiếng đã tới trước rồi. Vương Tuấn Khải hé mắt nhìn tiểu thiếu gia hờn dỗi hậm hực bước chân lên thuyền, sau sự kiện buổi sáng xong trông cậu ta có vẻ uất ức nhiều hơn. Chẳng qua cậu ta vừa xuất hiện, Gilmeda lập tức quay ngoắt một trăm bảy mươi độ, hai mắt sáng ngời đăm đăm dán lên người tiểu thiếu gia kia, ôn hòa bước qua: "Thân ái, em đã tới rồi."
"Thân ái gì chứ, tránh xa tôi ra." Tiểu thiếu gia chán ghét lườm nam nhân một cái, phủi tay đi qua chả thèm để ý đến mặt mũi gia chủ: "Dạ tiệc dạ tiệc, suốt ngày dạ tiệc, thẻ tài khoản của Colin còn chưa tìm ra, nếu để anh ấy biết được khẳng định sẽ mắng mình chết luôn!"
. . .Thì ra không phải tài sản của cậu ta. Vương Tuấn Khải sờ sờ tấm card cứng trong ngực áo, tự nhiên cảm thấy thứ này chẳng khác nào củ khoai lang phỏng tay. Hắn mím môi nhường đường cho tiểu thiếu gia, ngó sang Ellie, tầm mắt xẹt qua chút ý vị.
"Tôi đại diện cho gia tộc Baroquet, hân hạnh được gặp ngài, Gilmeda tiên sinh."
Tiếng giày cao gót nện lên boong tàu đặc biệt chói tai, đám người quay đầu nhìn người phụ nữ đang độ thanh xuân, váy đỏ tóc đỏ, cả móng tay cũng sơn màu đỏ, rất có phong thái của Bloody Mary năm nào. Cô ta mỉm cười quyến rũ, vuốt mái tóc xoăn ra phía sau để lộ cổ dạ phục khoét sâu, đôi bông đào chất lượng núc ních rung rinh giấu trong lớp vải mỏng tanh, sεメy câu hồn không biết bao nhiêu người, bất quá không làm cho người ta phản cảm. Mỹ nữ tóc đỏ đi cùng nam thân sĩ Bắc âu điển hình, phía sau còn có vài cô gái xinh đẹp quy củ cầm tà váy cho cô ta.
Miêu đại gia nhận xét: Vừa cosplay nữ hoàng Trắng vừa mô phỏng bà chúa Đỏ. (*)
Ít phút sau, khách khứa cơ bản đã đến đủ, Gilmeda theo lệ tuyên bố lý do dạ tiệc gì gì đó, bắt đầu cùng bạn bè giao thiệp với nhau. Vương Tuấn Khải đứng trong khoang tàu, nhất nhất đóng vai một bồi bàn phi thường lịch sự, giúp các quý cô quý bà bưng bê rót rượu, trong giây lát đã kéo được một đống giá trị thù hận.
Đám nhân viên tiếp tận nhìn hắn như muốn lột trần quấn chiếu thả trôi sông, sau cùng điều hắn ra boong tàu chờ người đi muộn, dứt khoát cắt đứt toàn bộ nguồn thông tin của hắn. Vương Tuấn Khải nhún vai ngoan ngoãn làm theo, dù sao mấy người thuộc dòng dõi quý tộc đó chỉ đam mê quyền lực danh lợi, nói đến nói đi cũng chỉ là nhà ai mới đào được hũ vàng, thiên kim thiếu gia gả chồng lấy vợ ra sao, rồi thì tị nạnh nhau áo váy phấn son, ai đẹp hơn ai. . .Vương Tuấn Khải cảm khái, ngày xưa quan quân tam thê tứ thϊếp, hậu cung ba ngàn giai lệ mà vẫn sinh khí bừng bừng, tinh lực tràn trề, sống đến răng long đầu rụng, quả thật vi diệu.
Đương khi tên mèo chán chường chuẩn bị chuồn đi, hắn nhìn thấy một người chậm rãi bước lên bậc thang, từng bước từng bước ổn trọng hữu lực, nhìn có vẻ tùy ý phóng khoáng nhưng lại biểu thị được sự kiên định ngoan cường. Người nọ nắm hờ túi quần, mái tóc màu trà bị gió thổi tung lên, lòa xòa trước trán, động tác thuần thục có dáng độ thân sĩ ngày xưa, nhìn thấy Vương Tuấn Khải, đầu tiên là mỉm cười nho nhã:
"Tôi không có danh thϊếp."
"Ngài chờ một lát, tôi đi thông báo với chủ nhân."
"Không cần, tôi đến tìm một cậu bé, cao cỡ này." Đối phương mô tả một chút, bổ sung: "Cứ nói là Colin gọi."
. . .Hóa ra vị này mới chính là Colin.
Vương Tuấn Khải sờ sờ mũi làm theo, quả nhiên tiểu thiếu gia kia vừa nghe hai chữ "Colin" liền ào ào chạy ra, bất chấp ánh mắt chú mục tiếc nuối của Gilmeda và Ellie ghen tỵ nhìn theo, nhảy bổ vào Colin.
"Hửm? Sao lại ăn mặc thành cái dạng này?" Colin gõ đầu tiểu thiếu gia một cái: "Con gái thì phải mặc váy chứ! Em tự ý nghịch ngợm như vậy, để trưởng bối biết được không phải sẽ mắng chết em sao?"
"Giờ có anh rồi đó." Tiểu thiếu gia, à không, là tiểu thiên kim bĩu bĩu môi, nắm tay Colin lắc tới lắc lui: "Em nghe nói cuối buổi tiệc này có một nhà tiên tri đoán tương lai rất tài nên muốn đến xem thôi mà. . ."
Colin bất đắc dĩ xoa đầu cô bé, nhíu mày: "Tiên tri gì chứ, sao có thể tin tưởng được?"
"Chính miệng tên Gil mắt tím kia nói cho em nghe! Em mới không thèm gạt anh!" Tiểu thiên kim phản bác: "Ông ta giống như Chu Nho tộc vậy, nhìn lạ lẫm vô cùng, còn đến từ Đại lục, anh biết đại lục đúng không? Đó là quốc gia đông phương thần bí chứa đựng bao nhiêu huyền cơ, trước giờ anh vẫn rất thích nó mà, không phải sao? Anh vẫn không tin thì cứ theo em vào trong là biết ngay. . ."
"Được rồi, Belarus tiểu công chúa đừng có nháo." Colin xoa xoa thái dương, dưới ánh mắt ai oán ngập nước của cô bé, đành thỏa hiệp, quay đầu nói với Vương Tuấn Khải: "Phiền cậu nói với. . ."
"Aiii đi vào đi vào! Có em ở đây, anh còn kiêng kị tên mắt tím đó sao!"
Cô bé kéo Colin đi, Vương Tuấn Khải nhận mệnh đứng tại chỗ, vẻ mặt buồn chán nhìn chằm chằm cầu thang.
Trong mắt hắn tràn ngập sự hứng thú.
Tiên tri đến từ Đại lục, còn có ngoại hình như tộc người lùn, trên đời này chỉ sợ không có mấy người.
Du thuyền cuối cùng cũng nhổ neo, lênh đênh trên mặt biển khi sắc trời tối đen.
Vương Tuấn Khải đứng ở góc phòng, với thân phận bồi bàn và nhan sắc phổ thông của gương mặt này, không ai chú ý đến hắn đứng đó làm gì. Hai mắt bồi bàn nhìn xuống sàn nhà, khóe miệng hơi giương lên, mái tóc hơi dài che khuất một bên tai.
Âm thanh ồn ào náo nhiệt của dạ tiệc cũng không át đi tiếng nói truyền tới trong tai nghe.
[Nathaniel thật sự muốn kết thông gia với Gilmeda?]
Từ âm sắc và hài thanh, có thể nghe ra đây là một phụ nữ không lớn tuổi.
[Đúng vậy, người mà Gilmeda muốn lấy chính là tiểu thư Belarus Baroquet, em gái thân sĩ Colin. Nghe nói Colin trong nhà Baroquet chẳng có mấy địa vị, lần này gả em gái cho Gilmeda quả thật chính là một bước lên mây, gà tây hóa phượng hoàng.] Ngữ khí người này tràn ngập châm biếm [Nhưng nó sẽ sớm trở về với đúng thân phận của nó thôi, người trẻ thời nay đam mê cao, nhưng tâm cơ không sâu.]
[Làm sao mi biết được tâm cơ Colin không sâu? Nó đã thâu tóm hai phần ba địa bàn của Baroquet ở đây rồi.]
[Cái gì? Tại sao cô không nói cho tôi biết sớm?!]
[Hừ, anh sẽ giải quyết được sao?] Giọng nữ đột nhiên gằng xuống [Bây giờ điều cấp bách nhất chính là kéo được Gilmeda về phía chúng ta, đến lúc đó. . .]
[Có tin tức gì về Hikaru chưa?]
[Vẫn chưa, miệng lão quản gia bổn tộc quá kín, tôi suýt chút nữa cùng ông ta lăn giường mà vẫn không khai thác được gì.]
[A ha, về phần này thì tôi nhạy hơn cô đấy, có người báo cho tôi. . .Hikaru đang ở trong tay một tổ chức gọi là. . .] Âm thanh trầm thấp ngừng một chút, tuôn ra [. . .Cửu Mệnh Miêu.]
Vương Tuấn Khải vô thức siết chặt nắm tay, trên ly rượu xuất hiện vết nứt.
Hắn đã lợi dụng lúc thích hợp gắn máy nghe trộm lên người tên đàn ông đi theo Magaret Ceci Baroquet - cũng chính là người phụ nữ tóc đỏ kia, vốn dĩ chỉ muốn nghe xem tình hình nhà Baroquet thế nào, không ngờ may mắn thăm dò được tin tức quý giá.
Người ta thường nói, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, xem ra lần này hắn nhất định phải câu thông cùng Colin. Người này cũng chưa chắc đã là phe mình, nhưng từ những lời nói trước kia, có lẽ Colin cũng muốn hai bên hợp tác với nhau.
Vương Tuấn Khải đi dọc theo hành lang phòng nghỉ, trên tay bưng khay Vodka, ánh mắt thẳng tắp cương nghị không có gì đáng ngờ, chậm rãi gõ cửa trước một căn phòng.
"Thưa ngài, rượu của ngài đến rồi đây."
"Vào đi."
Hắn cúi đầu, sau khi bước vào lập tức đóng cửa lại, theo quy củ để rượu lên bàn, khi lướt qua người ngồi trên ghế sofa, ánh mắt không hề xao động mà lại lộ ra vẻ "hiển nhiên là thế".
"Không thất vọng khi người ngồi ở đây không phải Adane?" Người kia mỉm cười ôn hòa, gương mặt hoàng tử phương tây hiếm khi lộ ra vẻ tinh ranh: "Adane đoán rất chuẩn, cậu sẽ tự mình đi tìm ông ấy. . ."
"A, sơ suất." Vương Tuấn Khải tỏ vẻ sửng sốt một chút, hài hước nói: "Thật ra lão già kia không có tới đây đúng không?"
"Right." Colin sờ sờ cằm: "Làm sao cậu lại phát hiện chúng tôi đang đóng kịch?"
"Từ lúc hai người đứng ở boong tàu cố ý nói trước mặt tôi." Vương Tuấn Khải tìm một chỗ ngồi xuống: "Nói chi tiết như vậy giống như muốn thông báo cho người khác một tin tức ấy."
"Thật ra tôi định bày vở kịch khác. . ."
"Không cho! Tại sao Colin phải mệt vì mấy người này chứ!" Cô bé bên cạnh đã thay một thân áo váy công chúa, bắt đầu phát bệnh tiểu thư phồng má oán hận. Colin dở khóc dở cười, xua tay ý bảo đừng quan tâm đến cô bé: "Adane đang ở nhà tôi. . . ."
"Ông già ăn chực!" Con bé tiếp tục lên án.
Colin: ". . .Có nhã hứng đến góp vui một chút không?"
Bé gái: "Không cho!!"
Vương Tuấn Khải gật gù: "Làm phiền."
Bé gái: ". . ."
Sao không ai tôn trọng phụ nữ vậy hả?! Hả?!!
HẾT CHƯƠNG 61
(*) Nữ hoàng Trắng và Bà chúa Đỏ: hai nhân vật trong phim Alice In Wonderland.