[Khải Nguyên] Vệ Sĩ

Chương 60: Chuẩn bị

"Này!!!"

Người đàn ông phất phất tay, dùng tiếng anh phát âm không chuẩn quát lớn: "Xếp hàng cho ngay ngắn, kiểm tra xong sẽ cho các người rời đi!!"

Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn cảng Monaco đông nghịt người, tai xách nách mang, ai nấy đều mang vẻ mặt nhăn nhó mất kiên nhẫn nhìn nhóm men in black vờn quanh bến cảng, có người im lặng đứng đợi cũng có người thấp giọng phàn nàn, nhưng tuyệt không ai dám bước ra đi khỏi hàng ngũ trái lời men in black.

Tiểu thiếu gia ngông nghênh ngạo kiều kia hiện tại đang đứng tren bãi cát nhịp nhịp ngón tay, vệ sĩ mang dù đến che cho cậu ta, bị cậu ta ngại lâu mà trừng một cái, an phận ở phía sau làm hậu bối linh cúc cung tận tụy.

"Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Không nghe thấy sao? Cậu ta bị mất đồ, giờ đang sai người lục soát hành khách đây!"

"Chậc, cậu ta là thần thánh phương nào, quyền uy cao như vậy? Dám ở trước mặt người của Gilmeda làm mình làm mẩy. . ."

"Xem dáng vẻ chắc là con nhà tài phiệt nào đó đi.. .? Phỏng chừng là khách quý của Gilmeda cũng nên. . .Tốt nhất đừng có dây vào, kẻo tai bay vạ gió. . ."

"Nè mấy người kia, đừng tưởng tôi không hiểu mấy người nói gì nhé!!!" Tiểu thiếu gia điên tiết quát lên, chỉ vào ba người da màu đứng trong hàng người chưa kiểm tra, tức giận nói: "Đem bọn họ ra kiểm tra trước đi, nhìn rất giống bọn vừa ăn cướp vừa la làng!"

"Này cậu, cậu một vừa hai phải thôi nhé!" Một phụ nữ người Mehico chịu đủ bất mãn, dậm chân lớn tiếng nói: "Cậu bắt bọn tôi phơi nắng suốt một tiếng đồng hồ, còn chưa kiểm tra xong? Lại nói, cậu có đủ quyền để bọn tôi phải đứng ở đây nghe lời cậu đâu? Mọi người đều là vì muốn chứng minh mình trong sạch, tìm ra thủ phạm trả đồ cho cậu để vẹn cả đôi đường, hoàn toàn xuất phát từ tự nguyện! Thái độ bất hợp tác của cậu như vậy không phải là coi thường mọi người sao? Nếu một trong chúng tôi rời đi, cậu cũng cản không được!"

Tiếp theo sau người phụ nữ, có vài người cũng bất bình nghị luận, nhất thời hiện trường sôi nổi ồn ào hẳn lên, thành công chọc tiểu thiếu gia đỏ mặt giận dữ. Cậu ta trước giờ có lẽ chưa từng gặp cảnh mất mặt thế này, tức xì khói đen, lại không thể dùng lí luận phản bác lời đối phương, càng có vẻ gấp gáp. Vương Tuấn Khải nghẹn, thầm kêu không xong, những người thế này đáng sợ nhất là lúc thẹn quá hóa giận, chẳng biết sẽ làm cái quỷ gì đâu, tốt nhất tránh xe kẻo ăn đạn oan. Quả nhiên, hắn vừa mới lui lui một chút, tiểu thiếu gia như có ác cảm mà quay phắt sang phía hắn, mạnh miệng quát: "Bắt hắn lại cho ta!! Hắn khả nghi!!"

Vương Tuấn Khải không tiện chạy, chỉ có thể oan oan khuất khuất để mặc nhóm vệ sĩ tra soát người mình, trong lòng thở dài, aiii, thủ tiết trong sạch bao nhiêu năm, lúc này cư nhiên bị một đám đực rựa vai u thịt bắp sờ tới sờ lui, thử hỏi có đau lòng chết hắn không!

Tiểu thiếu gia mất chính là tấm thẻ ngân hàng in tài khoản Colin Baroquet, lúc nhìn Vương Tuấn Khải liền nghi ngờ hắn chính là thủ phạm lấy cắp đồ của mình, dù sao người này vừa xấu xí vừa kỳ quặc, còn từng nhìn chằm chằm vòng tay đá quý trên người cậu ta. Thấy Vương Tuấn Khải như bị động kinh mà nhảy trái nhảy phải né tránh kiểm tra, nghi hoặc trong lòng tiểu thiếu gia càng lúc càng lớn, dứt khoát khẳng định hắn chính là tên trộm!

"A này này các quý ngài, tôi thật sự không có trộm đồ nha!" Tên mèo nào đó còn chưa biết mình đã bị liệt vào sổ đen, vẫn còn hăng hái nhảy nhót tưng bừng: "Nhột quá!! Đừng mò nữa!! Tôi mắc bệnh phong!!"

Nhóm vệ sĩ "soạt" một cái trở về vị trí cũ.

Vương Tuấn Khải cười trộm, cố gắng nén cười, bày ra vẻ mặt khổ sở đáng thương: "Tôi còn chưa tắm đã một tuần."

". . ." Đám men in black đồng loạt chà xát cánh tay, hối hận tại sao khi ra ngoài làm việc không mang găng bảo hộ.

"Cậu chủ, hắn ta quả thật không có lấy thẻ của ngài." Một men in black làm tốt chức trách thông báo: "Trên người tên nghèo kiết xác đó chỉ có mấy gói hàng trắng, có thể là khách hàng giao dịch cùng chủ nhân."

"Cái gì? Hắn tuồn heroin?" Tiểu thiếu gia nhíu mày, ánh mắt thâm sâu khó lường quan sát vẻ cà lơ phất phơ của Vương Tuấn Khải, mãi sau mới nghi hoặc nói: "Jeremy chưa bao giờ giao dịch cùng những kẻ ở bẩn."

Vệ sĩ: ". . ." Lúc này cái đó quan trọng sao?

"Trước hết phái người theo dõi hắn cái đã." Tiểu thiếu gia ngẩn ra, dẩu môi: "Tìm ra credit card cho ta trước! Ta không muốn bước vào khách sạn xong, sau lưng bị gọi là tên ăn quỵt!"

Buổi kiểm tra vẫn diễn ra đến trưa.

Vương Tuấn Khải sau khi thoát khỏi vòng vây, ba chân bốn cẳng chạy đi mướn khách sạn tắm táp đã đời, tự mình hưởng thụ ưu đãi nghỉ ngơi, sau đó lăn đùng ra ngủ. Hắn lênh đênh bao nhiêu ngày trên biển là bấy nhiêu ngày chẳng được ngủ, trở về đất liền chỉ qua loa bổ sung thể lực rồi lại vác giò tới Monte Carlo, suốt quá trình chả có lúc nào thả lỏng thần kinh. Ở khách sạn hiện tại cũng không gọi là an toàn, bởi vì Monte Carlo căn bản chính là miệng núi lửa, bất cứ khi nào cũng có thể dâng trào dung nham. Ở đây sóng yên biển lặng, phong cảnh hữu tình lại là chốn hòa bình an tĩnh, nhưng chỉ mang vẻ hào nhoáng bên ngoài, dưới phần chìm của tảng băng trôi có vô số thế lực ngầm âm thầm xâu xé, chưa từng ngừng chiếm đoạt địa bàn. Tuy người nơi này không lộ rõ tranh chấp như hắc đạo Hong Kong, nhưng đều không che giấu dã tâm thôn tính. Vương Tuấn Khải nhìn cảnh vật êm đềm ngoài cửa sổ, cụp mi mắt, Monte Carlo sẽ sớm giống như hiện trạng kim cương máu ngày đó, nổ ra một trận đấu đá không thấy điểm dừng.

Gió tanh mưa máu, hung dũng ba đào, địa trung hải sóng cuộn biển trào, ai có thể đo được lòng dạ con người thâm sâu đến đâu.

Lần này không có sự tham gia của Cửu Mệnh Miêu, nhưng lại dính dáng đến người mà hắn yêu thương nhất.

Từ những manh mối tài liệu cùng sự ám chỉ của các tiền bối, trong lòng hắn đã sớm có đáp án về điểm mấu chốt của toàn bộ thế cục - hậu duệ của Baroquet Vincent, nhưng hắn hiện tại đột nhiên không muốn tin, cũng không thể tin.

Trước khi xác định được chân tướng, Vương Tuấn Khải sẽ không ngừng điều tra, cho dù có phải đánh đổi bao nhiêu thứ đi chăng nữa. Cảm giác không thể nắm bắt cục diện, lẫn mơ hồ đoán ra sự thật khiến hắn hoang mang rất nhiều, nhưng đồ đã cầm đến tay, vật hồi cố chủ, có muốn buông cũng không được. Huống hồ bọn họ cũng không thể cứ trốn chạy mãi, khi mà một trong những mắt xích của chuỗi thức ăn - Tử Tước - đã chủ động tìm tới.

Kỳ thật, Tử Tước nuôi ý định phản bội, cũng không hoàn toàn là do Hoàng Vũ Hàng. Vương Tuấn Khải nghĩ mình có thể hiểu được tâm trạng của Tử Tước, có lẽ là do Tử Tước hắn đã quá mệt mỏi.

Trong đôi mắt của người đàn ông đã từng khiến Vương Nguyên trúng hai phát đạn, cũng từng làm Cửu Mệnh Miêu náo động oanh liệt đó, có một loại thần sắc của sự suy tàn.

Chắc hẳn Tử Tước cũng mang trên mình ít nhất một vết thương chết lặng nào đó đi.

Vương Tuấn Khải chạm đến vết thương chằng chịt trên lòng bàn tay, lại sờ lên lỗ đạn đã được băng bó kỹ càng trong ngực, rũ mi mắt dõi theo bóng những du thuyền đậu trên bến cảng. Hắn thuê một căn phòng ở khách sạn ven biển, từ nơi này có thể trông thấy chiếc du thuyền màu trắng to bằng năm chiếc fishman trung bình, màn rủ rèm che, phục vụ viên mặc đồng phục đi đi lại lại vô cùng quy củ.

Nghe nói, đêm nay gia tộc Baroquet mở dạ tiệc trên chiếc du thuyền, tên là Costa Concrodia.

. . .

"Thì ra là anh, hô, hù tôi giật cả mình!"

"Tố chất tâm lý của cậu cần phải rèn luyện thêm."

Hình Lạc cười cười nhìn Vương Nguyên đang duỗi chân đứng dậy, nheo nheo mắt hỏi: "Cậu làm gì ở khu 02? Đội canh gác bên ngoài cho cậu vào à?"

"Leo rào đó." Vương Nguyên không hề hấn đáp, chẳng sợ Hình Lạc đi tố cáo mình: "Anh huấn luyện xong rồi à?"

"Ừm. Chắc không phải cậu đang dạo chơi đâu hả?"

Vương Nguyên lắc đầu, thành thật chỉ về phía trước: "Tôi đi theo. . ."

Mới đó đã không thấy đâu.

Cậu tròn mắt muốn bước ra khỏi chỗ nấp, kinh ngạc nhìn quanh. Cả Hình Phong lẫn JC đều không còn ở chỗ cũ, cánh cửa phòng đóng lại, có lẽ Hình Phong rời đi và JC đã trở về phòng mình rồi.

"Ách, người đâu. . ."

"Trở về khu 03 rồi nói được không? Để sĩ quan tuần tra bắt gặp cậu sẽ bị phạt nhịn cơm ba ngày đấy."

"A, được rồi."

Hình Lạc hài lòng cùng Vương Nguyên sóng vai đi mất, ở phía sau, bốn con mắt liếc nhìn, đồng loạt thu về.

"Cậu ta chính là thành viên xuất sắc của YR08? Không tồi, rất có tiềm năng, nhưng vẫn còn non lắm." Hình Phong gật gù như thể đang đánh giá một miếng chân gà trên bàn ăn: "Liên bang V năm nào cũng tổ chức khóa huấn luyện, nhưng thất bại ở chỗ chưa từng dạy dỗ ra một kẻ am hiểu sự đời."

"Dùng nắm đấm nói chuyện có vẻ hay hơn." Người bên cạnh dùng âm thanh khàn đặc nói, ánh mắt hắc bạch phân minh hiện lên vẻ giễu cợt: "Trước kia cũng vì bọn tôi theo chủ trương "quân tử động khẩu bất động thủ" (*) mà tan đàn xẻ nghé, bị ám hại truy sát."

JC là một người thường xuyên hoài niệm về ký ức bằng con mắt của một kẻ tiếc nuối, nhưng ngữ khí của y không có chút đau thương nào, ngược lại chứa đầy lãnh tĩnh và lặng lẽ. Trong mắt Hình Phong, JC giống như một con chim yến bị cắt đứt đôi cánh, kéo lê vết thương máu chảy đầm đìa với trăn trở muốn chấn hưng cái tổ rách nát của mình, sau đó phát hiện ra có cố gắng thế nào thì cũng chỉ là muối bỏ biển, chỉ khiến bản thân nhiều thêm những vết cắt không thể chữa lành.

Khi ấy YR08 bị thủ tiêu toàn cục, không phải chỉ do đắc tội với đám người vòi bạch tuột, mà ẩn tình trong đó chỉ là do một người duy nhất.

"Sao không nói cho cậu ấy biết, cậu vốn chính là JC, cậu nhớ tất cả những việc xảy ra, thậm chí là, trực tiếp chứng kiến?"

JC lắc đầu: "Có ý nghĩa gì đâu, khi nào toàn bộ chỉ là dĩ vãng."

"JC." Hình Phong ngẩng đầu nhìn theo hai bóng người khuất dần, khẽ nhếch miệng: "Cậu có từng nghĩ muốn tái tạo YR08 chỉ với hai đội viên hay không?"

"Với Roy sao?" JC chậm rãi nói: "Tôi không muốn cậu ấy tổn thương, Vương Nguyên là một đứa trẻ tốt. Tái tạo một tổ chức đã trở thành di tích văn hóa tinh thần, không bằng để nó mãi mãi là hoài niệm, có đôi khi, chết, chính là vĩnh viễn sống."

"Ây, thâm sâu triết lý quá tôi không hiểu." Hình Phong tặc lưỡi: "Nhưng mà tôi nghĩ, cậu đâu giống kiểu người thích an nhàn ẩn dật sống ở đây đến chết?"

"Đương nhiên."

JC đứng dậy, vuốt ve một vật bằng kim loại trên cổ áo, mỉm cười: "Đi ăn trưa đã."

HẾT CHƯƠNG 60

(*) Quân tử động khẩu bất động thủ: đại khái là người ngay thẳng thông minh thì nên dùng lời lẽ đối chất chứ không phải dùng vũ lực giải quyết vấn đề.