Monte Carlo đúng là một điểm du lịch hiếm có.
". . .Chỉ việc bỏ ra một chút tiền, khách du lịch có thể dạo chơi trên con đường đắt nhất khu vực, Boulevard les Moulins, thỏa sức ngắm những toàn kiến trúc theo phong cách tây âu chuẩn mực, hoặc vùng vẫy thâu đêm trong sòng bạc casino với trò roullette đậm phong cách Monaco, nếu yêu thích sự yên tĩnh và truyền thống Á phương giữa khung cảnh náo nhiệt ồn ào của Monte Carlo, khu vườn Nhật Bản sẽ là địa điểm khơi dậy hưng trí thanh tĩnh trong lòng khách thập phương. . .Khoang thuyền VIP của chúng tôi vẫn còn trống, quý khách có muốn dành một chỗ không?"
Vương Tuấn Khải mặt không đổi sắc lắc đầu một cái, ý chí kiên định không gì lay chuyển được. Vị tiểu thư mặc đồng phục tiếp tân tàn bạo nhận ra, cho dù cô ta tốn hết nước bọt để PR cho tour du lịch theo đoàn của thuyền mình đến cỡ nào thì thằng cha người châu Á - trông - cực - kỳ - đáng - khinh vẫn chẳng mảy may dao động, cô nàng dậm dậm chân lướt qua mặt hắn, cảm thấy mình đúng là phí thời gian làm chuyện dở hơi.
Vương Tuấn Khải nhướng mày, đầu năm nay sống tốt khó lắm, nhà giàu cũng cần có kỹ năng nha bà chị. Còn có, "một chút tiền" trong miệng bà chị đủ để nuôi sống cả một đại gia đình ở Mumbai trong một năm đó.
Vương Tuấn Khải đi du thuyền đến Monte Carlo lúc bảy giờ sáng, trời quang mây tạnh, ánh nắng ấm áp chan hòa nhảy nhót trên mặt biển gợn lên từng đợt sóng lóng lánh, nhè nhẹ lan tỏa giống như dát vàng lên nước, nhìn từ xa lãng mạn vô cùng. Khí hậu ở đây rất tốt, hít một hơi sâu có thể đem lại chút cảm giác ưu việt, bằng chứng là vị thiếu gia ngồi cùng thuyền với Vương Tuấn Khải cứ liên tục hất mặt bốn mươi lăm độ nhìn mây, toàn thân tản mác khí chất "ông đây có tiền" cộng thêm một đống bảo tiêu rặt dòng hàn lâm - cậu ta liền trở thành nhân vật bị kỳ thị, trong vòng bán kính ba mét, quần chúng nhân dân không ai nguyện ý làm bạn đường cùng thiếu gia.
Chẳng qua, không thể phủ nhận là cậu ta thật sự rất - giàu.
Dù sao ở thời đại này, có tiền chính là tiên --- Vương Tuấn Khải, một nam thanh niên cô đơn chiếc bóng nằm ở tít tận cùng của giai cấp tư bản cho biết.
Tiểu thiếu gia kia đeo một miếng phỉ thủy to bằng móng tay cái trên cổ áo, cứ như sợ mảnh phỉ thúy kia bị mốc meo mà luồn cả ra ngoài phơi nắng, cổ tay mang thêm một chiếc vòng sapphire hàng thật giá thật, dưới ánh sáng trắng của mặt trời tỏa ra hào quang của tầng lớp thượng lưu. Vương Tuấn Khải ngó cái kính mát có lắp lưu ly của cậu ta, nghĩ nếu Vương Nguyên nhìn thấy thằng cha này chắc chắn sẽ cười khinh một cái, trông tên nhà giàu mới nổi này chẳng khác gì một cái móc treo đá quý, chỉ thiếu cười lấy lòng nữa là thành nhân viên bán hàng đa cấp luôn.
"Uy, tên kia, làm gì cứ nhìn ta hoài a?" Thiếu niên nhướng mày khó chịu, xua xua tay như đuổi ruồi bọ: "Dám mơ ước bản thiếu gia sao? Đừng có mộng trèo cao!"
". . ." Miếng lót dép của hắn còn không dày bằng mặt vị này.
Vương Tuấn Khải chống cằm quay đi rồi, tầm mắt xẹt qua chữ "S.L.Vinky" trên mắt kính bảo tiêu, hơi khựng lại một chút. Hắn kéo thấp vành mũ che đi gương mặt vàng vọt xanh xao, kín đáo liếc nhìn thiếu niên kia hơn vài lần. Mặt của hắn được ngụy trang rất tốt, trán dồ mắt nhỏ mũi tẹt, nhan sắc so với nhân viên hậu cầu của con thuyền còn khiêm tốn hơn mấy phần, khiến cho ai ai nhìn thấy cũng khinh miệt lướt qua, người tốt tính lắm cũng chỉ giữ được nụ cười xã giao thập phần méo mó, rồi lại ở sau lưng hắn hiếu kỳ về một sinh vật có hệ gene tập hợp toàn alen lặn.
Thế giới này tuyệt đối là một không gian nhan khống (*)!
Nghiêm túc suy nghĩ về cụm từ có hơi quen mắt kia, Vương Tuấn Khải có chút giật mình. S.L.Vinky là hàng nữ trang độc quyền có tiếng ở Châu Âu, tại Monte Carlo cũng có một chi nhánh nằm bên cạnh casino, chuyên sản xuất, mua bán và trao đổi nữ trang, từ lâu rất được lòng khách hàng năm châu. Điều khiến Vương Tuấn Khải ngạc nhiên là, S.L.Vinky xuất phát từ nhà Baroquet, nghe phong phanh người đứng sau chi nhánh này là một trong những ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị gia chủ, sáng tạo S.L.Vinky, không bảo thủ như tiền bối mà lại cực kỳ rộng lượng, đem bí quyết phát triển đá quý công bố ra toàn quốc, không ngại chia sẻ kinh nghiệm mài dũa khoáng thạch.
Vị này đâu ai xa lạ, chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi - Nathaniel Baroquet.
Đó cũng là lý do tại sao bằng chứng kết tội Nathaniel lại khó tìm như vậy. Hình tượng tinh anh hào nhoáng của gã quá tốt, trong lúc nhất thời khó có người chịu tin vào sự thật, huống hồ là ba cái tin vịt từ thông tấn xã vỉa hè. Gã Nathaniel này lớn lên trong sóng gió gia tộc, vừa nghe đã biết là hạng khẩu Phật tâm xà thích ngụy trang tiểu bạch thỏ, còn có quan hệ với các vị tai to mặt lớn, nếu không tại sao động tĩnh tìm kiếm hậu duệ Baroquet lâu như vậy mà đám quan chức cấp cao không thèm đếm xỉa tới? Nói chung Nathaniel cầm chắc ngôi vị nhân vật phản diện rồi, mà nhân vật phản diện thì thường xuất hiện vào phút 89, sau đó cùng các bạn nhỏ PK đánh chém máu văng tung tóe một hồi, luôn luôn hắc ám đầy quyền lực.
Theo kinh nghiệm xem tiểu thuyết nhiều năm, các vị này hay ngụ ở những nơi kín đáo iếm người nghĩ đến như là thùng rác, nhà vệ sinh công cộng, gầm bàn. . .khụ khụ, cỡ như Nathaniel chắc có lẽ là ngồi ở tòa nhà bọc kính cao tầng nào đó, ngậm điếu thuốc lào chỉ tay năm ngón, chỉ cần "tách" một phát, đàn em như ảnh vệ từ bốn phương tám hướng chạy tới, chờ đợi mệnh lệnh. . .Nói chung mang tình hình này so sánh với Cửu Mệnh Miêu, chỉ dùng từ "chênh lệch" là chưa đủ.
"A! Em xin lỗi, em xin lỗi!!" Một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi rối rít nói, huơ chân múa tay như thể sợ hắn không hiểu mình đang nói gì. Bởi vì nó phát âm mũi, ngôn ngữ còn không phải tiếng Thổ Nhĩ Kỳ, vài người thật sự nghe không ra.
Vương Tuấn Khải liếc nhìn nhóc con vừa mới va vào mình, nhướng mày: "Ờ."
Du thuyền này vàng thau lẫn lộn, chẳng biết có bao nhiêu kẻ che giấu thân phận, đang ở đây tấu hài nữa.
Thuận tay lơ đãng lướt qua người thằng bé một cái, móc được một tấm thẻ ngân hàng.
Colin Baroquet?
Nhóc con sờ sờ túi, phát hiện mình chẳng lấy được gì còn bị hớt đồ vừa chôm, không khỏi phẫn hận quay đầu trừng Vương Tuấn Khải. Thấy ánh mắt hắn mông lung nhìn về phía cái người toàn thân lóng lánh kia, mi mắt nó nháy nháy, yên lặng lui xuống. Nó lăn lộn trên mấy loại du thuyền này nhiều năm, dĩ nhiên biết được ánh mắt của tên mặt vàng này có ý nghĩa gì.
Hận không thể lột sạch tài sản trên người cậu ta xuống!
Vương Tuấn Khải nhét thẻ ngân hàng vào túi, nhàn nhã chờ thuyền cập bến, xem trò vui mở màn.
Trong khi đó, Vương Nguyên ở đảo bí mật thực hành huấn luyện cũng đã gần nửa tháng. Qua thời gian này, cậu từ một thanh niên chỉ có khả năng phản ứng nhanh và tốc độ vượt bậc ra, đã học được cách sinh tồn trong nơi hoang dã, đối kháng trực diện với dã thú mà không hề sợ hãi, hoặc là lăn lộn dưới bùn, che giấu chính mình để địch nhân không phát hiện. . .Quá trình huấn luyện quả nhiên rất tàn khốc, cứ nhìn cái kiểu dặt dẹo của nhóm các bạn nhỏ newbie là biết. Mỗi ngày thức dậy sớm thật sớm, ăn cơm cứ như ninja xông trận, canteen sau giờ cơm y hệt bãi chiến trường bão cấp mười ba, gió giật biển động mạnh, giường chiếu chăn đệm ban đầu còn chê mốc meo nay đã trở thành thần vật có mức độ được yêu thích cao nhất, chiếm lĩnh ngôi vị đầu bảng của top ba vật dụng mang đến chỉ số hạnh phúc max.
Cuộc sống sinh hoạt chật vật nan kham, nhưng bọn họ trông có vẻ không mấy nặng nề, bởi vì bên cạnh việc thực lực đề cao, giảm thiểu khuyết điểm, mỗi ngày bọn họ đều gặp một huấn luyện viên mới, không còn làm việc với Hình Phong nhiều nữa.
Hình Phong đối với việc bị quan ngại về nhân phẩm, chỉ lặng lẽ phán --- Ông đây không thèm chấp.
Sau đó tìm trò hãm hại cho đám học viên khóc ra nước mũi mới thôi.
Hình Phong tuy cà lơ phất phơ, thực chất rất để ý đến tình hình tinh thần của lính mới, đặc biệt là thằng nhóc mang giày hiệu nào đó, có vài lần mù mịt ngơ ngác, thấy dã thú xông tới cũng không chạy, thật khiến cho người ta lo lắng mà.
"Này, cậu thật sự không xảy ra việc gì chứ?" Hình Phong nheo mắt hỏi, một bộ dáng "thầy đây là nhà giáo lão thành, thật tâm tận tụy vì măng non mà nghĩ" khều khều Vương Nguyên: "Gần đây cậu mất tập trung nhiều, ảnh hưởng đến chất lượng huấn luyện."
". . ."
Đấy, lại ngẩn người nữa rồi.
"Thành viên Vương Nguyên!" Hình Phong tức giận rống.
"Có!" Vương Nguyên theo phản xạ nghiêm túc đáp, nhớ ra mình còn đang huấn luyện, không khỏi giật mình tự trách.
"Cậu treo ngược cành cây. . ." Hình Phong u ám nói.
"Không phải tại chú sao? Tôi đang treo đây." Vương Nguyên lớn tiếng phản bác, quả thật cậu đang treo đây!
Sáng nay chẳng biết vị huấn luyện viên này vừa bổ não được cái gì, tự dưng bắt cả đám người đồng loạt trồng chuối, chính mình thì xách chân từng đứa treo lên một cái xà ngang, đầu cách mặt đất mười centimet, thắt luôn nút chết. . .
Vì vậy, ngay tại sân huấn luyện lúc này là hình ảnh các nam thanh niên màu da đủ loại chổng vó lên trời, đầu rũ xuống đất ngược chiều trọng lực.
Nếu không phải chân bị treo chẳng có cách thoát ra, đã sớm có người vì choáng váng mà ngã sụp. Ngay cả Vương Nguyên cũng muốn kiên trì không nổi, máu dồn lên não trong thời gian dài, lại bị buột rất khó giãy giụa, cho nên sắc mặt cậu rất không tốt, cậu nghĩ nghĩ, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể chắc là bị đảo loạn tùng phèo lên hết rồi đi.
"Chú còn định treo giò bọn này đến bao giờ?" Fidden mất kiên nhẫn than thở, bị Hình Phong trừng mắt: "Lèm bèm cái gì, vai u thịt bắp cho lắm vào mà ngay cả tên trạch nam sợ nắng kia cũng thua, còn để mặt mũi ở đâu?"
"Hàm Anh?" Vương Nguyên lừ mắt: "Cho chú nhìn lại đấy."
Chỉ thấy tiểu trạch nam bị treo cứng ngắc đã sớm trợn trắng mắt bất động, tay buông thõng xuống, chẳng biết chết thật hay bày trò gian trá nữa.
Hình Phong sờ cằm, ra lệnh tháo giò các đồng chí lính mới ra, chẳng thèm để ý đến ánh mắt oán thán vô hạn của quần chúng nhân dân, ban bố lệnh nghỉ trưa xong co giò chuồn thẳng, một nước lặn tăm.
Vương Nguyên xoa cổ chân bầm tím, thấy Hình lão thái thái lủi như tránh quỷ, âm thầm nghiến răng một cái đuổi theo.
Hình Phong không nhanh không chậm bước vào khu 02, rẽ trái rẽ phải, dừng trước một căn phòng, nói chuyện với người bên trong. Khu vực này chỉ có người có thân phận đặc thù mới được tiến vào, cậu theo chân đến đây liền vội vàng tìm chỗ nấp, giả sử có người nhìn thấy thì cũng chỉ là Thẩm Thừa Tranh, cậu không sợ.
Vương Nguyên siết chặt tay, đối phương là JC.
Từ năm ngày trước, cậu đã phát hiện Hình Phong có quen biết với JC, mà kể cả JC, chỉ khi Hình Phong xuất hiện mới chịu thể hiện ra một mặt giống con người, dùng thủ ngữ trao đổi với Hình Phong, bộ dạng quen thuộc giống như đã biết nhau lâu rồi.
YR08 tan rã đến nay cũng đã năm, sáu năm, có lẽ bắt đầu từ thời gian đó, JC đã có mặt ở đây.
Vậy ai là người đưa cậu ta tới? Hay cậu ta tự tới?
"Này. . .!"
Vương Nguyên giật thót, không dám quay đầu lại, cậu bị phát hiện!
HẾT CHƯƠNG 59