Hoàng Kỳ Lâm dẫn tập đoàn xe hùng hổ đi đón lão đại trở về tổng hành dinh, quy mô khoa trương so với quan chức cấp cao không thua kém gì.
Bất quá sau khi thấy thảm trạng thân tàn ma dại chẳng khác chi kẻ vừa từ ổ tệ nạn thối nát đào vong, thiên ngôn vạn ngữ, thâm tình chân ý mà Hoàng tiểu bằng hữu muốn nói ra lập tức nghẹn lại cổ họng, thành thật tiến tới xốc nách Trình Trình lên, đi theo Vương Tuấn Khải. Bất quá sau đuôi bọn họ còn có một nam thanh niên thấy chết không sờn, quyết tâm đi theo mấy người cho bằng được, vẻ mặt kiên cường bất khuất đến nỗi, cho dù Cửu Mệnh Miêu bọn họ có thả một đàn Ngao Tạng ra cắn người thì hắn vẫn dở sống dở chết lết theo.
Hoàng Kỳ Lâm cảm khái, chấp niệm của đàn ông dục cầu bất mãn thật là sâu.
Nó khều khều Trình Trình đang tỉnh tỉnh mê mê, vô cùng quan tâm hỏi han: "Trong lúc cậu nằm vùng đã gặp phải chuyện gì?"
"Dài dòng lắm, đại khái là đυ.ng phải cố nhân, sau đó bị bắt trói lại, phong thủy luân chuyển một hồi tôi lại thoát được ra, nhờ quý nhân phù trợ mà toàn thây trở về." Trình Trình mệt mỏi ngáp một cái: "Tôi thật hoài niệm cuộc sống ăn chơi độc thân ngày xưa a. . ."
Hoàng Kỳ Lâm ngậm tăm không đáp, bởi vì nó vẫn còn bị vây trong trạng thái kinh hồn táng đảm. Trong đầu bạn nhỏ này đang vẽ ra một viễn cảnh u ám về mối tình oan nghiệt cẩu huyết dựa theo lời kể của Tiểu Trình Trình: Đinh đồng học sau khi giả vờ bị bắt cóc thì thành công trà trộn vào hang ổ của kẻ địch, sau đó đυ.ng phải Hoàng Vũ Hàng tiên sinh, bị hắn trói chặt ném lên giường, khụ, sau một hồi gay cấn cay nghiệt rốt cuộc cũng gào khóc nói ra tình cảm của mình, khiến cho Hoàng tiên sinh cảm động, thề nguyện yêu thương gìn giữ tấm chân tình. . .
Hoàng Kỳ Lâm ngó Hoàng Vũ Hàng sắc mặt trầm mặc phía sau, theo như tình tiết thì vị này phải tâm cao khí ngạo tỏ ra vui sướиɠ chứ đâu phải ủy khuất ỉu xìu như cô vợ nhỏ thế này?
Lẽ nào ở giai đoạn "bị trói" có chuyện gì đó không hay xảy ra?
Não Hoàng Kỳ Lâm nhất thời chứa đầy dinh dưỡng.
"Tôi nói, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, cậu cần gì phải giày vò cả hai như vậy a, chỉ là chút xíu.. .lỗi thôi mà, biết đâu lần sau cậu ta sẽ tốt hơn! Tôi thấy Hoàng tiên sinh có ý chí cầu tiến, thông minh uyên bác như vậy, sớm muộn gì cũng nâng cao tay nghề. . ."
Trình Trình vừa buồn ngủ vừa ù ù cạc cạc nghe Hoàng Kỳ Lâm nói, chẳng hiểu mô tê gì ngẩng đầu lên khó hiểu. Hoàng Kỳ Lâm tặc lưỡi hai tiếng vờ ra vẻ thế ngoại cao nhân, đem của nợ Đinh Trình Hâm ném cho Hoàng Vũ Hàng, sau đó chắp tay sau mông đi te te một nước.
Hoàng Vũ Hàng luống cuống tiếp được Trình Trình, tay chân cứng ngắc nhất thời chẳng biết đặt vào đâu, đành một tay đỡ vai một tay quấn eo người ta, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, học theo Quan Vân Trường bất động thanh sắc. Đương sự Trình Trình thì chỉ sững sờ một chút, dần dần thả lỏng để mặc Hoàng Vũ Hàng dìu mình đi, không nhìn ra vui giận.
Hoàng Kỳ Lâm thấy không khí giữa hai người rất vi diệu, không tiện hỏi chính chủ bèn lon ton chạy đến bên cạnh Vương Tuấn Khải, ai ngờ Miêu đại gia cũng đầy bụng tâm sự, chân mày nhíu chặt thành một đường trông khó coi vô cùng.
Vương Tuấn Khải vừa chạy về Santiago là phóng phẳng đến sân bay, tránh đi tai mắt của Bennio, muốn vòng về Moscow lại nghe Tương Dương thông tri là hiện giờ Thiên Tỉ đã rời khỏi đó, đang hiện diện gần khu vực đảo bí mật.
Vương Tuấn Khải nghe xong cũng không mấy bất ngờ, chỉ là phân phó Tương Dương chuẩn bị vài thứ, hắn sẽ bay đến Monte Carlo.
Trình Trình sửng sốt, chạy theo bám riết không tha: "Chẳng phải anh vừa mới thoát khỏi tay Tử Tước sao? Anh còn đâm đầu vào rọ làm gì? Lỡ như có bẫy. . ."
Đám người không hẹn cùng nhìn về phía Trình Trình, Hoàng Kỳ Lâm ho nhẹ: "Tiểu Angel, tốt xấu gì cậu cũng phải tin tưởng nhà chồng mình chứ. . ."
Tuy rằng sau khi nghe tin Hoàng Vũ Hàng là con trai Tử Tước, bọn nó đều shock phản vệ mà ốm tương tư mất vài phút, nhưng chung quy cũng không làm hỏng đại sự, ngược lại còn kéo thêm một đồng loại (lai lịch bất minh) thì Cửu Mệnh Miêu không mấy bài xích. Có điều thái độ của Tiểu Trình Trình vẫn lạnh nhạt hời hợt, nhóm mèo con nhìn mà thấy xót giùm Hoàng Vũ Hàng nha.
"Cái gì nhà chồng?" Trình Trình cau mày: "Tử Tước và Nathaniel quan hệ thế nào còn chưa rõ. . ."
"Là quan hệ hội sinh." Vương Tuấn Khải nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh xắn tay áo lên khuỷu: "Một kẻ chịu ơn, một kẻ lợi dụng, chỉ có một bên truy cầu dĩ nhiên tín nhiệm giữa hai người phía không tồn tại, lâu ngày sinh bất mãn."
"Ý anh là Tử Tước muốn phản kế hoạch của Nathaniel?"
"Nếu Nathaniel quả quyết kiên trì nguyên tắc của mình đến cùng, Tử Tước rất có khả năng chó cùng rứt giậu mà cắn ngược lại gã."
"Nguyên nhân. . .là vì đâu?"
Vương Tuấn Khải tựa tiếu phi tiếu, búng ngón tay lên chóp mũi Trình Trình: "Em đoán?"
Sắc mặt Trình Trình biến hóa khôn lường.
"Tử Tước chỉ có một đứa con là Hoàng Vũ Hàng. Hắn tuy rằng không giống những kẻ dễ dàng vì tình cảm riêng tư mà ảnh hưởng đại nghiệp, nhưng đối với kẻ đã từng làm con trai hắn tổn thương, dù ít hay nhiều Tử Tước cũng sẽ đối với kẻ đó sinh ra ác ý."
"Nhưng em không phải con trai hắn. . ."
"Cũng bởi vì em không phải con trai hắn nên Tử Tước mới phải móc nối với chúng ta."
Quần chúng nhân dân đỏ mắt nhìn lão đại --- Có thể nói tiếng người được không? Cầu giải thích!
"Để phân liệt nhân cách của một người, đầu tiên phải chọn đối tượng có tinh thần bất ổn, khả năng phán đoán không tốt, đặc biệt là chưa từng nhìn qua máu tanh. . ." Vương Tuấn Khải vẽ một con người đầu to mình nhỏ tay gầy như cái que - dán lên tường: "Quan trọng nhất là hạ ám thị đối với người nọ, ám thị càng lâu dài bền vững, nhân cách sản sinh trong cơ thể đối tượng sẽ hiện diện càng nhiều. Trong số những người chúng ta, chỉ có mình tôi là chân chính tiếp xúc với nhân cách thứ hai của Hoàng Vũ Hàng, người này, so với Hoàng Vũ Hàng sắc bén hơn rất nhiều."
"Đợi chút, anh đang nói. . ." Trình Trình giật mình, không dám tin thốt ra: "Hoàng Vũ Hàng là người đa nhân cách?"
"Trong thời gian làm vệ sĩ ở nhà cậu ta, cậu không phát hiện ra à?"
Trình Trình thất lạc nói: "Không có. . ."
Vương Tuấn Khải cười nhạt: "Vị này ẩn nấp cũng thật tài."
"Sau khi hạ ám thị, người bị phân liệt nhân cách sẽ chịu thao túng của kẻ ra tay, thậm chí khi Nathaniel muốn Hoàng Vũ Hàng đi chết, cậu ta cũng sẽ không do dự mà nhảy ra đường để xe cán, hoặc rút súng tự sát tại nơi không ai nhìn thấy."
Tập thể đồng loạt hít sâu một hơi, riêng Trình Trình miễn cưỡng trấn định, nhưng nắm tay đã siết chặt, chưa đợi Vương Tuấn Khải nói xong đã vội lao ra ngoài.
Vương Tuấn Khải nở nụ cười ma quái: "He he."
Tập thể: ". . ."
Trần Tư Lâm ngoáy ngoáy lỗ tai: "Sao tôi cứ cảm thấy lão đại cố tình khích tướng Angel ấy nhỉ?"
Bá quan văn võ đồng tình nhìn cậu ta một cái --- Không phải một mình cậu đâu!
Hoàng Kỳ Lâm biết cái tính đùa dai của lão đại, sờ sờ mũi: "Cho nên Tử Tước chọn liên thủ với chúng ta, nội ứng ngoại hợp chọc vào vảy ngược của ông trùm tài phiệt nhà Baroquet?"
"Chưa chắc, nhưng Tử Tước nhất định không ngoảnh mặc làm ngơ." Vương Tuấn Khải cười tủm tỉm, nhìn nhìn cái người giấy trên bàn: "Dù sao chúng ta cũng bỏ ra sính lễ lớn như vậy rồi."
Cửu Mệnh Miêu nhìn ý tứ của lão đại, rùng mình một cái. Lão đại cư nhiên đem Trình Trình bán đứng! Quá là không nghĩa khí!
Lúc này Tiểu Trình Trình chật vật chạy đến tìm Hoàng Vũ Hàng, sợ hắn bị kẻ nào đó trong bóng tối âm thầm thủ tiêu, nháy mắt sẽ đập đầu vào tường, cắn lưỡi tự sát hay gì gì đó. . .Trái tim nhỏ bé co bóp mãnh liệt, khiến nó thở hổn hển. Trình Trình tìm thấy Hoàng Vũ Hàng trong phòng tắm, không nói hai lời lập tức đá cửa xông vào.
Hoàng tiên sinh đang chuẩn bị lột quần dài, lập tức dừng lại, ánh mắt trợn to hiện lên vẻ khϊếp sợ. Tiểu Trình Trình bình tĩnh tiến tới xoay người hắn, xoay đến lại xoay đi, chỉ thiếu chút bắt hắn cởi sạch sẽ ra thẩm tra một lượt.
"Cậu, cậu, Trình Trình...cậu làm gì vậy?" Hoàng Vũ Hàng túm chặt cái quần như thiếu phụ trung trinh tiết liệt, ánh mắt nai con tràn ngập hãi hùng như thể sắp bị người ta lột trần tẩm mật ong đem nướng chín, yết hầu khô khốc khẽ nuốt nước bọt một cái, đáng thương vô cùng. Tiểu Trình Trình tựa hồ chơi chưa đủ nghiện, kéo xống áo hắn bắt đầu kiểm tra, động tác vội vã mang theo vài phần thô bạo, dường như nếu thật sự nhìn thấy vết son lạ nào đó trên người Hoàng tiên sinh sẽ lập tức rút dao cắt rớt.
Hoàng Vũ Hàng vốn định nói thêm vài câu, phát hiện ngón tay cựu vệ sĩ nhỏ run rẩy nhè nhẹ, tâm liền mềm xuống, chuyển sang chế độ thâm tình dịu dàng. Lần này đến lượt Trình Trình giật thót, giằng co nội tâm một chút, cắn răng hỏi: "Anh. . .bị ám thị. . .chỗ nào?"
Hoàng Vũ Hàng ban đầu là ngẩn ra, sau đó thở dài, dở khóc dở cười: "Ám thị ở trong nhận thức a, sao có thể nhìn thấy. . ." Hắn nói được một nửa, phát giác ra nguyên nhân vì sao tiểu Angel lại làm ra hành động thất thố ban nãy, trong lòng nhũn ra như miếng đậu hũ: "Cậu. . .không phải là cậu cho rằng ám thị cũng giống như đóng mộc, tiêm thuốc, có thể nhìn thấy trên da thịt chứ?"
Trình Trình hừ lạnh, xoay người bỏ đi, bị Hoàng Vũ Hàng giở trò bám riết không tha, chẳng biết Hoàng tiên sinh học hành đắc đạo hay có tiên nhân nào chỉ giáo, thu hết can đảm nhảy tới ôm chặt tiểu vệ sĩ, vừa run vừa nói: "Đừng, đừng có đi! Chúng ta chưa nói xong!"
"Muốn cái gì để lát nữa hẵng nói."
"Không được, việc này rất gấp!"
"Có gấp bằng chuyện anh chuẩn bị tắm không?" Trình Trình cười như không cười: "Hoàng tiên sinh, lẽ nào anh muốn nhờ tôi cởi nốt cái quần?"
Móng vuốt Hoàng Vũ Hàng vừa mới quật cường vươn ra. . .giờ yếu ớt thu về. Trình Trình bất đắc dĩ nhìn hắn tiu nghỉu dậm dậm chân, chỉ cảm thấy người này sau một thời gian vẫn không trưởng thành lên được, hay nói cách khác là, cả đời hắn ta có thể cũng chỉ chạm đến mức này.
Đó là cực hạn, mà cũng là ưu điểm khiến hắn được người ta yêu thích.
Chờ một chút, cực hạn?
Hoàng Vũ Hàng vốn đang vắt óc suy nghĩ làm sao giữ được Trình Trình, bỗng thấy vệ sĩ nhỏ như tên bắn rút ra điện thoại, lo lắng nói với đầu đây bên kia: "Anh hai, Adane trưởng lão sắp rời khỏi Monte Carlo!"
[Ông ấy đang ở đó?]
"Phải, ông ấy nói chính mình biết chân tướng của đá hổ phách." Mấy ngày nay nó thế nhưng lại quên thông báo cho anh hai!: "Adane còn nói, cực hạn của hổ phách, sắp đến rồi."
Vương Tuấn Khải ở đầu dây bên kia chẳng ừ hử gì, mãi đến khi Trình Trình nhịn không được gọi "anh hai" thêm lần nữa, mới nghe tiếng hắn cười khẽ, tràn ngập tiếu ý: [Vậy Vương Tuấn Khải anh đây càng phải đến Monte Carlo.]
Phải chăng Tử Tước đã sớm đoán được việc này, cho nên mới muốn bắt hắn đi?
HẾT CHƯƠNG 58