Không ngờ tái ngộ lần thứ hai, đã qua hai tháng.
Nhìn Tử Tước áo quần phẳng phiu, tóc tai gọn gàng chuẩn dáng soái ca tiểu thuyết, còn chính mình xơ xác hoang tàn thiếu chút nữa bỏ mạng dưới vuốt một con động vật họ linh trưởng, Vương Tuấn Khải sâu sắc cảm thấy vận mệnh của mình so với con rệp còn đen đủi hơn.
Tử Tước nâng cằm đánh giá cái tên "bạn bè không phải cừu nhân cũng không xong" sau một thời gian lại trở nên sa sút ê chề, nghĩ đến nguyên nhân đối phương chật vật đến mức này, liền lộ ra biểu tình thâm ý sâu xa. Vương Tuấn Khải nhớ đến quan hệ của Tử Tước và Hoàng Vũ Hàng, lại nghe Hoàng tiên sinh muốn giao Angel lại cho mình, trên mặt hiện lên thần sắc khϊếp sợ: lẽ nào Hoàng Vũ Hàng làm 1 không thích lại thích làm 0? Cư nhiên vứt bỏ Trình Trình chạy theo một tên dở ông dở thằng còn lắm mưu ma chước quỷ?
Vương Tuấn Khải xoay qua nhìn Hoàng Vũ Hàng: "Cậu, khẩu vị thật nặng."
A Vũ giật khóe môi co quắp, ném tài liệu hổ phách và A2SMS đến tay Vương Tuấn Khải, nhếch miệng: "Tôi biết anh nghĩ gì đấy nhé."
Hắn sờ mũi: "Chúng ta hiện tại miễn cưỡng coi như châu chấu trên cùng sợi dây thừng, mạn phép hỏi quan hệ của hai vị là thế nào?"
"Anh biết rồi thì có lợi gì?" A Vũ đẩy kính mắt, thần sắc lạnh lùng không có nửa điểm thỏa hiệp: "Anh cũng chẳng mọc cánh bay lên khỏi đây được."
"Cho nên tôi mới muốn biết a." Vương Tuấn Khải cười tủm tỉm: "Nếu cậu và Trình Trình thật sự là một cặp, tốt nhất chính bản thân cậu đích thân mang nó về thì hay hơn."
"Tôi không phải A Hàng."
"Chỉ tính riêng việc cậu và cậu ta dùng chung một thân xác, cậu không thể phủ nhận điều này."
Hoàng Vũ Hàng sững sờ chốc lát, kinh nghi bất định nhìn Vương Tuấn Khải đăm đăm, mãi sau mới trưng ra cái mặt không chút biểu cảm hỏi một câu: "Anh không sợ chúng tôi làm gì Angel sao?"
"Nếu muốn thì cậu đã chẳng cần phải đến đây gặp tôi làm gì."
"Lỡ như chúng tôi cố tình làm thế?"
"Cứ coi như là vậy, thì tôi cũng chả có ý kiến." Miêu gia nhún nhún vai: "Dù sao thì bây giờ kẻ có quyền nhất ở đây chính là cậu."
Tử Tước giật giật khóe môi: "Vì sao cậu không nghĩ là tôi?"
"Là chú thật sao?" Vương Tuấn Khải trợn mắt.
Tử Tước âm thầm quay đầu đi, Vương Tuấn Khải này tuyệt đối có năng lực khiến người ta chỉ muốn gϊếŧ hắn trong một phút.
"Nói đến nói đi, làm thế nào mà các người tìm được đến đây thế? Cái đám bò sát không chân đó có rời đi chưa? Chúng đang vào mùa sinh sản à?" Vương Tuấn Khải xốc lại tác phong, miệng lưỡi lại bắt đầu bôi dầu trơn tru mà phun châu nhả ngọc, bị Hoàng Vũ Hàng vặn lại: "Còn anh?"
"Nếu tôi nói tôi nhiệt huyết tràn trề, vác hành lí đi tìm vùng đất mới, cậu tin không?"
". . ."
"Đó, cho nên vấn đề này chúng ta đừng bàn nữa."
". . ." Ai là kẻ gợi đề trước hả?
Người này thật sự rất thiếu đánh.
Vương Tuấn Khải nhìn quanh quất, phát hiện ngoại trừ thuyền của đám người Hoàng Vũ Hàng ra thì không có thuyền khác, có thể đoán là bọn họ cũng "vô tình" tấp vào đây. Vương Tuấn Khải đương nhiên không thộn đến mức nghĩ rằng họ nhìn thấy thủy triều rắn quá đỗi sinh động mà ghé vào, như vậy lí do còn lại có lẽ là do số thuốc trong văn phòng này. Hắn nhìn con đười ươi trợn trừng mắt không cam lòng quy về đất mẹ, nghi hoặc trong lòng lập tức đánh tan, nhìn xem bộ dáng chết không nhắm mắt như vậy, trăm phần trăm hai bên không quen biết nhau. Như vậy nên loại trừ phương án chủ nhân căn phòng và Tử Tước cùng một giuộc, thậm chí, bọn họ có thể là địch nhân.
Nhìn thái độ không nhiệt tình cũng không quá lãnh đạm, cộng thêm hành vi giải cứu Angel của họ, hắn có thể tạm thời tin tưởng đối phương tạm thời không gây nguy hiểm cho mình. Hiện giờ hắn độc lai độc vãng, còn phải trở về hội họp cùng Thiên Tỉ, mang Angel theo không bằng để nó cho Hoàng Vũ Hàng xử lí, an toàn của thằng bé cũng được đảm bảo hơn. Có điều, đây chỉ là suy tính của riêng hắn, trong tình huống mà cái kẻ tên Tử Tước này còn chưa phân rõ thù hay bạn - vốn nợ hắn hai phát đạn ghim vào người Vương Nguyên năm xưa, Vương Tuấn Khải sẽ không buông xuống đề phòng.
Quả nhiên, chân hắn vừa mới nhấc lên, Tử Tước đã cho người ngăn lại.
"Hình như tôi chưa nói sẽ cho cậu đi."
Ba bốn người mặc áo đen chen nhau đứng chắn cửa sơn động, tư thế thẳng tắp thề chết không nhường đường.
Tử Tước đứng dậy, con ngươi màu bụi nhìn đăm đăm vào Vương Tuấn Khải: "Cậu ắt hẳn là biết về Hikaru."
Vương Tuấn Khải cười cười: "Không nghĩ tới anh lại chủ động nhắc tới. Việc lần trước chắc anh chưa quên?"
"Tôi vừa cứu cậu một mạng." Tử Tước chỉ chỉ xác con đười ươi: "Hơn nữa cậu bé kia cũng đâu có chết."
"Nếu hai viên đạn đó bắn trúng trái tim Vương Nguyên, chỉ sợ giờ này anh chẳng còn khí lực đứng ở đây đôi co với tôi." Vương Tuấn Khải đứng lâu cũng ngại phiền, trực tiếp vào vấn đề: "Nói đi, anh muốn làm gì?"
Tử Tước gật gù tán thưởng thái độ thật thà của hắn: "Cậu theo tôi về Monte Carlo một chuyến." Thấy sắc mặt hắn hơi trầm xuống, Tử Tước điềm nhiên như không tiếp tục nói: "Việc này cùng Hikaru có quan hệ."
"Để tôi đoán một chút." Vương Tuấn Khải rút xấp tài liệu về Hikaru đặt lên bàn, cong ngón tay gõ lên bề mặt giấy nhẵn nhụi, nhếch môi đưa ra phỏng đoán: "Lần đó, anh đập nồi dìm thuyền hại Hondo Shizuki là muốn tra ra kẻ nào sở hữu viên đá này. Anh biết nó vốn không phải tài sản của Hondo, mà là ông ta cuỗm về từ tay một người nào đó. Kẻ này, rất có thể chính là nhân vật truyền thuyết anh muốn tìm kiếm."
Tử Tước không tỏ thái độ gì.
"Sau đó vụ việc biến chuyển sang một tình huống khác, anh gϊếŧ gã Hondo kia, cũng mất luôn manh mối về Hikaru."
"Sai, tôi không gϊếŧ gã ta."
"Ha, như vậy. . ." Hắn nhướng nhướng mày, nhoẻn miệng cười nhạt: "Trong đội của anh có nội gián. Bọn chúng muốn Hondo chết để bịt kín bí mật về người đã giao dịch Hikaru cùng Hondo, giấu nhẹm nguồn truyền thông tin chính xác, bởi vì, chúng sợ anh tìm được chủ nhân thật sự của Hikaru. . ."
Vương Tuấn Khải giơ lên tấm ảnh về Vincent Baroquet, khóe môi câu lên: "Cũng chính là đứa cháu đích tôn đã bị mất tích của dòng họ Baroquet."
Tử Tước vẫn bình tĩnh đối mặt với hắn, nhưng trong mắt đã hiện lên dao động sóng ngầm, hiển nhiên chính bản thân Tử Tước biết rõ chuyện này nhưng vẫn không tin, đúng hơn là không muốn tin.
"Anh thích người đó sao?"
"Cái gì?"
Đột nhiên thốt ra một câu không đầu không đuôi giữa vô vàn nghi vấn dày đặc, Tử Tước có chút không nắm bắt kịp mà nhìn Vương Tuấn Khải. Chỉ thấy con mèo kia cười như trộm được mẻ cá, ánh mắt cong cong, gương mặt tuấn nhã tái nhợt nhưng lại tràn ngập vẻ ranh mãnh: "Anh thích người đó, cái người sai khiến anh đi tìm hậu nhân Baroquet."
"Không phải." Người lên tiếng thế nhưng là Hoàng Vũ Hàng. Cậu ta một tay ôm lọ chai nghiên cứu phẩm lên quan sát, lắc đầu: "Là vì tôi. Người nọ cứu tôi, ba ba nợ hắn một cái nhân tình."
"Là vậy a.. ." Vương Tuấn Khải gật gù: "Cậu chắc chắn là hắn cứu cậu, chứ không phải. . .phân liệt nhân cách cậu?"
Sắc mặt Hoàng Vũ Hàng lạnh xuống.
"Dừng tại đây đi." Tử Tước nhíu mày: "Dù cậu có nói gì tôi vẫn sẽ mang cậu về Monte Carlo."
"Tôi không đi."
Tử Tước nhăn mặt nhìn Vương Tuấn Khải, nghĩ tên này lại giở trò mèo gì trì hoãn không muốn đi, chạm phải ánh mắt lạnh băng của hắn liền sửng sốt giây lát, vô thức hỏi: "Vì sao?"
Vương Tuấn Khải im lặng.
Kỳ thật, hắn cũng không biết tại sao.
Năm đó xảy ra chiến loạn kim cương máu đã khắc thành ám ảnh rất sâu đối với Vương Tuấn Khải. Nhưng hắn cũng không phải loại người bi quan dễ sụp đổ vì ký ức khủng hoảng, đối với Monte Carlo chẳng qua chỉ có chút bài xích không thích tới chứ không đến nỗi hình thành vách ngăn vô hình như vậy. Nhưng lúc này đây, không biết là do tâm lý căng thẳng hay tác dụng phụ của A2SMS đã chạm đến ngưỡng tuyệt đối của Vương Tuấn Khải, sâu trong tiềm thức hắn luôn có một ý nghĩ thảng thốt vang lên, ngăn cản hắn đặt chân trở lại Monte Carlo, quyết liệt dứt khoát đến mức hắn chỉ mới nghe thấy hai chữ này đã nhíu chặt mày, tinh thần run lên giống hệt cảm giác bị dã thú rình rập.
Vương Tuấn Khải hồi phục tinh thần, cười như không cười giương cặp mắt đá mèo soi xét xung quanh, nhìn đến mấy vệ sĩ đang từng bước áp sát dồn mình vào chân tường, khẽ thở dài: "Xem ra tôi không thể toàn vẹn rời khỏi đây rồi."
Tử Tước có một dự cảm không lành, hắn vừa mới động, Vương Tuấn Khải ở đầu bên kia đã thoăn thoắt chộp lấy Hoàng Vũ Hàng trói gà không chặt, đặt lưỡi dao gấp sáng loáng lên cổ họng đối phương, hốt luôn đám đồ vật A Vũ tiên sinh đang ôm trên tay: "Tôi mượn Hoàng Vũ Hàng vài ngày, chắc là không sao chứ hả."
"Đừng manh động." Tử Tước bình tĩnh vung tay: "Cậu nên nhớ, Angel đang nằm trong tay tôi."
"Phải không, tay anh to đến mức có thể chứa gọn một thiếu niên mười bảy tuổi sao?" Vương Tuấn Khải vừa lùi ra khỏi cửa động vừa kéo theo Hoàng Vũ Hàng, ý đồ muốn cướp thuyền trắng trợn rất rõ ràng. Mặc dù biết hắn sẽ không tổn thương Hoàng Vũ Hàng, nhưng Tử Tước vẫn nhịn không được lo lắng, chầm chậm đi theo. Cho đến khi Vương Tuấn Khải ra đến bờ biển vẫn không buông Hoàng Vũ Hàng ra, ngược lại đánh ngất cậu ta, lôi lên chiếc canoe - không biết từ bao giờ đã nằm sẵn ở bên cạnh thuyền.
Đây là canoe cứu sinh loại nhỏ có thể chứa đủ bốn thành viên, mà lúc này đã có một người ngồi ở ghế phó lái, sắc mặt không tốt lắm, nhưng ánh mắt linh động sáng ngời, mái tóc bạch kim bị gió thổi rối tung lên - chính là người mà ai cũng nghĩ cậu ta hôn mê chưa tỉnh - Đinh Tiểu Trình Trình.
Canoe phóng vυ't lái đi, khuất tầm mắt Tử Tước. Hắn không nói gì, phất tay sai thủ hạ rời đi, cũng không còn tâm trí thu dọn căn phòng. Trước khi biến mất khỏi hòn đảo, Tử Tước rút kính viễn vọng ra nhìn sâu về phía hòn đảo, chỉ thấy bầy rắn lúc trước tản đi lại lần nữa trở về, một người lảo đảo chạy ra khỏi chỗ nấp, bóng đen mờ nhạt giữa vô số ánh đỏ xanh xen kẽ của đám rắn trông vô cùng quỷ dị.
Tử Tước vẫn chưa nói cho Vương Tuấn Khải biết, trong bụng con đười ươi kia có chứa một cái đầu còn chưa phân hủy hết.
Ellie Lee.
. . .
Vương Tuấn Khải lên được canoe, sức lực trên người như bị rút cạn, sinh lực xói mòn từng chút một kéo đến vô số điểm đen trong mắt, khiến hắn suýt chút nữa ngã gục.
"Anh hai, cố gắng chống đỡ một chút. . ."
Canoe loạng choạng xé sóng vυ't đi, tiếng gió vù vù bên tai lẫn âm thanh sóng biển rẽ nước giúp Vương Tuấn Khải thanh tỉnh đôi phần, hắn thả người mềm nhũn xuống ghế, tầm mắt càng lúc càng mờ, hữu khí vô lực vỗ vỗ Trình Trình: "Giả vờ cũng giỏi lắm, khiến anh suýt nữa tưởng cậu thật sự bị chuốc thuốc hôn mê."
"Cũng không biết ăn bao nhiêu đắng." Trình Trình lắc đầu, nhưng vừa động một chút thì cơn choáng váng ập đến, nó siết bánh lái đến mức mu bàn tay nổi gân xanh: "Cảm giác chết tiệt vô cùng, ngất không ngất được mà tỉnh cũng chẳng tỉnh nốt."
Vương Tuấn Khải hơi cứng người, gắng gượng bò dậy: "Cậu dùng A2SMS?"
Trình Trình im lặng một lúc, mãi sau mới "dạ" một tiếng: "Trong thuyền của Eagle có cả một thùng lớn, gã. . .nhét vào miệng em."
Lúc đó có bao nhiêu sợ hãi, cũng không thể tả hết.
Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn Hoàng Vũ Hàng bị đánh ngất nằm trên băng ghế bên cạnh, lại nhìn bầu trời bao la như cái lòng chảo bọc lấy mặt biển không thấy bến bờ, chỉ cảm thấy quặt thắt cả ruột, vừa chua xót vừa khó chịu, không thống khổ như khi nhìn thấy Vương Nguyên bị người khác hãm hại, nhưng cũng đủ để hắn lặng ngắt một thời gian dài. Hắn trở tay chạm vào mái tóc xơ cứng của Trình Trình, âm thanh trầm thấp hòa lẫn với tiếng động cơ nhàn nhạt: "Vất vả cho em rồi."
"Chúng ta kỳ thật rất giống nhau." Trình Trình không hề gì đáp lại, cười cười: "Đều là Karry, đều dùng A2SMS, đều. . ."
"Đều có người mà chúng ta phải bảo vệ." Vương Tuấn Khải tiếp lời.
". . ." Trình Trình ngây ra một lúc: "Em không có."
"Thật sự không có?"
". . ."
"Anh chẳng biết cậu và thằng nhóc này xảy ra chuyện gì." Hắn vươn tay véo mặt Hoàng Vũ Hàng đến biến dạng, cười khẽ một tiếng: "Nhưng mà trên đời này, tồn tại một người để chúng ta có thể tận lực bảo vệ, thực sự không còn gì sánh bằng. . ."
HẾT CHƯƠNG 57