“Vương Nguyên?”
Một tiếng gọi khẽ phía sau gọi tỉnh Vương Nguyên, cậu giật mình quay phắt ra sau, không có ai?
Hàm Am treo trên cây lủng lẳng thò tay khều cậu bạn phương đông một cái, nói nhỏ: “Không thể cho huấn luyện viên biết chúng ta mò ra đây a, cậu xem, nơi này có vạch kẻ phân tuyến, nếu bước qua ranh giới này cậu sẽ bị loại ra khỏi vòng chiến.”
Vương Nguyên hơi sửng sốt, cậu trước kia chưa từng nghe qua Hình Phong nói qua việc này, nghĩ đến Hàm Anh có quan hệ mật thiết với Thẩm Thừa Tranh, phỏng chừng là do anh ta bí mật tiết lộ với Hàm Anh, thì gật gật đầu giúp cậu ta trèo xuống, luyến tiếc nhìn về phía vừa rồi.
Bốn người kia đã không thấy đâu.
“Sao vậy? Người quen của cậu à? Nhìn không ra cậu có gốc gác lớn như vậy nha!”
“Không phải.”
Thấy Vương Nguyên há miệng muốn giảng giải đạo lí, cậu ta liền xua tay: “Được rồi, cậu nói không phải thì là không phải, nào, đi tìm đám người còn lại coi, tôi đói sắp chết rồi.”
Hàm Anh đẩy đẩy Vương Nguyên vào rừng, ở phía sau cậu không ngừng lải nhải cái gì thịt nướng BBQ a xúc xích Hương Cảng a nghe thôi đã muốn chảy nước miếng. Trước khi bỏ chạy khỏi hiện trường vụ án, trạch nam da trắng bóc khẽ quay đầu một cái, ánh mắt vừa vặn chạm phải tầm nhìn của Thẩm Thừa Tranh.
“Vương Nguyên đi rồi.”
“Suýt bị vạch trần.” Dịch Thiếu Dung cau mày: “Lần sau nên tìm nơi nào có phong thủy kín đáo một tí.”
Thiên Tỉ thờ ơ phán: “Trong quan tài.”
Dịch Thiếu Dung: “. . .”
“Tại sao chúng ta cứ phải che che giấu giấu việc thằng nhóc mèo ngốc đó bị mất tích vậy?” Đối với kiểu người thích huỵch toẹt cả vấn đề ra mà soi mói như Dịch Thiếu Dung, giữ bí mật đối với anh tuyệt đối là cực hình: “Vương Nguyên có biết thì sao chứ?”
“Kẻ không hiểu phong tình như cậu làm sao thấu được cái gì gọi là tâm can đầu quả tim?” Thẩm Thừa Tranh tặc lưỡi lắc đầu: “Quan tâm đến chuyện này làm gì, lo mà săn sóc cái đám người thích treo đầu dê bán thịt chó kia đi, khéo lại khiến xã tắc lâm nguy, giang sơn đại biến nữa đấy.”
“Thương nhân không gian lận thì về cầm hoa trát phấn ra cửa đứng cười cho rồi.”
“Ma nơ canh?”
“. . .”
Thiên Tỉ ở bên cạnh che tai Lưu Chí Hoành tránh cho cậu nghe phải những lời nói nhăng nói cuội, vớ toàn là phế thải xã hội đánh giá nhân sinh, lành lạnh buông một câu cắt đứt nỗi niềm của hai vị trưởng bối: “A2SMS trước kia là thế nào?”
“Nhóc con, cậu thật sự muốn nghe sao?” Dịch Thiếu Dung chớp chớp mắt, đứng trước mặt thằng nhỏ mặt than này hắn thật sự không toát ra được chút uy nào: “Made in China.”
“. . .Cháu đóng gói người gửi đến chỗ Dịch gia.”
Dịch Thiếu Dung sau lưng như có quỷ, hít sâu một hơi, thần sắc nghiêm túc hẳn ra: “Loại thuốc này, kỳ thật ban đầu là chế tạo riêng cho các thành viên ở tầng ba của Liên bang V.”
Thiên Tỉ nhíu mày không nói.
“Khi đó Psychiatrist vốn muốn tăng cường thể lực cùng khả năng chống chọi của bọn ta, nỗ lực nghiên cứu ra một loại thuốc ức chế có tác dụng gấp đôi morphine, làm cho hiệu quả huấn luyện nhanh chóng cải biến theo chiều hướng tích cực. Nhưng phàm là thuốc thì vẫn có ba phần độc, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, bọn ta tuyệt đối không dùng. Chẳng qua. . .” Dịch Thiếu Dung nghiêng đầu, mái tóc dài lệch sang một bên, hai vết sẹo lồi lõm xấu xí như giương nanh múa vuốt khiến người ta nhức mắt không thôi, trầm giọng kể: “Năm đó người của gia tộc Baroquet vẫn còn là một nhóm kinh doanh đá quý, tuy bành trướng thế lực hùng mạnh ở châu Âu song cũng chỉ là một cái chân nhỏ trong hệ thống buôn đá quý toàn cầu. Nhóc con cậu chắc cũng hiểu tài chính và quân sự luôn đi kèm cùng nhau, một quốc gia có quốc phòng vững mạnh khi và chỉ khi kinh tế dồi dào, đủ sức cung ứng cho hoạt động quân sự. Baroquet cũng vậy, trong tay bọn chúng nắm một đội tư binh luôn ngầm giao thiệp qua lại giữa các nước, gần giống như lính đánh thuê bây giờ. Đám tư binh này cũng coi như là tâm can chủ lực của Baroquet, sai đâu đánh đó, thường xuyên vận chuyển đá quý xuyên biên giới, coi Interpol là cục đá kỳ lưng trơ trơ bất động, ngang nhiên tước đoạt mối làm ăn của chính phủ với ngoại quốc, gây ra tranh chấp kinh tế cực lớn, kéo theo vô số tệ nạn dính chùm. . .”
Dịch Thiếu Dung ngừng lại một hơi, cười nhạt: “Cả đám quỷ tây dương đó thật sự tưởng mình là Ironman, đao thương bất nhập, bách độc bất xâm, cả ngày giễu võ giương oai, phô trương thanh thế. Có điều chẳng biết lão thiên gia thích trêu người hay thánh nhân đãi kẻ khù khờ, bọn chúng thế nhưng hốt được mẻ to, càng lúc càng hăng, mấy lần muốn tấn công sào huyệt của lũ khát máu ở Monte Carlo.....”
“Monte Carlo . .không phải là người muốn nói đến. . .” Sắc mặt Lưu Chí Hoành trắng bệch trong phút chốc: “Vụ án kim cương máu?”
Dịch Thiếu Dung hơi nhướng mày đánh giá cậu bé nhỏ người này một lát, bỗng nhiên thốt ra: “Cậu và Lưu Nhạn Nam có quan hệ gì?”
Lưu Chí Hoành căng thẳng: “Ông ấy là ba tôi.”
“Thảo nào.” Dịch Thiếu Dung gật gù: “Cười lên một cái coi.”
“. . .”
“Cười a, tôi muốn xem huyết thống Lưu gia nhà cậu di truyền tốt cỡ nào, Nhạn Nam năm xưa có hai lúm đồng tiền rất đáng ghét.”
Lưu Chí Hoành: “. . .”
Dịch Thiếu Dung còn muốn kể sự tích cổ kim tây đông long trời lở đất của đám nhóc ranh ngày xưa, bị Thẩm Thừa Tranh chọt một phát mới nhớ ra mình đang làm chính sự, liền nói tiếp: “Lúc này thần may mắn đã say bye bye với bọn chúng, khiến gia tộc Baroquet thiệt hại thảm bại, cũng chính là thời điểm đó. . .”
Dịch Thiếu Dung trầm giọng, đưa tay chỉ về phía bờ biển lặng ngắt không có lấy một ngọn gió: “Bọn chúng đem theo vũ khí lạnh đến đây, nói muốn cùng bọn ta trao đổi, với điều kiện là phải mang công thức chế tạo A2SMS giao cho giáo sư của Baroquet để nghiên cứu. Psychiatrist đang ở Santiago, nước xa không cứu được lửa gần, bọn ta đành cứng đối cứng, liều mạng cùng đám tư binh đó đánh một trận tử chiến.”
Đó là lần đầu tiên Dịch Thiếu Dung nhìn thấy anh trai gϊếŧ người, Dịch Thừa Vũ giống như một mũi tên xuyên thẳng về phía trước, là tiễn pháo ngang tàng khốc liệt, chỉ tiến chứ không lùi, quyết tuyệt tàn bạo đến mức Thiếu Dung hai mươi tuổi – đã ngỡ anh trai đã biến thành một cỗ máy gϊếŧ chóc. . .Cũng là lúc này, Thừa Vũ bị chúng bắt nhốt trong l*иg kính, đổ đầy nước để người chết dần chết mòn, thống khổ như thiên đao vạn quả.
“Tàn quân của bọn ta thủ đến mức cuối cùng, trong hoàn cảnh khắc nghiệt eo hẹp nhất, bọn ta bắt buộc phải dùng A2SMS để bảo trì tính mạng, cố giữ lãnh địa không rơi vào tay quỷ tây dương. Lúc đó thật sự đã rơi vào tuyệt cảnh, cho nên. . .” Dịch Thiếu Dung siết chặt nắm tay, hô hấp có chút nặng nề. Thiên Tỉ nghe xong chỉ hơi cau mày, nhỏ giọng hỏi một câu: “Năm đó Karry bao nhiêu tuổi?”
Dịch Thiếu Dung ngẩn ra, cố gắng nhớ lại: “Khoảng bốn, năm tuổi gì đó. . .Nói ra cũng thật đáng hổ thẹn, một đám đại nam nhân lại không ngăn được thằng nhỏ, để nó chạy đến nơi cất giấu A2SMS tự tiêm vào người. . .”
Lưu Chí Hoành sửng sốt: “Lão đại mới chừng đó tuổi, đã biết cái gì. . .”
“Người bình thường đúng là không biết gì, nhưng đứa bé này. . .” Thẩm Thừa Tranh lắc đầu: “Lại là sản phẩm thí nghiệm của gia tộc Baroquet.”
Ngay cả Thiên Tỉ vốn đạm mạc cũng bị chấn kinh, Lưu Chí Hoành cũng được coi là một nửa em trai của Vương Tuấn Khải, nghe thấy lời này chỉ cảm giác sống lưng lạnh toát, miễn cưỡng bình tĩnh tâm trạng mới tạm thời đứng vững.
Cậu nhìn về phía lùm cây um tùm, thầm thở dài. Cũng may, Vương Nguyên không có ở đây.
“Thằng bé bị đám tư binh mang đến coi như là vật phẩm trao đổi với bọn ta. Chúng nghĩ khi thí nghiệm một loại thuốc, dùng trẻ em sẽ cho kết quả chính xác hơn, nên đem thằng bé tặng cho Psychiatrist hòng chiếm được sự đồng tình của cậu ta, ai ngờ Psychiatrist không có ở đây, ‘vật phẩm’ thừa cơ chạy trốn, thậm chí giật cả súng máy của Thẩm Thừa Tranh cắn ngược lại bọn chúng, gϊếŧ hơn chục mạng người. . .”
Trong mớ ký ức phong ba vần vũ của Dịch Thiếu Dung hiếm khi xuất hiện một hình ảnh của trẻ em, đó là thằng bé có mái tóc đen mềm rũ xuống, vì mồ hôi mà bết lại trên trán, đôi mắt sáng ngời chứa đầy năng lượng sinh tồn, chỉ cần chạm vào dây cót của đứa trẻ, nó sẽ giống như tên lửa lao phăm phăm đi, cũng giống như con lật đật không bao giờ ngã.
Karry luồn lách di chuyển giữa làn đạn pháo nổ ầm ầm, dưới chân chôn mìn nó cũng không quan tâm, chỉ một mực tiến về phía phòng thực nghiệm của Liên bang V, ai cũng tưởng đứa trẻ này được phái đến để lợi dụng thời cơ, xông ra cướp thuốc. Nhưng mà, sự thật bao giờ cũng khiến người ta giật mình.
“Nó bị thương rất nặng, cần phải dùng một lượng lớn A2SMS mới nhặt về được nửa cái mạng, bọn ta sợ nó chết bèn đem nó vứt cho Psychiatrist, để cậu ta. . .”
Dịch Thiếu Dung giơ tay lên thái dương làm động tác túm lấy, sau đó ném đi: “Tẩy não cậu bé.”
Ám ảnh với phòng thí nghiệm quá lớn, khi bọn họ lết cái thân tàn giao Karry cho Psychiatrist, nó đã vùng vẫy phản kháng rất lâu, nó sợ phải đối mặt cùng những gã râu ria bù xù tự xưng là nhà khoa học, nhưng chỉ biết làm nó đau đớn thống khổ với những thứ dung dịch xanh đỏ lạnh lẽo.
Đó là bản năng của nhân loại, là khát vọng sống, chỉ muốn được sống mà thôi. . .
. . .
. .
.
“Wao, mẹ nó. . .”
Vương Tuấn Khải bị đau mà tỉnh lại, linh kiện trên người như đánh dã chiến mà răng rắc đình chỉ, khó khăn lắm mới nhấc được cái đầu lên đã chạm phải ánh mắt trắng dã trợn trừng của quái thú đười ươi.
Bên cạnh là Hoàng Vũ Hàng mặt lạnh như tiền đang chăm chỉ sắp xếp tài liệu, động tác thuần thục tinh tế, nhấc tay nhấc chân đều có phong phạm thân sĩ cổ xưa, vô cùng gây chú ý.
“Gặp lại cậu rồi.” Vương Tuấn Khải vừa nói vừa vịn tường đứng dậy, nhìn thấy trên đầu đười ươi có một lỗ tròn đỏ máu xối xả, nhịn xuống xúc động muốn chống tay cười ha ha, ngó Hoàng Vũ Hàng một cái: “Tôi đây có phải là nhấc tay chi lao, nửa đường thơm lây không hả?”
“Sao cũng được.” Hoàng Vũ Hàng gom xong tài liệu, ném cho Vương Tuấn Khải một lọ huyết thanh. Hắn bắt lấy xong mới nhận ra thứ này chính là A2SMS đang làm mưa làm gió suốt bao nhiêu năm qua, không khỏi ngây ra.
“Làm thế nào cậu có nó?”
“Bớt hỏi những câu dư thừa đi, Angel tôi trả lại cho anh.” Hoàng Vũ Hàng mặt than nói: “Sau khi tỉnh lại cũng không cần nói là A Hàng đã cứu cậu ta.”
“. . .Như vậy đâu có được, tôi dù lưu manh cũng không thể mượn hoa cúng Phật a. . .” Vương Tuấn Khải nói được một nửa, phát hiện trong phòng nhiều thêm một người. Hắn giật mình căng cứng cơ bắp, người nọ là mới vừa bước vào, hay là từ đầu đã có mặt trong phòng?
Tứ Tước hứng thú quan sát Vương Tuấn Khải một chốc, nhướng mày lặp lại lời thoại rẻ tiền: “Gặp lại cậu rồi.”
Vương Tuấn Khải: “. . .”
Ai nói cho hắn biết thế quái nào tên này lại có mặt ở đây?
HẾT CHƯƠNG 56