Rầm.
Vương Tuấn Khải lần thứ ba bị đười ươi túm lên ném xuống, giống như quả bóng xì hơi để mặc nó vứt tới vứt lui. Quái thú rống lên một tiếng chói tai, nhảy tới siết chặt cổ Vương Tuấn Khải, điên tiết nhìn nhân loại trước mặt ho sặc sụa, nhe hàm răng lởm chởm tanh nồng khè một tiếng, mùi hôi thối phả ra đủ gϊếŧ chết ba ngàn quân địch. Vương Tuấn Khải hít thở không thông, vừa mới nới lỏng được chút đã ngửi thấy cái hương vị ghê rợn kia, suýt chút nữa ngắc ngoải chết tươi, nghiến răng nghiến lợi tung cước đá vào hạ bộ của đười ươi, hất văng nó ra, da thịt trên cổ bị đười ươi cào rách một mảng, nhỏ máu tí tách.
Phàm là giống đực thì đều có chung điểm yếu biết không!
Hắn vốn không muốn cùng con quái này chơi trò ai sống lâu hơn, nhưng xem ra không đánh đuổi được nó thì không lấy được số tài liệu kia.
Rầm. Rầm. Rầm.
Lần này vị bằng hữu họ linh trưởng kia không thích dùng tay nữa mà trực tiếp sử dụng đầu ủi Vương Tuấn Khải dính lên tường, lưng hắn đập vào vách đá đau điếng, bụng đối kháng với cái đầu cứng như sắt bắt đầu ẩn ẩn đau, nếu đười ươi có hai cái sừng,phỏng chừng hắn đã bị đâm thủng móc lên treo lủng lẳng rồi đi? Con vật xấu xí này trông thì là bà con của Tôn Ngộ Không, hóa ra cuối cùng có huyết thống với Ngưu Ma Vương??
"Đừng tưởng chỉ có một mình mày biết!!"
Vương Tuấn Khải phát cuồng gào lên, cái đầu hắn vẫn tự hào là IQ cao, đẹp trai chết người không đền mạng - đập cốp cốp vào đầu đười ươi, máu trên trán phụt một phát tóe ra.
Quả nhiên là chơi dại!
Chẳng biết có phải Miêu đại gia sử dụng Thiết đầu công của phái Thiếu Lâm quá thuần thục hay không, con đười ươi thế nhưng lại buông hắn ra, ôm đầu thét dài đau rát cả màng tai. Vương Tuấn Khải vừa trải qua đòn hiểm chưa lấy lại tinh thần đã bị ma âm đùng đùng tấn công, chấn cho lỗ tai hắn inh ỏi kêu réo, ngã vật ra sau. Đám dơi hút máu bị kinh động, lập tức vươn cánh phần phật bay, phát sóng âm nhức nhối vang vọng khắp hang động, dập tắt nốt niềm tin sống còn của con mèo nhọ nồi nào đó.
Trước khi ngất đi, nội tâm còn sót chút tỉnh táo của Vương Tuấn Khải rít gào --- Cái lũ quái thú này cư nhiên biết cộng hưởng sóng âm!
. . .
"Điếc tai quá!!!"
"Nhỏ giọng chút đi, cậu xem, chim trong rừng bị cậu dọa chạy hết rồi kìa!!"
"Chim của cậu không bị dọa là được!!"
". . .Shut up!!!!"
". . ." Vương Nguyên ôm tai nhíu nhíu mày nhìn hai cái gã đầu vàng phía sau liên tục chí chóe, tốc độ nói cùng tần suất so với máy phát thanh không hơn không kém, Fidden đi bên cạnh đồng dạng cũng bị ma âm quán nhĩ, dù bình thường hay tỏ ra là người nho nhã lễ độ - lúc này cũng không nhịn được mà quay ra phía sau quát một câu "câm miệng" át tiếng hai người kia, báo hại lỗ tai Vương Nguyên ong ong không ngừng.
"Chưa thấy cái tổ hợp nào quái dị như này." Hình Phong tặc lưỡi một cái, liếc mắt nhìn năm tên lính mới, vẻ mặt tiếc hận - rèn sắt không thành thép: "Một nhóc shotacon, một tên đầu bự, một gã holigan, một thằng gà, một trạch nam cả ngày không tiếp xúc ánh nắng mặt trời."
Lúc ông ta chỉ đến "trạch nam" tiểu bằng hữu, thanh niên sở hữu làn da trắng bóc như trứng gà luộc vội vàng lùi vào bóng râm, nhìn mặt trời như có thâm thù đại hận mà lẩn nhanh hơn cắt, thành công khiến đám người còn lại mục trừng khẩu ngốc nhìn cậu ta. Người này kêu Hàm Anh, cả người gầy teo như cây sào, thường xuyên trốn trong góc nên không có ai để ý đến cậu ta. Bất quá, vị này chính là người lần trước bị Vương Nguyên ném vào đống phụ trọng cuối cùng, cho nên Vương Nguyên nhớ rất kỹ.
Quan trọng nhất, Hàm Anh này tựa hồ có quan hệ huyết thống với Thẩm Thừa Tranh, nhưng so với nét mặt lười biếng thiếu đánh của Thẩm công tử thì nhu hòa hơn một chút, hiền lành hơn một chút.
Đương nhiên, đó chỉ là vẻ ngoài.
"Tôi nói Hình lão thái thái, ông chì chiết bọn này như vậy làm gì, sao không nhìn xem ai quái dị hơn, nào." Hàm Anh chậc chậc hai tiếng, chỉ chỉ dáng người dong dỏng cao của Hình Phong, cực kỳ chuyên nghiệp phán như đúng rồi: "Cột thu lôi của NASA còn mập hơn ông."
"Lão thái thái cái đầu cậu!" Hình Phong co quắp khóe miệng, bạo phát: "Ai cho phép cậu gọi tôi bằng cái mỹ kỳ danh dành cho phụ nữ vậy hả?!"
"Chẳng lẽ ông muốn bị gọi là lão thái giám?"
". . .Cậu mẹ nó ngại mạng mình quá dài à??"
"Không có không có."
"Còn có, NASA không có chế tạo cột thu lôi!!"
"Hảo hảo không chế tạo không chế tạo."
Hàm Anh hàm hàm hồ hồ đáp trả, qua loa không thèm phản biện, trình độ lật lọng ba phải cứ gọi là thần phật, báo hại Hình Phong tức ánh ách chỉ muốn bóp cổ quấn chiếu thả trôi sông thằng oắt này cho bõ tức.
Trong rừng cây lúc này là thời điểm ban trưa, sau khi trải qua ba ngày huấn luyện thường nhật, đám newbie bọn họ rốt cuộc cũng tham gia dã chiến đợt đầu tiên. Nói dã chiến thật ra cũng không có gì khác cắm trại là mấy, một tổ năm người, chia ra vào các khu vực an toàn đã được cắm cờ trong rừng cây, dựng lều, sống bụi đời bên ngoài một đêm. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng để tìm được nơi có cờ để dựng lều cũng là một loại tra tấn, bởi vì đám huấn luyện viên ăn no rửng mỡ sẽ cầm cờ chạy loạn, dù nơi đó có an toàn cỡ nào mà không có lá cờ vĩ đại đong đầy tình cảm kia, tiểu đội cũng không được phép ở lại.
Đám Vương Nguyên xuất phát muộn nhất, rề rà mãi mới tìm được nơi cắm cờ, cực chẳng đã nửa chừng nhảy ra một Hình lão thái thái đầu tóc rũ rượi như đi oanh tạc biên giới trở về - cầm cờ chạy mất, báo hại bọn họ rượt theo muốn hộc máu, rốt cuộc hiểu được nguyên nhân mấy ngày trước Hình Phong bắt bọn họ thi chạy nhanh.
Nhóm các thanh niên rốt cuộc cũng hiểu được cái gì gọi là sự thật đằng sau những âm mưu giáo dục.
Hình Phong giỏi du kích, trốn rất nhanh, lắc mình một cái đã lẩn mất dạng. Cặp song sinh tóc vàng không còn cách nào khác, đành móc ra vũ khí bí mật. . .giương cái súng cao su nửa tây nửa tàu mà Vương Nguyên làm ra bụp bụp bắn phá cây cối, chim chóc bị động bay tán loạn, lộ ra một góc đầu tóc lòng thòng - Sadako phiên bản lỗi - của Hình Phong.
Dĩ nhiên là trói lại.
Cho nên Hàm Anh có gọi Hình Phong là "lão thái thái", "lão thái giám", "lão thái X" gì đó, không ai thèm can thiệp. Hình Phong trong lòng muốn chơi một mẻ hốt gọn cả lũ, bọn họ cũng muốn treo cổ thằng cha mắc dịch này lên cây cho ong đốt lắm nha.
Vương Nguyên tấm tắc nghĩ, Hình Phong người này chuốc thù oán còn nhiều hơn Vương Tuấn Khải.
Nhắc đến Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên ít nhiều hơi lo lắng, nơi này không có sóng âm cũng không thể liên lạc với bên ngoài, cậu không cách nào xác định tình trạng hiện giờ của hắn. Lần trước mơ thấy giấc mộng huyễn hoặc kia, trong tâm cậu luôn ẩn ẩn bất an, ban ngày bị huấn luyện vùi dập không thấy lo, nhưng đêm về lại thổn thức không thôi. Hay là sau chuyến này tìm Dịch Thiếu Dung thương lượng một chút, tìm cách trò chuyện cùng Vương Tuấn Khải.
Cậu nghĩ nghĩ, đương trường bị Fidden kéo giật lại: "Sao thế?"
"Chúng ta hình như đi nhầm đường rồi." Fidden hiếm khi lộ ra biểu tình rối rắm: "Hình Phong cũng trốn luôn."
"Nước cạn." Một trong hai người sinh đôi nói, người còn lại tiếp lời: "La bàn không cánh mà bay mất."
"Trời sắp mưa." Cuối cùng Hàm Anh chốt một câu triết lí, cả đám đần mặt nhìn nhau, ai nấy đều thộn mặt thuỗng ra chưng hửng.
"Lão thái thái chắc là không thoát khỏi liên quan."
"Bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, trước hết nên tìm nơi nghỉ chân đã." Vương Nguyên thở dài, Fidden cũng đồng ý gật gật đầu, sau đó dẫn đầu dấn bước lên phía trước. . .Chưa đầy năm phút sau đã hốt hoảng chạy về, vẻ mặt kinh hãi so với nuốt phải ruồi còn khϊếp hơn, múa may quay cuồng: "Chạy mauuu____!!!"
Vương Nguyên dựng ngược con mắt, thiếu chút hôn mê, thầm mắng một tiếng "mẹ nó" rồi cũng tiếp nối truyền thống việt dã muôn năm, cắm đầu chạy như điên.
Phía sau Fidden, một đàn ong mật đen vàng xen kẽ rùng rùng đuổi theo, con nào con nấy to như hạt dẻ, lù lù cái kim đen thùi rượt đuổi đám người.
"Ai khiến chúng nó đi dùm cái!!" Song sinh đồng thanh gào lên, người này vấp phải một tảng đá, kết quả kẻ phía sau không kịp thắng, cứ vậy ngã nhào xếp chồng như domino. Vương Nguyên thuận tay kéo hai đứa lên, còn chưa kịp định hình, trạch nam "anti mặt trời" như uống phải thuốc súng mà vọt lên đầu tiên, phăm phăm một đường rẽ lối phóng mất.
"Thật không ngờ.. ." Ba người còn chẳng có thời gian cảm khái đã vội vắt giò lên cổ chạy, đâm đông lủi tây, sau cùng thất lạc.
"Phì phì phì. . ." Vương Nguyên thở hổn hển chống tay dựa vào một thân cây, mồ hôi vã ra như tắm, quần áo thấm ướt dính dấp ngứa ngáy lại không thể thay. Cậu cúi đầu nhìn đầu gối đầy đất bị rách một mảng, sợ vết rách nhiễm trùng, cậu bất đắc dĩ tìm đường ra biển muốn rửa vết thương một phen.
Trong rừng kiêng kỵ nhất là mùi máu tươi, đừng nói thú lạ, ngay cả côn trùng cũng sẽ bị nó thu hút kéo tới, lúc đó phiền to rồi.
Vương Nguyên lần mò mãi cũng thấy đường ra, vừa cà nhắc lê chân bước tới, đã nghe thấy âm thanh người loáng thoáng nói chuyện cùng nhau.
Cậu hơi sửng sốt, đám người mới hiện giờ còn đang quần ẩu trong khu rừng, người có mặt ở đây hẳn là huấn luyện viên và lính canh gác giống như Thẩm Thừa Tranh. Quả nhiên vạch tán lá ra một chút, Vương Nguyên nhìn thấy Thẩm Thừa Tranh đứng cạnh Dịch Thiếu Dung, vẻ mặt nghiêm túc không nói một lời nào, nhìn sắc mặt anh ta có vẻ sự việc phát triển theo chiều hướng tiêu cực.
Khoảng cách giữa cậu và bọn họ quá xa, Vương Nguyên căng tai hồi lâu cũng chỉ miễn cưỡng nghe được vài chữ "ức chế", "shock phản vệ", "tài liệu" cùng "mất tích" linh tinh cái gì đó, ban đầu cậu nghĩ là đám huấn luyện viên lại tìm phương pháp mới hành hạ chúng sinh, nhưng sau khi thấy rõ mặt mũi người đang nói chuyện cùng Thẩm Dịch hai người, hô hấp của cậu thay đổi.
Là Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành.
Bọn họ có mặt ở đây làm gì?
Vương Nguyên cảm giác dường như cậu đã tiến đến gần chân tướng, nhưng thủy chung vẫn có một tấm mành giấy mỏng không thể chọc thủng.
HẾT CHƯƠNG 55