[Khải Nguyên] Vệ Sĩ

Chương 54: Ốc đảo

Vương Tuấn Khải lênh đênh trên mặt biển tròn ba ngày, tình trạng sinh hoạt so với Pie (*) không khác nhau mấy, duy nhất chuyện ăn uống là hắn đành bạc đãi dạ dày mình lần này, bởi vì cá sống gì đó quá là kinh dị, ngay cả sushi hắn còn nuốt không xong huống hồ là đồ tươi. Vương Tuấn Khải dùng chút hơi tàn duy trì tỉnh táo, hắn sợ mình kiệt quệ ngủ mê man, sau đó khó vực dậy nổi. Dập dìu chật vật mãi đến buổi sáng ngày thứ tư, hắn trôi dạt vào một hòn đảo không biết tên tuổi.

Xăng trên thuyền đã cạn, hắn lại không có la bàn, dò hướng đi trên biển bằng mặt trời không mấy hữu dụng, xem ra ông rời quyết chặt tiệt đường hắn rồi.

Vương Tuấn Khải kéo lê thuyền lên bờ, gom toàn bộ dụng cụ thiết thực bọc thành cái bao tải nhỏ, vác lên lưng.

Nghe qua rất giống Columbus đi tìm châu lục mới, đáng tiếc danh nhân lịch sử người ta phát hiện ra châu Mỹ, còn hắn, nếu không được bổ sung kịp thời thì trăm phần trăm là trở thành chất dinh dưỡng cho đám động thực vật trên đảo. Vương Tuấn Khải dặt dẹo mãi mới lôi được thuyền vào bụi rậm giấu đi, cẩn thận trèo lên một cành cây cao quan sát tình hình. Xem ra nơi này vẫn còn hoang sơ, dấu vết từng có người xuất hiện tạm thời không thấy, có chỗ tốt cũng có chỗ xấu. Nếu đám người Eagle mò đến đây, Vương Tuấn Khải không chắc hắn có thể thoát khỏi tay bọn chúng lần nữa không, giữa chốn hoang sơ dã thảo khỉ ho cò gáy này, mọi thứ đều có thể xảy ra, trên đầu treo một thanh đao lơ lửng không phút nào là không đe dọa sinh tồn của hắn.

Vương Tuấn Khải thuần thục bổ vài trái dừa nước lấp bụng, kiểm tra vết thương tránh để nhiễm trùng, sau đó kéo kín cổ áo, buộc chặt giày ống chuẩn bị thám hiểm hòn đảo. Đột nhiên nhớ đến thời gian trước đây cũng từng lang thang trong rừng như thế, nhưng bên cạnh nhiều thêm một con thỏ, hắn bất giác nở nụ cười, cũng không biết rằng gương mặt thê thảm tàn tạ của mình lúc này có bao nhiêu ôn nhu. Khẽ sờ sờ cái cằm lún phún râu, Vương Tuấn Khải hít sâu một hơi, vạch đám lá ra tiến vào khu rừng.

Nơi này nói to không to, nói nhỏ không nhỏ, đủ để Vương Tuấn Khải đi một vòng ba tiếng đồng hồ. Rìa bên ngoài hòn đảo đều là rong rêu cùng cây đước có bộ rễ cực lớn, móc nối quấn xà nẹo triền miên vào nhau khiến người ta liên tưởng đến một bầy giun cỡ lớn bò ngoằn ngoèo tới lui, dù Vương Tuấn Khải không mắc hội chứng sợ dày đặc nhưng vẫn bị sự rậm rạp của nó làm cho gai ốc nổi đầy mình, nhịn không được quay đầu đi. Trong này có vài loại động vật không biết tên, chúng sở hữu hình thù kỳ dị và tiếng kêu cổ quái, dọa hắn ngốc ngốc hồi lâu, sau đó tò mò nhảy tới chọt chọt vài phát thỏa mãn lòng hiếu kỳ. Chơi chán chê, Vương Tuấn Khải nhìn mặt trời ngả về tây, chiều dần buông xuống để lại vệt nắng nhợt nhạt uốn lượn trên vai hắn, nhắc nhở Vương Tuấn Khải nơi này chỉ có một mình hắn là con người.

Nhân loại là sinh vật sống theo quần thể bầy đàn, dù có tự kỷ ám thị thích ở một mình đi chăng nữa thì cũng phải ghét cái cảnh độc lai độc vãng, đơn lẻ đối diện cùng nguy hiểm. Cảm giác cả thế giới chỉ còn lại một mình dễ khiến con người ta sinh ra ảo giác muốn đột phá, tỷ như nói náo loạn khắp nơi, hoặc điên tiết hét lên giống Vương Tuấn Khải vậy.

Chim muông trong rừng bị hắn hù bay tán loạn, tầng tầng thực vật rơi rụng theo tiết tấu tông âm Son trưởng tiêu chuẩn, mãi sau khi tiếng hét bị sóng biển vùi dập không còn ngoi đầu lên được nữa, Miêu đại gia mới thẫn thờ tìm một hòn đá bên bờ biển, suy tư về nhân sinh quan chìm nổi phập phều giữa vô vàn bọt nước.

Lúc này, dị biến mới phát sinh.

"Oa ta phắc!!!" Miêu đại gia nhảy tót lên hòn đá cao nhất, vừa dựng lông mao vừa chửi bậy một tiếng, mở to mắt nhìn tràng diện khϊếp hãi trước mặt: hàng trăm con rắn đủ chủng loại lũ lượt bò ra theo đàn, lúc nhúc loi nhoi chẳng khác gì phim kinh dị giữa mùa thi, đủ sức khủng bố thị giác lẫn tinh thần người chứng kiến. Vương Tuấn Khải tự nhận là định lực không tồi, có thể bảo trì bình tĩnh khi bị người ta chĩa súng vào đầu - bây giờ không ngừng chà xát tay chân, hy vọng nỗ lực có thể giảm bớt cảm giác co quắp giần giật. Tuy rằng hiện tại hắn không cảm giác được cơn đau, nhưng rùng rợn thì vẫn có biết không! Phàm là con người nhìn thấy số lượng khổng lồ áp đảo thì đều sinh ra cảm giác muốn rút lui hiểu chứ! Ghê gớm như vậy mà!

Vương Tuấn Khải cố gắng tự nhủ mình phải chấp nhận hiện thực, đồng thời đề phòng con rắn nào phập một phát vào người hắn không. Loài động vật này tốc độ di chuyển nhanh, nọc độc ở hai răng nanh rất đáng gờm, dựa vào vị giác và khứu giác phát hiện con mồi, cho nên cách tốt nhất là dùng bùn che đi mùi trên cơ thể. Nhưng ở bờ biển đào đâu ra bùn? Đợi mưa xuống chắc?

Vương Tuấn Khải sầu muộn đá phăng một con rắn có ý định tiếp cận mình, quả quyết nghĩ nếu không tìm cách thoát khỏi đám bò sát không chân này thì sớm muộn gì hắn cũng phi thăng đắc đạo, bèn móc ra khẩu Skull-7 vẫn giắt trên ống giày bắn đùng đùng hai phát vào đống lá khô, thành công làm cho nó bốc cháy rừng rực. Lửa lớn nhanh chóng lan ra, dọa đám rắn bò loạn cào cào không có quy luật, rối rít phát ra âm thanh tê tê ngứa màng nhĩ, sau đó rùng rùng di chuyển né xa nguồn nhiệt. Rắn tuy thích nơi ấm nóng nhưng vẫn có đầu óc, không ngốc đến mức nhảy vào đống lửa làm thịt nướng bảy món, thè lưỡi ngoan độc nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải rồi bò đi.

Hắn hít sâu một hơi, lấy đà nhảy phóc tới, cầm một nhánh cây - tạm thời là củi - lên, bắt đầu tìm hang động nghỉ chân. Một đường chạy thẳng đến giữa ốc đảo, Vương Tuấn Khải may mắn phát hiện một sơn động đá lởm chởm gai góc, ngoại trừ có chút bụi bẩn ra thì an toàn tuyệt đối. Hắn nhận ra bao quanh miệng sơn động là một loại cỏ không tên, nhóm côn trùng lẫn rắn rít bọ cạp đều kiêng dè mùi vị này, thế là nghiền nát nó rồi bôi khắp nơi, khiến bọn rắn chỉ có thể giương mắt nhìn con mồi biến mất trong hang động.

Càng đi sâu hơn, hắn càng giật mình.

Nhìn lối đi trước mặt, Vương Tuấn Khải nảy sinh cảm giác, nơi này đã từng có con người khai phá, bởi vì con đường tuy ghồ ghề gập ghềnh dễ té ngã nhưng lại được mài mòn và thông suốt như có kẻ dẫn đường chỉ lối trước. Hắn đề cao cảnh giác, huơ ngọn đuốc trong tay, một đám dơi đang ngủ say bị hắn làm tỉnh, dùng hai con mắt sáng quắc nhìn chòng chọc Vương Tuấn Khải.

Đến khi tới được trung tâm hang động, Vương Tuấn Khải bị sự hoành tránh của nó hù giật mình.

Nơi này, đại khái là một khu nghiên cứu sinh học đã bỏ hoang từ mấy chục năm về trước. Một cái đèn dầu theo kiểu cổ xưa vẫn lập lòe cháy, đoán chừng là dùng mỡ động vật, hoặc mỡ người duy trì.

Máy móc thiết bị hiệu Nikawa có từ những thập niên chín mươi, máy ảnh Zenioth, kính tiềm vọng, microcsope, đèn chiếu ultraviolet,. . .đặc sắc nhất là tiêu bản về các loại phagosome (**) chưa từng được công bố trước giới khoa học toàn cầu. . .Căn phòng đơn giản với hàng tá vật dụng phức tạp, chắc chắn là tài sản của một nhà khoa học quái dị nào đó thuộc chủ nghĩa cấp tiến, muốn cường hóa nhân loại đây mà. Vương Tuấn Khải trợn trừng mắt nhìn một tế bào phagosome có dạng cầu lồi, nhăn mi làm mặt quỷ với nó hồi lâu mới tiếp tục tham quan căn phòng. Hắn vừa xoay người, trước mặt quay vòng, lảo đảo một chút mới miễn cưỡng dừng lại.

Sắc mặt lúc này của hắn so với người hấp hối chẳng khác nhau là bao.

Mất máu quá nhiều lại không cảm giác được cơn đau, cơ thể vì bảo toàn sinh mệnh mà đình chỉ hoạt động, trực tiếp ra lệnh cưỡng chế Vương Tuấn Khải. Vốn dĩ từ lúc lên đảo hắn đã không tốt lắm, bây giờ thì hay rồi, ngay cả tỉnh táo cũng không giữ được. Chiêu rạch tay lần trước hiện tại không thể dùng, cho dù Eagle không biết tín hiệu định vị này là của ai nhưng chiếu theo cá tính làm việc sạch sẽ - thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót - của gã, tám phần mười là cho thuyền tấp vào điều tra. Vương Tuấn Khải thở dốc, cố gắng đứng dậy, tờ giấy trong ngực hắn cũng rơi ra theo. Trong căn phòng nhỏ bé này chỉ có duy nhất một chiếc tủ chứa hồ sơ cùng với cái giường đơn trông xập xệ nguy hiểm, Vương Tuấn Khải ôm vết đau nằm lên giường, chậm rãi mở ra bản tài liệu mà suýt chút nữa hắn phải bán mạng mới có được.

[Hikaru và lịch sử của gia tộc Baroquet.]

[Tổ tiên của gia tộc Baroquet, là người Hy Lạp cổ đại.

Năm 1400, hổ phách Hikaru là một viên đá thuộc quyền sở hữu của một nhà tiên tri Hy Lạp, qua tay các thương buôn ở quốc gia vùng Baltic và cộng hòa Dominica, được gia chủ Vincent Baroquet mua lại, vì lý do linh thiêng tồn vong của dòng họ, trở thành vật gia truyền qua các đời.

Kẻ sở hữu Hikaru có quyền quản lí một nửa gia sản Baroquet, kể cả bổn gia lẫn phân gia (***).

Hikaru được truyền từ đời này sang đời sau cho hậu duệ có huyết thống thuần nhất, là người sinh ra vào ngày. . .]

Ngay tại đoạn này, bị máu của Vương Tuấn Khải che lấp.

Miêu đại gia hắc tuyến đầy mặt, hắn quá sơ suất, đáng lẽ ra phải nghĩ đến tình hình máu đông lại sẽ đổi màu chứ. Tỉ mỉ dùng dao gấp cạo cạo phần máu đông trên tài liệu, Vương Tuấn Khải thầm tặc lưỡi, lúc nhận lưỡi dao này làm vật phòng thân hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày công dụng của nó lại phát huy theo hướng này, đúng là làm người ta thổn thức không thôi. Có điều chẳng đợi Vương Tuấn Khải kịp làm xong, não bộ vì không nhận được máu lên não mà bắt đầu xảy ra triệu chứng hoa mắt.

Đã nghèo còn mắc cái eo.

Cổ họng khô rát đình công, hắn đứng dậy muốn tìm chút nước uống bổ sung sinh lực, vừa mới nhúc nhích đã ngửi thấy một mùi hương tanh tưởi gần sát phía trên đầu. Vương Tuấn Khải ngẩng phắt lên, đối diện hắn là một con đười ươi lớn bằng hai người trưởng thành, đang híp mắt nhe hàm răng trắng hếu ra cười toe với hắn.

Vương Tuấn Khải: ". . ." Hình ảnh kinh dị có độ khó tiếp nhận cao.

Chậm rãi rời khỏi giường đơn, Vương Tuấn Khải hắn trước giờ rất biết cân đo đong đếm độ nặng nhẹ, lấy sức lực mình đấu tay đôi cùng động vật họ linh trưởng này đảm bảo knock out ngay từ chiêu đầu tiên, sống chết quần ẩu cùng nó là không có tỷ lệ chiến thắng. Huống hồ con đười ươi này hình như đã sống trong căn phòng đá này nhiều năm, nó thông thuộc địa hình hơn hắn, cứng đối cứng - lưỡng bại câu thương.

Thôi thì binh đến đất ngăn, lửa tới dùng nước dập tắt.

À không đúng, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!

Vương đại gia cột chặt dây giày chuẩn bị phóng việt dã tốc độ cao, chân vừa mới lắp tên lửa xong, bạn nhỏ đười ươi tưởng chừng như vẫn cười tươi rói thình lình nhảy phóc xuống, túm chặt hai cánh tay hắn. Sức lực loài này rất lớn, trong tích tắc muốn thoát khỏi gọm kìm này là không thể, Vương Tuấn Khải nhìn hàm răng to đùng sắc nhọn kia, đầu óc quay cuồng. Đười ươi chỉ có sức mạnh, tốc độ không bằng vượn người, con quái này phản ứng nhanh như vậy là vì đâu?

Chẳng lẽ nhà khoa học trong căn phòng này thí nghiệm dung hợp hai loại gene lên người nó?

Bỗng chốc toát mồ hôi lạnh, Vương Tuấn Khải trân mắt nhìn cánh tay bị siết đỏ lừ của mình, nghĩ đến khi mặt trời lặn, con đười ươi sẽ xé hắn ra thành bữa ăn dặm, với thân hình của hắn nhét kẽ răng cho nó còn không đủ a.. .

Nhìn nhìn lọ acid đậm đặc trên bàn, mắt Miêu đại gia híp lại.

"Gào_______!!!!!"

Acid Sunfuric nồng độ cao chảy ào xuống mười ngón tay của đười ươi, nó đau đớn rống lên ném Vương Tuấn Khải đập văng vào vách đá, l*иg lộn nhảy tưng bừng không biết làm sao giảm thiểu cơn đau. Lưng Vương Tuấn Khải va mạnh lên tường, vết thương nứt ra, trước mắt hắn từng đám mây đen kéo tới phủ kín, từng đốm sao la liệt bay vòng vòng. Ác liệt hơn là khi hắn cùng vách đá thân mật tiếp xúc, chiếc tủ bên cạnh cũng bị lôi vào vòng chiến, rầm rầm rầm đổ ập xuống đè hắn muốn hộc máu.

Cái tình tiết quỷ gì thế này. . .

Bên ngoài còn vang lên âm thanh rít gào tê tái của đười ươi, mà Vương Tuấn Khải sau khi thành công dùng acid cưỡng chế kẻ địch, cũng thành công làm mình rơi vào tình trạng cực đoan, thì cắn răng lồm cồm bò dậy giữa đống tài liệu chất chồng, suýt chút nữa bị dìm ngạt thở. Hắn thấp giọng mắng một tiếng, tài liệu về viên Hikaru kia bị lẫn trong đám giấy tờ này mất rồi.

"Ở đâu, ở đâu, ở đâu. . ."

Vương Tuấn Khải điên tiết lầm bầm, hai bàn tay run rẩy mò mẫm trong bóng đêm, ánh mắt dao động cực nhanh lướt qua vô số chữ cái trên tờ giấy, động tác khựng lại.

[A2SMS và kế hoạch tạo ra siêu cường thể - Vincent Baroquet.]

Vincent Baroquet.

Nếu không phải vừa xem qua mớ giấy về Hikaru, Vương Tuấn Khải chắc chắn không biết đến sự tồn tại của vị gia chủ nhà Baroquet này. Hắn căng thẳng đưa tay giở quyển bút ký ra, bỗng nhiên trước mắt sáng lòa, mùi vị gay mũi xộc tới.

Con đười ươi tức giận trừng trừng hai mắt đỏ ngầu kinh khủng nhìn Vương Tuấn Khải, thét lên một tiếng, nhào đến.

HẾT CHƯƠNG 54

(*) Pie: nhân vật chính trong phim Life Of Pie, vì chìm tàu nên lênh đênh trên mặt biển cùng một con hổ hoang dã.

(**) Phagosome: thể thực bào, trong sách sinh học nó ghi là pha gơn T đó =))

(***) Bổn gia: chi cốt yếu trong dòng họ, tương tự với nhà lớn, nhà chính, tộc thuần huyết; phân gia: chi phụ trong một dòng họ.