[Khải Nguyên] Vệ Sĩ

Chương 53: Trà trộn

Một giờ chiều, đoàn đội theo kế hoạch tập trung tại sân như cũ, thấy người tới không phải Hình Phong mà là một mỹ nữ da màu vác theo túi vải thô trên vai, ánh mắt đám đực rựa lập lòe sáng lên, vẻ ỉu xìu vì sáng nay bị tra tấn bay biến sạch sẽ, tinh thần phấn chấn kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nói nên lời. Vương Nguyên nhìn nhóm đồng bạn bỗng dưng hăng máu gà như được lên dây cót, thầm cảm khái, cái liên bang V này ấy mà, tìm ra được một huấn luyện viên không phải ma quỷ thì heo mẹ cũng leo lên cây được tuốt.

Quả nhiên chẳng đợi cậu cảm khái xong, mỹ nữ vung tay thả phịch túi vải xuống, âm thanh kim loại va chạm nhau loảng xoảng khiến mọi người sửng sốt một chút. Cô tự giới thiệu mình là Bailey, phụ trách huấn luyện về khả năng phản ứng nhanh, nói hoa mỹ là cải thiện tốc độ, nói phổ thông chính là đua nước rút. Bailey là con lai Âu Phi, mắt sâu mũi thẳng, xương gò má có hơi cao, lúc nói chuyện không hề cười cợt, ngược lại so với đám công tử tôn quý có vài phần nam tính hơn.

"Mỗi người phụ trọng ba mươi ký." Bailey chỉ vào túi vải, hiển nhiên bên trong đều là tạ sắt đặc ruột, màu sắc bóng loáng do bị chạm trán nhiều lần: "Chạy một ngàn mét."

"Chỉ có một ngàn mét?" Ara là kẻ phản ứng đầu tiên, một đống người phụ họa biểu tình, tất cả đều không cho rằng do lúc sáng vận động quá nhiều nên cô nương này nương tay, ngược lại trong bọc vải có kim, chắc chắn câu tiếp theo không hề đơn giản. Bailey cũng không quan tâm đến thái độ của gã, gật gật đầu: "Vừa chạy vừa giành giật phụ trọng của nhau, càng nặng thì cơm chiều sẽ càng nhiều."

Vương Nguyên oán hận phun tào, vì cái gì đám người này thích lấy lương thực ra làm phần thưởng thế nhỉ?

"Mỹ nữ, nếu tôi thắng, có thể dùng phần cơm đổi lấy một buổi hẹn hò cùng cô không?" Ara trêu chọc nói, ánh mắt sáng ngời vô cùng phong độ bước tới cầm tay Bailey muốn hôn lên, bất quá mỹ nữ chẳng cho gã chút mặt mũi, trực tiếp lật cổ tay quật một đòn quăng gã nằm úp sấp lên sàn, bình thản đáp: "Có thể."

Mọi người không hẹn cùng chậc chậc lĩnh giáo, cái gọi là hẹn hò trong trí óc Bailey có lẽ là một buổi đấu tay đôi đi, quả nhiên là huấn luyện viên ma quỷ!

Vương Nguyên đeo phụ trọng lên, ban đầu vô cùng nặng, về sau tuy rằng có thể thích nghi một chút nhưng không thể chạy nhanh, huống hồ năng lực của cậu là thiên là về tốc độ không phải sức mạnh, vì vậy trong vòng này lợi thế hoàn toàn không thể phát huy. Lòng vòng nửa ngày mới nhích được một chút đã bị người bên cạnh nhào tới muốn cướp phụ trọng, Vương Nguyên vội vàng né tránh, không thích nghi tốt nên ngã dập mông xuống đất.

Hiển nhiên, đây là tình trạng chung của đám newbie.

Người trước người sau nối đuôi nhau té ầm ầm, chiến trường giành phụ trọng ở phía trước còn đang rất hăng hái gay cấn, đám đàn ông tranh nhau đống vật nặng chạy tới chạy lui thiếu chút nữa nhảy vào quần ẩu, chiến sự căng thẳng chẳng mấy chốc vì những trò nhào lộn đám đá lung tung mà trở nên cực kỳ buồn cười. Vương Nguyên lồm cồm bò dậy, ngơ ngác nhìn đám người học chạy ngàn mét để giật đồ, hồi lâu sau không nhịn được bật cười ha hả.

Cậu không tính gia nhập vòng chiến làm bao cát cho người ta tập tạ, bèn lôi một thanh niên ở gần nhất thoăn thoắt chạy về phía đích đến. Thanh niên bị lôi ngớ ra một chút, vừa mới phản kháng đã thấy mình bị ném vào ô phụ trọng của Vương Nguyên, há miệng ngốc lăng.

Máy đo cân nặng hiển thị 78 kilogram, thanh niên mơ hồ hiểu được dụng ý của Vương Nguyên, nhưng đã quá muộn, cậu ta bị tính vào phần phụ trọng mà Vương Nguyên cướp được.

Cứ như vậy vài lần, phụ trọng từ 78 kilogram tiến lên 180, 250. . .Nhóm người chưng hửng bị coi là hàng hóa mua bán - đứng trong ô phụ trọng nhìn kẻ đầu têu gây sự ở xa xa đắc ý làm "bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau", âm thầm nghiến răng căm phẫn không thôi. Rốt cuộc thời gian kết thúc, đám người chật vật đứng dậy gom phụ trọng về phía mình, lại thấy Bailey đem phiếu cơm giao cho Vương Nguyên.

"Vương Nguyên, cậu chơi xấu quá đó!"

Vương Nguyên ranh mãnh chớp mắt: "Cô ấy đâu có nói phụ trọng không tính cả người."

Nói chung, huấn luyện buổi chiều thành công viên mãn, Vương tiểu bằng hữu kéo theo một dãy giá trị thù hận nhảy vào nhà ăn, ngoắc ngoắc tay với đám bạn bè mới đang cắn góc áo phẫn nộ đằng xa: "Nếu không muốn đói chết thì đến đây, tôi khao!"

Dù sao cậu cũng ăn không hết, chi bằng lấy thứ này đổi hảo cảm đi. Thanh niên trai tráng vốn không chấp nhất lâu, gặp cảnh này hoan hô reo hò ầm ầm lao vào nhà ăn, dĩ nhiên có một vài thành phần ương ngạnh đặc biệt không hiểu chuyện, kiên quyết không muốn vào, Vương Nguyên không thèm để ý, nhét miếng sườn vào miệng nhai nhai vài cái, nhăn mặt: "Thiếu muối."

Cũng chả biết là vị đại gia này đang mắng người chiên sườn không ngon hay là chửi mấy người ngoài kia nữa.

Chiều tà dần buông, Hình Lạc hoàn thành xong huấn luyện khu 02 trở về tầng hầm, bắt gặp Vương Nguyên ăn đến no ợ hơi liên tục đang xách thùng nước vào phòng, cười hỏi: "Thế nào?"

"Ngày đầu tiên đương nhiên là không tệ." Trước kia tham gia tập huấn dành cho vệ sĩ trong công ty của Lưu Chí Hoành không có khí thế như này, mấy chuyện giành giật phụ trọng gì đó đối với cậu khá mới mẻ. Nhưng là huấn luyện sơ khai luôn luôn nhẹ hơn, về sau nào có dễ như vậy được. Vương Nguyên hiểu đạo lí này, cho nên khi nào thảnh thơi được cứ thoải mái mà sống, mang theo khúc mắc đèo bồng chỉ tổ khổ hại cái đầu.

"Đúng rồi, nước, cảm ơn anh." Vương Nguyên cười nói, chắp tay học vẻ mặt tươi rói của Vương Tuấn Khải cảm tạ người ta: "Tôi rất muốn biết làm thế nào mọi người tìm được nước."

"Dùng máy tinh lọc tự chế của liên bang. Cách này hữu dụng nhất, phổ biến nhất, nhưng lượng nước tạo ra không nhiều, chỉ đủ một thùng đó." Hình Lạc từ tốn phác thảo sơ bộ máy tinh lọc, đại khái chính là một thùng nhựa trong suốt, một tầng cát, một tầng than, một tầng giấy thấm gì gì đó Vương Nguyên xem hiểu: "Mỗi lần tìm cát và than rất gian nan, bởi vì ốc đảo này không có liên hệ với bên ngoài. . ."

Vương Nguyên gật gù: "Nếu như có mưa thật tốt a. . ."

Hình Lạc phì cười: "Cậu rất giống một người, lúc mới vừa đến đây cậu ta cũng nói câu đó." Hắn trở mình, trầm ngâm: "Đáng tiếc, cậu ta tập huấn nửa chừng thì bỏ chạy, cũng sắp đến đích rồi, cư nhiên give up. . ."

"Hửm? Anh có biết tại sao không?"

"Nghe nói cậu ấy mắc chứng bệnh tê liệt thần kinh cảm thụ quan, tôi cũng không rành." Hình Lạc thở dài: "Đó là một trong những thằng nhóc ương ngạnh cứng đầu từng đánh bại tôi, tôi rất quý trọng nhân tài như cậu ta, vẫn luôn hy vọng có một ngày nhóc con đó sẽ quay lại tiếp tục huấn luyện."

Vương Nguyên ngẩn ra một chút, nhíu nhíu mi: "Hình đại ca, anh. . .chưa từng rời khỏi đảo sao?"

Hình Lạc không trả lời, mãi đến khi Vương Nguyên nghĩ rằng hắn đã ngủ thì vị này mới lên tiếng, trong âm thanh lộ ra chút mệt mỏi lười biếng: "Ừ, từ lúc nhỏ tôi đã sống ở đây, bây giờ, sau này, sau của sau này, có lẽ cũng không muốn đi. . .Được rồi, nói nhiều như vậy cũng không nâng cao khả năng phản xạ của cậu được đâu. Nói cho cậu biết, bắt đầu từ ngày mai mọi người sẽ phải tiến hành sinh hoạt theo tầng một khu 03 đúng tiêu chuẩn, không có dễ dàng như hôm nay đâu."

"Tôi biết rồi, Hình đại ca." Vương Nguyên dựng hắn dậy hỏi một câu cuối cùng: "Có cách nào giảm thời gian huấn luyện được không?"

"Cậu có thể lựa chọn khóa huấn luyện siêu tốc." Hình Lạc hơi ngạc nhiên: "Vì sao lại muốn gấp rút hoàn thành?"

"Có người chờ tôi trở về." Vương Nguyên hơi tự hào đáp, nói xong ôm thùng nước đi tắm, bỏ lại Hình Lạc bất ngờ chưa hồi phục.

. . .

"Tìm được thằng oắt đó chưa?"

"Vẫn không thấy nó đâu, có khi đã bị cá mập xơi rồi cũng nên. Đẹp trai trắng trẻo như vậy, thịt chắc là ngon lắm."

"Phì, đồ ghê tởm, đừng làm tao buồn nôn."

"Mày biến đi, có tin tao cho mày đi theo nó luôn không hả.. ."

"Tụi bây lèm bèm nhiều quá! Lo mà tìm đi!!"

Hai tên lính đánh thuê phun toẹt bãi nước bọt khinh bỉ gã mắt nhỏ cầm đầu, dùng gậy sào gắn camera theo dõi tình hình dưới nước. Từ lúc Vương Tuấn Khải nhảy xuống biển nay đã tròn một ngày, ngoại trừ đôi khi vớt phải một con cá kiếm hoặc cá chuồn biết bay thì không thấy một cọng lông của hắn. Đám người dưới áp lực quyền uy của Areon âm thầm tìm kiếm hắn, dựa theo cổ nhân nói, chính là sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Tuy ai cũng nỗ lực bỏ công lao nhưng đều có chung một ý nghĩ, Vương Tuấn Khải sớm đã bỏ mạng từ tám đời, Areon quả là rảnh hơi, ai đời đi tìm một cái xác về làm chi? Gian thi chắc?

Eagle châm một điếu thuốc, phả khói trắng hình tròn vào không khí vốn không mấy trong lành, ánh mắt mơ màng lộ ra vẻ xa xăm, nét đắc ý trên mặt vẫn chưa tan hết. Gã đi đến tình cảnh ngày hôm nay cũng là nhờ công Vương Tuấn Khải, hận thù căm ghét đổ dồn lên người hắn không biết chất cao bao nhiêu, bây giờ có thể loại trừ được cái gai trong mắt, gã há có thể để Areon dễ dàng tìm người như vậy sao? Lính đánh thuê dưới quyền Eagle đã được ngầm ra lệnh, tìm thấy xác, lập tức phân thây cho cá ăn, tìm thấy người, một phát nã chết sau đó phân thây cho cá ăn, tóm lại Vương Tuấn Khải có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi tử lộ. Areon tâm kế sâu dĩ nhiên biết gã sẽ không nể mặt mình, nhưng giữa đại dương kêu trời không thấu kêu đất không hay, cậu ta ấm ức cũng không có chỗ phát tiết.

Eagle đi đến trước cửa phòng Areon, chỉ thấy sách báo tài liệu vứt tung tóe dưới sàn, người đang tức giận nhìn chằm chằm cửa sổ đen kịt bên ngoài, không biết vừa rồi kích động đến mức nào.

"Để làm chi?" Eagle nhíu mày nhặt lên một tờ báo, phía trên có ảnh của một tòa nhà bị nổ đến mất luôn hình dạng ban đầu, cười khẩy: "Chẳng phải mi ghét nó lắm à? Nó chết mi phải vui mới đúng chứ?"

"Câm miệng! Hắn ta không chết!!!" Areon phẫn nộ rít lên: "Cút ra ngoài, ta không muốn gặp ai!!"

"Vậy cũng phải dọn dẹp cho đàng hoàng a." Eagle nhàn nhạt nói, gọi một thuyền viên vào: "Xử lí cho tốt."

Người nọ vâng một tiếng, lủi thủi gom đống tài liệu lại. Areon để mặt hắn tự xoay chuyển, mệt mỏi ghé vào giường nhắm mắt. Tiếng loạt soạt vang lên hồi lâu, trong phòng vắng lặng chỉ còn âm thanh giấy lật cùng sóng biển rì rầm nhè nhẹ, thảng thốt như thể thế giới này tẻ nhạt khôn cùng. Mãi đến khi người nọ lui ra ngoài, Areon mới chậm rãi mở mắt, miết nhẹ bờ môi: "Bỏ thứ đó lại."

"Đây là yêu cầu của Eagle." Thuyền viên trầm giọng đáp.

"Ta có nói sẽ chia sẻ tư liệu với gã sao?"

"Nhưng đây là thứ lấy được từ trên người tên nhóc tóc bạch kim kia." Đối phương đúng lí hợp tình nói: "Những gì được coi là chiến lợi phẩm đều phải được chia công bằng, trong hợp đồng đã ghi rõ rồi."

Areon nhíu mày nghi hoặc hồi lâu, tựa hồ đang suy xét xem địa vị kẻ này như thế nào mà Eagle lại đem hợp đồng cho hắn xem, sau cùng nghĩ tới Vương Tuấn Khải hiện giờ không rõ tung tích, tài liệu kia không còn quan trọng nữa, bèn nhắm mắt dứt khoát không quan tâm nữa.

Tên lính đánh thuê nhận nhiệm vụ canh gác vào ca một giờ sáng - đang ngồi vắt vẻo trên lan can thuyền, tầm mắt rơi xuống kẻ đang hiên ngang dỡ thuyền cứu sinh mini xuống biển, hơi tò mò: "Ê anh bạn, cậu đi đâu đấy?"

Thuyền viên nọ nhìn quanh quất, nhỏ giọng đáp: "Vị kia sai tôi đi tiêu hủy vài thứ, sẵn tiện ghé đất liền mua mấy món phòng thân. Huynh đệ, tôi biết cậu thích Vodka, có muốn mua giúp không hả?"

"Tốt. Đi sớm về sớm."

Lính đánh thuê cười nhăn nhở, nhìn thuyền cứu sinh đi xa mới ngẩn ra: "Tiêu hủy thì chỉ cần xả xuống biển là xong mà, cần gì phải dùng thuyền?"

Gã đứng phắt dậy rọi đèn pha theo bóng thuyền cứu sinh, chỉ thấy chiếc thuyền lấy tốc độ lướt ván vun vυ't lao đi, rõ ràng là đang trốn chạy!

Người trên thuyền cứu sinh khẽ thở phào một cái, kéo kéo cái áo che vết thương trên ngực. Không có dụng cụ y tế nên hắn không cách nào xử lí vết thương, lại chẳng cảm giác được đau đớn nên không xác định bên trong nguy hiểm cỡ nào. Hắn cúi đầu nhìn tập tài liệu giấu trong ngực bị máu loang ra dính dấp thê thảm, lại quay đầu nhìn chiếc thuyền kia sắp đuổi theo mình, cắn răng tăng tốc độ phóng vào đất liền gần nhất.

HẾT CHƯƠNG 53