Xung quanh đều là nước.
Tối. Rất tối.
Một chút ánh sáng cũng không có.
Khó thở. Vô cùng khó thở. L*иg ngực đau nhói rát buốt ngay cả hô hấp cũng thật thống khổ.
Lạnh. Thực lạnh. Ấm áp yếu ớt chỉ tồn tại trong niềm tin, nhưng mà, tôi phải tin tưởng vào cái gì bây giờ?
Ai đó gọi tên tôi. . .
Ai đó đang gọi tên tôi. . .
Tôi biết người nọ là ai, nhưng tôi không thể đáp trả, bởi vì. . .
"Vương Nguyên?"
Cậu trai mở to mắt, đồng tử đỏ ngầu mang theo vẻ lạc lõng điên cuồng khiến Hình Lạc giật mình, nhíu mày vỗ vỗ nhẹ Vương Nguyên: "Mau rửa mặt đi, huấn luyện sắp bắt đầu rồi."
"A, cảm ơn."
"Mơ thấy ác mộng là do bình thường suy nghĩ nhiều quá, về sau chú ý tập trung vào nội dung huấn luyện, chắc chắn sẽ tốt hơn."
"Ừm." Vương Nguyên vò vò tóc, mồ hôi lạnh trên thái dương ướt đẫm chứng tỏ vừa rồi cậu có bao nhiêu hoảng hốt. Nhớ tới hình ảnh mập mờ đan xen chồng chéo như bức tranh chứa vô số vết cắt, Vương Nguyên đặt tay lên l*иg ngực điều chỉnh hô hấp, bất an xuống giường.
Cậu, mới vừa rồi trông thấy một người bị vây giữa muôn ngàn giọt nước, vết sẹo trên người nứt toác ra cùng lỗ đạn đỏ tươi khiến chất lỏng nóng ấm loãng ra, quyện ra mùi tanh tưởi nhàn nhạt. Người nọ không động đậy cũng không nhúc nhích, cứng ngắc chìm xuống như một pho tượng, vẽ ra một bóng dáng quen thuộc vẫn luôn tồn tại trong đầu cậu, tịch mịch cô liêu.
Cậu tại sao lại mơ thấy Vương Tuấn Khải bị ám hại?
Vương Nguyên mang tâm trạng thấp thỏm theo Hình Lạc ra sân, ở đó đã có một đội ngũ chưa hoàn chỉnh đứng trò chuyện bàn tán cùng nhau. Bởi vì lịch tập huấn đột ngột thay đổi nên Hình Lạc không thể cùng Vương Nguyên trao đổi phương pháp lấy nước, đành đi một bước tính một bước. Hình Lạc không biết Vương Nguyên chịu kinh hách gì, nhưng quan trọng nhất bây giờ vẫn là huấn luyện, liền dặn cậu chú ý một chút, thấy Vương Nguyên gật đầu nhưng hình như không để tâm lời hắn nói thì hơi phiền muộn.
"Được rồi, chúc may mắn nhé." Hình Lạc cười cười bỏ đi, hắn là thành viên dự bị của ban huấn luyện khu 02, sẽ không tham gia vào lịch tập huấn của cậu. Vương Nguyên muốn hỏi hắn làm gì cười bí hiểm như vậy, nhưng Hình Lạc hình như không muốn trả lời nên nhanh chóng chạy mất rồi.
Có thể thấy nhóm người này, tính cả Vương Nguyên đều là newbie mới gia nhập liên bang V AK-47, bọn họ đến từ nhiều quốc gia khác nhau, màu da chủng tộc và cả ngôn ngữ đều có đặc trưng riêng. Lúc Vương Nguyên bước tới đứng bên cạnh một anh bạn người mỹ gốc á, trên gương mặt - biểu hiện sự hoàn mỹ của gene trội - nở nụ cười sáng lóa vô cùng chói mắt.
"Tôi lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tiếp xúc với người Châu Á đó." Anh ta cười lớn, thân thiện chìa tay: "Fidden Howl, rất vui được gặp cậu."
"Vương Nguyên."
Cậu lịch sự đáp lại, bạn của Fidden cũng bắt đầu tới làm quen, hầu hết đều là con lai của nhà quý tộc, trên cơ bản Vương Nguyên đã hiểu được nụ cười vớ vẩn của Hình Lạc. Đại khái là hắn ta nghĩ cậu cũng là quý tộc nhà giàu đi, bởi vì trong đám người này đếm sơ sơ cũng có khoảng chục là thiếu gia tài phiệt rồi. Nguyên nhân gia nhập V của họ cũng rất dễ hiểu: nhà kinh doanh hắc đạo, cha mẹ làm trong bộ tham mưu, bên cạnh luôn luôn có bẫy rập chực chờ chuẩn bị nuốt chửng nếu bất cẩn để lộ sơ hở. Kỳ thật đám cậu ấm nhà giàu này vẫn đang nhìn cuộc đời bằng màu hồng phấn sáng lạn, tin chắc trong số bọn họ chỉ có vài người đã từng gϊếŧ người, đã từng trải nghiệm cảm giác cướp đoạt sinh mạng bằng vũ lực – vì sợ, vì muốn làm quen, vì để thoát khỏi bóng ma tâm lý – nên mới xuất hiện ở đây.
Cũng chỉ là một phép biện luận mà thôi.
Vương Nguyên giữ khoảng cách với bọn họ, chung quy chỉ mỉm cười xã giao, đối đáp vài câu đơn thuần mang tính phổ thông qua loa. Cậu đang thắc mắc Fujuwara ở khu nào, cậu ta chẳng phải nói mình cũng tham gia tập huấn còn gì? Đến giờ không có một chút tin tức nào. Vương Nguyên không lo Fujuwara sẽ xảy ra chuyện gì ngoại việc cậu bạn nổi điên xúc động đi tìm Eagle, sau đó dây vào một đống hổ lốn dây mơ rễ má các loại manh mối phức tạp. Với tính cách có thù tất báo – chính nghĩa là chân lý, cậu ta sẽ lại ỷ thế mình là cảnh sát mà đâm đầu vào điều tra cho xem. Đồng thời cậu vẫn còn nghi hoặc, đêm qua gặp Hình Lạc đã thử hỏi hắn về JC, kết quả Hình Lạc như đinh đóng cột chắc chắn không có ai tên là JC trong liên bang V. Vốn dĩ làm việc trong YR08 không khai báo tên thật nên Vương Nguyên cũng không chắc JC có đổi biệt danh hay không, nhưng tình hình này đối với cậu không thể phủ nhận là rất bất lợi. Giả sử người nọ đúng là JC, để bọn Tử Tước tìm được phỏng chừng hủy thi diệt tích ngay.
Đang lúc ngẫm nghĩ, Hình Phong như bóng ma dật dờ lao tới, tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hét lớn: "Có mai phục!!!!"
Ánh sáng đỏ lóe qua, mọi người giật mình một giây, vội vàng thụp xuống tránh né đạn lạc, kẻ ngồi xổm giơ tay lên đầu người úp sấp lăn bò ra đất, vòng chiến hỗn loạn trong phút chốc trở nên cực kỳ buồn cười. Hình Phong "kacha" một tiếng ấn vào nút chụp ảnh, ghi lại toàn bộ tình cảnh oai vệ hùng dũng của đám học trò nhỏ trong ngày đầu tiên, vẻ mặt hí hửng thiếu đánh vô cùng, còn tỏ ra cực kỳ phấn khích mà bình luận: "Quả nhiên là hậu sinh khả úy a, năm sau so với năm trước còn thú vị hơn~"
Nhìn mãi nhìn mãi cũng không thấy nhóc con mang giày hiệu ở đâu trong ảnh, Hình Phong ngẩng đầu, thấy Vương Nguyên im lặng đứng nấc cụt trong góc liền bất mãn nhíu mày, lôi câu lên sân: "Phản xạ quá kém, phạt một trăm cái hít đất!"
Chỉ vì tránh bị chụp ảnh mà phải chịu phạt sao?
Vương Nguyên khinh bỉ nhìn huấn luyện viên quái dị hơn cả Frankenstein (*) một cái, không tình nguyện đi nhận hình phạt. Hóa ra vị này không phải bị câm, chẳng qua là cosplay diễn quá sâu, vì nhân vật không thể nói chuyện nên mới nhập vai y hệt. . .Thật không biết nên nói là dị hay quái nữa. . .
Một trăm cái hít đất đối với cậu không phải chuyện khó, nhưng trong mắt người ngoài, hình thể mảnh khảnh thư sinh của cậu không đáng tin cho lắm, nên khi cậu nằm úp sấp chuẩn bị thực thi hình phạt, một người nhịn không được nhảy ra chặn: "Hay là để tôi giúp cậu gánh ba mươi cái nha!!"
"Tôi cũng giúp hai mươi cái đi!!"
"Tôi nữa!"
"Im lặng!" Hình Phong quát: "Ai có lỗi người đó chịu phạt, chưa từng có tiền lệ chia sẻ hình phạt, mấy người muốn làm người tốt đúng không? Được, mỗi người một trăm cái, riêng cậu một trăm năm mươi cái! Trong vòng năm phút phải hoàn thành, nếu không cứ cách năm phút thì tăng số lượng lên gấp đôi!"
Vương Nguyên trợn trừng mắt bị chỉ điểm, cùng đám "người tốt" phẫn nộ xếp dàn như cá mòi bắt đầu chống đẩy, tên huấn luyện viên thích cosplay thi thể đứng một bên chắp tay sau mông ra chiều thế ngoại cao nhân trông mà phát ghét, đúng là mạnh vì gạo bạo vì tiền. Đám cá mòi hoạt động nhịp nhàng đến cái thứ tám mươi thì bắt đầu thở dốc, mồ hôi nhẽ nhại lăn dài trên thái dương, nhỏ tí tách xuống đất, đầu tóc phần phật bay lên bay xuống khó coi vô cùng. Hình đại nhân lén lút rút điện thoại ra chụp, hí hửng muốn mở ra xem thì bị một bóng người nhào tới giật, liền rống lên: "Ai cho cậu tự tiện rời khỏi vị trí khi đang chịu phạt hả?? Chạy nước rút mười ngàn mét cho tôi!!!"
"Là chú nói đó nha."
Vương Nguyên cười giảo hoạt, phong cách mèo đại gia cộp mác gian trá, thoắt một cái đã chạy tuốt đằng xa, vừa chạy vừa nói với lại: "Máy ảnh của chú ở đây, có giỏi thì tới lấy!!"
"Oắt con ranh mãnh!!!"
Buổi huấn luyện cứ như vậy đạt chất lượng A trong bảng biểu năng lực.
Hình Phong thỏa mãn híp mắt cười đến là thiếu đòn: "Tốt lắm, thể lực không tồi, chiều nay đúng một giờ tập trung tại chỗ này cho tôi, thiếu một phút trừ một phần cơm, giải tán!!!"
Đám đội viên hai mặt nhau, thở hồng hộc như cá trên thớt, oán hận ngập đầu chỉ có thể nuốt ngược vào trong, uất ức rưng rưng trở về phòng của mình. Fidden túm cánh tay Vương Nguyên, cười nói: "Chúng ta hiện tại nên đi lấy nước sao?"
". . ." Suýt nữa quên mất vụ này.
Vương Nguyên ngẫm nghĩ, giờ này có lẽ Hình Lạc cũng đã hoàn thành huấn luyện, liền kéo theo Fidden và một vài người đến khu 02 tìm Hình Lạc. Bất quá người cần gặp không thấy, ngược lại thấy JC đang xách theo bình nước lướt qua, Vương Nguyên theo quán tính nhảy dựng lên muốn bắt chuyện, phát hiện ngay cả khi mình lượn lờ trước mặt thì JC cũng không phản ứng, là không thèm để ý hay là. . .
. . .Không nhìn thấy?
"Vương Nguyên?" Hình Lạc vừa đi ra bắt gặp Vương Nguyên ở trước cổng khu 02, dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá bóng lưng một người thì hơi nheo mắt: "Có việc gì?"
"Người nọ là ai?"
"Trông giống người quen của cậu sao?" Hình Lạc nhướng mày: "Đó là một người không có giác quan, không thể nhìn không thể nghe, không thể nói càng không thể cảm thụ cảm xúc. . ."
Câu trả lời khiến cậu giật mình giây lát, Fidden bên cạnh nghe hai người thảo luận bằng tiếng mẹ đẻ, sốt ruột không hiểu gì cả, chỉ đành đánh gảy suy nghĩ của cậu: "Việc quan trọng bây giờ là tìm nước."
"Đúng rồi, phải tìm nước!" Cậu thốt lên, sau đó nhét cái bình không vào tay Hình Lạc, sẵn tiện ném đám Fidden cho hắn luôn, chạy vù đi: "Trăm sự nhờ anh đó!!"
Vô địch chảy nước rút mười ngàn mét đâu phải chỉ là hư danh, nhoáng cái đã biến mất không thấy nửa cái bóng.
Đừng có đùa, đã tìm được JC sao có thể dễ dàng buông tha như vậy!
Vương Nguyên nhanh chóng bắt kịp JC, tóm bả vai người nọ kéo lại, chỉ thấy JC lăng lăng nhìn thẳng về phía trước, mi mắt rũ xuống, không có tiêu cự, bị cậu lôi cũng chỉ đứng lại, trầm mặc im lặng như một con búp bê rỗng tuếch.
Tại sao JC lại biến thành người không ra ma không giống thế này?
"JC, cậu còn nhớ tôi không?" Vương Nguyên loay hoay hồi lâu cũng không biết nên cùng người câm giao lưu thế nào, nếu có Vương Tuấn Khải ở đây ắt hẳn hắn sẽ có cách. Cậu vò tóc phiền muộn, thấp thỏm tự quay cuồng một lúc mới chậm rãi kéo tay JC lại, viết lên trên: [W.]
Đợi Vương Nguyên buồn bực ủ rũ đi rồi, người được gọi là JC mới chậm chạp nâng mắt, đồng tử phóng đại, ánh mắt mẫn tiệp, làm gì có dáng vẻ của kẻ mù.
HẾT CHƯƠNG 52
Vương Tuấn Khải xé trang chui vào: Tôi đâu? Vì sao chương này không có tôi? Pia~ chết cô giờ~
Mỗ Trà: *bay thành cái chấm nhỏ*
(*) Franskenstein: nhân vật chính trong bộ phim cùng tên, có diện mạo khá kinh dị.