[Khải Nguyên] Vệ Sĩ

Chương 51: Đường lui

Vương Tuấn Khải ngồi trong phòng ăn tàu chở dầu, thô kệch cầm cái đùi gà to nhét vào miệng nhai nuốt. Hắn hỉ hả cười cợt cùng thằng cha thủy thủ vai u thịt bắp bên cạnh, một bộ dáng thân thiện như thể đã quen người ta từ mấy đời. Cơ bắp đại ca thấy hắn hào sảng không câu nệ tiểu tiết, dù lạ cũng không chê bai, ngược lại bá vai ôm cổ ha hả lớn tiếng cười, hoàn toàn không để tâm tên thủy thủ ranh mãnh này là từ đầu chui ra.

Sau khi con tàu bị tấn công, bọn người dần dần yên tĩnh lại, có kẻ bắt đầu đưa ra phỏng đoán về thuyền ma, nhưng nhanh chóng bị dập tắt không còn một mảnh. Người đi biển kỵ nhất là gặp thuyền ma, có thể sống sót trở lại bọn họ chắc chắn không dám nhắc tới nó nữa, ai biết được lời nguyền của thần biển có linh nghiệm hay không, trước cứ phòng thân đã. Trong nội tâm người nào cũng tò mò muốn biết sự thật, nhưng ngại sức mạnh huyền bí của thiên nhiên nên chỉ đành ngậm miệng nghe theo lệnh của chỉ huy, tiếp tục dong thuyền theo hướng cũ.

"Aii, nói ra cũng thật là lạ." Vương Tuấn Khải tặc lưỡi, nâng cốc bia lên tu ừng ực rồi chau mày ra chiều khó hiểu: "Vận chuyển nhiều dầu như vậy, lẽ nào chỉ huy muốn buôn dầu? Đây là phạm pháp a!"

"Chú mày nhỏ giọng chút đi, để người khác nghe được không khéo lại bị ném xuống biển cho cá ăn, ở đây không phải đất liền, chú mày có chết mất xác cũng chẳng ma nào điều tra được đâu." Người đàn ông hảo tâm nhắc nhở, vỗ đầu hắn một cái. Vương Tuấn Khải bị vỗ nghẹn suýt phun khúc xương trong miệng ra, bày tỏ khϊếp sợ: "Anh nói chí phải, em đúng là quá nông cạn."

"Thấy chú mày thắc mắc ông anh cũng bật mí một chuyện." Gã ta thì thào: "Nghe phong phanh đâu là ông chủ muốn tìm nhiên liệu vận hàng một khoan mỏ vàng bí mật!"

"Ôi mẹ ơi. . .Mấy cái mỏ vàng không phải đều rơi vào tay chính phủ rồi sao?" Mấy người xung quanh hít ngụm khí lạnh, tụ tập bắt đầu bàn tán, người đàn ông thấy đồng bạn không ai biết tin này, liền nhỏ giọng truyền đạt: "Người làm ăn ở thời này cả hắc bạch lưỡng đạo đều nhúng tay vào, chỉ là tìm một mỏ vàng sao có thể làm khó bọn họ! Theo tôi thấy cái mỏ đó chắc chắn là do dân bản xứ tự khai ra để tránh bị diệt thôn, gì chứ đám người cả xã hội đen lẫn cảnh sát đều câu thông đâu thiếu biện pháp uy hϊếp!"

"Đúng là có tiền mua tiên cũng được. . .Chậc chậc. . ." Vương Tuấn Khải vuốt cằm: "Như vậy, chúng ta đi bao giờ thì tới chỗ đó?"

"Chú mày nghĩ nhóm người kệch kỡm làm thuê như chúng ta thì có tư cách đi theo bọn họ tới đích sao?" Một tên mắt nhỏ khinh thường phủi tay: "Đương nhiên là tấp vào một cái cảng nào đó, đuổi chúng ta xuống rồi!"

"Đây đâu phải chuyện của chúng ta, đừng có xen vào." Kẻ khác chim sợ cành cong, ngó nghiêng cảnh giác một hồi: "Tò mò hại chết mèo, mọi người hãy bớt đề cập tới nó đi thôi."

Vương Tuấn Khải nhìn đám người tản nhau ra ai làm việc nấy, chính mình cũng viện cớ đi vệ sinh nhanh chóng chuồn đi. Lúc đi ngang qua phòng lái, hắn nhìn thấy Areon cùng Eagle. ..đang hôn nhau, ánh mắt sắc lẻm của Areon tự tiếu phi tiếu đảo qua cánh cửa, chẳng biết có nhìn thấy hắn hay không. Vương Tuấn Khải tuy rằng dần mất thần kinh xúc giác nhưng cảm giác rùng mình thì vẫn có, hắn chà chà da gà rụng đầy đất, tựa hồ không nghĩ Areon sẽ sa đọa đến mức này, nội tâm run lên tự thôi miên bản thân: Trong giờ phút nguy cấp nên giữ tâm thanh tịnh không được nhiễm bụi trần, tửu sắc là si, du͙© vọиɠ là mê, sẽ che lấp lý trí cùng sức mạnh của con người. Miêu đại gia như cao tăng đắc đạo không ăn khói lửa nhân gian lặng lẽ mò đến phòng chứa dầu, trầm ngâm quan sát như thể đang nghĩ coi nên ra tay từ đâu.

Hắn dĩ nhiên không có khả năng giải quyết hết đống dầu, phá hư cho nó tràn ra biển càng là tội lớn, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể chờ tàu cập bến rồi mới nói, dù sao hoạt động trên biển cũng không phải lợi thế của hắn. Mục đích cứu thoát Angel đã đạt được, nhưng hồ sơ tư liệu của Hikaru vẫn còn đó, Vương Tuấn Khải cau mày suy tính đường lui, chân bất giác đã đi tới phòng lái, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, từ miệng bọn Eagle biết đâu có thể nghe được tung tích tài liệu.

Vương Tuấn Khải càng đi tới gần càng nghe âm thanh rêи ɾỉ hỗn loạn bên trong, phi lễ chớ thị, đem máy ghi âm không tiếng động dán lên thành cửa, sau đó chép miệng chuồn đi.

Areon nhìn điểm đỏ trên màn hình dần tách ra bọn họ, tức giận đẩy Eagle ra, cài lại cúc áo xộc xệch trên người, sắc mặt so với ăn phải ruồi còn khó coi hơn.

Vương Tuấn Khải cư nhiên không để ý chuyện cậu ta thân mật cùng ai!

Eagle cười lạnh, bị coi là nhân vật phụ trên sàn diễn gã cũng đâu vui vẻ gì, gã nâng ngón cái quẹt nước trong suốt dính trên mép, chế nhạo Areon: "Ta đã nói rồi, tên đó trước giờ vốn không thích mi, người hắn thích chỉ có Vương Nguyên mà thôi, mi cố gắng thế nào cũng vô ích."

Areon hừ một tiếng: "Cứ làm như mi là hắn vậy."

"Ít nhất, bọn ta cùng một loại người." Eagle phá lên cười, ngón tay di di trên điểm đỏ, đè lấp ánh sáng yếu ớt nó phát ra: "Một khi đã xác định mục tiêu, không đi tới ngõ cụt tuyệt không quay đầu lại."

Âm thanh khàn đặc của Eagle vang lên qua máy ghi âm, rơi vào tai Vương Tuấn Khải như rắn rít bọ cạp, hắn cúi đầu lạnh lùng nhìn vết sẹo đã trở thành một phần trong cơ thể, không phản bác lời của Eagle. Kỳ thật gã nói rất đúng không phải sao? Cùng là tham vọng, cách thể hiện khác nhau, quá trình nắm bắt khác nhau, nhưng sau cùng chẳng phải cũng đi tới một đích đến đó ư?

Bất quá, tên này làm thế nào từ Moscow bay sang đây nhanh như vậy, có cân đẩu vân à? Hay là dịch chuyển tức thời?

Hay là, gã ta từ lâu vốn đã theo dõi hắn?

[Ta nói cho ngươi nghe một chuyện.] Giọng Areon nhàn nhạt truyền tới: [Phần tư liệu kia phát hiện có trá.]

[Ha? Có trá là ý gì? Lẽ nào liên quan đến mỏ vàng?]

[Thứ này so với mỏ vàng còn lợi hại hơn cơ. Có khi lại làm đảo lộn toàn bộ giới tài phiệt Châu Âu cũng nên.]

[Kẻ nào dám đυ.ng đến kinh tế Châu Âu, trước bước qua xác Nathaniel Baroquet, chưa từng nghe qua câu này sao?]

[Ta muốn nói chính là về nhà Nathaniel.]

Vương Tuấn Khải không dám thở mạnh, im lặng nghe diễn biến tiếp theo, nào ngờ máy ghi âm bụp một tiếng không rõ tình hình, sau đó ngữ khí điên cuồng bị che giấu giữa sự cao ngạo của Areon vang lên, tựa hồ đối phương đã phát hiện ra vị trí của con chip: [Có một con chuột nhắt không biết trời cao đất dày dám tự mình dấn thân vào hũ dầu hắc a, mi nói xem, ta nên xử lí nó thế nào đây?]

Tín hiệu bị cắt đứt giữa chừng bởi một phát súng chỉ thiên, nơi Vương Tuấn Khải đứng vốn là boong tàu âm u - bỗng nhiên bừng sáng, đèn pha chuyên dụng để quan sát tọa độ biển chiếu thẳng vào mắt hắn, trong phút chốc hắn vội cúi đầu che đi ánh sáng mạnh.

Tiếng xé gió vυ't tới, Vương Tuấn Khải theo bản năng tránh đi, nhưng vẫn không kịp tốc độ đường đạn, bị sượt qua vai. Máu đỏ loang dần ra áo thủy thủ màu xanh, mùi vị tanh nồng bắn thẳng lên mặt khiến hắn hơi sửng sốt.

"Biết không? Tao đã theo dõi mày từ khi mày rời khỏi bệnh viện hoàng gia Moscow." Eagle chậm rãi bước ra, áo jacket đen phủ lên thân người rắn chắc thon gầy của hắn, gió biển thổi tung mái tóc rối lòa xòa trước mặt: "Mị lực của mày thật lớn, số đào hoa cũng rất phong phú, đi đâu cũng có người nhớ thương."

Eagle cười cười, ánh mắt khinh thường thỏa mãn nhìn con mồi giãy giụa trong vòng chiến, tâm lý nam nhân được bù đắp thoải mái không gì sánh được: "Tao cũng rất nhớ mày đó, đương nhiên là nhớ mấy cái tát cùng vài nhát dao trước kia mày tặng tao, thật đáng để điên cuồng a."

"Thấy mày còn lành lặn để nhớ nhung tao như vậy, tao không ngại nói cho mày là tao cũng rất phấn khích." Vương Tuấn Khải đợi hắn nói xong, nhoẻn miệng cười tươi rói như thể gặp lại bạn bè lâu năm, chỉ thiếu ôm cổ bá vai là có thể chè chén một hồi: "Tao biết bản thân mình quá sáng chói, nhưng tao đã có người yêu rồi không thể chấp nhận mày được nữa đâu, con đại bàng gãy cánh."

Người xung quanh đứng thành một vòng lớn bao vây Vương Tuấn Khải ở giữa, tư thế phòng bị cùng hàng loạt các khẩu Skull cách tân đa chủng loại, ánh mắt bọn họ nhìn hắn giống như người chết, gương mặt lạnh lùng không còn vẻ thân thiện, tựa hồ tiếp theo chỉ cần một cái búng tay của Eagle, hắn sẽ bị bọn họ bắn thành cái sàng.

Kể ra cũng thật đau thương nha.

Vương Tuấn Khải lắc đầu than thầm, cái vận số chó má gì đây chứ, một con mèo bị vứt ở giữa biển thì may ra mọc cánh như Happy (*) mới mong thoát khỏi. Cực chẳng đã còn bị quân địch lấy đông hϊếp yếu, ỷ thế làm càn, hắn ngẩng đầu dựng ngón giữa, các người đây là muốn cùng bản đại hiệp đồng quy vu tận chôn cùng một hố đúng không?

Eagle dù đã bao lần đối diện với Vương Tuấn Khải nhưng vẫn như cũ bị hắn xem nhẹ, tức đến siết chặt súng, gã rất muốn nã hết toàn bộ ba mươi viên đạn trong băng gϊếŧ chết thằng oắt ranh thích ra vẻ bề trên này, nhưng gã đã cùng Areon giao dịch, không thể nuốt lời trong phút thứ 89 được.

"Nếu như tôi nói, tôi nhớ anh thì sao?" Từ đám người tách ra hai hàng, thiếu niên thanh tú chậm rãi bước ra, ngữ khí bình thản pha vào làn gió mặn mùi biển, không hiểu sao nghe có chút đáng thương. Areon im lặng nhìn Vương Tuấn Khải, dù nhìn lâu cỡ nào cũng không thể bắt được tâm tình hắn, cậu thở dài phất tay bảo bọn người bỏ súng xuống, tiến lên gần một bước.

Vương Tuấn Khải nhanh như chớp vội che người lại, học điệu bộ của khuê nữ nhà lành sợ hãi nép mình: "Cậu không được đến gần đây!! Tôi đã thề cả đời chỉ dành cho một người thôi! Đừng có làm chuyện thương thiên hại lý sẽ đầu thai không nổi a!"

"Anh vẫn như vậy."

"Tôi đương nhiên vẫn đẹp.trai như vậy."

".. .Xem ra tâm trạng anh rất tốt."

"Kỳ thực tôi đang rất buồn đó, cậu không thấy đôi mắt ủy khuất của tôi à? Các người lấy mười địch một không phải rất quá đáng sao? Cư nhiên ức hϊếp kẻ cô thế, lương tâm các người rốt cuộc có được nuôi dạy đàng hoàng không vậy?"

". . ." Areon hít sâu một hơi, cười lạnh: "Mày thực sự muốn ăn đòn."

"Đừng có đoán mò." Vương Tuấn Khải nhếch miệng cười: "Ai ăn đòn còn chưa biết đâu."

"Mày nói coi? Chỗ này là đại dương, gϊếŧ người giấu xác chẳng phải rất thuận lợi sao?"

"Mày làm ấn tượng về biển của tao suy giảm nghiêm trọng nha." Vương Tuấn Khải cà lơ phất phơ phủi phủi tay, cười cợt trêu chọc không có vẻ gì là hoảng hốt, hắn sờ sờ mũi, không kiên nhẫn nói: "Nói nhảm lâu như vậy tao vẫn thắc mắc."

"Mày nghĩ tụi tao sẽ giải đáp sao?" Eagle phẩy tay, đám người dần áp sát dồn Vương Tuấn Khải vào lan can, trong hành vi của hắn lóe lên sự chấp nhất ghê rợn: "Bắn chết nó."

"Mày đã hứa với tao sẽ không gϊếŧ hắn." Areon nhíu mày.

"Yên tâm, đạn này không chết được, chỉ gây mê trong một thời gian thôi."

"Ê, tao nghe hết đó, nói xấu thì nhỏ giọng chút." Vương Tuấn Khải vẫn là bộ dáng thiếu đánh, vĩnh viễn cười một cách ôn hòa nho nhã: "Tuy rằng rất luyến tiếc chúng mày, nhưng tao cần trở về sào huyệt của mình hơn, sẵn đây giải đáp giúp tao một tẹo, làm sao chúng mày biết tao sẽ đến bệnh viện Moscow? Hay là, nơi đó cũng là một trong những căn cứ chúng mày thử thuốc mới?"

"Quá thông minh sẽ khiến người ta chán ghét mày hiểu chứ?" Nghĩ tới kẻ này sắp chết trong tay mình, Eagle phấn chấn hẳn lên: "Areon thiếu gia không muốn chết, các ngươi làm được không?"

Đám thủy thủ như bị thôi miên gật đầu một cái, hầm hừ rút gọn khoảng cách với Vương Tuấn Khải. Hắn lùi ra sau chạm phải lan can, bất mãn ghi nợ hẹn lần sau trả thù, đồng thời đề phòng nòng súng của Eagle, trái tim đập bình bịch vô cùng căng thẳng.

"Phía sau là nước, mày còn chạy đi đâu?"

"Mày nói coi?"

Vương Tuấn Khải cười nhẹ, đong đưa chân tay như con mèo xấu xa trộm cá, xoay người, nhảy!

Đoàng. Đoàng.

Tiếng súng vang lên giữa không gian tĩnh mịch lẫn trong tiếng "ùm" thật lớn, xuyên qua l*иg ngực người đang nhảy xuống, biến mất trong làn nước tối tăm. Areon lạnh lẽo chạy vồ đến lan can, hy vọng sẽ tìm được Vương Tuấn Khải giữa vô vàn sủi bọt, nhưng sau cùng đợi mãi chẳng thấy hắn lên, bèn sốt ruột vò tay, oán hận cầm súng chĩa thẳng vào Eagle: "Tao đã nói thế nào?!! Không được gϊếŧ hắn!!!"

"Hừ, chẳng lẽ mày cũng giống nha La đại tiểu thư si mê không biết lối ra? Mày tỉnh táo lại đi, nghĩ đến những gì Vương Nguyên cướp từ tay mày, nghĩ tới oắt con thống hận vì không chọn mày, lấy động lực gϊếŧ chết nó!"

"Nhưng mà chúng ta đã thỏa hiệp, mày lật lọng!!! Tao không muốn hắn chết, mày có hiểu không?!!"

"Lúc này nên nói những lời sáo rỗng đó à??! Đồ ngoan cố!!"

Thủy thủ - nguyên bản là lính đánh thuê hai mặt nhìn nhau, nội bộ kịch chiến không phải là chuyện tốt. Còn kẻ vừa nhảy xuống biển kia có lẽ không sống được lâu, bởi vì hắn đã trúng một viên đạn giữa ngực.

Trừ phi hắn là thánh, nếu không giữa vùng biển rộng mênh mông thế này, chết là cái chắc.

HẾT CHƯƠNG 51