[Khi tìm được cậu ta, phải lập tức gϊếŧ chết.]
Người đàn ông im lặng nhìn nước sôi trong tách đã nguội lạnh, chữ "gϊếŧ" rơi vào tai chẳng mảy may khiến nam nhân này dao động, đáy mắt hờ hững lạnh tanh quét sang phía đối diện mới hiện lên chút sinh khí. Trên sofa trước mặt, một thanh niên nghiêm cẩn đẩy kính, ngón tay lướt qua bề nổi trên mặt trang giấy, như có như không chạm đến cụm từ "Dissociative Identity Disorder", vẻ mặt âm hàn so với nam nhân còn lạnh hơn, không có biểu tình. Nam nhân trầm thấp "ừ" một tiếng cúp máy, nhấm nháp nước sôi tẻ nhạt trong tách, trong phút chốc chỉ có tiếng lật sách loạt soạt cùng âm thanh súng lên nòng tành tạch.
"Bắn ở cự li này có tốt không?"
"Không thành vấn đề."
Nam nhân lãnh đạm đáp, nhìn qua thì có vẻ hai người không hợp nhau, nhưng chỉ có Hoàng Vũ Hàng mới biết thật ra người đàn ông này mới chính là kẻ đang quan tâm lo lắng cho hắn.
Nam nhân trầm mặc rất lâu mới mở miệng: ". ..Vì sao lại nói như vậy?"
Hoàng Vũ Hàng tiếp tục đẩy kính, nhớ tới chính mình từng nói Tử Tước là bạn trúc mã, còn thầm mến mình, gương mặt dưới mớ tóc dày co giật vài cái, nhíu mày: "Đó là A Hàng, không phải con."
Tử Tước bất đắc dĩ nhìn đứa con trai thẳng thừng phủ nhận lời ngụy trang, khẽ lắc đầu một cái. Người ngoài nghe được đối thoại của bọn họ cùng lắm là nghĩ đứa trẻ này đang chối tội với ba ba, nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ câu nói của Hoàng Vũ Hàng có ý nghĩa gì. "A Hàng", "không phải con", trong cuộc đời đột nhiên xuất hiện một người giống hệt mình thì chỉ có song sinh, nhưng cùng mình dùng chung một thân thể thì gọi là đa nhân cách.
Hoàng Vũ Hàng, chính là một kẻ đa nhân cách. Nói phổ thông một chút, là trong người hắn có hai nhân cách, một chân chính là hắn, một còn lại là tự phân liệt ra. Đa nhân cách cùng tâm thần phân liệt có nhiều điểm giống nhau, bất quá một bên là nhiều nhân cách trong cơ thể đối chọi gay gắt nhau, bên còn lại chung sống trong hòa bình. Tuy Hoàng Vũ Hàng bị đa nhân cách nhưng "A Vũ" chỉ là quá lạnh lùng, không đến mức đấu tranh chiếm cơ thể với "A Hàng", mỗi năm "A Vũ" chỉ hiển linh một vài lần, khi mà nhân cách gốc A Hàng không muốn đối mặt với sự thật.
"Gửi cho thằng nhóc gọi là Angel đó hình con bị bắt cóc, lại gửi cho con ảnh nó bị gϊếŧ hại. . ."
"Là gửi cho A Hàng." A Vũ nhanh chóng sửa lời: "Sau đó A Hàng đã suy sụp đến mức muốn tự sát theo."
Đúng là quá yếu đuối, nếu hắn không nhảy ra kịp thời thì chẳng phải chính hắn cũng bị A Hàng gϊếŧ chết sao? A Vũ thản nhiên nhìn ba ba mình, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng - kỳ thật đang trách cứ Tử Tước nuôi con quá thất bại, nuôi thành cái dạng ngây ngốc mà sống đến bây giờ cũng coi là kỳ tích. Đáng tiếc, kỳ tích không xuất hiện hai lần.
Tử Tước cau mày, chuyện bị xem là bạn của con trai còn chưa truy cứu, hiện tại thằng oắt này còn dám thị uy với mình? Quên đi, tiền bối không chấp nhất với trẻ con, cứ mặc chúng tự do phát huy, sống sót là được rồi. Chuyện Tử Tước vừa đáp ứng với Areon đương nhiên không giấu giếm A Vũ, mặc dù người thích Angel là A Hàng chứ không phải hắn, nhưng ai biết được không có Angel ở bên cạnh thì tên ngu ngốc Hoàng Vũ Hàng có đi tìm chết lần nữa không? Cho nên hắn cưỡng chế ép A Hàng ngủ say, chính mình ra mặt chủ trì công đạo, nghe thì có vẻ hoang đường nhưng A Vũ tin tưởng IQ của mình lúc này so với A Hàng tuyệt đối cao cấp hơn, cộng thêm một lão ba yêu quái trẻ mãi không già - chuyên đóng vai nhân vật phản diện tàn hại trung lương - Hoàng Vĩ Tước, việc cướp được Angel về chỉ là sớm muộn.
Giữa A Vũ và Tử Tước từng xảy ra một đoạn đối thoại như này:
Tử Tước: "Nếu Angel biết con bị đa nhân cách thì sao?"
A Vũ: "Cũng không phải HIV, cậu ta sợ cái gì."
Tử Tước: ". . .Cậu ta có thể chấp nhận hai nhân cách trong một người dễ như vậy à?"
A Vũ: "Không chịu thì cứ phân liệt cậu ta thành hai nhân cách giống.như.con là được rồi."
Tử Tước: ". . ."
Cho nên nói A Vũ không chỉ vô cùng lạnh lẽo mà còn cực kỳ ngoan cố?
Tử Tước đối mặt với đứa con gọi là A Vũ này đã sớm miễn dịch, thấy nó treo ánh mắt khinh miệt đồng bào liền nâng tay vỗ đầu nó một cái: "Shoot."
Đoàng. Đoàng. Đoàng.
Tiếng súng bên ngoài đồng loạt vang lên đều tai như gõ nhịp, bộ phận bắn tỉa trong tàu lần lượt ngắm bắn người đứng trên boong tàu chở dầu, ánh đạn lóe lên như vì tinh tú lấp lánh trong màn đêm, thê lương quỷ dị lại hiểm hóc gay cấn khiến người ta hưng phấn nhịn không được muốn tóm lấy. Tàu chở dầu ở đối diện có trọng tải rất lớn, thủy thủ canh gác thành một binh đoàn viễn dương, lúc này phát hiện biến cố liền đồng loạt hô hào khởi động hệ thống phòng ngự, nhưng vẫn chậm một bước. Súng đạn không có mắt, chỉ cần ra khỏi nòng liền xuyên qua máu tươi mới chịu dừng lại, giống như một lễ rửa tội bằng huyết lệ chính mình mới có thể gột sạch dơ bẩn oán niệm của bản thân, cũng dâng hiến linh hồn cho trời đất.
Vương Tuấn Khải trốn trong khoang dầu bị tiếng súng làm căng thẳng, đôi mắt hắn trong màn đêm xảy ra biến hóa, đồng tử trụ tụ tập thành hình chóp - mắt cú mèo điển hình. Hắn lặng lẽ bò khỏi khoang dầu, cẩn thận tránh né đạn lạc, lỡ như có kẻ mắt để dưới chân ngắm bắn "nhầm" khoang dầu, đừng nói là muốn gϊếŧ địch, ngay cả chính mình cũng khó toàn mạng. Khoang dầu này lớn như vậy nếu nổ, chậc, có khi lại nổ đến cá bay được cũng nên.
Hắn len lỏi qua các thùng dầu, một cây mái chèo hướng hắn đập tới. Vương Tuấn Khải thuần thục lách người, mái chèo đánh trúng phía sau hắn làm thùng hàng ầm ầm rơi xuống. Vương Tuấn Khải trông thấy người đánh là ai liền lập tức nằm vật ra giả vờ trúng đòn, bộ dáng rêи ɾỉ rất xuẩn khiến đối phương không nghi ngờ.
Thủy thủ đá đá vài cái thấy tên này vẫn còn lăn lộn, liền khinh thường nói: "Mau đứng dậy đi, thuyền bị tấn công rồi có giả vờ thương hại cũng không ai tiếc đâu. . .Di? Mày con mẹ nó là người ở đội số mấy? Sao tao chưa từng thấy mày?"
"Ách. . .tôi đau a đại ca. . ." Vương Tuấn Khải khúm núm đứng dậy, khϊếp sợ run rẩy: "Tôi nghe có tiếng súng, là ai tấn công chúng ta à?"
"Nói thừa, anh mày làm sao mà biết. . !"
Tuy thủy thủ nói năng thô tục nhưng không giống dối gạt, Vương Tuấn Khải lợi dụng thời cơ đánh ngất gã, khoác lên người cái áo thủy thủ vừa thỉnh được xong vác người vào bao mang lên trên. Tiếng súng chát chúa đã đình chỉ, không có ai tử vong nhưng bị thương không đếm xuể, Vương Tuấn Khải kéo sụp mũ xuống đi ngang qua cũng không ai để ý, vì thế hắn một đường tiến thẳng vào phòng nghỉ.
Eagle mang theo Areon vội vàng đi lướt qua hắn, Vương Tuấn Khải cứng người trong chốc lát, tiếp tục động tác khiêng cái bao. Trên mặt hắn bôi một lớp hắc cao đen thui, người độn thêm vài khối quấn vào, tự nhiên trở thành tên phì lũ đen đúa quê mùa, bây giờ còn là ban đêm, Eagle không nhận ra cũng là đương nhiên.
Hắn rất muốn biết ai là người chủ động bắn súng tấn công, nhưng tìm Angel quan trọng hơn. Bất quá hình như hắn tới muộn thì phải, nếu không thì mấy cái thi thể này giải thích thế nào?
Trong hành lang phòng nghỉ có ba "xác" thủy thủ nằm la liệt, nói là xác nhưng bọn họ vẫn chưa chết, chẳng qua trên ngực áo đỏ thẫm một mảng, mùi sắt cay nồng tanh tưởi xộc vào không khí. Vương Tuấn Khải ngồi xổm xuống kiểm tra mới biết thứ này là màu vẽ trộn cùng máu cá tươi, con mèo khiết phích nào đó gào thét ngao ngao ngao trong nội tâm, thảo nào thật khó ngửi!
Hắn vừa đứng lên, liền đυ.ng phải một người từ trong phòng vọt ra, trọng điểm là trên vai người nọ còn vác thêm một thiếu niên - có mù cũng nhìn ra được Angel. Hai người sửng sốt vài giây, tại thời điểm nước sôi lửa bỏng cùng thực hiện một ý nghĩ. Vương Tuấn Khải ném cái bao tải xuống, nâng Angel vào rồi thay thế vị trí nhóc bằng thủy thủ kia, xong xuôi đâu đó ra hiệu cho kẻ cướp người nhanh chóng đào thoát.
"Anh không đi sao?" Ngữ khí A Vũ ngang chàng không một hài thanh. Vương Tuấn Khải lắc đầu một cái, nheo nheo mắt: "Cậu là anh em của Hoàng Vũ Hàng?"
"Không phải."
"Tôi đã hiểu."
". . ." Anh thì hiểu cái gì?
"Không cần thẹn thùng, anh hùng cứu mỹ nhân là chuyện thiên kinh địa nghĩa."
". . .OK."
Hai người ăn ý tách nhau ra, A Vũ dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ôm cái bao chứa "mỹ nhân" cho vào một cái túi khá giống bong bóng cá, sau đó ôm cả túi cùng lặn xuống nước. Có nhiều người vì hoảng sợ mà ngã xuống nước, cho nên âm thanh "tõm" không gây chú ý quá đáng, bất quá nếu có ai nhìn thấy chắc chắn sẽ cứng họng, bởi vì người nọ sau đó liền chìm luôn, mãi không thấy nổi lên.
Tử Tước vớt A Vũ mặt tái tím cùng bong bong cá lên thuyền, thấy thằng bé lạnh run mà vẫn tỏ ra khí phách ngời ngời liền cốc đầu nó một cái, phẩy tay, rút.
Trận hỗn chiến ngắt quãng nửa chừng, trong lúc tàu chở dầu ai nấy đều khẩn trương tập trung tinh lực chuẩn bị bắt đầu hiệp hai thì cái tàu bắn tỉa thiếu đánh kia đột ngột biến mất, khiến cả người cả đội đều kinh hãi, mục trừng khẩu ngốc chết lặng nhìn bóng đêm vô tận.
"Cái kia. . .có phải. . .có phải vừa mới. . ."
"Ôi mẹ ơi con tàu ma!! Là con tàu ma!!!"
"Chúng ta cũng không phải đang đi trên tam giác quỷ Bedmuda, sao lại có tàu ma chứ?!"
"Thế chú mày giải thích ra sao cho việc nó vừa bốc hơi trước mặt chúng ta?"
"Này. . ."
Areon nhìn đám thủy thủ hỗn loạn tranh cãi, cười lạnh một tiếng, chỉ là một màn ảo thuật sương khói thôi mà, cậu đây thừa sức làm được. Nhưng mà Tử Tước muốn cướp Angel về làm gì? Áp trại phu nhân? Đã sớm nghe nói Tử Tước thích một nam hài tên là Hoàng Vũ Hàng, người này lại cùng Angel quan hệ mập mờ. . .Areon chà xát da gà đầy tay, lẽ nào Tử Tước muốn bóp chết từ trong trứng nước?
"Angel bị đối phương bắt đi?" Eagle không biết nhiều ẩn tình như vậy, nghe xong chỉ dáo dác nhìn xung quanh: "Hắn còn không?"
"Yên tâm, vẫn còn." Areon sờ đồng hồ đao tay, điểm đỏ trên đồng hồ đã di chuyển từ trong kho dầu ra đến phòng giam Angel, rất có thể tên kia cùng kẻ cướp đυ.ng độ nhau. . .Hắn để cho người nọ mang Angel đi, có hai tình huống, một là bọn họ quen biết nhau, hai là cùng đạt thành hiệp nghị có lợi cho song phương.
Hoặc là cả hai trường hợp này đều xảy ra không chừng.
"Theo sát hắn." Eagle chỉnh lý tình hình, vung tay ra lệnh.
"Thế nào? Không muốn chờ nữa?"
"Thời cơ đến rồi, còn đợi cái gì?" Eagle nhìn Areon, cười cợt: "Hay là mi luyến tiếc hắn?"
"Hừ. . .Không được gϊếŧ hắn!!!"
"Thế sao?"
"Ta nói rồi, mạng của hắn là do ta định đoạt, không thể để hắn chết dễ dàng như vậy được!!"
"A. . .Du͙© vọиɠ độc chiếm của mi thật mãnh liệt."
Areon mím môi không đáp, nghĩ tới một gương mặt trong quá khứ, ánh mắt càng điên cuồng.
HẾT CHƯƠNG 50