Vương Tuấn Khải ngồi đối diện lão sư phụ không bằng một nửa chiều cao của mình, nheo nheo mắt.
Adane cũng nheo nheo mắt, hai thầy trò cùng một biểu tình giống hệt nhau, rặt vẻ nguy hiểm.
"Giờ thì nói thật đi." Hắn gõ gõ lên bàn: "Chuyện về hổ phách."
Kéo dài lâu quá rồi, người ngoài cuộc cũng thấy mệt mỏi giùm.
"Hừ, oắt ranh chỉ biết gây chuyện!" Adane bĩu môi: "Tự mình xem tài liệu còn đoán không ra sao!"
"Đoán ra thì còn đi tìm sư phụ làm gì?!" Miêu gia quạu: "Phí lời!"
"Đồ nhãi con không biết phép tắc! Nếu mi còn không thu liễm cái thái độ này thì đừng hòng ta nói cho nghe!"
Vương Tuấn Khải nhào đến bóp cổ Adane, trái bí lùn cực kỳ mất hình tượng ré lên: "Khi sư diệt tổ a a a!!!"
"Hai vị." Thân sĩ Colin có lẽ trước giờ mới chứng kiến cảnh sư đồ tương tàn lần đầu tiên, bất đắc dĩ xua tay ngăn cản: "Có gì từ từ nói, đừng manh động!"
"Cậu không biết lão sư phụ nhà tôi nhây thế nào đâu!" Vương Tuấn Khải cười đến là âm u: "Muốn đào thông tin trên người lão còn khó hơn học bay."
Như để chứng minh cho câu nói trên, Adane ngạo kiều quay đầu: "Hừ! Đối với kẻ không biết lớn nhỏ thì không thể cho phúc lợi, phải nghiêm trị!!"
Vương Tuấn Khải khinh bỉ nhìn trần nhà.
Colin dở khóc dở cười, không biết làm sao, vừa vặn Belarus buổi sáng tỉnh dậy tìm hắn chơi, hắn liền ba chân bốn cẳng chuồn đi rồi.
Vương Tuấn Khải nhìn cửa phòng đóng lại, toàn thân thả lỏng xuống nện lên cái ghế nạm pha lê phía sau, nhảy dựng lên than thở: "Vẫn là sofa nhà mình tốt hơn, của nhà giàu không thể chơi bậy. . ."
"Trong phòng này. . ." Hắn nháy nháy mắt --- Không có camera đó chứ?
Adane cũng nháy nháy mắt --- Không có! Đã kiểm tra rồi!
Bọn họ hiện tại đang ở trong phòng Adane, biệt thự riêng của Colin. Đêm qua Vương Tuấn Khải theo Colin đến đây, hiện tại đã trở thành khách quý trong nhà.
"Cái người tên Colin này là con ngoài giá thú của tiền nhiệm gia chủ Baroquet, là anh cùng cha khác mẹ của Belarus Baroquet. Kỳ thật Belarus không biết điều này, vẫn cứ tưởng Colin là anh ruột mình." Adane nhỏ giọng nói: "Cậu ta và Nathaniel hình như không thích nhau lắm."
"Cho nên Colin mới quyết định đưa em gái mình cho Gilmeda để củng cố thế lực ở Monte Carlo." Vương Tuấn Khải tiếp lời: "Nathaniel không để ý sao?"
"Gã còn có việc quan trọng hơn, chính là tìm hậu duệ sở hữu viên đá Hikaru."
"Không có bất kỳ thông tin gì về đứa bé đó ư?" Vương Tuấn Khải cau mày: "Nếu bị bắt cóc từ khi còn bé thì cũng phải có tin tức về bọn bắt cóc chứ."
"Bị thủ tiêu cả rồi. Người thời đó nặng về quyền lực, đã sớm ngấp nghé vị trí gia chủ. Đứa trẻ kia từ khi còn trong bụng mẹ đã phải chịu sát ý không nhẹ, sau đó sinh ra, chưa kịp lớn lên đã bị ám hại, cũng không có gì khó hiểu."
Adane còn muốn nói thêm, thấy sắc mặt Vương Tuấn Khải không được tốt lắm: "Sao vậy?"
Hắn mở to mắt nhìn chằm chằm ông, khẽ nói: "Sư phụ."
"Hử?"
"Juggler thế nào?"
Adane nhíu mày: "Sao bỗng dưng nhắc đến Juggler?"
"Hắn thất bại, bị người bắt trở về, nếu người giao hắn cho Nathaniel?"
Adane trầm giọng: "Ta tự biết chừng mực."
"Sư phụ." Hắn đánh gãy lời nói của Adane: "Có phải người và Nathaniel có giao dịch gì không?"
Người kia cũng ngại giấu giếm: "Ta giao Juggler cho gã, gã đưa cho ta tài liệu về Hikaru, thế nào?"
"Con. . .cũng đoán được mấy phần."
"Thế mi có đoán ra ai là hậu duệ Baroquet không?"
Vương Tuấn Khải mím mím môi, không cam tâm tình nguyện nói ra: ". . .Vương Nguyên."
"Tốt, có tiến bộ." Adane thở dài: "Năm đó, đứa trẻ mà Cửu Mệnh Miêu chúng ta nợ phải chính là Vương Nguyên."
Hồ sơ phạm tội cách đây mười tám năm về trước có lưu lại một vài vụ mất tích kỳ quái. Đầu tiên là đá cầu may đời đời truyền thụ của một gia tộc khổng lồ, viên đá đó chưa được tìm thấy thì đứa cháu đích tôn của dòng họ đó lại bị bắt cóc, không rõ tung tích. Tiếp theo, toàn bộ tài liệu về buôn bán chứng khoán của một nhà tỷ phú bất ngờ lộ ra ngoài, khiến cho ông ta tán gia bại sản, rơi vào khủng hoảng đen tối. Tất cả những tập hồ sơ đó đều không được giải quyết, cho đến tận bây giờ vẫn chưa có dấu mộc đỏ hiển thị hoàn thành.
"Viên đá đó là Hikaru, mà Vương Nguyên là chìa khóa, cũng là hậu duệ Baroquet." Vương Tuấn Khải luồn sâu hai bàn tay vào tóc, kéo giật cảm giác tê dại đang dần chiếm lấy trí óc hắn, đột nhiên cảm thấy thật là mệt mỏi: "Sự việc rốt cuộc là sao. . ."
Adane không nói.
"Sư phụ?"
Vương Tuấn Khải ngơ ngác lên tiếng, đồng tử mắt đột nhiên co rút, hắn theo phản xạ quay người ra phía sau phản ứng đòn tấn công, nhưng chỉ thấy Belarus đang chạy vào, cũng đồng dạng ngây ra nhìn hắn.
Một tích tắc đó, Vương Tuấn Khải biết mình mắc lừa.
Gáy hắn bị đập một cú trời giáng, A2SMS trong người đã đạt đến nồng độ nhất định nên hắn không thấy đau, chỉ là dây thần kinh thì không phải vậy.
Belarus che miệng: "Ông, ông, . . ."
Mắt cô bé bị Colin che lại, hắn nhìn Vương Tuấn Khải ngã xuống đất, Adane ở bên cạnh vẻ mặt không cảm xúc, ra lệnh: "Mang hắn đi."
"Anh, anh Colin. . ."
"Đừng để ý, chuyện ở đây không phải của em, đi thôi."
Adane như người máy kéo Vương Tuấn Khải xềnh xệch trên hành lang dài, dừng trước một căn phòng, coi hắn như túi rác mà ném vào.
Bên trong đã có bốn người ngồi trên ghế, một người nhìn thấy Vương Tuấn Khải thì rũ mi mắt xuống, tiếp tục động tác dang dở.
"Tử Tước, trà này thế nào lại pha công phu như vậy?"
"Rửa trà cụ bằng nước nóng, chần qua một lần trà, pha với nước tinh khiết chỉ có ở buổi sáng." Tử Tước bâng quơ nói: "Đó là quy trình pha trà đã giản lược."
Nam nhân thâm ý cười nói: "Trà này cũng thật khó pha."
Người cũng thật khó tóm.
Nam nhân kia mắt sâu mũi cao, tóc màu sợi đay, đôi mắt lam trong suốt tựa sapphire, phong thái cao quý như đã ăn sâu vào từng cái nhấc tay nhấc chân, đủ khiến người ta liên tưởng đến thân sĩ tây phương quý tộc. Bên cạnh gã ngoài Tử Tước ra còn có hai người, một nam một nữ, nam phong độ lịch lãm, nữ ôn hòa cẩn trọng, đều là người quen.
"Eagle, Ellie. Trong thời gian này vất vả cho hai người rồi."
"Được phục vụ quý ngài Baroquet là vinh hạnh cho tôi." Eagle phong thái như thân sĩ, cười nói: "Tên này cũng là kẻ thù của tôi, tính ra quả thật chẳng thiệt thòi gì."
"Nga, lời này nói thế nào?"
"Hắn trước kia cùng tôi tranh giành chức thủ lĩnh Cửu Mệnh Miêu, mà hắn trong tổ chức làm chuyện hèn mọn vô sỉ, giở thủ đoạn chiếm được số phiếu bầu nhiều hơn. Tôi đây, không cam tâm."
"Ra là vậy. . ." Nam nhân gật gù: "Ellie, cô có lời gì muốn nói không?"
Ellie tựa hồ hơi ngẩn ra, mãi sau mới lắc đầu: "Tôi và hắn chẳng thù oán."
"Ừm. . ."
"Bất quá, hắn không phải đã nói Vương Nguyên mới chính là hậu duệ sao? Chúng ta bắt hắn để uy hϊếp Cửu Mệnh Miêu?"
"Đương nhiên không chỉ đơn giản như vậy." Nam nhân cầm tách trà lên nhấp một ngụm: "Tử Tước, nóng."
Tử Tước không mảy may quan tâm.
"Tử Tước, tôi giao cho cậu chuyện này, cậu làm không. . ." Nam nhân coi như không có gì xảy ra, gõ gõ tay lên bàn: "Đem thằng nhỏ này đi thử A2SMS."
"Tôi có thể nói không sao."
"Tốt lắm, cứ vậy đi."
Ellie nhìn theo Tử Tước đang xốc người Vương Tuấn Khải lên đi mất, có điều suy tư.
Nam nhân thân sĩ hứng thú ngắm vẻ mặt bất động thanh sắc của cô ta, nhếch miệng: "Ngườita nói trực giác của phụ nữ thường rất chính xác, nói đi, cô thấy được cái gì?"
"Tử Tước muốn buông tay."
Nam nhân đột nhiên run một cái, tách trà rơi xuống đất, bắn lên áo sơ mi trắng tinh. Ellie không rõ gã vì sao phản ứng mạnh như vậy, lấy khăn tay đi qua muốn lau.
"Cô cứ ở đó đi." Nam nhân ngồi im, giơ bàn tay ra hiệu: "Buông. . .tay thế nào?"
Ellie: "Hắn. . .giống như muốn phản bội chúng ta."
Tách trà vừa mới cầm lên, lần này không rơi nữa, trực tiếp bị bóp nát bét.
HẾT CHƯƠNG 62