[Khải Nguyên] Vệ Sĩ

Chương 47: Người mới

Vương Nguyên được phân đến tiểu khu số 03, dãy F, phòng 143. Vừa muốn hỏi dãy F ở hướng nào, Thẩm Thừa Tranh đã chìa cho cậu một cái bản đồ chi chít như ổ kiến, mặt không đổi sắc nói: "Đây là tâm huyết suốt bao nhiêu năm của tôi đấy." Giữ gìn cho cẩn thận.

Vương Nguyên không dám chần chừ lâu, gật đầu liền mạch rồi nhanh chóng chạy đi tìm phòng ở. Trước đây tuy rằng chưa từng tham gia vào cuộc tập huấn có quy mô lớn nhưng tốt xấu gì cậu cũng đã trải qua khảo thí khắc nghiệt của YR08, hiểu rõ người theo chủ nghĩa hành động ghét nhất là lề mề chậm chạp. Gấp gáp băng qua dãy nhà ăn sáng đèn, vừa rẽ đến khúc ngoặt suýt đυ.ng phải một người, Vương Nguyên nhạy bén nhảy sang bên trái, chỉ kịp liếc mắt nhìn người nọ một cái rồi thôi.

Cậu chấn động cả người.

"JC?"

Bóng lưng nhỏ nhắn chìm dần trong nắng chiều tàn lụi, hình như không nghe thấy âm thanh đơn độc lặp lại trong miệng Vương Nguyên.

Cậu rất nhanh hồi hồn, tiếp tục công cuộc truy tìm phòng ở mà lòng hỗn loạn rối bời. Người vừa rồi có gương mặt giống hệt JC từng là đồng sự của cậu trong YR08, trong chiến loạn lần trước JC được các tiền bối đưa đến Melbourn tránh bão nên may mắn thoát khỏi, từ sau đó không rõ tung tích, chẳng ngờ là anh ta đang sống ở đây. Vương Nguyên nhíu mày nhìn về phía JC đi mất, trong lòng nổi lên một cảm giác bất an. Cậu muốn tìm người hỏi rõ ràng về sự hiện diện của JC tại AK-47, nhưng bây giờ không phải lúc.

Khu 03 hiển nhiên rất không dễ tìm, nhìn đường đi mắc nối như hệ thống cấp thoát nước thành phố, Vương Nguyên trầm ngâm hồi lâu. Thay vì động não suy tính một lối đi riêng hoặc đi bừa đυ.ng ai hỏi người đó, cậu tìm một cái cây cao thoăt thoắt trèo lên, chẳng mất bao thời gian đã thấy khu 03 nằm khuất trong tán lá rậm rạp.

Hành động này đối với người canh gác là vô cùng nguy hiểm, giả sử có lính bắn tỉa tập kích gần đây, coi như cậu tiêu đời. Cậu cũng không ngốc hồ đồ mà tự tiện làm thế, Vương Nguyên giơ ngón tay làm dấu OK với Thẩm Thừa Tranh đang đứng ở cái tháp bảo vệ đối diện, khóe môi nhợt nhạt nở nụ cười giảo hoạt xấu xa.

Thẩm Thừa Tranh túm áo Dịch Thiếu Dung, trách cứ --- Ai nói cậu ta là người thành thật hả?

Ngước nhìn số 143 trên cánh cửa xiêu vẹo lỗ gió chằng chịt, xác định không có ai chơi trá, Vương Nguyên mới đẩy cửa bước vào, tầm mắt dừng trên kẻ đang treo lơ lửng trên xà nhà, ánh đèn hiu hắt le lói từ cái điện thoại chiếu lên gương mặt trắng bệch xanh xám, đồng tử phóng đại dãn nở tột độ, hiển nhiên là đã chết.

Vương Nguyên bình tĩnh ngắm sợi dây buột bằng nút thắt chết, cậu không có khả năng phi ám khí lợi hại như Vương Tuấn Khải hay Dịch gia, tìm mãi mới thấy một cái ghế gỗ cũ kỹ trong góc phòng có chiều cao hợp lí. Cẩn thận trèo lên ghế từ phía sau "thi thể", đưa tay chạm vào dây buộc chưa được vài giây, thì ở chỗ Vương Nguyên đứng đột nhiên lóe lên một tia sáng từ xa. Ban đầu cậu còn tưởng là Thẩm tiên sinh lại muốn đùa giỡn, nhưng có vẻ không đúng lắm, vội vàng đẩy mạnh cái xác né tia sáng kia ra, nào ngờ "thi thể" kia so với cậu nhanh hơn một bước, thình lình chụp lấy Vương Nguyên xô mạnh xuống sàn nhà. "Xoảng" một tiếng, cửa sổ thủy tinh thủng một lỗ nhỏ, mặt kính nứt ra từng vòng.

". . ." "Thi thể" giật giật, thuần thục tháo vòng dây trên cổ mình ra, nhảy xuống đất thản nhiên như không, nhìn thấy cái lỗ trên cửa sổ liền cau mày chậc chậc hai tiếng, quay đầu ngó Vương Nguyên.

Vương Nguyên phủi tay đứng dậy, muốn tới nhìn cái lỗ kia, lại bị người nọ kéo ngược trở về, theo bản năng vung tay quất một đòn uchimata quật ngã đối phương. Người đàn ông nhanh nhẹn bắt được cổ tay cậu siết lấy, thân người mềm oặt như con rắn không xương chuyển động thoăn thoắt, vươn tay có ý muốn chế trụ luôn cổ tay còn lại của Vương Nguyên. Vương Nguyên không dám lơi lỏng tâm trạng, vừa thấy móng vuốt người kia ập tới, động tác quen thuộc khiến cậu sửng sốt mất một tích tắc, sơ sảy để người kia bắt được kẽ hở.

Người đàn ông túm được hai cổ tay Vương Nguyên, lại không ngờ nhóc con này cư nhiên luồn hai chân qua vòng tay, tung cước ịn lên mặt mình hai dấu giày huyền thoại.

Đôi Conserve này mới ra mắt tuần trước, cỡ nào giá trị nha!

Người đàn ông quên luôn cả đau, mắt lòe lòe dán chặt vào đôi giày giống như đã tìm được người yêu truyền kiếp, hận không thể nhào tới hôn mấy phát. Vương Nguyên thoát khỏi gọng kìm của đối phương, nheo mắt đánh giá người bạn cùng phòng có đầu óc không đơn giản này, ai ngờ bạn nhỏ kia sau khi nhìn thấy bảo vật liền vứt toàn bộ nhân sinh quan ra sau đầu, giữ nguyên bản mặt xanh xám ghê rợn như Peter Paker (*) hồ hởi tới gần Vương Nguyên, huơ tay huơ chân múa may quay cuồng: ". . ."

Vương Nguyên căng mắt nhìn một hồi, xác định vị này không chỉ thiếu khuyết khả năng biểu đạt mà còn không có chức năng phát âm (bù lại là trình độ hóa trang chẳng chê vào đâu được), ú ớ nửa ngày mới giới thiệu được tên mình cùng với nguyện vọng cả đời là được kinh doanh trong tổng công ty giày hàng hiệu.

". . ." Thật đúng là không biết nói thế nào. . .

Người đàn ông gọi là Hình Phong, so với Vương Nguyên lớn hơn mười tuổi, đã sinh hoạt trong AK-47 tám năm, trong đội hình giữ chức huấn luyện viên cho các newbie mới gia nhập. Vương Nguyên tròn mắt cứng đơ ra, nói vậy chẳng khác nào Hình Phong chính là thầy giáo của cậu?

"Thầy giáo" gãi tóc cười hề hề, bộ dạng đơn thuần chất phác chẳng có tí gì giống kẻ tâm kế sâu, vẻ hiền hòa in trên "dung mạo" tái xanh gây ra cảnh tượng hãi hùng vô cùng. Hình Phong không hiểu cố ý hay vô tình làm thổ ngữ cực nhanh, Vương Nguyên hoa mắt hồi lâu mới miễn cưỡng hiểu được đối phương đang biểu đạt cái gì, thầm nghĩ bài học đầu tiên đến AK-47 phải chăng chính là khảo thí năng lực ngôn ngữ?

Nhìn trong phòng chỉ có một cái giường cùng bàn ghế đơn giản, Vương Nguyên thắc mắc hỏi Hình Phong: "Tôi sẽ ngủ ở đâu?"

Chắc không phải chăng dây ngủ như Tiểu Long Nữ chứ?

Hình Phong cười cười, lấy ra một thiết bị điều khiển khá giống remote, chỉ vào cái nút màu đỏ --- Ấn vào.

Ấn vào?

Vương Nguyên làm theo, sau đó dưới chân đột nhiên hư không, cậu trơ mắt nhìn sàn nhà "thủng" một lỗ lớn rồi chính mình theo lối đó rơi xuống, phịch một phát chạm đến mặt đất. Vương Nguyên theo thói quen nhún người giảm xóc, không quên kéo theo cái balo quần áo làm đệm đỡ.

Dưới này, sâu cũng phải cỡ mười mét, xây thành một căn phòng lớn tập thể, hơn tám cái giường tầng quy củ chỉnh tề, chăn mền xếp vương vức như miếng đậu phụ. Hình Phong ở phía trên bịch bịch ném vật dụng cá nhân xuống cho cậu. . .Chỉ có một cái chìa khóa.

Thầy giáo thật thà múa may quay cuồng cố gắng biểu thị --- Đó là chìa khóa phòng tôi. Tiếp theo đóng sầm cửa lại. Không gian trong nháy mắt rơi vào hắc ám, Vương Nguyên đành phải lấy cái điện thoại ra soi đường, phát hiện nơi này so với nhà ma kỳ thực cũng không khác nhau lắm. Phía trên có lão thầy giáo thích cosplay thi thể, phía dưới âm u im lặng không có lấy một tiếng động, đôi khi ánh sáng cũng là một thứ xa xỉ. Cậu tiến về cái giường giành cho chính mình, mùi mồ hôi của đàn ông vờn vợn là không thể nghi ngờ.

Bất giác nhớ tới con mèo nào đó vẫn thích ở sạch một cách quá đáng, Vương Nguyên ngờ vực nâng cằm, có lẽ trước đây hắn cũng từng bị vứt đến những chỗ như thế này để trở thành một Karry, cho nên bóng ma tâm lý khảm nhập vào tâm trí, khiến hắn sinh ra một loại ám ảnh cưỡng chế chấp nhất với sự sạch sẽ. Tuy rằng Vương Nguyên sẽ không khiết phích như Vương Tuấn Khải, nhưng bẩn với trình độ này thì cậu cũng không chịu được.

Nhưng là, nơi này ngay cả nước uống còn khan hiếm, huống hồ là giặt giũ?

Dọn dẹp qua loa trên giường tầng, Vương Nguyên nằm phịch lên, chống tay bắt đầu nghĩ đến chuyện làm sao tìm được nước ngọt, ánh sáng yếu ớt bỗng dưng lọt vào khe mắt, "cánh cửa" sàn phòng Hình Phong bị mở ra.

"Ồ, tôi không biết bên trong có người." Nam nhân lau mồ hôi trên trán, ngũ quan tuấn kiệt kèm theo thân hình rắn rỏi rất đáng tin cậy, rõ ràng là người đã luyện tập qua nhiều, ngay cả ánh mắt cũng rất sắn bén: "Cậu là người mới?"

"Tôi vừa đến hôm nay." Vương Nguyên lễ phép gật đầu chào, so với nam nhân, dù có chiều cao cận mét tám nhưng cậu vẫn sâu sắc nhận ra sự chênh lệch phũ phàng, đứng cạnh anh ta trông cậu như con gà con giữa đàn bồ câu vậy. Nam nhân khẽ cười, đuôi mắt có một vết xăm nhỏ không rõ hình thù, nói vài câu xã giao cùng Vương Nguyên rồi trở về giường nằm.

"Anh bạn này. . ."

"Gọi tôi là Hình Lạc."

Vương Nguyên sờ mũi: "Phải làm sao mới có nước ngọt a?"

Hình Lạc trở mình, hứng thú dào dạt nhìn Vương Nguyên: "Người khác đến đây chỉ lo làm sao vượt qua được các chiêu trò huấn luyện của thầy giáo, cậu thì chỉ mong tìm được nước, logic thật thú vị."

"Dân sinh mạnh quốc gia mạnh mà, con người không thể ba ngày không uống nước." Vương Nguyên mỉm cười, cặp mắt loan loan cong thành một đường, kết hợp cùng gương mặt thanh tú sáng lạn khiến người ta không khỏi ngơ ngẩn. Hình Lạc sửng sốt trong tích tắc, rồi cũng cười đáp trả: "Ngày mai theo tôi đi, tôi dạy cậu cách tìm nước."

"Cảm ơn anh trước." Cậu vui vẻ chắp tay, lúc xoay người nằm xuống chạm phải một vật. Viên đá Hikaru lẳng lặng nằm trước ngực cậu, trong bóng tối phát ra quang mang nhàn nhạt. Vương Nguyên cầm lấy nó nhìn một lúc, áp vào trong ngực, nhắm mắt lại.

Mèo ngốc giờ này chắc là đang hầm hừ không có ai nấu cơm cho hắn ăn đi? Nhớ đến bản mặt ủy khuất giả vờ đáng thương xen lẫn chán nản tuyệt vọng của Vương Tuấn Khải mỗi lần bị bỏ đói, cậu nhịn không được cười khẽ, vuốt vuốt Hikaru hồi lâu mới chìm vào giấc ngủ.

Hình Lạc trông theo bóng lưng cậu trai an tĩnh giữa đêm tối, đáy mắt hiện lên chút si mê không che giấu, hắn cũng không biết bản thân mình làm sao nữa, chỉ là không khống chế được nhìn cậu trai kia lâu hơn một chút.

. . .

. .

.

"Hắt xìiii. . ."

"Đã bảo anh mặc ấm thêm cơ mà. Ở đây là Liên bang Nga không phải Trung Hoa."

La Vy Vy khẽ oán trách, bước đến cầm cái áo bệnh nhân khoác lên người thanh niên, bất quá hắn lại đẩy ra, chỉ chừa cho cô một nụ cười tươi rói: "Được rồi, không phải tôi bệnh, là có người nhớ tôi quá thôi."

Cũng đâu phải lần đâu tiên ra nước ngoài.

"Giúp tôi lấy một cốc nước nóng được không? Trong bình hết nước nóng rồi."

La Vy Vy thấy hắn cứng đầu ương ngạnh không nghe lời, hừ nhẹ một tiếng rồi bất đắc dĩ bỏ đi.

Vương Tuấn Khải nhìn tuyết rơi dày một lớp trên mặt kính, đồng tử đen sẫm co rụt lại. Nơi này là bệnh viện hoàng gia Moscow, một ngày trước hắn vừa tới đã bị chuyển sang đây, mặc dù chỉ là trạm dừng chân nhưng hình như Thiên Tỉ cần lấy thứ gì đó, cho nên bọn họ lưu lại bệnh viện. Ở đây rất ít người, kẻ có thể bước chân vào chỉ có vài gia tộc lớn cùng người của hoàng tộc, hắn ngồi ngốc ở đây cả ngày cũng chỉ thấy vài bệnh nhân lượn tới lượn lui, hoặc mang trên người bộ mặt cao ngạo quyền thế hoặc cúi đầu âm trầm không nói, hầu như không bắt chuyện được với ai.

À, có cái cô La Vy Vy kia là ngoại lệ. Nghe nói cô ta từng có một giai đoạn là bạn thanh mai trúc mã của Thiên Tỉ, sau khi tốt nghiệp đại học liền chuyển đến công tác cố định ở Moscow. Không giống như Dịch thiếu chạy khắp nơi làm du y xuyên biên giới, La Vy Vy ưa thích sự tĩnh tại, hiện tại trở thành phó viện trưởng bệnh viện hoàng gia.

Dùng cách phổ thông mà nói, chính là chữa bệnh cho nhà giàu.

Ngoại hình La Vy Vy rất bắt mắt, cộng thêm gia thế hoành tráng, học vấn uyên bác, là đàn ông thì có lẽ ai cũng sẽ sinh ra cảm tình với cô gái này. Chỉ là trên đời này không có gì là tuyệt đối, trong đám con cháu Adam này xuất hiện ba cái cá thể đặc biệt nổi trội, đặc biệt kỳ quặc, một là Dịch Dương Thiên Tỉ, một là Lưu Chí Hoành, còn lại chính là Vương Tuấn Khải.

Dịch thiếu là khí trơ không phản ứng với bất kỳ ai ngoài Lưu Chí Hoành.

Lưu đồng học vừa nghe La tiểu thư quen biết với Thiên Tỉ trước mình, liền xụ mặt xuống nổi áp suất thấp, không tặng cho La tiểu thư giá trị thù hận đã là vạn hạnh.

Miêu đại gia càng xa cách rõ rệt, hắn chống cằm đờ người, đáng lẽ trước khi hai người bọn họ tạm thời chia ly phải làm gì đó đánh dấu chủ quyền, như là đeo nhẫn cưới chẳng hạn, miễn cho một số người nảy sinh ý đồ bất chính.

Càng nghĩ càng phiền muộn, thỏ con của hắn vừa trắng vừa thơm vừa dễ thương không chịu được, ném vào ổ AK-47 không phải là tai họa?

Đương lúc Vương mèo ngáo đang siết chặt góc áo phẫn nộ vì lo cho tương lai lương duyên, tầm mắt hắn dừng trên bóng người vừa đi ngang cửa sổ. Vương Tuấn Khải cau mày, nhanh nhẹn đứng dậy nép sau tấm rèm, lẳng lặng quan sát gã kia.

Là Eagle.

HẾT CHƯƠNG 47

(*) Peter Paker: nhân vật con trai người phụ nữ ma trong loạt phim Insidious.