Liên bang V – AK47 được hình thành trên tiền thân là một quân đoàn đặc chủng xuất ngũ, trước kia chỉ nhận lính đặc chủng huấn luyện thành nhuệ binh, về sau mở rộng ra cho người có tiềm năng và đam mê chiến đấu, đồng thời cũng nhận huấn luyện cho các đặc công tự do, không thuộc chính phủ. Gọi là liên bang nhưng thực chất không lớn, nó nằm trên một hòn đảo nhỏ không có tên trên bản đồ, bốn bề là nước không thể liên lạc cùng người bên ngoài, một mặt là tránh để đội viên phân tâm, mặt còn lại nhằm vào phòng thủ.
“V AK-47 mạnh như vậy, còn sợ bị tấn công ư?”
“Có mạnh thế nào thì cũng lộ sơ hở, chưa kể đến trên đảo còn có nội gián kẻ địch.” Dịch Thừa Vũ một tay lật quyển cẩm nang toàn chữ quốc tế, một thân phong nhã tiêu sái không khác gì người tu đạo, liếc mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của Vương Nguyên, hiếm khi hảo tâm thăm hỏi: “Rối loạn tâm lý hoang tưởng?”
Dịch gia vừa mở miệng đã phán cho cái bệnh tầm cỡ tâm thần học như vậy, Vương Nguyên vốn đang căng thẳng cũng bị chọc cười, hít sâu một hơi khẽ đáp: “Là chứng sợ nước biển.”
Nghe đâu trước đây Dịch Thừa Vũ cũng tốn không ít thời gian chữa bệnh này, giờ không để lại di chứng chứ hả?
Nhìn mặt nước xanh rờn dập dìu gợn sóng, đầu óc cậu quay cuồng, dứt khoát chui vào thân tàu làm tổ không muốn đi ra nữa. Thuyền trưởng nheo mắt nhìn theo cậu thanh niên nản chí thoái lòng, khó hiểu hỏi nhỏ: “Con rơi của cậu à?”
Dịch Thừa Vũ chẳng buồn nâng mi mắt. Thuyền trưởng sờ cằm hồi lâu cũng không nghiệm ra được chân lý bất diệt nào, đột nhiên vỗ đùi cái đét: “Cháu của Psychiatrist?”
“Cháu dâu.”
“Ừm, cháu. . .cái gì? Cháu dâu?” Thuyền trưởng làm ra vẻ mặt kinh hãi thế tục, thiếu chút phun ra máu: “Các người thế mà đều có cặp cả rồi, chỉ mình tôi cô đơn?!?”
“Cậu có thể xuống chơi với cá (mập).”
“. . .” Thuyền trưởng đứng đơn côi heo hút trong gió lạnh.
“Đừng có đứng ở đó nghe lén, muốn gì cứ quang minh chính đại mà làm.”
Người dự thính bị điểm danh Vương Nguyên: “. . .”
“Khụ, tôi chỉ muốn hỏi là đã đến chưa.” Vương Nguyên chột dạ ho khan, nhìn theo tay chỉ của thuyền trưởng, chỉ thấy cách đó hơn năm trăm mét là một hòn đảo xanh rì, từ góc độ này chẳng nhìn thấy gì ngoài cây cối bao bọc, tầng tầng lớp lớp thực vật phủ xanh tít đến tận chân trời.
Thuyền cập bến lúc bốn giờ chiều, ánh nắng chạng vạng soi xuống bãi cát một màu cam dịu u buồn. Bên bờ đá rì rầm vỗ tiếng sóng, một mỹ nam tử im lặng ngồi đó, bóng lưng chơi vơi lấp lửng giữa hàng bọt sóng tung tóe, mái tóc dài đổ xuống thắt lưng bị gió lay động nhè nhẹ. Người nọ mở mắt ra, lông mi dài uốn cong cử động theo từng động tác, mỹ nam tử chớp mắt một cái, khuôn miệng nhỏ nhắn với bờ môi hồng nhạt thanh thuần khép mở kết hợp, phun chân nhả ngọc:
“Mẹ nó, sao giờ này mới tới?”
Vương Nguyên: “. . .”
Cho nên nói suất ca ‘đi nhẹ nói khẽ cười duyên’ vốn chỉ có trong tiểu thuyết đúng không?
Dịch Thừa Vũ thẳng tay ném cái la bàn ‘cốp’ một cái trúng ngay trán mỹ nam tử, sắc mặt thấy chết không sờn đáp trả: “Kẹt thuyền.”
Vương Nguyên: “. . .” Giống như kẹt xe ấy hả?
Dịch Thiếu Dung ăn đau hừ hừ hai tiếng, thoăn thoắt trèo xuống mỏm đá. Bấy giờ Vương Nguyên mới nhìn thấy trên cổ áo mở rộng của đối phương có hai vết sẹo lồi lõm đáng sợ vô cùng, nếu không phải mái tóc dài phần phật che bớt thì có khi lại dọa trẻ em chạy mất cũng nên. Dịch Thiếu Dung thấy nhóc con nhỏ hơn hai thế hệ trắng trợn đưa mắt đánh giá mình, giơ một ngón tay xỉa đầu Vương Nguyên ra, hờn giận nói: “Không biết lớn nhỏ.”
Dịch Thừa Vũ nâng tay ‘chát’ một cái lên bàn tay Thiếu Dung: “. . .”
Dịch Thiếu Dung há miệng muốn nói, anh trai song sinh đã thẳng thừng tuyên bố một câu trời đánh thánh đâm: “Đó là cháu dâu bảo bối của tẩu tử cậu, liệu hồn mà đối xử.”
Bất mãn gì đó xì hơi xẹp lép. Dịch nhị gia đáng thương kéo Vương Nguyên qua một bên, hít hít cái mũi hồng hồng: “Nói cho ta biết, con đáng giá bao nhiêu tiền, ta mua!”
“. . .” Hình như buôn bán người là phạm pháp mà nhỉ?
“Ở đó mà nói nhăng nói cuội, mau đưa người đến sở tập huấn.” Thuyền trưởng không biết thương hoa tiếc ngọc đá Thiếu Dung lảo đảo suýt úp sấp trên cát, thô lỗ đẩy đi: “Đừng có tưởng tôi vắng nhà thì cậu muốn trêu hoa ghẹo nguyệt kiểu gì cũng được!!”
“Lão tử tự có đầu suy nghĩ, không cần cậu lo!” Dịch Thiếu Dung phẫn nộ hét to, đoạn quay sang nhìn Vương Nguyên cười đến là từ ái: “Nào, anh bạn trẻ, tôi sẽ là hướng dẫn viên phụ trách sinh hoạt hằng ngày cho cậu, tự giới thiệu, tôi là truyền nhân đời thứ hai mươi chín của Dịch gia, tên Thiếu Dung, tự Vĩnh Dật, tương lai muốn có một vợ hai con nhà ba tầng,. . .”
Thuyền trưởng lo lắng nhìn theo bóng lưng của hai người dần đi xa, nghi hoặc não nề: “Giao Vương Nguyên cho cậu ta không sao chứ?”
“Cây ngay không sợ chết đứng.”
Thuyền trưởng: “. . .” Nói gì nghe như lâm đại địch vậy.
Vương Nguyên được Dịch Thiếu Dung ‘ân cần chăm sóc’ suốt đường đi, cơ bản cũng hiểu phong cách làm việc của AK-47. Nơi này không có tiết mục giải trí đặc sắc nhưng vẫn có internet, chia làm ba tầng, căn cứ theo mức độ từng trải qua huấn luyện mà sắp xếp thứ bậc. Tầng đầu tiên gồm lính mới và người vừa gia nhập V, nếu năng lực tăng tiến sẽ được bước vào tầng thứ hai, tầng thứ ba, cuối cùng là huy chương chứng nhận đã hoàn thành tập huấn. Nghe nói nội dung huấn luyện khá là khắc nghiệt, đợt tập huấn này mới diễn ra ba ngày mà đã có hơn chục người đòi bỏ cuộc. Dịch Thiếu Dung đối với tình hình này tỏ vẻ, chuyện thường ngày ấy mà, còn ‘thuận miệng’ đốc thêm một câu, số người có thể vượt đến tầng thứ ba hiện nay chỉ đếm trên đầu ngón tay, chứng tỏ thực lực của bọn họ kinh khủng đến mức nào.
“Kinh khủng ấy à. . .Lợi hại tới đâu thì cũng có sơ hở thôi.” Về điểm này, Dịch Thiếu Dung rất giống anh trai mình, tuy rằng tác phong nề nếp lẫn khí chất hai người khác xa hoàn toàn, nhưng gương mặt giống nhau thì không chối bỏ được, nên đôi khi cùng làm ra một biểu cảm, người không nhạy chắc chắn sẽ nhìn nhầm.
Tòa nhà căn cứ AK-47 nằm tít tận rừng sâu, nhưng không phải là do muốn tăng cường phòng thủ, mà là phong thủy hợp lí, thiên thời địa lợi nhân hòa.
Vương Nguyên: “. . .” Từ lúc đi đến đây hình như cậu đã phát hiện ra cái gì rồi. Đưa mắt nhìn ngắm cây cối um tùm bọc lấy kiến trúc khổng lồ hình con bạch tuột, phòng ố chạy dài nối tiếp nhau đến rìa bãi cát, cậu không khỏi cảm khái, nếu V AK-47 muốn lập tư quân chống chính phủ, đảm bảo đủ khả năng làm quan chức nhà nước sứt đầu mẻ trán.
Đương lúc quan sát tầng cao của tòa nhà, một loại cảm giác bị ngắm trúng khiến Vương Nguyên giật nảy, phản xạ nhanh hơn thần kinh, vội vàng nâng tay đè Dịch Thiếu Dung xuống, chính mình lăn tròn một vòng, nhanh nhẹn rút súng ra. Chỉ là cậu quên mất, lúc này đi tập huấn không mang theo súng, thành thử vừa mó vào khoảng không cậu liền cứng đờ, đành nhảy sang một bên tránh công kích của kẻ thù.
Một cái piston thu nhỏ bay vèo đến găm dính vào mặt đường nơi hai người đang đứng vừa nãy, trên đầu piston gắn con Hello Kitty màu hồng phấn, mặt đơ vô cảm: “. . .”
Vương Nguyên: “. . .”
Dịch Thiếu Dung bị đẩy ngã úp sấp xuống bùn: “. . .”
Trò đùa nhạt nhẽo gì đây?
Vương Nguyên áy náy xấu hổ kéo Dịch Thiếu Dung lại, chỉ thấy vị này rõ ràng là tức giận đùng đùng mà mặt vẫn giữ nguyên ý cười ôn hòa hữu lễ, hàm răng cắn chặt rít lên ‘nhỏ nhẹ’: Thẩm Thừa Tranh!!!”
Thừa Thừa Thừa?
Tranh Tranh Tranh? (*)
Vương Nguyên tò mò nhìn theo ánh mắt tóe lửa của tiền bối, ánh mắt giao tại chốt phòng thủ bảo an phía trên tòa nhà. Một thanh niên gầy hóp liêu xiêu như tên nghiện vác cây súng bắn tỉa trên vai lên, hướng tới Dịch Thiếu Dung làm một động tác hôn gió, cảnh tượng có độ khó tiếp nhận cao.
“Tai nghe mắt thấy không bằng chân chính gặp mặt, cửu ngưỡng cửu ngưỡng, tại hạ danh kêu Thẩm Thừa Tranh, số hiệu 1236, nghề chính là sát thủ, nghề phụ là quân y, hiện đang công tác tại phân khu AK-47 001, rất hân hạnh được diện kiến các hạ!”
Vương Nguyên chậm rãi vươn tay: “Hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Thẩm Thừa Tranh: “. . .”
Dịch Thiếu Dung: “. . .”
Đầu năm nay mấy người chê nói chuyện không văn nhã nên chuyển sang hệ cổ trang kiếm hiệp hả? Còn nữa, đứa nhỏ mới đến liên bang đã bị đầu độc, lỡ như nó mang tư tưởng phản xã hội không phải Dịch Thừa Vũ sẽ chém chết thằng đệ này sao? Nhớ tới màn bắn tỉa ra Hello Kitty của Thẩm tiên sinh, Dịch Thiếu Dung hừ lạnh:
“Này, chào hỏi newbie kiểu đó đấy hả? Điều một trăm lẻ tám mục sáu chương hai, phải biết yêu thương đồng loại, kính thầy mến bạn, hòa đồng thân thiện. . .Lẽ nào IQ của cậu cũng chôn cùng khối lượng theo năm tháng?”
“Cũng chưa biết IQ ai bị thâm hụt à nha.” Thẩm Thừa Tranh sờ sờ mũi: “Vừa rồi cậu không ghi hận chứ?”
“Vãn bối nào dám.” Vương Nguyên cung kính đáp trả.
Thẩm Thừa Tranh lặng lẽ liếc đồng bọn ‘yêu thương đồng loại, kính thầy mến bạn, hòa đồng thân thiện’ một cái --- Ai tắt dùm oắt con này cái mode xuyên không này đi.
Dịch Thiếu Dung câm nín nhìn trời.
Vương Nguyên cười thầm, theo chân bọn họ vào liên bang, muốn đùa cậu ấy hả, trừ phi là Vương Tuấn Khải, nếu không đừng mong chiếm tiện nghi bổn đại gia!
Trong liên bang V hiện tại đang là giờ ăn cơm, đám hán tử thô lỗ tuân thủ xếp hàng chỉnh tề đợi cơm, Thẩm Thừa Tranh nói sơ qua chế độ làm việc trong tầng một, tiện thể dẫn Vương Nguyên vào phòng ở.
“Một ngày thức dậy lúc bốn giờ sáng, mang trọng tải 30 kilogram chạy bộ năm kilomet, chống đẩy hai trăm cái, đứng trung bình tấn một tiếng đồng hồ, sau đó đến bãi biển lọc nước ngọt.”
“Lọc nước ngọt là sao?” Vương Nguyên khó hiểu, Thẩm tiên sinh bày ra bộ dáng ‘biết ngay mà’ hảo tâm chỉ giáo: “Ở đảo hiếm nhất là nước ngọt, không cần biết cậu làm gì, miễn là có nước ngọt cho cậu dùng một ngày. Thường thì người trong liên bang dùng cách lọc nước ngọt từ nước biển, nếu cậu có sáng kiến mới mẻ cứ mạnh dạn sử dụng. . .” Gã ghé sát vào tai cậu nói nhỏ: “Đương nhiên là không để người khác tranh nước cùng cậu.”
“Cho cậu biết, nước ngọt ở đây tuyệt đối quý hơn vàng. Còn có, sau khi bước chân vào liên bang V rồi. . .” Thẩm Thừa Tranh nghiêm túc chỉ định: “Cậu không còn cuộc sống trước kia nữa, ngoại trừ thức ăn ra, tất cả yếu tố sinh tồn còn lại đều do cậu quyết định.”
HẾT CHƯƠNG 46
(*) Thẩm /shen/ Thừa /shen/ Tranh /shen/ đọc đồng âm.