Note: Tui đã chỉnh sửa c43,44 lại, có khác biệt và ảnh hưởng đến nội dung về sau :3
--------------
Lửa bắt lên sắc màu đỏ rực, tham lam liếʍ láp trên bề mặt nhẵn nhụi nóng bỏng, hơi nước mờ mịt sôi sục vì nguồn nhiệt cực lớn đang dần thao túng toàn bộ cục diện, hương vị thơm ngọt mê hoặc trong trí nhớ xông thẳng vào khứu giác, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tế bào toàn thân co giãn.
Vương Nguyên thuận tay cho thêm một chút tương ớt, món ăn trong chảo tăng thêm sắc vị, mùi bay khắp phòng, thành công dụ dỗ con mèo lười trong phòng khách lần mò tìm tới. Trên trán vệ sĩ nhỏ lấm tấm chút mồ hôi ẩm ướt, tùy tiện lau một cái, tương ớt vô ý dính lên mặt trông buồn cười vô cùng.
Sườn xào chua ngọt.
Vương Tuấn Khải đứng ở cửa nhìn món sườn xào chua ngọt kɧıêυ ҡɧí©ɧ vị giác trước mặt, lại nhìn cảnh tượng mỹ nhân mặc tạp dề đứng trong bếp bận rộn rất có phong thái người vợ đảm đang thảo hiền, động tác nhanh nhẹn không có chút sai sót nào, nhịn không cười híp mắt cười. Hắn lơ đãng nghĩ đến mong muốn có một gia đình ngày xưa của mình, chậm tãi tiến đề gần phía sau Vương Nguyên, chẳng đợi cậu tắt lửa đã ôm người đè xuống hôn, đầu lưỡi mềm mại mυ'ŧ toàn bộ tương ớt bên mép đối phương. Vương Nguyên đã quá quen với cái kiểu lưu manh bất thình lình này của hắn, chỉ lườm một cái rồi đẩy hắn ra, vừa xuýt xoa suýt chút nữa hỏng mất sườn xào, xét thấy tên mèo chết này cứ xà quần ở nhà bếp chỉ khiến người ta phân tâm, lập tức không nói nhiều lời vội tống hắn đi, miễn cho hắn cứ dặt dẹo cà nẹo như con rắn không xương bám dính lấy mình.
"Thơm quá, bắt cóc cậu về đúng là hời to, ái phi, trẫm tuyên bố muốn đưa ngươi lên làm chánh cung, giải tán hậu cung ba ngàn giai lệ!"
"Xuy xuy xuy đừng có ăn quàng nói xiên! Mỹ nhân cái gì chứ! Cút xéo để tôi làm bữa tối!"
"Ấy, có phải đêm qua trẫm không lâm hạnh ái phi nên ngươi khó chịu trong lòng, đang trách cứ trẫm có đúng không? Trẫm biết sai rồi, ái phi ngươi mau để ý đến người ta đi!!"
"Vương Tuấn Khải anh muốn tôi vứt anh vào nồi làm tiểu hổ bảy món không hả?! Phiền phức không chịu nổi!!!"
Dường như bọn họ đã trở về những ngày đầu gặp nhau, chẳng có mưu đồ toan tính ngấm ngầm đấu đá, cũng chẳng có vực ngờ đùa cợt xen lẫn nghi hoặc chất chồng. Vương Tuấn Khải vẫn là ông chủ biếng nhác kỳ quặc thích skinship nặng, lủi đông lủi tây thể nào cũng phải giở trò cho bằng được, còn Vương Nguyên, vẫn là vệ sĩ kiêm quản gia linh tinh các loại, đa chức năng đa phương tiện, tỷ như làm ấm giường. . .khụ khụ. . .Vương Tuấn Khải bị ném tỏi mà hớn hở cười ngốc, một bước lui mạnh ra phía sau trốn tránh, ánh mắt cong cong thành chiếc cầu không thấy bờ bên kia, lại mơ hồ tựa như một nửa chiếc cầu đã bị sương mù phủ lấp.
Vương Nguyên kinh hoảng muốn kéo hắn lại, vươn tay ra chỉ chụp được góc áo sơ mi trắng muốt: "Tuấn Khải!!!"
Vương Tuấn Khải thậm chí cũng không biết sau lưng hắn là một nồi canh lớn, bởi vì vấn đề góc độ mà lưng hắn đập vào kệ bếp, va phải nồi canh, nước bên trong sóng sánh vung ra văng vào bên thắt lưng phải, áo sơ mi ướt đẫm nghi ngút khói, cảnh tượng có thể dùng hai chữ "đặc sắc" để hình dung. Hắn chỉ đần ra trong chốc lát, sau đó nhảy dựng lên gào thét như cắt tiết: "A mẹ của tôi ơi đau chết đi được!!!!"
"Anh bao nhiêu tuổi rồi chứ. . .Ngồi yên cho tôi xem!"
"Ai dô đừng có cởϊ áσ người ta giữa thanh thiên bạch nhật thế này mà. . ."
"Gớm chết đi được!! Bỏ ngay cho tôi!!!!"
Vương Nguyên hung hăng giật phăng cái áo sơ mi trên người hắn xuống, thấy mảng đó lừ sắp sưng lên thì cau mày lại, ngó bản mặt nhăn nhó đáng thương của Vương Tuấn Khải cũng không nỡ mắng hắn, liền đứng dậy đi tìm thuốc mỡ.
"Anh để thuốc bỏng ở đâu?" Vương Nguyên lục tìm trong ngăn tủ cả ngày cũng không thấy cái tuýp thuốc nào, đừng nói là thuốc mỡ.
"Nhà tôi làm gì có thuốc bỏng."
"Hử? Thế bình thường bị bỏng thì anh làm gì?"
"Tôi thì làm gì để bị bỏng?"
Vương Nguyên nhướng mày: "Anh không nấu ăn à?"
"Lúc cậu đến đây cũng đã thấy, tôi chỉ ăn cơm ngoài." Cho nên nói, cái nhà bếp xa hoa tráng lệ đầy phong thái nhà giàu mới nổi kia chỉ là làm cảnh thôi đó~ Vương Tuấn Khải sẽ không nói, kỳ thực tước kia hắn vẫn luôn muốn người đầu tiên bước vào nhà bếp là vợ tương lai của mình. Ừm, bây giờ cũng không khác lắm đâu.
Vương Nguyên hậm hực trừng hắn một cái, độ vô dụng của Vương Tuấn Khải không phải cậu chưa từng thấy qua, xoắn xuýt nửa buổi cậu cũng chỉ đành ra ngoài mua thuốc. Vương Nguyên vừa đi rồi thì nụ cười trêu tức trên môi Vương Tuấn Khải cũng biến mất, hắn chậm rãi vươn tay sờ lên vết bỏng đỏ hỏn sau lưng, cố tình mạnh tay ấn lên cũng không cảm thấy có gì đau.
Vương Tuấn Khải tóm cái điện thoại, trong danh bạ trống trơn không có lấy một số liên lạc, đây là thói quen của hắn lúc làm việc. Nhưng trên màn hình là ảnh Vương Nguyên đang tức giận mắng hắn, biểu cảm rất sinh động, chụp vào lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Hắn lơ đãng nhớ lại tình cảnh trước đó, không tự chủ nở nụ cười nhàn nhạt.
Một dãy số dài trên màn hình, điện thoại rung không lâu đã có người bắt máy.
"Chừng nào cậu ấy đi?"
[Ba ngày nữa.]
"Gấp như vậy?"
[Nếu đợi đến khi cả hai đứa cùng xuất phát, cậu có thể đảm bảo Vương Nguyên sẽ không nghi ngờ sao?]
Vương Tuấn Khải nghẹn họng, mãi mới thốt nên lời: "Trị liệu kéo dài hơn huấn luyện."
[Đến lúc đó có thể viện cớ bận việc trong Cửu Mệnh Miêu, Vương Nguyên là một người công tư phân minh.. .]
"Ý con là, lỡ như trong thời gian trị liệu, Tử Tước đến tìm cậu ấy thì sao?"
[Sẽ không.]
"Ông nội Dịch. . .Có thể đem cậu ấy đến tổng bộ được không?"
[Chẳng phải trước kia cậu đã đưa Vương Nguyên đến ư?]
"Đó chỉ là bề nổi. . .Con muốn, cậu ấy được đặc cách bảo vệ như một trưởng lão, hoặc là nói, đem cái ghế con đang ngồi giao cho cậu ấy. Vương Nguyên ở Cửu Mệnh Miêu không phải là thành viên chính thức, không phải làm gì, cái con cần chỉ là sự bảo vệ của Cửu Mệnh Miêu đối với cậu ấy, chỉ. . .có như vậy thôi."
"Thực sự chỉ có như vậy thôi?"
Vương Tuấn Khải sững sờ, quay phắt lại nhìn Vương Nguyên không biết từ lúc nào đã đứng phía sau mình. Xem thần sắc có lẽ đã nghe được một lúc rồi, nhưng hình như không hiểu cái gì.
"Anh đang nói đến chuyện tập huấn của tôi sao? Thế nào?" Vương Nguyên nghiêng đầu tò mò: "Tại sao lại có trị liệu gì đó? Tạp huấn nguy hiểm lắm hả? Còn nữa, mang tôi đến Cửu Mệnh Miêu làm gì? Tôi không yếu đuối đến mức cần người khác bảo vệ như viên ngọc quý vậy. . ."
Vương Tuấn Khải sờ đầu cậu, đẩy Vương Nguyên ngồi xuống: "Chỉ là tăng cường sự an toàn trong huấn luyện thôi, không có ý gì đâu. Đúng rồi, ông nội Dịch nói ba ngày nữa sẽ đích thân đến đây mang cậu đi, mau sắp xếp tư trang chuẩn bị."
Vương Nguyên nheo mắt: "Không phải ban sáng anh phản ứng rất xấu sao?" Cư nhiên mới có vài phút đã thay đổi ý kiến? Vừa nói cái gì với Dịch Thừa Vũ mà chuyển biến nhanh dữ? Quan trọng là. . .
"Ngồi yên đó." Vương Nguyên chế trụ người hắn, đắc ý giơ lên tuýp thuốc mỡ màu trắng ngà: "Quý khách nếu muốn không để lại sẹo thì phiền ngoan ngoãn một chút, cẩn thận sau này tấm lưng xấu lại không lấy được vợ."
"Cậu chịu tôi là được."
"Hừ. . .Coi như anh nhanh miệng."
Sau lần đó, hai người không ai nhắc đến việc Vương Nguyên đi tập huấn nữa. Nhưng không khí nặng nề trong nhà vẫn không đổi chút nào, có đôi khi Vương Nguyên ảo tưởng bản thân là một kẻ sắp lên kinh ứng thí, còn Vương Tuấn Khải là ái nhân nhỏ ở lại chờ đợi. Nghĩ tới Vương Tuấn Khải mặc chiếc váy nông phụ dài chấm đất, đầu quấn khăn chít, đôi mắt đen láy ầng ậng nước mong ngóng đức lang quân trở về, đứng bên cạnh cửa nhà mỏi mắt chờ trông. . .Được rồi, cái tạo hình này quá là Bạch Tố Trinh, Vương Nguyên nhìn trần nhà nấc cụt, cậu chắc chắn là tẩu hỏa nhập ma mới tưởng tượng lung tung thế này. . .
"Dù sao cũng sắp xa nhau rồi, cho tôi một cái kỉ niệm được không?"
"Hửm. . .?"
Vương Nguyên nhìn gương mặt kề sát lại gần mình, muốn lùi ra nhưng lí trí lại không cho phép, thế là cứ để môi dán môi cận cảnh chốc lát, mặc hắn tùy ý hôn lên.
"Ưʍ. . .đừng. . ."
"Chỉ một chút thôi." Đối với người mình yêu nảy sinh du͙© vọиɠ xâm chiếm, là chuyện quá đổi bình thường. Hằng ngày thấy con thỏ non chạy nhảy tung tăng đã sớm rục rịch không yên rồi, nhưng là hắn tôn trọng cậu, tôn trọng tình cảm của hai người, chưa từng có yêu cầu quá trớn.
Bất quá, hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ, sẽ không ăn chay.
Vương Nguyên mơ màng bị hôn đến choáng váng, cảm nhận bàn tay ấm nóng của Vương Tuấn Khải vói vào quần mình liền giật mình tỉnh táo, vội đẩy hắn ra.
"Tôi, tôi vẫn chưa có chuẩn bị, cái này, để sau đi. . ." Nói xong đỏ bừng mặt chạy đi, bỏ lại Vương Tuấn Khải tâm tình trầm ngâm bất định, nheo nheo mắt nhìn theo.
Vương Nguyên chạy ào vào nhà tắm, bật nước lạnh xối xả dội xuống người, nửa tiếng sau bước ra có phần uể oải, bò lên giường làm tổ. Cậu cư nhiên đối với hành vi quấy rối của tên kia có phản ứng, này có phải rất biếи ŧɦái không. . .
Ba ngày sau.
Dịch Thừa Vũ nói có là có, đúng giờ xuất hiện trước cửa nhà Vương Tuấn Khải, lần này không có Psychiatrist đi cùng trông Dịch gia lãnh khốc thêm mấy phần, vài thím trung niên nhìn thấy trai lạ trong khu phố vốn muốn tới bắt chuyện lại bị khí lạnh mù mịt vờn quanh vị nhân sĩ này, không nói hai lời lập tức né xa.
Vương Tuấn Khải mang hành lí ra xe giúp Vương Nguyên, lúc tạm biệt chỉ ôm cậu một cái, mỉm cười ôn hòa.
"Đến đó nếu có thể liên lạc được, nhớ gọi điện cho tôi."
"Anh đã nói đến lần thứ mấy rồi, giống hệt bà mẹ hay càm ràm vậy." Vương Nguyên híp mắt nhìn hắn, mím môi nửa ngày, đợi lúc Dịch Thừa Vũ chất đồ ra phía sau xe liền nhón chân thơm lên má hắn một cái bẹp: "Không được thức khuya, không được tự ý hành động, tôi đã nói với Lưu Chí Hoành trông nom anh rồi, không cho phép tùy tiện nghịch ngợm."
Nói xong chạy ù vào xe, ngay cả nhìn cũng không dám.
"Liên bang V vẫn an toàn chứ?" Hắn hơi giật mình, sờ mũi đơ mặt nhìn Dịch Thừa Vũ, đáp lại vẫn là cái mặt than băng thiên tuyết địa của đối phương, kèm theo ánh mắt dành cho trẻ em thiểu năng trí tuệ, kim ngôn khẩu ngọc của Dịch gia chầm chậm mở ra, bố thí cho vài chữ: "Tự tìm hiểu."
"Tạm biệt." Vương Tuấn Khải vẫy tay làm thổ ngữ, dõi theo bóng chiếc xe phóng vυ't đi mất.
Dù chỉ là xa nhau một chút, hắn cũng cảm thấy không thể chấp nhận được. Từng đó thời gian đủ để đào khoét tâm can hắn thành cái sàng, hy vọng lúc trị liệu có thể phần nào vơi bớt nhung nhớ chất chứa bên trong.
BWM vừa lượn đi, lại tới một con Skyper.
Màu sáng bạc, sạch sẽ không tỳ vết, đích thị là của Thiên Tỉ.
"Lên xe thôi." Lưu Chí Hoành nhìn tay Vương Tuấn Khải trống trơn: "Không mang theo cái gì?"
"Có cái gì để mang chứ?" Vốn dĩ là có một con thỏ, nhưng mà nó cũng vừa chạy mất rồi.
"Tại sao không nói cho cậu ấy, Vương Nguyên lẽ ra không cần đến Liên bang V tập huấn, là tại anh nhát gan không dám nói mình phải trị liệu nên mới để cậu ấy tham gia huấn luyện gϊếŧ thời gian?"
"Ở liên bang V an toàn hơn bên ngoài, ít nhất Tử Tước sẽ không xâm nhập được." Vương Tuấn Khải mỉm cười hờ hững, nhắm mắt tựa đầu vào cửa kính, im lặng không nói nữa.
HẾT CHƯƠNG 45