[Khải Nguyên] Vệ Sĩ

Chương 44: Ly Biệt [2]

Sau khi câu nói lấp lửng giữa chừng của Vương Nguyên chìm vào im lặng, cả hai không ai nói thêm lời nào nữa. Vương Nguyên bắt đầu tính toán nên sắp xếp hành lí như thế nào để thuận tiện, còn phải học một vài quy củ trong trường tập huấn, song song bên cạnh đó cậu vẫn mộ mực suy nghĩ xem nên bảo Vương Tuấn Khải đến sống cùng ai mới phù hợp. Bạn bè của cậu quá ít, hơn nữa không an toàn, ai đảm bảo được khi bọn họ biết thân phận Cửu Mệnh Miêu của hắn – sẽ không nảy sinh ý định tố cáo cho cảnh sát? Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Fujuwara, đáng tiếc tên nhóc này tinh thần chính nghĩa cùng tư tưởng anh hùng thế giới quá mạnh, còn bài xích Cửu Mệnh Miêu, đưa Vương Tuấn Khải cho cậu ta chẳng phải là giao trứng cho ác? Lại nói, đã lâu lắm rồi không thấy cậu ta chủ động liên lạc, lẽ nào xã hội trị an nguy hiểm, cảnh sát bận đến chân không chạm đất?

Không hiểu vận khí thế nào, Vương Nguyên vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.

Chuông cửa reo lên ngắt ngang mạch suy tư nửa vời, cậu đứng dậy mở cửa, kinh ngạc nhìn Fujuwara một thân cảnh phục nghiêm chỉnh trước mặt mình, phản ứng đầu tiên là muốn đóng cửa lại giấu Vương Tuấn Khải đi. Vương Nguyên kìm nén kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi: “Fuju?”

“Thế nào? Thấy tôi đẹp trai quá không nói nên lời luôn hả~” Fujuwara vẫn là cái kiểu cà lơ phất phơ ngả ngớn khoác tay lên vai Vương Nguyên, đẩy cậu vào nhà, tầm mắt dừng trên kẻ đang chễm chệ ngồi trong phòng khách thì hơi giật mình, lịch sự chào hỏi. Vương Tuấn Khải chỉ ừ một tiếng, ngón tay cái mân mê cái quai sứ của cốc sữa tươi nóng hổi, an tĩnh lật tạp chí vũ khí. Fujuwara đối với trạng thái xa lạ này của hắn có chút quan ngại, kéo Vương Nguyên ngồi xuống hàn huyên.

“Cậu, cả tháng nay không có ở nhà là đi đâu thế? Tôi gọi cũng không bắt máy nữa, đến chỗ khỉ ho cò gáy nào không có sóng điện thoại sao?”

“Đừng có nói bậy.” Tuy đúng là thôn làng đó sóng rất yếu, thậm chí TV cũng không có. Nhưng Fujuwara có gọi điện sao? Vương Nguyên nghiêng đầu không biết rằng mỗi lần điện thoại cậu reo đều là Vương Tuấn Khải bắt máy. Nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, hắn sẽ làm gì? Đương nhiên là chặn số!

Mấy việc âm thầm gây tội ác trong bóng tối này ấy mà, Vương Tuấn Khải làm nhiều quen tay rồi.

Vương Tuấn Khải ngồi một bên mờ nhạt như cái bóng trong phòng khách, mớ suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu hắn bị dẹp gọn qua một bên. Huấn luyện AK-47 của Liên bang V trước giờ không quá nổi tiếng, cũng bởi vì địa điểm hành động của nó quá là bí ẩn, kẻ chủ trì lãnh đạo mở ra cuộc huấn luyện vốn dĩ là một người lính đặc chủng giải ngũ cho nên toàn bộ nội dung luyện tập đều dựa trên chỉ tiêu – tiêu chuẩn của lính đặc chủng mà ra. Vương Tuấn Khải chống cằm suy tư, kỳ thật hắn đã từng tham gia AK-47 một lần, cũng không có gì khó khăn, nhưng là khi đó hắn vẫn còn đứng cùng chiến tuyến với đám người Eagle, khỏe mạnh phấn chấn nhiệt huyết tràn trề. Ký ức về Ak-47 gắn liền với Eagle, hắn không muốn nhắc tới, Vương Tuấn Khải tự trào phúng, cái tên Eagle này có lẽ gắn với Vương Tuấn Khải hắn cả đời, đúng là kẻ thù không đội trời chung.

“Cái gì? Cậu cũng có mặt trong AK-47??”

“Sao nào, tôi là cảnh sát đó nha, mỗi năm học tập huấn luyện thì có gì lạ chứ!” Fujuwara cười nhăn nhở, sau đó nghiêm mặt bần thần: “Từ ngày Trần đội trưởng mất tích cũng đã hơn ba, bốn tháng, người trong cảnh cục cứ như bị tảng đá đè nặng lên người, không cách nào yên ổn. Cục trưởng vì muốn vực dậy tinh thần anh em đồng thời đề phòng việc mất tích xảy ra thêm lần nữa, cho nên đã liên lạc với bên đặc chủng binh nhờ bọn họ sắp xếp cho bọn này một đợt tập huấn. . .Cơ mà cậu cũng tham gia à? Wow thế thì tuyệt quá rồi, chúng ta sắp được ở bên cạnh nhau giống khi học đại học, nghĩ tới đã thấy vui lắm. . .”

Fujuwara huyên thuyên tự mình nói đến nước miếng tung bay, mà hầu như lần nào đến đây cũng diễn ra tình trạng một mình cậu ta nói còn Vương Nguyên điềm đạm ngồi nghe. Vương Nguyên nhìn Fujuwara có thể tùy ý nói ra cảm xúc trong lòng, bỗng dưng sinh ra hâm mộ, cậu lén liếc nhìn sườn mặt tuấn tú của Vương Tuấn Khải, không thấy hắn bày ra vẻ mặt ghen ghét hay phẫn nộ như trước kia liền khe khẽ thở dài. Fujuwara càm ràm được một chút, phát hiện Vương Nguyên hơi mất tập trung liền khều khều cậu, nheo mắt nghi hoặc:

“Vương Nguyên?”

“À hả. . .Có tin tức gì về Trần đội trưởng chưa?”

“Tất nhiên là không. Cứ như anh ấy biến mất khỏi thế giới vậy.” Fujuwara gãi cằm thổn thức, nhắc tới Trần Chung là cậu ta không thể ngừng cảm khái: “Tuy rằng cảnh sát là nghề gây thù chuốc oán nhưng cũng không đến mức thình lình biến mất như vậy a. . .? Lẽ nào Trần đội trưởng thực sự gặp phải Cửu Mệnh Miêu?”

Vương Nguyên mẫn cảm nhận ra Vương Tuấn Khải có hơi biến sắc, nhanh chóng cướp lời: “Cửu Mệnh Miêu cái gì chứ, còn chưa điều tra rõ ràng làm sao chắc chắn được. Hơn nữa. . .hơn nữa trước kia Trần đội trưởng cũng đã thừa nhận mình từng gây ra chuyên không tốt còn gì, có khi anh ta chính là bị cái tổ chức đó bắt đi cũng nên. . .”

“Cậu nói cũng có lý. Nhưng mà tôi vẫn không sao hiểu được, Trần đội trưởng đã cải tà quy chính, chẳng lẽ ngay cả một cơ hội làm lại cũng không có? Đâu phải ai cũng đủ dũng khí bắt đầu lần nữa? Cậu xem. . .”

“Này.”

Vương Nguyên tỉnh táo cắt lời Fuju, bán tín bán nghi nhè sát mặt cậu ta hỏi nhỏ: “Cậu phản ứng mạnh như vậy là sao? Cậu hình như rất để ý Trần Chung?”

Fujuwara nghe đến đây đột nhiên chột dạ chép miệng: “Chỉ là đồng nghiệp quan tâm đến nhau thôi.”

Vương Nguyên mơ hồ cảm thấy bất thường dần lên men, cậu không vạch trần Fujuwara không có nghĩa là cậu sẽ để yên cho cậu ta tùy tiện. Vương Nguyên không biết có nên nói ra chuyện thân phận thật của Eagle hay không, cứ nhìn tình hình này thì cậu lại sợ Fujuwara lún sâu hơn, đến lúc Eagle ngả bài người tổn thương nhất còn không phải cậu ta sao? Eagle người này rốt cuộc có bao nhiêu tấm mặt nạ mà từ Vương Tuấn Khải đến cậu, cả người đơn thuần chân thật như Fujuwara gặp gã đều không yên ổn?

“Trời sắp mưa rồi.” Vương Nguyên mặt không đổi sắc nói.

Fujuwara dường như không hiểu mấy ý nghĩa sâu xa trong phát ngôn mang tính thời sự của người bạn, tự mình không lí giải được bèn cho qua luôn, nghĩ nghĩ, vỗ vai Vương Nguyên: “Đang lo lắng về chuyện huấn luyện hả? Không sao đâu, ở đó tuy rằng có khắc nghiệt hơn bình thường nhưng đại đa số mọi người đều rất tốt bụng, chúng ta chắc chắn sẽ học được nhiều thứ tốt!”

“Hy vọng là thế.”

. . .

Lưu Chí Hoành lóp ngóp bò ra giữa đống sách ngôn ngữ lập trình, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hoàng Vũ Hàng tốt bụng chạy tới lôi cậu ra, gom sách chỉnh tề xếp lên kệ. Bạn học Lưu nhíu nhíu mày, tuy rằng Hoàng tiên sinh tính tình rất tốt nhưng nói cho cùng cũng là con nhà tài phú có tiếng ở Trùng Khánh, cứ cắm cọc ôm cây đợi thỏ ở chỗ cậu cũng không hay ho gì.

Đúng vậy, tính từ ngày Angel đại đế quyết định từ giã chức nghiệp vệ sĩ đã tròn ba tuần, trong ba tuần này văn phòng công ty vệ sĩ của cậu không có lúc nào yên tĩnh, không phải, là yên tĩnh đến quỷ dị. Khách hàng bình thường vẫn lui tới liên lạc cùng Lưu Chí Hoành đều tò mò không biết anh chàng đẹp trai ngồi trong văn phòng là ai, khí chất phong phạm đều thuộc thiên chi kiêu tử, nhấc tay nhấc chân quý khí đầy mình. Nhưng là anh đẹp trai hoàn toàn không cười, gương mặt đanh lại, giống như gặp chuyện trầm trọng như tán gia bại sản đến nơi.

Đối với Hoàng Vũ Hàng, chuyện này còn đáng phiền muộn hơn tán gia bại sản, bằng chứng là sau khi Tiểu Trình Trình nhà hắn đùng một phát đòi nghĩ việc, hắn không còn thiết tha muốn nghiên cứu di chỉ khảo cổ nữa. Hoàng Vũ Hàng mờ mịt nhìn cái móc khóa quả đào bị vỡ làm đôi của Trình Trình mà hắn nhặt trước kia, chân mày buồn rười rượi buông xuống, lần thứ ba mươi bảy trong ngày thở dài đầy tự trách.

Tiếp xúc cùng Trình Trình chỉ có vài tháng, hắn thực sự không rõ ràng về cậu, cứ nghĩ cuộc đời còn dài sau này kiểu gì cũng sẽ tường tận, nhưng là khi Trình Trình kiên quyết muốn đi, Hoàng Vũ Hàng mới nhận ra bản thân hắn chẳng hiểu được cậu. Hắn không biết Trình Trình địa chỉ ở đâu, cũng không biết hoàn cảnh gia đình cậu ra sao, thậm chí đến ngay cả tên thật của cậu hắn cũng mù tịt, càng không có khả năng liên lạc với đám người Hoàng Kỳ Lâm. Những gì hắn có thể làm là đến công ty vệ sĩ Trình Trình từng làm việc, mỗi ngày lẳng lặng chờ đợi, nếu vận may không bỏ sót có lẽ hắn sẽ gặp được Trình Trình.

Lưu Chí Hoành nhìn thấy cảnh này chỉ có thể cảm khái – da mặt của Hoàng tiên sinh đã được tân trang rồi.

“Anh cảm thấy làm vậy có kết quả sao?”

“Dù sao thì tôi cũng không còn cách nào khác.” Hoàng Vũ Hàng cười khổ: “Cậu có thể giúp tôi một chuyện được không?”

“Anh nói trước.”

“Khi tôi không có mặt ở đây, mà cậu ấy trở lại. . .Xin cậu hãy báo cho tôi biết.”

“Bất kể lúc nào?”

“Bất kể lúc nào.”

Lưu Chí Hoành đẩy kính lóe lóe, chậm rãi nói: “Nếu tôi đồng ý, anh sẽ trả tôi thứ gì?”

“Cậu. . .muốn cái gì?”

“Tất cả thông tin.” Cậu trai đan mười ngón tay chống cằm, bình thản nói ra ba chữ: “Về Tử Tước.”

Hoàng Vũ Hàng hơi sửng sốt, mâu thuẫn dâng trào tựa hồ đang tự hỏi tại sao Lưu Chí Hoành lại muốn điều tra Tử Tước. Hắn không hiểu huyền cơ căn nguyên phía sau, chỉ có thể lo lắng suông, vừa sợ Tử Tước gặp chuyện không may vừa muốn trông thấy Trình Trình, bên nghĩa bên tình hắn thật sự không biết nên phân nặng nhẹ thế nào.

“Nếu chấp nhận điều kiện, tôi sẽ sắp xếp cho anh gặp Trình Trình. Nhốt cậu ta lại để mặc anh xử trí.” Lưu Chí Hoành chém đinh chặt sắt nói, vô cùng tàn khốc bán đứng đồng nghiệp.

Mặc dù đem Trình Trình ra làm hàng giao dịch thì đúng là không phúc hậu, nhưng thời cơ đến mà không tóm là thằng ngu.

“. . .Được rồi, tôi đồng ý.”

Cuộc nói chuyện kết thúc giữa tiếng thở dài của Hoàng Vũ Hàng, sau đó hắn đứng dậy rời đi, hỗn loạn lung tung ruột gan rối bời, suýt chút nữa bước hụt cầu thang. Hoàng Vũ Hàng cảm thấy mình đúng là một tên tiểu nhân lòng dạ xấu xa, vì mục đích bản thân cư nhiên có thể dùng tư liệu cá nhân của người khác đánh đổi. Tử Tước trước giờ vẫn đối tốt với hắn, hắn làm như vậy chẳng phải đã phản bội tình bạn của bọn họ sao?

Lẽ ra trong tình huống này hắn hẳn là nên nói cho Tử Tước biết rằng có người đang muốn âm mưu gì đó với gã, nhưng hắn lựa chọn im lặng chỉ vì, được gặp lại Trình Trình.

“Em biến thành kẻ xấu mất rồi.” Đợi Hoàng Vũ Hàng đi ra khỏi cao ốc công ty, Lưu Chí Hoành mới đứng bên cửa sổ nhìn theo, Thiên Tỉ không biết từ đâu xuất hiện xoa xoa đầu cậu nhỏ, hoàn toàn không có nửa điểm áy náy: “Bọn họ xứng đáng như thế mà.”

“. . .Hoàng tiên sinh vô can.”

“Trước sau gì cậu ta cũng là người của Cửu Mệnh Miêu.” Dịch Thiếu khoanh tay ngồi lên ghế xoay, rà rà bản đồ trên màn hình điện thoại: “Nếu không muốn Trình Trình rơi vào tình trạng như Vương Tuấn Khải, cậu ta phải chấp nhận hy sinh.”

“Anh nói thế là sao. . .Chẳng lẽ. . .” Lưu Chí Hoành nói nửa chừng, sắc mặt tái nhợt: “. . .Lão đại. . .”

“Hắn không sao. Nhưng sắp không xong.” Màn hình hiện lên hai chữ cái đơn độc lọt thỏm giữa mảng màu xanh ngắt, ốc đảo nhỏ bé không tên không tuổi trên bản đồ thế giới tựa vùng đất cấm kỵ không được nhắc tới. Thiên Tỉ gõ vài cái, đầu dây bên kia vang lên âm thanh từ tính có ba phần giống anh: [Có việc?]

“Tôi muốn đến đó.”

[Tùy cậu.]

“Đi đâu vậy?” Lưu Chí Hoành túm áo anh: “Đưa tôi theo.”

“Gặp trưởng bối.”

Lưu Chí Hoành hơi khựng lại, đúng là trước giờ Thiên Tỉ chưa từng nhắc đến chuyện này.

“Đừng lo.” Anh kéo cậu lại sờ sờ mái tóc đen mun, mỉm cười nhàn nhạt: “Đều là người một nhà thôi.”

HẾT CHƯƠNG 44