Cái gọi là chuyện xưa của người già, là dạt từ đập nam kênh bắc trải dài khắp bốn biển năm châu, giống như kiến thức trung học mười hai năm tích tụ, phải bắt đầu từ căn bản cho đến phức tạp, mắt xích nối liền mắt xích móc dính nhau như đèn kéo quân, không phải ngày một ngày hai mà hết được. Vương Nguyên hơn hai mươi năm nhận thức được thân phận nhân loại của mình, lần đầu tiên phát hiện: kiên nhẫn ngồi nghe hết chuyện thiên phương dạ đàm trà dư tửu hậu, cũng coi là một kỹ năng sinh tồn đặc biệt cần thiết.
“Khải Tiểu Miêu ấy mà, bề ngoài cứ tỏ ra lưu manh bỡn cợt, thực chất chính là lưu manh thứ thiệt!”
“. . .”
“Aiii, cũng do một tay Thừa Vũ mà ra (?), nuôi cháu trai quá thất bại, nhớ năm đó thằng nhỏ mới biết tè dầm, liền kiên quyết thức trắng cả đêm không dám ngủ. . .Còn có năm mười bốn tuổi lần đầu trưởng thành, chuyện con trai đứa nào chả gặp mà thằng bé cứ tưởng mình mắc bệnh nan y nằng nặc đòi viết di thư cho bằng được. . .”
Vương Tuấn Khải đóng PSP trên tay, áp sát tai vào cửa hy vọng nghe được chút phúc lợi hiếm hoi, càng nghe mặt càng đen, cuối cùng dứt khoát đứng dậy bỏ đi, tránh cho cái gọi là tự tôn người đàn ông tổn thương không còn manh giáp. Ông nội thế nhưng bán đứng đồng đội không chút phúc hậu như vậy, vừa nhìn thấy cháu dâu đã quên mất cháu trai, đúng là trọng ngoại khinh nội, không thể chấp nhận được!
Trước ban công tầng hai nhà trọ, người đàn ông trung niên cúi đầu nhìn cái bật lửa trên tay, nếp nhăn mờ nhạt trên khóe mắt không mang lại cảm giác già dặn theo tuổi tác lưng chừng, ngược lại chỉ tựa như phai mòn hao phí của thời gian, chớp mắt đã không thấy đâu. Người nọ giống như đang ngẩn người, lưng thẳng tắp, thấy Vương Tuấn Khải hầm hầm bước ra mới lãnh đạm hỏi một câu: “Nói chưa xong à?”
Vương Tuấn Khải: “. . .Chẳng biết trong hồ lô ông nội chứa cái gì nữa.”
Dịch Thừa Vũ hiếm khi gật đầu đồng tình với hắn, tê liệt nói: “Lớn tuổi rồi mà không biết chú ý sức khỏe, lại thức khuya nữa.” Sáng mai lại mè nheo không muốn dậy thế này không thích tỉnh thế kia, rồi đòi trì hoãn giờ khởi hành cho xem.
Gió mùa đông rét buốt tốc mành cửa, thổi tung chậu hoa giấy màu tím nhạt rơi lung tung dưới sàn gỗ. Trong không khí ẩm hơi nước dày đặc, vô số chiếc lá nâu sồng rơi trên ban công, bị gió đùa đưa đẩy lại vấn vít không muốn đi. Mùi hàn mai nhàn nhạt lẫn trong muôn vàn hương vị thanh nhã cỏ lá, chầm chậm thu về con đường cuối thôn.
Vương Tuấn Khải hít sâu một hơi đầy sương giá lạnh thấu xương, mũi hắn vì lạnh mà đỏ ửng, nhưng trong phổi không quá đau đớn. Dịch Thừa Vũ đứng bên cạnh im lặng như cái bóng đèn mờ, cùng Vương Tuấn Khải thay thế vẻ mặt trăm hoa đua nở bằng thái độ trầm mặc lơ đãng, hai bóng người cách một cánh tay đồng thời nhìn về phía cảnh đêm trong thôn nhỏ, mỗi người đuổi theo ý nghĩa riêng của mình, một kẻ đặt từng bước vững vàng về phía cuối con đường bình thản, quay đầu lại cũng chỉ thấy trống hoác, một người loạng choạng bước đi trên mặt đá lởm chởm, mặc gai góc tua tủa vẫn cứng đầu tiến về phía trước, không gặp đường cùng tuyệt đối không dừng bước.
“Thế nào?”
Mãi sau khoảng thời gian lắng đọng nội tâm chiêm nghiêm vẻ đẹp của sự an tĩnh, Dịch Thừa Vũ khom người tựa vào lan can chậm rãi hỏi một câu lời ít ý nhiều. Vương Tuấn Khải vô thức vuốt l*иg ngực phập phồng bừng bừng sức sống của mình, ánh mắt mờ mịt đan xen chi chít những sợi tơ bé xíu không nhìn ra bắt đầu kết thúc, môi mỏng nhếch lên: “Không biết nữa.”
“Không tiếp tục điều trị?”
Hắn không trả lời, ngẩn ra một lúc mới ảm đạm đáp: “Sẽ. Nhưng không phải là bây giờ.”
“Tác dụng phụ đâu?”
“. . .Mất cảm giác đau.”
“Không sợ?”
Vương Tuấn Khải rút bật lửa ra khỏi tay Dịch Thừa Vũ, thử đưa ngón tay vào ngọn lửa đỏ cam đang cháy rực rỡ. Vị thịt nướng spata? Dịch Thừa Vũ nheo mắt rút bật lửa về cho vào túi. Nóng lan ra cả bàn tay mà Vương Tuấn Khải vẫn điềm nhiên như không, vẫy vẫy hai cái rồi sờ mũi: “Sợ chứ.”
Sợ một ngày nào đó ngay cả cảm giác thèm yêu thương một người cũng biến mất, sợ không còn tha thiết đuổi theo bóng lưng đổ dài dưới chiều tà xa xôi, mải miết rong ruổi giữ kín bí mật của ngày hôm nay. Vương Tuấn Khải đã từng xông pha lửa đạn đột nhập tấn công kiến trúc di tích, đã từng tay không đấu vật chiến thắng hơn chục người, đã từng nhận năm phát đạn máu đổ ướt đẫm áo quần, vết thương như đồ án ma trận chằng chịt chi chít khiến người ta nhức mắt không phân biệt nổi đâu cũ đâu mới, vinh quang thì có thật đấy nhưng cũng làm hắn tranh chấp ở lằn ranh sống chết bao nhiêu lần. Khi ấy hắn không sợ, bởi vì hắn tin tưởng chính mình có thể nắm trong tay vận mệnh, không phải như lúc này, ngoài mặt trấn định – trong lòng đã bắt đầu dao động.
“Ta sắp xếp cho cậu một cuộc trị liệu ngắn hạn, lần này cậu không thể từ chối.”
Cách đây hai năm người này cũng đã từng dùng cùng một biểu cảm nói cùng câu nói với hắn, Vương Tuấn Khải của khi đó cho rằng bản thân mình là Karry, có ‘quên đi’ cũng là chuyện đương nhiên, cho nên hắn từ chối lời đề nghị của Dịch gia. Nhưng là, hắn có ngờ cũng không ngờ được có ngày bản thân mình lại lo được lo mất thế này, Vương Tuấn Khải hít sâu một hơi, thở ra toàn là khói trắng:
“Bao giờ. . .xuất phát?”
“Một tuần nữa.”
Vương Tuấn Khải trợn mắt nhìn Dịch Thừa Vũ, chỉ thấy lão hồ ly nheo mắt nguy hiểm: “Cậu tính để A Văn lo lắng đến bao giờ?”
“. . .” Vương Tuấn Khải chột dạ cúi đầu. Trước kia không đồng ý trị liệu cũng không để ý đến cảm xúc của ông nội, bây giờ lại vì một cậu trai mà thay đổi quyết định, tuy rằng hắn thực sự thương yêu Vương Nguyên nhiều hơn ông nội nhưng chuyện này căn bản không thể đem ra cân đo đong đếm!
“Cứ vậy đi. Thời gian còn lại cậu tự mình sắp xếp.”
Dịch Thừa Vũ bỏ lại một câu, anh tuấn tiêu sái đi thẳng một nước.
. . .
Trùng Khánh ngày đông, sương giá bám trên mái cửa sổ trong suốt, lưu lại những giọt nước li ti trượt dài xuống bệ cửa, mỗi lần mở ra đều có thể ngửi được vị lành lạnh thoang thoảng trong không gian. Thời tiết tháng này đã bắt đầu đổ mưa lớn, sau trút nước là tuyết rơi, có điều nhiệt độ năm nay hơi thấp một chút, có lẽ đợt tuyết sẽ kéo dài đến nửa mùa xuân.
Nhưng mà cho dù bên ngoài có nặng nhẹ thế nào, bên trong phòng khách nhà Vương Tuấn Khải vẫn vô cùng ấm áp, bộ sofa trắng mềm mại được thay thế bằng cái bàn sưởi dành cho mười người ngồi, đặc biệt hấp dẫn tâm hồn người ta.
Vương Nguyên ôm cốc sữa nóng chôn chân trong bàn sưởi, hai mắt híp lại, môi mỏng mím thành một đường, viên đá hổ phách lấp ló sau cổ áo sơ mi màu lam ngọc, khoác ngoài là một cái áo len trắng cổ chữ V. Lúc này trên bàn bày một quyển tạp chí đầy màu sắc, cốc sữa nghi ngút khói tản ra từng đợt nhiệt nhàn nhạt, cộng thêm hình ảnh mỹ thiếu niên thanh thuần nhu thuận, quả thật là cảnh đẹp ý vui kinh điển trong phim truyền hình năm giờ chiều.
Vương Tuấn Khải nấc cụt buồn bực, đúng là nên Like một phát – nếu như tạp chí Vương Nguyên xem không phải là ‘Cẩm nang 360 hỏa lực cực mạnh – Counter Strike’ mà hắn vẫn giấu trong kệ sách bấy lâu nay. Lần đầu tiên trong cuộc đời Vương Tuấn Khải cảm thấy sở thích sưu tập bách khoa toàn thư về vũ khí lạnh của hắn gặp trở ngại, mị lực của hắn cư nhiên thua cả một (đống) cây súng! Vốn dĩ ‘Cẩm nang 360 hỏa lực cực mạnh – CS’ nằm đóng bụi trên đầu tủ, vì hắn bị Vương Nguyên đuổi bắt nên đập phải nó, thế là từ đó ánh mắt nóng bỏng của vệ sĩ nhỏ không còn hướng về hắn nữa mà bay theo tiếng gọi của thứ-mà-tất-cả-thằng-con-trai-đều-thích, hận không thể gặp nó sớm hơn. Miêu đại gia phẫn nộ giận dỗi --- Súng CS thì tính là gì, súng Miêu gia ta mới là cực phẩm!
Hắn rất muốn nói chuyện này cho tiểu ngốc nghếch nào đó nghe, nhưng xét thấy khả năng bị lăng trì tùng xẻo - thảm hơn là ngủ sàn nhà - khá cao, cho nên Miêu đại gia dù uất hận vẫn không (dám) lên tiếng, chỉ có thể túm cái khăn trải bàn giày vò trong ghen tức!
Vương Nguyên vờ như không nhìn thấy ánh mắt oán niệm của người đối diện, tinh lực chỉ tập trung vào mấy mẫu súng cũ cách đây vài năm. Tầm mắt chạm phải một khẩu tiểu liên có báng súng lớn, tốc độ bắn nhanh tầm gần, băng đạn to gấp đôi Ingram Mac-10, liền hứng thú tra tên. Ừm, FN P90 sao, không tồi. . .Steyr AUG A1 cũng lợi hại chẳng kém, còn có mẫu Scout và SG-550 Sniper Rifle 5.56 centimet 30 viên, trông thì đẹp nhưng độ sát thương không nhiều. G3/SG-1 thì quá đắt, giá thị trường ít nhất cũng $5000. . .
Vương Tuấn Khải lệ rơi đầy mặt, úp sấp giả chết, ai bảo hắn thích một người bạo lực như vậy chứ, dù cậu có dùng đống súng thiếu đòn đó ném chết hắn thì Vương Tuấn Khải cũng không có kêu ca tiếng nào đâu. . .
Vương Nguyên nghe tới tiếng thở dài thứ mười, nhịn cười xếp sách lại, trích ra một khoảng thời gian nói chuyện phiếm với Vương Tuấn Khải. Kỳ thực cậu chỉ muốn tên này thu liễm tính nết chút thôi, trước kia không phải đã hẹn nhau cùng chiến đấu sao? Thế mà dám đơn thân độc mã xử lí Juggler. Vương Nguyên tính rồi, không phạt hắn ăn năn sám hối cậu sẽ mang họ của hắn.
Chỉnh độ ấm bàn sưởi lên thêm một nấc, Vương Nguyên cười tủm tỉm nhìn con mèo hài lòng thở dài, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào?”
Hai ngày trước bọn họ mới vừa kết thúc việc ở thôn nhỏ dưới chân đồi, Vương Tuấn Khải đem chuyện hắn đang giữ cái chìa khóa mà sư phụ giao nói cho Vương Nguyên nghe, đợi sau khi về Trùng Khánh thì lập tức mở cái hộp có ấn ký bán nguyệt. Nhưng về lại rồi vẫn chưa có thời gian trống để xử lí, mà Vương Tuấn Khải cứ tà tà nhàn tản tựa hồ chưa muốn khui bí mật ra, cho nên Vương Nguyên không cho rằng trong đó có gì quan trọng. Tên mèo này thuộc dạng ăn mềm không ăn cứng, nếu cứ chống đối cưỡng chế ép hắn chỉ tổ làm hắn càng thêm ương ngạnh mà thôi.
“Thế nào là thế nào. . .Còn thế nào nữa. . .” Vương đại miêu thở dài rầu rĩ, nhìn qua y chang con cá chết: “Aiii. . .”
Giống như sản phụ thời kỳ đầu ấy.
Vương Nguyên chép miệng uống sữa, quyết định không quan tâm đến hắn, để mặc Vương Tuấn Khải hệt cô vợ nhỏ ngồi một bên ủy khuất, người không biết còn tưởng Vương Nguyên ức hϊếp hắn nữa.
“Aiiiiii. . .” Tâm trạng của Miêu gia tuột dốc không phanh về miền âm vô cực, tiếng thở dài nẫu ruột như phim kinh dị cứ rè rè cất lên, buồn không tả được. Vương Nguyên vốn muốn nói vài câu vực dậy nhân sinh sầu thảm của hắn, âm thanh nhão nhoẹt như tâm trạng của Vương Tuấn Khải bây giờ thình lình cất lên:
[Thỏ con mau nghe điện thoại đi~ Mau nghe đi~ Mau nghe đi~]
Vương Nguyên: “. . .”
“Dịch. . .gia?” Người gọi tới là Dịch Thừa Vũ khiến cậu có hơi bất ngờ, theo bản năng liếc nhìn sinh vật thoi thóp trên bàn sưởi một cái: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Vương Tuấn Khải không buồn để ý đến vẻ nghi hoặc của Vương Nguyên lúc này, kỹ năng giả chết đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa, chỉ đến khi Vương Nguyên cười như không cười bò đến kéo lỗ tai hắn mới phiền muộn ngẩng đầu lên.
“Cho nên nói từ sớm đến giờ anh dở dở ương ương là vì tôi sắp phải đi tập huấn?” Cậu dí sát vào mặt hắn, thấy hình ảnh chính mình phản chiếu trong đôi đồng tử đen nhánh liền ho khan một cái, đẩy đẩy hắn: “Chỉ tách ra ba tháng thôi mà, không cần lo lắng.”
Bởi vì ba tháng quá lâu nên mới xoắn hiểu không đồ ngốc!
Vương Tuấn Khải quyết tâm úp mặt quy thăng. Vương Nguyên chọc hắn không thú vị, chống cằm nghĩ ngợi. Ừa, Dịch Thừa Vũ mới sắp xếp cho cậu một cuộc huấn luyện mới của Liên bang V, tuy nói rằng có hơi miễn cưỡng, nhưng đây chính là dịp tốt để cậu rèn luyện lại bản thân. . .
Mà. . .Cậu đi rồi ai sẽ bảo vệ Vương Tuấn Khải đây?
Vương Nguyên trầm ngâm nghĩ ngợi, hay cứ đem hắn ném về ổ mèo để bọn nhỏ chăm sóc? Vứt cho Psychiatrist? Không được, tên mèo này tuổi thỏ mà chân cứ như gắn móng ngựa, một ngày không chạy đông chạy tây ăn tàn phá hoại bá quan văn võ thì tuyệt đối sống không ổn, nếu để hắn tự do sinh hoạt một mình, có khi hắn nổi cơn điên lên thó đồ nhà người khác cũng nên. . .
Vương Nguyên nghiêm túc suy tư không hề nhớ ra, trước khi gặp cậu Vương Tuấn Khải cũng sống một mình mà.
“Hay là anh đến nhà Lưu Chí Hoành tá túc tạm đi?”
“Tá túc tạm? Tá túc tạm đến ba tháng?” Vương lão miêu ngẩng đầu u oán: “Cái bóng đèn sáu trăm W còn chưa sáng bằng tôi! Làm bóng đèn cũng phải có tự trọng biết không!”
“Nhưng mà. . .”
“Tôi bảo này, ông nội Dịch nói cái gì cậu đều nghe ư?”
“Thì chẳng phải anh nói ông ấy lợi hại còn gì, tôi đi theo ông ấy biết đâu học được bí pháp gia truyền, trở về cứu thế giới thì sao!” Vương Nguyên đá hắn một cái: “Mặc dù đề nghị này rất đường đột, nhưng tôi cảm thấy khá tốt. . .”
Đợi tôi trở về, nhất định sẽ mạnh hơn, đến lúc đó tôi không cho phép ai làm tổn thương anh nữa.
HẾT CHƯƠNG 43