Tại đây.
Thời khắc này.
Cậu trai im lặng cầm que diêm bôi đầy mồi dẫn cháy, mùi hóa chất gay mũi loang nồng trong không khí. Trên mặt đất trải dài một chuỗi vật chất nổ dọc theo bên sườn ba túp lều, sắc đỏ kỳ quặc ẩn hiện giữa tầng tầng lớp lớp đất lạnh tựa hồ muốn biểu thị một thông tin dị dạng nào đó. Chân mày mảnh của cậu trai đanh lại, hai mắt đen ngòm không chút ánh sáng, nửa gương mặt cúi thấp bị tóc che khuất cảm xúc, không nhìn ra vui giận. Cậu ta chậm rãi thắp lên tia sáng đầu tiên trong bóng đêm, ánh diêm lập lòe yếu ớt tưởng chừng chỉ cần một cái hít thở nhẹ cũng đủ làm nó tắt ngúm.
“Tiếp theo?”
“Buông tay.”
Cậu trai thở sâu, que diêm mang theo ánh sáng ít ỏi rơi xuống đất, chạm vào chất gây nổ diện tích nhỏ. Các va chạm vật lí và phản ứng hóa học đồng thời xảy ra, lửa đỏ nhanh chóng bắt vào ngọn cỏ cạnh chất gây nổ tạo ra tiếng vang khẽ khàng, cậu ta lùi ba bước thoắt cái đã biến mất sau đám cây rừng rậm rạp, mà ánh sáng phía sau đang dần trỗi dậy.
Ba phút sau.
“Trần Tuấn Tây cậu chạy đi đâu thế hả?!! Cái dây pháo này đã bắt lửa đâu!!!!”
Tiểu Trần Trần lủi thủi nhảy từ trên cây xuống, xấu hổ nhìn đống pháo vẫn còn nguyên xi không sứt mẻ, cười khan hai tiếng. Phan Phan vẻ mặt lạnh te lãnh khốc vô tình nhìn Trần Tư Lâm như nhìn người chết, Trần Tư Lâm quát xong chỉ biết bóp trán, xông tới giành hộp diêm trên tay đồng loại.
Tử Dật trốn sau lưng Hoàng Kỳ Lâm nhỏ giọng hỏi: “Địa phương ẩm ướt thế này đốt pháo không sao chứ?”
Hoàng đại gia chủ khóe môi co quắp: “. . .Em lo lắng nó không nổ hay sợ cháy rừng?”
“Đều lo như nhau a.” Bạn học Tử Dật chun mũi nhìn đám người tinh anh sáng loáng loay hoay tới lui không châm được mồi còn bị quần cho chật vật, hiếu kỳ sờ cằm: “Sao không bắn một phát súng cho nhanh nha.”
“. . .” Tập thể đồng loạt nhìn trời, Trần Tuấn Tây tò mò tròn mắt nói: “Vậy thì tiếng vang sẽ lớn lắm nha.”
“Vốn dĩ đốt pháo là đã chấp nhận sẽ có tiếng vang rồi nha.”
Tuấn Tây tiểu bằng hữu ngộ được chân lý: “Ờ nhỉ. . .”
Tập thể không hẹn cùng quay đầu đi --- Ai cũng biết chỉ có mình cậu không biết!
Sống chung với đồng đội lợn đúng là quá lãng phí chỉ số thông minh!
Sau đó dưới ánh mắt mong chờ của một đám động vật có vυ' họ mèo, dây pháo thần thánh rốt cuộc cũng được Tiểu Dật thắp lên, tiếng pháo nổ giòn tan bùm bụp va vào nhau hòa trong ánh mắt lóe sáng như bắt được thứ hiếm lạ của Cửu Mệnh Miêu – team, chiếu rọi từng gương mặt non nớt còn chưa qua tuổi đôi mươi.
Vương Tuấn Khải ngồi chống cằm trong cái lều to nhất, ánh mắt mang ý cười nhìn về phía sấp nhỏ nhảy nhót tứ tung như thổ dân da đỏ, lâu lâu lại phát ngôn một câu khiến đoàn đội cười đến chảy nước mắt, Vương Nguyên bên cạnh cũng bị hắn làm cho đau quai hàm.
“Tình cảm thật tốt ha. . .” Cậu bần thần cảm khái, thật ra nếu xét theo khuynh hướng bình thường thì cảnh này rất giống một đại gia đình to bự đi picnic cùng nhau, thuần túy là du lịch đùa nghịch, nếu không có sự việc xảy ra vào hôm nay thì Vương Nguyên nhất định sẽ nghĩ cuộc sống của cậu cũng giống như những người khác, vui vẻ thì cười, muốn gây sự liền ra tay, chẳng lo thình lình nhảy ra một đám người tranh giành này nọ.
“Nếu cậu muốn, chúng ta có thể ở đây cả đời.” Vương Tuấn Khải cười nói: “Nhưng là sau khi tôi rời khỏi Cửu Mệnh Miêu đã.”
Vương Nguyên thu hồi nụ cười, lặng lẽ nhìn sườn mặt hắn bị ánh lửa rọi lên những tia sáng cam nhạt đứt quãng: “Không phải hiện tại rất tốt sao?” Vì cái gì phải tách ra khỏi Cửu Mệnh Miêu?
“Bởi vì tôi vốn không phải thủ lĩnh, tôi là Karry.” Hắn nhoẻn miệng, khóe môi nhạt màu cong cong lên ý tứ: “Karry thì không thể biết mình là Karry.”
“Vậy. . .còn cái cậu Areon gì đó thì sao?”
Cái tên cuồng rình trộm suốt ngày đuổi theo hắn ấy hả? Vương Tuấn Khải trầm xuống: “Tất cả thành phẩm không hoàn hảo đều sẽ bị DEL mãi mãi.”
“Tại sao không có chế độ lưu lại tiền thân thủ lĩnh để bồi dưỡng làm trưởng lão?”
“Cậu tưởng Cửu Mệnh Miêu là ma giáo hả?” Vương Tuấn Khải bị cậu chọc cười, hắn giơ ngón tay lên cao chạm vào ánh sáng nhỏ bé của ngôi sao mai đang lấp ló, khẽ thở hắt: “Đó là sao Khải Minh, nó không thể mãi mãi đứng ở chỗ đó được, phải nhường chỗ cho Trường Canh (*) thì quy luật tuần hoàn vật chất mới tiếp tục vận chuyển.”
Vương Nguyên không đồng ý phản bác: “Nhưng Bắc Đẩu thì sao? Chẳng phải nó cũng chỉ luôn luôn ở vị trí đó ư? Tôi vẫn hay nhìn nó để xác định phương hướng mà!”
Hắn sửng sốt nhìn Vương Nguyên, đường nét rõ rệt khảm sâu trong vô vàn ký ức, hồi sinh chút xôn xao giữa lạc lõng ê chề. Vương Tuấn Khải cười cười, trầm tĩnh thoáng qua lúc nãy lập tức biến mất không dấu vết: “Cậu làm sao Bắc Đẩu của tôi nhé!”
“Tôi mắc bệnh mù đường.” Vương Nguyên không nhanh không chậm đáp.
“Không sao, chúng ta còn có GPS.” Hắn vươn tay xoa nhẹ chiếc vòng kim loại trên tay Vương Nguyên, nắm cổ tay nhỏ hơn mình, kiên định nói: “Dù cậu có chạy tới Đông Hải long cung hay hành tinh Delta Alpha nào đó, tôi cũng sẽ đuổi theo cậu, dùng ánh mắt tóm cậu lại đóng gói mang theo bên mình!”
“Nhảm nhí. . .Tôi thì đi đâu cơ chứ. . .” Cậu lầm bầm hất tay hắn ra, trên lỗ tai đỏ ửng tố cáo tâm trạng hiện tại, không thể phủ nhận rằng lời này nói ra thì cảm động thật, nhưng tên này mồm mép lanh lợi lắm, không được tùy tiện tin tưởng hắn! Vương Nguyên cúi đầu bâng quơ ngắm pháo nổ, khóe môi nhịn không được giương cao, dời lực chú ý lên phía đám nhóc mới chợt nhận ra Angel không hề có mặt.
“Trình Trình đâu?”
“Không rõ lắm.” Vương Tuấn Khải cầm hòn đá ném lên ót Trần Tuấn Tây: “Angel không đi à?”
“Ai da lão đại. . .” Thằng nhỏ xoa gáy khốn khổ trả lời: “Trình Trình còn có thể đi đâu. . .Đương nhiên là ăn chực nhà Dịch thiếu!”
Vương Nguyên khó hiểu: “Nhóc đó . . .không phải đang làm vệ sĩ cho Hoàng Vũ Hàng sao?”
“Nghỉ rồi.” Trần Tuấn Tây nheo mắt nhớ ra cái gì đó: “Nghe nói là muốn đi Santiago nên không làm nữa.”
“Đang yên lành tự dưng nổi điên làm gì?” Miêu đại gia quả thật nghĩ không ra: “Lẽ nào vấn đề là do Hoàng Vũ Hàng?”
“Dạo trước Hoàng Vũ Hàng từng là trúc mã của Tử Tước, hình như. . .còn có quan hệ không tầm thường.” Tiểu Tuấn Tây sờ cằm hồi tưởng: “Có khi nào Tử Tước và Trình gia nhà chúng ta là tình địch không nhỉ. . .? Trình Trình đi Santiago phỏng chừng là đánh ghen dằn mặt ấy. . .”
“Santiago gần đây loạn lắm, sau khi Bennio công khai đi theo Eagle thì sở cảnh sát đã thành tai mắt của họ, anh ở chỗ này không biết được nhưng thân là người chứng kiến hiện trường thì Tương Dương nắm rất rõ.” Hoàng Kỳ Lâm chậm rãi ngồi xuống, kéo Tử Dật vào lòng: “Muốn ngủ thì ngủ đi, khi nào vào lều anh gọi em dậy.”
Vương Tuấn Khải trợn mắt há mồm nhìn couple người khác tú ân tú ái trước mặt mình, ỉu xìu nhìn về phía Vương Nguyên --- Hiển nhiên là nhận lại nụ cười lạnh rét căm buốt giá ê ẩm. Đối với tình hình này Miêu đại gia sao có thể biến sắc, hắn thừa sức đoán được thỏ con nhà hắn mà ôn nhu dịu dàng chịu làm nũng với hắn thì heo mẹ cũng leo lên cây được ráo!
Tử Dật gãi gãi đầu, cuối cùng cũng không chui vào lòng Hoàng Kỳ Lâm, lúng búng nói: “Trước kia khi em còn ở trong tổ chức đó, từng nghe qua người tên là Eagle. Có điều Tử Tước hắn chỉ nhắc qua có một lần, em cũng không dám hỏi thêm tay Eagle đó rốt cuộc là nhân tài từ đâu ra mà cấp lãnh đạo lại coi trọng gã như vậy. Bất quá nghe ngữ khí thì có vẻ mấy người bọn họ đã biết nhau từ trước, mà Eagle đang chiếm thế thượng phong.”
“Thời gian đó Eagle vẫn còn dạo chơi ở Trùng Khánh. Xem ra cái danh hào cảnh sát của gã chẳng qua chỉ để ngụy trang mà thôi.” Vương Tuấn Khải nhíu mày: “Nếu như gã mang vũ khí đặc biệt hay thứ gì đó liên quan đến công nghệ sinh hóa ra nước ngoài, chỉ cần nói là nhiệm vụ mật của chính quyền thì ai cũng ngăn không được, thậm chí còn lót đường trải thảm cho gã đi. . .Tổn thất ở Santiago, Tương Dương nói thế nào?”
Hoàng Kỳ Lâm nhướng mày: “Phòng nghiên cứu bị nổ lớn, chính quyền phát hiện trong dung dịch nuôi cấy vi sinh có một lượng chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ và ma túy cực nhỏ, một phần máy móc cũng bị người động tay động chân phá hỏng. Em nghĩ, việc này hoàn toàn là công lao của Bennio và Areon, khi trở lại nhất định phải trọng thưởng cho hai người bọn họ.”
“Việc bên đó cậu xử lí giúp anh đi.”
“Này anh muốn vứt bỏ tổ chức thật hả?” Hoàng Kỳ Lâm thình lình nói một câu, Vương Tuấn Khải lăng lăng nhìn nó một hồi mới gỡ bàn tay đang nắm chặt góc áo mình ra ngoài, bất giác nhớ tới ngày nhỏ cũng từng có một lần thằng bé này túm hắn không để hắn ra ngoài làm nhiệm vụ, nó giành đi thay, cuối cùng thương tích đầy mình suýt chút chết luôn. . .Hắn vỗ đầu Hoàng Kỳ Lâm, trịnh trọng nói: “Ở tuổi của em, anh đây đã có thể cướp sạch kho nha phiến ở Malaysia, cuỗm ba mươi sáu bức tượng đồng thời Chiến Quốc, dùng thạo tám mươi loại súng CS độc quyền, thỉnh bốn trăm hai mươi lăm tấm thẻ căn cước của quân đội Liên bang, bắn rơi ba ngàn chiếc phi cơ BoomSpeed, lái xe vượt đường trường từ Cách Nhĩ Mộc tới Bangkok. . .Hoàng Kỳ Lâm, em nhìn sao cho được thì làm đi.”
Vương Tuấn Khải kéo Vương Nguyên đứng dậy đi tìm thịt nướng bỏ vào bụng, không để ý đến ánh mắt trân trối của hai cựu thành viên YR08. Tử Dật ‘woa’ một tiếng nhìn anh rể với ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ, hận không thể chạy theo bái làm sư phụ!
“Kỳ Lâm, anh hai thiệt giỏi nha. . .”
Hoàng Kỳ Lâm vô lực đỡ trán, nó có nên nói mấy cái chiến tích lừng lẫy mang đậm tinh thần lừa gạt tổ quốc – mưu hại sĩ khí thần dân kia căn bản chỉ là trong game online được không! Ai mà chả biết Vương Tuấn Khải là một tên cuồng game đánh đấm thường xuyên ‘vận dụng nghề nghiệp mọi lúc mọi nơi’ ngay cả trong game cũng muốn cướp trang bị của người khác chứ!
Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên oanh tạc hết thùng xiên nướng xong lần mò quay về nhà trọ. Vương Tuấn Khải kỳ thực muốn ngủ lại túp lều sẵn tiện nói chuyện yêu đương thân mật, sau đó cá nước gặp nhau củi khô lửa bốc gì đó. . .Hắn còn đang mơ tới đánh dã chiến trong rừng thì thanh niên 3 tốt Vương Tiểu Nguyên đã hùng hổ đòi quay lại nhà trọ với lí do cực kỳ lương thiện: Không thể để hai lão nhân gia trong nhà trọ mà không có người bảo vệ!
Vương Tuấn Khải lệ rơi đầy mặt, nấc cụt cho bõ nghẹn --- Cậu có chắc hai chúng ta bảo vệ được họ không? Hay là cản trở họ?
Túm lại, với sự kiên quyết tột độ xứng ngang tầm CEO của Interpol (**), hai người chân nam đá chân chiêu tận tâm tận lực làm cháu ngoan, khiến Psychiatrist cảm động lôi kéo Vương Nguyên về ngủ chung với mình, để hai tên mặt liệt đực ra nhìn nhau cả buổi trời, người thì bỏ ra ban công hóng gió, người còn lại ngồi trước cửa phòng Psychiatrist chơi điện thoại.
Vương Nguyên trải đệm gọn gàng ngăn nắp xong mời ông nội nằm lên, Psychiatrist rất hài lòng với thái độ kính trên nhường dưới của cháu dâu, liền moi trong hành lí ra một miếng bạch ngọc dương chi ôn nhuận sáng bóng, hào hứng nói đây là hàng thật giá thật không phải điêu đâu.
Này chính là tình tiết trao tín vật gia truyền đúng không?!
Vương Nguyên dở khóc dở cười cầm lên xem, phát hiện trên bề mặt có một vết lõm vào khá sâu, độ dài khoảng 0.5 centimet, tạo thành một vết nứt kéo dài đến tận mặt sau của dương chi bạch ngọc. Psychiatrist uống trà rung đùi đắc ý: “Thế nào? Thắc mắc lắm đúng không? Cái đó là bùa trường thọ trước kia thằng nhóc Khải Khải đeo, thằng bé từng làm rơi mất, sau ta tìm lại được liền lén lút giấu đi, mỗi lần buồn bực đều lấy nó ra mắng mỏ một hồi tâm trạng lập tức tốt lên.”
Lẽ ra phải là ‘mỗi lần nhớ thì lấy ra ngắm’ chứ hả?
Logic của người già là hệ phương trình có vô số nghiệm.
“Nhìn thấy vết lõm đó, ta sẽ không bao giờ quên ngày đó.” Psychiatrist chầm rì rì nói, nhìn Vương Nguyên miết nhẹ bạch ngọc: “Đó là do móng tay thằng bé đâm quá sâu tạo thành.”
Vương Nguyên ngẩn người nhìn ông.
“Nào, nằm xuống chúng ta cùng kể chuyện xưa.” Psychiatrist liếc mắt về phía cánh cửa, giọng nói nhỏ dần, thanh âm trong phòng cũng an tĩnh lại.
Ly trà trên bàn nghi ngút khói, màu sương trắng lẫn vào bóng tối mơ hồ vẽ ra nhưng đường cong kỳ dị.
HẾT CHƯƠNG 42
(*) Khải Minh: sao mai, Trường Canh: sao hôm.
(**) Interpol (International Criminal Police Organization): Tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế.
CEO (Chief Executive Officer): Người lãnh đạo cao nhất trong một công ty hoặc một tổ chức, chịu trách nhiệm thực hiện hàng ngày các chính sách của hội đồng quản trị.