[Khải Nguyên] Vệ Sĩ

Chương 48: Circle

Người đàn ông khoác áo bành tô dài đến đầu gối, trên đầu quấn một vòng băng vải trắng muốt bước trên hành lang tuyết rơi. Khi gặp phải La Vy Vy đang đi từ hướng ngược lại, gã lộ ra nụ cười thân thiện, thái độ ôn hòa không sao khiến người ta liên tưởng với một tên phản trắc đã vượt ngục từ mấy tháng trước. Nhìn bộ dáng trò chuyện thân thiết có lẽ là quen biết không thường đâu, phỏng chừng lại sắp dựa hơi quan hệ trèo lên bắt kèo với lão quan chức cấp cao nào rồi.

Vương Tuấn Khải không nghe được nội dung cuộc trò chuyện liền mất hứng, đi tới vách tường đối diện mở cửa sổ trèo ra ngoài. Hắn phát huy đúng bản chất của một con mèo nghịch ngợm chuyên ăn tàn phá hại, đối với những việc đào tường khoét vách trộm cắp đồ nhà người khác đã làm đến nhuần nhuyễn, cái độ cao mười mét này không làm khó được hắn. Vương Tuấn Khải nhảy phóc xuống đất, nhanh chóng lượn đi, không đầy hai phút sau, tuyết đã phủ kín dấu chân hắn.

Bệnh viện hoàng gia xây dựng theo kiến trúc châu âu tiêu chuẩn hình chữ U, Vương Tuấn Khải ở chính là căn phòng nằm giữa tòa trung tâm, xem ra quan hệ của Thiên Tỉ cùng vị viện trưởng nơi này cũng không tốt đẹp gì lắm. Lúc Vương Tuấn Khải tạm thời nghỉ ngơi ở đó không có gì lạ, chân chính đứng bên ngoài nhìn vào mới thấy cái phòng kia nằm ở vị trí đặc biệt, cố tình để hắn ở đó lại giống như muốn giám sát hắn vậy. Nghe đâu viện trưởng kia năm nay chỉ mới ba mươi tuổi, còn trẻ như vậy mà leo lên được vị trí này chắc chắn năng lực không tồi, hay nên nói là thủ đoạn vô biên đi.

"Sáng nay tổ trưởng gọi cậu đến làm gì thế?"

"Còn phải hỏi sao, đương nhiên là chuyện liên quan đến A2SMS. . ."

"Nhỏ giọng chút, chuyện cơ mật như vậy nên giữ kẽ thì hơn."

"Sợ cái gì, ở đây làm gì có người ngoài. . ."

Hai người nước ngoài mặc blouse trắng đi ra từ góc khuất hành lang, âm thanh trò chuyện vừa đến gần Vương Tuấn Khải liền im bặt, sau đó hai người bọn họ hạ thấp giọng bàn tán, liếc mắt dò xét nhìn hắn như có như không, tựa hồ không biết hắn có thân phận gì, rất nhanh dời mắt đi.

Vương Tuấn Khải nheo mắt, nhìn tướng mạo hai người kia có lẽ là người Nga nhưng lại nói giọng Âu Úc khá nặng, ắt hẳn nghĩ hắn không hiểu nên hiên ngang lẫm liệt tiếp tục câu chuyện. Về sau họ toàn dùng tiếng lóng, Vương Tuấn Khải tuy không hiểu hết nhưng vẫn túm được cụm từ A2SMS, năm ký tự tưởng chừng là không có ý nghĩa - rơi vào tai hắn lại như ngũ lôi oanh đỉnh. Lơ đãng lướt mắt thu gọn mô hình bản đồ tòa nhà vào mắt, Vương Tuấn Khải âm thầm tính toán, địa vị của bệnh viện hoàng gia trong đầu hắn ngày càng phức tạp.

A2SMS là từ viết tắt của cụm Anti-Social & Smith - Magenis Syndrome, nếu AS là loại bệnh chuyên về khả năng giao tiếp thì SMS nói nôm na là hội chứng rối loạn mất cảm giác đau do sự cố lỗi xảy ra trên chuỗi chromosome thứ 17. Người mắc phải chứng này rất thích ngủ ngày, nổi giận vô cớ hoặc khóc nháo buồn bã, đặc biệt là tự tổn thương mình do không có cảm giác đau đớn. Sở dĩ Vương Tuấn Khải nhạy cảm với từ này, là bởi vì trong danh ngạch các loại dược phẩm đang nghiên cứu của Cửu Mệnh Miêu mười năm trước có xuất hiện loại thuốc chuyên về bệnh này, ban đầu là muốn sản xuất đại trà và bán bản quyền cho bệnh viện công chính để làm thuốc gây mê, hỗ trợ cho phẫu thuật nghiêm trọng. Nhưng tác dụng phụ của loại thuốc này quá nguy hiểm, cho nên khi đó - thân là người đứng đầu khoản trị liệu - Psychiatrist đã thẳng thừng gạch bỏ tên nó.

Không nghĩ tới, mười năm sau thứ này lại tái xuất, hơn nữa còn được cải tiến nhiều hơn, phỏng chừng vị viện trưởng thần bí kia mất không ít sức lực đi.

Mà kẻ có thể đem công thức bán cho viện trưởng, còn ai khác ngoài con đại bàng tự cao tự phụ kia.

Hắn đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, vốn dĩ chính mình cũng đã từng sử dụng loại thuốc này mới phát hiện tác dụng phụ để lại di chứng về sau, bây giờ ra sức chống đối nó, đúng là nhân quả báo ứng.

Đợi hắn buồn chán đi dạo một vòng quanh bệnh viện, trở về phòng đã thấy Dịch Lưu hai người đang ngồi trên sofa, Thiên Tỉ cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ bằng lòng bàn tay, bên cạnh là Ipad không ngừng nhấp nháy. Lưu Chí Hoành ở một bên quan sát, thỉnh thoảng chêm vào một hai câu bình luận, đều được Thiên Tỉ gật đầu tán đồng.

La Vy Vy ngồi đối diện nhìn chằm chằm vào Vương Tuấn Khải vừa bước vào, ánh mắt buồn bực khi thấy hắn liền sáng lên. Chưa chờ hắn kịp bước vào nhà, cô đã nhíu mày trách cứ: "Anh đi đâu vậy hả? Tôi vừa mới rời khỏi một chút quay lại đã không thấy anh đâu."

Vương Tuấn Khải mỉm cười: "Trong phòng bức bối quá nên tôi ra ngoài một chốc. . ."

"Cũng không thèm mặc thêm áo khoác, anh xem mình đã lạnh thành cái dạng gì rồi." La Vy Vy thở dài, Vương Tuấn Khải bất động thanh sắc giữ khoảng cách với mình cô sao lại không nhìn ra, nhưng làm việc nhiều năm trong nghề, cô chỉ nghĩ đến một khả năng duy nhất là do hắn không thích tiếp xúc quá nhiều với người khác phái, hoặc là phản xạ có điều kiện do bản năng chống cự tổn thương. La tiểu thư trầm mặc ngồi thơ thẩn bắt đầu nghĩ, phải chăng trước kia có kẻ từng làm Vương Tuấn Khải chịu bất trắc, cho nên lúc này hắn cự tuyệt nói chuyện cùng người lạ?

Vương Tuấn Khải không biết La tiểu thư suy nghĩ cái gì, hắn đi ra phía sau Thiên Tỉ cùng Lưu Chí Hoành, thấy trên màn hình hiển thị bản đồ trên biển liền nhướng mày.

"Cậu ấy đã đến nơi an toàn." Lưu Chí Hoành đẩy gọng kính nghiêm túc nói, khóe mắt liếc cô gái ngồi đối diện một cái, tiếp tục: "Ngày mai sẽ bắt đầu quá trình huấn luyện."

"Chỉ với điểm mạnh là tốc độ cùng năng lực quan sát tốt chưa thể tốt nghiệp khóa huấn luyện được." Vương Tuấn Khải trầm ngâm, ánh mắt vô thức trở nên nhu hòa: "Nhưng mà cậu ấy so với ai khác có được sự kiên trì đến cố chấp, chắc chắn sẽ không làm Dịch Thiếu Dung thất vọng."

Lưu Chí Hoành để ý Thiên Tỉ nghe đến ba chữ Dịch Thiếu Dung thì khóe miệng co giật một cái, vì thế mở miệng dò hỏi: "Trưởng bối trong nhà chính là người này?"

". . .Không sai." Ông nội không còn, ba ba cùng mẹ đi phượt năm châu, còn lại hai anh em song sinh kia. . .Một người thờ ơ lãnh đạm, một người hoạt náo nhị hóa, thực sự khiến tiểu bối đau đầu. Thiên Tỉ tưởng tượng tới hai thái độ hoàn toàn trái ngược - băng hỏa lưỡng trọng thiên khi gặp Lưu Chí Hoành của cặp song sinh, vươn tay vuốt tóc cậu một cái. Lưu Chí Hoành không hiểu gì bị sờ đầu, theo bản năng liếc anh một cái.

"Lộ tuyến của chúng ta sẽ bắt đầu từ Moscow đến đây, băng qua dãy núi này, sau đó đến thẳng nơi này. .."

Vương Tuấn Khải câm lặng một lúc: "Tại sao lại đến nơi toàn là tuyết như vậy. .." Mèo rất ghét lạnh biết không!

"Vì loại thuốc đó chỉ có thể duy trì ở môi trường hàn đới cực mạnh, nếu ra khỏi phạm vi thuận lợi, kháng thể tiêm vào cơ thể sẽ không có hiệu quả lớn, nói cách khác là không hỗ trợ loại bỏ dư độc trong người anh ra."

"Nghe như thần công bí kíp ép chất độc ra ngoài. . ." Miêu gia nhăn mặt: "Bao giờ xuất phát?"

"Bây giờ?"

"Sao gấp như vậy?"

Lời này Vương Tuấn Khải cùng La Vy Vy đồng thanh nói, La Vy Vy biết mình thất thố, đỏ mặt ngồi xuống, rung rung hàng mi cong dài lo lắng nói: "Tốt xấu gì cũng phải chờ qua mùa đông đã chứ. . ."

"Cô nghĩ tôi đi chữa bệnh hay du lịch bốn phương?" Dịch Thiếu phát huy triệt để hội chứng phũ phàng của tổ tiên Dịch gia, khí thế áp đảo lạnh lùng khiến người ta không rét mà run, dù là La Vy Vy có quen biết với anh từ trước cũng không chịu được mím môi thu lại cảm xúc, rũ mi buồn bã.

"Vậy. . .khi nào thì mọi người. . .trở lại?"

Lưu đồng học đẩy kính lòe lòe ánh sáng: "Có duyên ắt gặp lại."

Cùng cô say goodbye forever chính là chuyện tốt nhất!

La Vy Vy không cam tâm nhìn ba người thu dọn đồ đạc, ánh mắt bối rối đặt trên người Vương Tuấn Khải, hắn làm như không thấy, chuyên chú chuẩn bị nước cùng thức ăn. Đợi La tiểu thư buồn bực trở về văn phòng, Lưu Chí Hoành khẽ huých tay hắn một cái, nheo nheo mắt: "Vì cái gì muốn ở lại?"

"Cậu nghi ngờ anh?" Vương Tuấn Khải tự tiếu phi tiếu: "Vô tình thấy được một sinh vật đơn bào lảng vảng gần đây."

"Sẽ không phải. . .Eagle đi?"

"Đúng là sống chung với Dịch Thiếu cũng có cái lợi."

Lưu Chí Hoành: ". . ."

"Hiện tại quan trọng là chữa trị cho anh đã." Thiên Tỉ cắt ngang cuộc đối thoại: "Lúc nãy đến tìm viện trưởng, tôi cũng nhìn thấy gã ta. Trông khí sắc tốt như vậy có lẽ đãi ngộ ở đây không tồi."

"Tôi rất hứng thú với mối quan hệ giữa hắn cùng viện trưởng." Vương Tuấn Khải cười nhẹ: "Kí sinh và kí chủ. . .?"

Thiên Tỉ và viện trưởng trước kia là bạn học đồng khóa, không mấy thân thiết nhưng ít nhiều cũng có chút giao tình, anh chỉ nhíu mày: "Antory cùng Nathaniel có quen biết đấy."

Cái tên quen thuộc rơi vào tai Vương Tuấn Khải, Antory Graham là tên viện trưởng, còn Nathaniel? Hắn xoay mặt hỏi: "Nathaniel là ai?"

"Anh chắc cũng biết Viện hải dương học thế giới là ai đứng đầu chứ?"

"Hóa ra là hắn sao. . ." Nhớ đến Juggler trước khi bị bắt cứ luôn miệng nhắc Nathaniel, Vương Tuấn Khải cười nhạt: "Đúng là oan gia ngõ hẹp a. . ."

Lưu Chí Hoành đứng một bên đột nhiên biến sắc: "Sẽ không phải là. . .Nathaniel đó đi?"

Miêu gia cười không nói. Nathaniel đối với Cửu Mệnh Miêu không chỉ là một cái tên, nó là nhược điểm, là cấm kỵ, là phần quá khứ mà đối với những kẻ nằm trong thế hệ Karry của hắn đều không muốn nhắc tới. Cửu Mệnh Miêu trước đây đã từng dính vào một vụ án mạng phát sinh ngoài ý muốn, dù là biến động không nằm trong kế hoạch nhưng đã khiến một đứa trẻ mất tích, toàn bộ gia tộc đó đến giờ vẫn còn truy lùng bọn họ đây. Kẻ chủ tộc hiện giờ không ai khác chính là người mang tên Nathaniel Baroquet, nếu đứa trẻ đó không chết, chắc chắn sẽ được tìm về. Trong cuộc chiến gia tộc, dù không muốn tham gia nhưng chỉ cần có phần trăm uy hϊếp đến quyền thừa kế thì đều có khả năng gặp nguy hiểm, cho nên Nathaniel không ngừng truy tìm đứa trẻ kia, cùng với chiếc chìa khóa đã thất lạc bấy nhiêu năm về chỉ để thủ tiêu nó.

Juggle làm việc cho Nathaniel, phụ trách tìm chìa khóa, năm đó đứa bé cùng chìa khóa mất tích cùng lúc, mà chìa khóa lại nằm trong tay Adane. . .Vương Tuấn Khải nhíu mày, sư phụ biết đứa bé là ai ư?

"Nathaniel cùng Antory, Antory và Eagle." Lưu Chí Hoành cảm thấy hỗn loạn rồi: "Có khi nào viện trưởng chỉ là trạm trung gian cho hai người còn lại không?"

Điện thoại rung lên giữa chừng, Vương Tuấn Khải tiếp nhận call video, chỉ thấy bên kia đầu dây là Angel đã lâu không gặp, ngoại trừ sắc mặt có hơi tái thì cái băng trên cổ cũng rất đáng chú ý, nhóc giải thích qua loa một chút, sau đó ngưng trọng nói: [Anh hai, anh tới Santiago được không?]

"Xảy ra chuyện gì?"

[Tiền bối Adane gửi tài liệu tới.]

Vương Tuấn Khải vỗ trán: "Suýt thì quên. Cậu cứ để đó. . ."

[Anh đến ngay đi, phần tư liệu này, em nghĩ có liên quan đến viên Hikaru hổ phách mà chị dâu đang cầm.]

HẾT CHƯƠNG 48