[Khải Nguyên] Vệ Sĩ

Chương 31: Ảnh đế

Trong chớp mắt Vương Tuấn Khải bị bắt lại, Vương Nguyên thoắt lên giường, hai ngón tay cứng như thép siết chặt cổ Eagle, toàn thân căng thẳng phát động khí thế của kẻ săn mồi.

Eagle một tay siết dây xích, một tay đè lên vạch điều khiển, gã không hoàn toàn mở được hệ thống trói buộc vibranium này, nhưng đã có thể thao túng ở một mức độ nhất định. Mặc dù cổ bị khống chế rất đau, nhưng gã vẫn vui vẻ nở nụ cười: "Không nghĩ tới còn có thể được cậu chú ý thế này."

"Câm miệng." Cậu liếc nhìn bảng điều khiển, nhíu mày: "Mau thả Vương Tuấn Khải ra."

"Ha ha ha, tôi đương nhiên sẽ thả thằng nhãi này, có điều. . ." Gã ta nháy nháy mắt: "Tôi phải chơi cho đã mới được!"

Dứt lời ấn mạnh lên nút điều khiển, Vương Tuấn Khải đột nhiên quỳ rạp xuống, cơ thể co giật không cách nào phản kháng. Hắn xoay lưng lại bọn họ nên không ai nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn như thế nào, Vương Nguyên bị dọa hoảng sợ, đầu ngón tay run rẩy nhè nhẹ, hiển nhiên bị Eagle phát hiện ra.

Vương Nguyên khϊếp đảm nhìn gã, tại sao cùng mang xích mà gã không xảy ra vấn đề gì?

"Thế nào? Thắc mắc đúng không?" Eagle cười lạnh, vùng chân mãy giãn ra có vẻ giễu cợt: "Chắc mày không biết Bennio sớm đã là người của tao."

Vương Tuấn Khải cứng đờ trong tích tắc, sau đó cường độ co giật ngày càng tăng, hắn dứt khoát nằm rạp xuống sàn cuộn người lại, thần sắc hiện lên vẻ thống khổ.

"Tư vị lại bị phản bội thế nào.. .Ây!" Vương Nguyên thình lình siết chặt khiến Eagle run tay: "Này cậu bé à, đừng làm tôi mất tập trung chứ, tay của cậu mềm lắm đó."

"Tay mềm" nhanh chóng móc ra một lưỡi dao sắc bén, kề lên cổ gã: "Muốn sống thì mau thả hắn ra."

"Cậu thực sự có thể gϊếŧ tôi sao?"

Để chứng minh cho lời hắn nói, Vương Nguyên cứa một đường gần động mạch chủ, máu đỏ tươm ra. Eagle sau lưng phát lạnh, bề ngoài giả vờ trầm tĩnh: "Chỉ có thế thôi à? Tôi chỉ cần ấn cái nút này thì mạng sống của Vương Tuấn Khải cũng không còn nữa. Xem, tôi thích cậu, hắn cũng thích cậu, nếu như chúng tôi đồng quy vu tận chết cùng lúc. . ."

Cảm giác đau đớn vào cái ngày Vương Tuấn Khải lãnh trọn năm phát đạn của tên sát thủ kia nhoáng cái lao về tâm trí Vương Nguyên, cậu phẫn hận nghiến răng, ngàn vạn lần tự nhủ phải bình tĩnh, người trước mắt chẳng qua là chim sợ cành cong, bám víu một cong rơm cứu mạng là Vương Tuấn Khải, nếu gã muốn thoát khỏi đây chắc chắn sẽ không thể gϊếŧ hắn, đúng, không thể gϊếŧ hắn được. . .

Người này trước đây còn tốt bụng bao nhiêu, giờ chân thực chỉ là giả tạo, nếu không có Vương Tuấn Khải nhắc nhở mình, có phải hay không mình cũng giống như Fujuwara tin tưởng vào cái mác cảnh sát chính nghĩa của gã?

"Xem ra tôi có cơ hội được tự do rồi." Eagle đoán được tâm trạng Vương Nguyên, khẽ cười: "Nào, được người mình thích giải thoát là một điều hạnh phúc với tôi đấy."

Vương Nguyên hoang mang tìm kiếm ánh mắt của Vương Tuấn Khải, thấy hắn nhìn đáp trả, sắc mặt mới tốt lên một chút, buông tay ra. Cậu đứng dậy theo bản năng tiến về phía hắn, bị Eagle chặn lại:

"Ây, không được đến gần nhau, ai biết hai người có âm mưu gì. . .Này Karry, mày nói xem làm thế nào để mở còng xích ra?"

Vương Tuấn Khải nằm im lìm một lúc, đến khi Eagle hỏi đến lần thứ hai mới chầm chậm quay đầu, mặt tái nhợt, môi trắng bệch bị cắn rướm máu. Hắn nhìn Vương Nguyên, đọc một chuỗi chữ số dài cho cậu nhập vào mật mã, lách cách hai tiếng, còng xích rơi xuống đất, trong mắt Eagle hiện lên hung quang, dường như thật sự muốn gϊếŧ chết Vương Tuấn Khải.

Trước cửa kim loại vang lên hai tiếng thùng thùng, Phương Tịnh ánh mắt mê võng nhìn Eagle, khẩu âm khô khốc, mở miệng nói: "Đi thôi."

Gã quay đầu nhìn chằm chằm Vương Nguyên nhưng cậu ngoại trừ đề phòng ra căn bản không thèm để ý đến gã, cậu cúi người vén tóc Vương Tuấn Khải, động tác nhẹ nhàng sợ hắn còn chưa dứt cơn đau. Tầm mắt Eagle trầm xuống, lướt qua người Phương Tịnh chạy ra ngoài.

Đến khi chỉ còn có hai người, Vương Nguyên vẫn dịu dàng thình lình đạp một phát vào bụng Vương Tuấn Khải, không quan tâm ánh mắt đáng thương hề hề của hắn, giận dữ chất vấn:

"Thế này là sao?"

"Một phép thử, khụ." Vương Tuấn Khải liếʍ môi đầy máu, cảm thấy mùi sắt quá là khó nuốt, phủi mông đứng dậy như thể chưa từng bị điện giật bao giờ. Hắn tháo dây xích trên cổ xuống, lắc lắc mình: "Đóng kịch thật mệt."

Đúng vậy, từ đầu đến cuối biểu hiện của hắn đều là đóng kịch! Vương Nguyên trừng mắt căm tức, nhịn không được lại đấm cho hắn vài phát, ở trên gương mặt đẹp trai soái khí ban cho một vết bầm tím lên khóe miệng. Vương Tuấn Khải bị đánh vô cùng tội nghiệp, quẫy quẫy đuôi, trưng ra cái mặt mèo ủy khuất liên hoàn:

"Tôi chỉ muốn dụ đồng bọn của gã ra thôi mà. . ."

"Thế nào?"

"Gần đây Cửu Mệnh Miêu ba lần bốn lượt đều xảy ra chuyện, chỉ ở đại lục thì không có gì để nói, đằng này cả Santiago cũng không thoát được. Người có uy tín ở đây nhất chính là Cảnh sát trưởng, chỉ cần nơi này có vấn đề chứng tỏ cậu ta cũng có vấn đề. . ."

Vương Nguyên hất bàn, phép kéo theo gì vậy?

"Tôi đã sớm nghi ngờ cậu ta rồi, tuy rằng trước kia không theo phe Eagle nhưng lại có giao tình với Areon, không thể tín nhiệm được. Cho nên lần này tôi thả Eagle ra là muốn cậu ta chui đầu vào rọ, quả nhiên không phụ kỳ vọng của tôi, cậu ta khống chế vòng xích chỉ để cho điện truyền vào người tôi. . ."

"Anh. . .không có việc gì đi?"

"Tôi thì có việc gì." Hắn vui vẻ nhéo nhéo má cậu: "Cậu nghĩ tôi làm thế nào mà leo lên được cái chức thủ lĩnh gà mờ này?"

"Tôi chỉ thấy anh giỏi diễn trò."

". . .Lời khen này tôi không dám nhận đâu." Tuy rằng thỉnh thoảng giận dỗi cũng rất là tình thú, nhưng mà tình cảm của bọn họ còn đang trong giai đoạn đại cương, chưa chính thức xác nhận quan hệ, tốt nhất là đừng làm rộn.

Vương Ngguyên ngó tay chân hắn vẫn còn lành lặn, không yên lòng liếc dây xích nằm lẳng lặng trên sàn: "Sẽ không có việc gì thật chứ?"

Nội tâm Vương Tuấn Khải tựa hồ có dòng nước ấm chảy vào, ôn nhu sờ má cậu: "Ban nãy kiểm tra khóa xích tôi đã "tiện tay" xử lý hệ thống truyền điện rồi, thật sự không sao mà."

Hai người chầm chậm đi khỏi tầng hầm, Vương Tuấn Khải một mực nắm chặt tay Vương Nguyên, cậu giãy không ra, cũng lười đi tranh chấp với hắn. Nhìn gian phòng hỗn độn sau một trận chiến, lại ngó cánh cửa kim loại bị đá đến biến dạng, cậu tròn mắt:

"Tại sao thiếu niên kia lại thoát ra được phòng giam?"

"Vì tôi có khóa cửa đâu."

Vương Nguyên: ". . ."

Thế này cũng quá lộ liễu rồi đấy! Anh không sợ đồng bọn của Trần Chung kia phát hiện sơ hở à!

"Tôi thực sự không chờ được." Hắn tìm một cái ghế ngồi xuống, rũ vai thở hắt ra: "Tôi không muốn người xung quanh mình gặp nguy hiểm nữa."

[Vương Tuấn Khải từ xưa vẫn thế.]

[Vẫn thế là sao?]

[Chuyện của mình anh ta không muốn để người khác xen vào, nhất là những người không có liên quan.]

[Tôi dù sao cũng là vệ sĩ của hắn mà?!]

[Là ai cũng không có gì khác nhau. Anh ta đã được dạy như vậy rồi.]

Thoáng chốc, những lời nói từ năm tháng thuở đầu quen biết dần lên men trong đầu Vương Nguyên, tiếng tim đập trên ngực trái dội lên âm thanh mơ hồ. Cậu im lặng nhìn hắn ngồi giữa hoang tàn đổ nát, trên gương mặt trẻ tuổi của hắn xuất hiện những biểu tình không phù hợp với tuổi tác, trên tay hắn có những vết sẹo dữ tợn khiến người khác giật mình. Trong đôi mắt hắn là cả một màu đen thăm thẳm, trải dài vô tận không có điểm dừng. Hắn giấu mình sau nụ cười thản nhiên, thản nhiên trở thành Karry, thản nhiên tiếp nhận chức vị thủ lĩnh, thản nhiên gánh chịu ghen ghét không đáng có. . .Sau đó, khi mọi chuyện chạm tới bờ vực ranh giới của sự nhẫn nại, thay vì chọn cách phát tiết bùng nổ giải tỏa cảm xúc thì Vương Tuấn Khải hắn chỉ âm thầm nén xuống, ép buộc chính mình luôn giữ lý trí. Ừm, đó chính là tố chất của một thủ lĩnh, mà hắn, hình như từ lúc bắt đầu đã dư thừa thứ tố chất chết tiệt này rồi.

Trước khi hoạt động trong cục tình báo, Vương Nguyên không phải chưa từng gặp người có quan điểm giống Vương Tuấn Khải. Có điều người nọ có cẩn thận đến đâu, tỉ mỉ đến đâu, cuối cùng chẳng phải cũng chết đó sao?

Cậu vươn tay chạm vào mắt hắn, mặc kệ hắn sửng sốt nhìn mình, giãn lông mày, mỉm cười tuyên thệ: "Tôi sẽ bảo vệ anh."

Thiếu niên này, xuất hiện giữa lúc thế giới của tôi rạn nứt vì khuyết thiếu an toàn, nói với tôi mình nhất định sẽ bảo vệ tôi.

. . .

. .

.

Thiên Tỉ mặc áo ngủ rilakkuma đứng trong phòng bếp, tóc hỗn độn không thèm chải, chân mang đôi dép bông mềm hình hoa hướng dương, trên tay cầm cái thìa đảo qua đảo lại, khói nghi ngút bay đầy phòng.

"Cậu nói cái gì? Khu thực nghiệm bị tấn công? Tội phạm nguy hiểm đào thoát. . .?"

Trên lầu, thiếu niên vừa ôm điện thoại vừa dụi dụi mắt, bộ dáng rõ ràng chưa tỉnh ngủ, thiếu đi cặp kính dày cộp giả mạo tuổi tác, trên gương mặt ngây ngô chưa trưởng thành hết kia hiện lên thần sắc mông lung. Cậu ta ngồi xuống sofa, miệng thì ừ ừ mà mắt lại mở to mờ mịt, đầu toàn sương mù.

Thiên Tỉ nấu cháo xong là nhìn thấy cảnh này. Anh vươn tay đoạt lấy điện thoại, kéo Lưu Chí Hoành vào ngực dỗ cậu ngủ lại.

"Có nghiêm trọng không?"

[. . .]

"Được, tôi hiểu rồi."

Lưu Chí Hoành cuộn tròn ngủ say, nắm nắm góc áo Thiên Tỉ, hình như rất sợ lạnh. Sau đó giống như gặp ác mộng mà giật thót nhảy dựng lên, ngốc lăng nhìn chằm chằm Thiên Tỉ.

"Cửu Mệnh Miê-. . ."

"Không phải đã nói sẽ không tham gia vào chuyện của họ nữa sao?" Anh vuốt mái tóc mềm mềm của cậu, nhìn Lưu Chí Hoành bất an nhíu nhíu mày, đưa ngón trỏ xoa xoa mi tâm: "Em có thể giúp họ vài chuyện, nhưng không thể giúp cả đời. Em không còn là Cửu Mệnh Miêu nữa."

"Nhưng họ là bạn bè của tôi." Lưu Chí Hoành nghĩ nghĩ: "Dùng phương thức của bạn bè mà giúp đỡ."

Thiên Tỉ hứng thú nhìn cậu: "Giúp như thế nào? Em chạy qua Santiago, sau đó dùng danh phận hacker đang bị truy lùng - điều tra đồng bọn của Eagle?"

Lưu Chí Hoành gật đầu.

"A, em nghĩ mình có bao nhiêu phần trăm thắng?"

Lưu Chí Hoành lắc đầu: "Chắc chắn là tra không ra."

"Vậy dùng phương thức sòng phẳng nói chuyện với nhau đi." Anh đè cậu xuống sofa, đôi mắt hổ phách bình thường rất âm lãnh, hiện giờ vừa giảo hoạt vừa nhàm chán, hình như rất không hài lòng: "Có nhiều khi vũ lực mới là cách giải quyết vấn đề."

"Anh muốn làm gì?" Bản năng cảm nhận được nguy hiểm, Lưu Chí Hoành đẩy Thiên Tỉ ra, chộp mắt kính đeo vào. Anh nhướng một bên mày, nhéo nhéo cằm cậu, nhếch miệng cười: "Ăn sáng đã."

HẾT CHƯƠNG 31