[Khải Nguyên] Vệ Sĩ

Chương 32: Psychiatrist

Một bên là Tử Tước, một bên là Eagle.

"Còn thân phận huyền bí của người phụ nữ trong ảnh và căn biệt thự khổng lồ sau lưng bọn họ nữa." Tương Dương đẩy kính mắt, nhấc cái chân bó bột bắt chéo lên bàn trông vô cùng buồn cười: "Năm nay ổ meo meo bận việc ghê."

"Không chỉ thế mà tỷ lệ thương tật cũng tăng lên." Vương Tuấn Khải ngáp dài một cái, xoay người đeo lên vai Vương Nguyên, quàng tay ôm cổ cậu: "Thiệt nghĩ không ra cậu chạy tới trụ sở thực nghiệm làm gì."

"Cũng giống anh thôi. Làm một phép thử." Tương Dương nhún vai: "Tôi tự nhận mình là người rất thân thiện, nhưng thế cũng không đồng nghĩa với việc có người tự tiện dùng mặt mũi của tôi để dùng súng đạn nói chuyện nhân sinh."

"À hả? Vậy cái giò heo này tính làm sao?"

"Không cẩn thận bị thủy tinh cắt trúng thôi."

Vương Tuấn Khải nhướng nhướng mày nhìn cục bông trắng muốt, lười chấp nhặt cái lí do nhảm nhí đó với Tương Dương, đối với việc cậu ta không muốn nói thật cũng chẳng thèm lật mặt, thả lỏng người mềm oặt dán vào lưng Vương Nguyên, một bộ dáng "cầu vuốt ve".

Tương Dương buồn chán đá đá xấp hồ sơ trên bàn, hất cằm về phía cửa tỏ ý tiễn người. Đầu năm nay người kéo tới gây sự nhiều, kẻ ở trước mặt diễn trò tình nhân còn nhiều hơn, thực sự là khiến người ta giậm chân chửi thề.

Vương Tuấn Khải cầm theo xấp ảnh cũ kéo Vương Nguyên ra xe, một chiếc Jeep màu vàng chóe lấp lánh dưới ánh mặt trời làm cậu vô thức nhíu mày. Lẽ nào kẻ trộm thời nay ngông nghênh đến mức đi cướp cũng phô diễn thanh thế?

Vương Tuấn Khải mỉm cười vỗ vai cậu: "Chúng ta đến tòa biệt thự đó đi?"

Vương Nguyên chưa phản ứng kịp: "A?"

Thực sự là --- Moe chết đi được! Vương meo meo đè nén xúc động muốn bóp nắn cái mặt hồng hồng của vệ sĩ, giải tỏa tham vọng bằng cách niết niết bàn tay cậu: "Cái tên nhóc họ Từ (Từ Hạo Dương) đó đuổi chúng ta đi chẳng phải vì mục đích này thôi sao?"

"Không phải cậu ấy nói sẽ điều tra thêm à?"

"Cậu nghĩ internet hay hacker là vạn năng?" Vương Tuấn Khải buồn cười nhìn cậu ngây ra: "Thông tin Cửu Mệnh Miêu thu thập có tám phần mười là thám thính thực tế, cũng chính là chạy tới chạy lui kết nối hệ thống cung cấp tin toàn cầu. Cũng không biết là may mắn hay có sắp đặt, Psychiatrist (*) đang dạo chơi gần đấy."

"Psychiatrist?"

"Rất ngạc nhiên đúng không?" Hắn đột nhiên vênh mặt, cười hắc hắc: "Dẫn cậu đến gặp Psychiatrist."

Chiếc Jeep hoành tráng lao vù vù trên xa lộ Santiago. Không rõ bộ máy kim loại có bị gia công gọt giũa chỉnh sửa nâng cấp gì đó không, xế hộp lướt nhẹ trên mặt đường hoàn toàn không gây ra bất kỳ tiếng động khó nghe nào. Vương Nguyên thậm chí khẳng định chiếc Jeep là phương tiện hành nghề hoàn hảo của đám đạo tặc kia rồi, thứ này tuyệt đối trăm lợi bất hại, còn ngụy trang siêu tốt.

Vương Tuấn Khải mở chế độ mui trần, vừa lúc xe tạt ngang qua ngọn đèo, gió biển mang theo hơi ẩm mát lạnh đuổi đi phân nửa phiền muộn, tựa đứa trẻ nghịch ngợm thổi tung mái tóc đen dài quá tai của Vương Nguyên. Cậu mở to mắt, mặc kệ khóe mắt cay xè, hưng phấn bám vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài.

"AAAAAA____!!!" Vương Tuấn Khải tăng nhanh tốc độ, thình lình hét lên, Vương Nguyên quay đầu nhìn hắn, diện mạo của hắn lúc này có chút suất cuồng, lại thiếu đi sự giảo hoạt, nhìn qua giống hệt một người phóng khoáng tự do, là kiểu người Vương Nguyên hâm mộ vô cùng.

"Cùng hét đi, just relax!"

Vương Nguyên nhìn đôi mắt hấp háy cười của Vương Tuấn Khải, chỉ chỉ: "Lo lái xe đi!!"

"Aw! Cậu thật không tình thú! Ai da tôi sai rồi!" Hắn nhăn mặt, đang lái xe không thể xoa vết véo, mếu máo như trái khổ qua nhưng nội tâm vô cùng vui vẻ. Nhân dân nói: Đánh là thương, mắng là yêu, cấu véo lẫu nhau tuyệt đối là cưng chiều!: "Thử đi, cậu sẽ không thất vọng."

Vương Nguyên nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn gió quấy phá xung quanh mình, hé miệng: "AAAAAAAA_________!!!!!"

Vương Nguyên giống như đứa trẻ phát hiện ra vùng đất mới lạ, cười nắc nẻ không ngừng, gương mặt bình thường chỉ có vài biểu cảm bất đắc dĩ cùng căng thẳng - hiện giờ mới có cảm xúc mà thanh xuân ban phát. Tuổi trẻ của chúng ta, có ngông cuồng, có đắn đo, có đam mê cũng có quyến luyến.

Nhìn cậu có thể buông xuống ưu tư mà vui đùa chốc lát như vậy, Vương Tuấn Khải bất giác mỉm cười.

"Thế nào? Sảng khoái không?!?"

"Sảng khoái!!!"

"Hôn một cái đi!!"

"Ừm!!"

Vương Tuấn Khải sửng sốt nhìn Vương Nguyên cứ thế in lên má mình một nụ hôn chất lượng. Gió biển trêu ngươi chọc lên má hắn khiến dư âm của nụ hôn càng thêm sâu đậm. Vương Nguyên hôn hắn xong cũng ngơ ngác ngồi phịch lại ghế, máu nóng từ đầu hun đỏ hai má, trong lòng lại có chút bồn chồn chờ mong.

Chờ mong cái gì?

Chờ mong hắn hôn lại mình sao?

Vương Nguyên thẹn quá hóa giận, nổi cáu lật bàn: "Tập trung chạy xe____!!!!"

Giữa trưa, hai người ngừng lại ở một nhà hàng hải sản Trung hoa ven đường, gặp được ông chủ cũng là dân Trùng Khánh, ở lại huyên thuyên vài câu liền chiếm được cảm tình, cứ như thế được tặng luôn thẻ VIP, thoải mái dạo chơi ở khu đất phía sau nhà hàng.

Vương Tuấn Khải trên mặt viết ba chữ "vợ chồng son" hào hứng kéo Vương Nguyên càn quét đặc sản hải sản, điển hình cho thể loại vung tiền không cần nhìn giá, bổn thiếu gia giàu!

"Dù sao thì cũng phải trả tiền." Vương Nguyên chọt chọt hắn: "Anh tiết kiệm chút!"

"Đã biết bo bo giữ tiền hộ tôi rồi sao?" Hắn bóc con tôm đưa tới miệng cậu: "Thật làm cho người làm chồng như tôi cảm động nha!"

Cậu há miệng nhai tôm, tức giận đạp hắn: "Chồng em gái anh!"

"No no. Tôi không có em gái đâu." Con mèo nào đó híp mắt ngậm miệng cá, nheo mắt nói: "Nếu em gái tôi có tồn tại, tôi cũng sẽ không để nó giành tình nhân cùng anh trai mình."

"Hừ, cô bé nào không có phúc mới làm em gái anh đấy!" Lại được đút tôm.

"Ai da, sao cậu cứ lấn cấn em gái tôi hoài vậy nha? Tôi đã nói là mình không có em gái, tôi chỉ có "cậu em trai" thôi, cậu có muốn xem không? Ngay bây giờ cũng có thể!"

"Chết tiệt, anh nói nhăng nói cuội gì đấy, mọi người nhìn chúng ta rồi kìa!!"

"Hắc hắc, tôi đẹp trai như vậy mà, ừm đương nhiên là cậu cũng rất đáng yêu! Đáng yêu thế thì tôi phải nhanh nhanh mang em trai mình đến gặp cậu thôi!"

"Vô liêm sỉ, bại hoại!! Cẩn thận tôi bóp chết "em trai" anh!!"

"He he he. . . Nói đi nói lại, chẳng lẽ cậu muốn ở mặt trên? Không thành vấn đề, tôi đáp ứng."

"Trên cái đầu anh! Câm miệng!"

Hai người nháo tới nháo lui một hồi, rốt cuộc cũng ăn xong bữa trưa. Vương Nguyên nhìn thấy tên nhà giàu ác bá kia tùy tiện móc ra một cái thẻ đen thùi, mắt ông chủ đã sáng rỡ, nhìn hắn còn hơn là nhìn thấy tượng người bằng vàng, vội vã đem thẻ đen đi đóng khung treo tường.

Vương Nguyên: ". . ." 囧

"Lần đầu tiên thấy chân diện mục lão đại, có chút kích động!" Ông chủ mắt lòe lòe ngắm Vương Tuấn Khải, hiện nguyên hình là một con mèo chi nhánh của ổ meo meo, sau đó đánh mắt sang Vương Nguyên, càng tỏa sáng: "Vị này hẳn là lão đại phu nhân trong truyền thuyết, cửu ngưỡng đại danh, chị dâu!!"

Vương Nguyên: ". . ." 囧 囧 囧

Liền sau đó "chị dâu" kéo "lão đại" vào phòng nghỉ, đóng sập cửa lại. Ông chủ fan boy ghé sát vào cửa gỗ, lắng tai nghe âm thanh sống động đùng đùng ầm ầm kèm theo tiếng la hét cầu xin. . .Thanh máu của ông chủ thoáng cái tăng vọt, hệ thống hồi sinh sẵn sàng tiếp máu!

"Ái ái ái, tôi có làm gì đâu nào!!"

"Ai nha Vương Nguyên!!!"

"Đừng mà, mau dừng lại, không được xài củ tỏi! Tôi không phải ma cà rồng! Mà cậu đi du lịch mang tỏi làm gì!?!"

Ông chủ đại nhân: Còn dùng cả dụng cụ tình thú, hai người này quả nhiên sâu đậm như trong lời đồn. . .

Lại nói, chị dâu thật là "mãnh" ヽ( ̄∇ ̄)ノ

Cắn cắn táp táp suốt cả buổi trưa, đương lúc Vương Nguyên thở phì phì nhét nốt miếng mực xào vào miệng thì Psychiatrist xuất hiện.

Đó là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, gương mặt tuấn tú ôn nhuận như thư sinh cổ trang, đuôi lông mày cao, mắt hẹp dài, lúc nheo lại liền cong cong như vầng trăng khuyết. Trên người ông ta mặc bộ quần áo sạch sẽ gọn gàng kiểu Tôn Trung Sơn, trên tay còn cầm theo một cái ô.

Khóe miệng Vương Nguyên giật giật --- Vì sao vật dụng trên người ông ta đều là màu trắng?

Cậu vốn đang quan sát Psychiatrist, một người mặc áo đen cùng kiểu với Psychiatrist xuất hiện, chống lại tầm mắt cậu. Người này, cũng là một ông chú đẹp trai, có điều thật lạnh lùng.

Đôi mắt màu hổ phách này, đường góc cạnh khuôn mặt này. . . ヽ( ̄∇ ̄)ノ Sao lại quen mắt như vậy?

Psychiatrist ngó nghiêng qua lại, thấy Vương Nguyên thì giơ cái kính lúp lên, nhảy tới soi mói, bị Vương Tuấn Khải nhanh tay kéo ra, đoạt Vương Nguyên ôm vào lòng.

Hắn giống hệt đứa bé bảo vệ đồ chơi của mình, trừng người áo trắng kia một phát: "Đây là bảo bối của con!"

Vương Nguyên lại sắp nổi điên. Vương Tuấn Khải vội đè chặt lại, bị cậu một cước đá văng, chạy vòng vòng đuổi bắt thêm một hồi.

Người áo trắng giương vuốt chọt chọt người áo đen: "Tinh thần không tồi, xem ra cái tên nhóc bất trị này bị thu phục rồi."

Người áo đen nhướng mày không cho ý kiến.

"Được rồi, giới thiệu với cậu." Vương Tuấn Khải thành công giữ chặt tay chân Vương Nguyên lại, chỉ chỉ người áo trắng: "Đây là Psychiatrist."

Người nọ mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền vô cùng dễ nhìn, hớn hở nói: "Cũng là ông nội của nó."

HẾT CHƯƠNG 32

(*) Psychiatrist: Nhà tâm thần học, chuyên gia tâm thần học.