"Nhanh chóng báo cáo cho tổ an ninh, khu thực nghiệm xảy ra vấn đề!"
"Tín hiệu đường truyền ngắt quãng giữa chừng, hệ thống phòng hộ không hoạt động. . ."
Hàng chục con người mặc áo blouse trắng đi lại hỗn loạn trong sảnh lớn, một vài người tìm ccáh phá cửa thoát hiểm, số còn lại cố gắng bình tĩnh thu dọn thành quả đang nghiên cứu nửa vời cho vào vali đặc chế, cẩn thận không để hư hại bất kỳ ống nghiệm nào. Một thiếu niên đứng trước màn hình lớn của khu thực nghiệm, ra sức kết nối liên lạc với bên kia đầu dây.
[Tình hình thế nào?]
Không có hình ảnh xuất hiện, nhưng trong loa đã vang lên âm thanh trầm thấp lạ lẫm, Phương Tịnh giật mình giây lát, sửng sốt trả lời: "Không ổn lắm, chẳng hiểu sao khu thực nghiệm lại được báo cháy, hơn nữa các cửa ra vào đều bị người dùng mật mã khóa kín, cơ bản không thể mở được." Ngừng một chút, e dè nói: "Tôi sợ là có người xâm nhập vào."
[Cậu là ai?]
"Thành viên tổ nghiên cứu số sáu, tên là-. . ."
[Cấp bậc?]
"Cấp, cấp bốn. . ."
[Sử dụng thẻ chuyên ngành của cậu, khởi động lệnh cầu cứu cấp tám, tôi sẽ chịu trách nhiệm.]
"Nhưng mà-. . ."
Điện thoại ngắt kết nối, Phương Tỉnh ngẩn ra một phút rồi vội vàng làm theo lời người nọ chỉ dẫn. Không lâu sau trên loa truyền khẩu lệnh để mọi người trấn an lại, sau đó sơ tán xuống tầng ngầm. Cả đám người đều bị dọa há hốc miệng, làm việc ở đây lâu như vậy cũng không biết nơi này có tầng ngầm!
Diện tích mặt sàn cùng không khí tầng ngầm so với mặt đất thì ẩm ướt hơn một chút, bất quá điều kiện sinh hoạt cũng không khác gì mấy. Hai bên tầng ngầm đều có rất nhiều phòng tối đóng cửa u ám, phía trên để bảng tên đánh dấu từ một đến năm mươi.
Phương Tịnh tò mò đứng ở phòng cuối cùng, đưa mắt nhìn vào trong khe sáng le lói, ánh mắt chợt lóe lên tinh quang.
Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên nhảy xuống Hummer, từ xa đã nhìn thấy cột khói mù mịt tản ra từ tòa nhà. Cảnh sát sớm đã bao vây hiện trường, tổ phòng cháy chữa cháy cũng cử người đi dập tắt lửa. Dưới tình trạng này thì có lẽ phải mất vài giờ mới có thể hoàn toàn xử lí sạch sẽ, đội cứu hộ phối hợp cùng cảnh sát treo dải hoàng tuyến cấm người không phận sự tiến vào. Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao ngất bọc trong làn khói - sáu chữ Trung Tâm Nghệ Thuật Hành Vi rõ mồn một đỏ chóe, không khỏi cảm thán cái tổ chức này rốt cuộc là mèo hay tắc kè, đi đâu cũng ngụy trang!
"Tương Dương đâu?"
"Tạm thời cậu ấy không ra mặt được." Người đã chết, xung quanh lại có tai mắt, để lộ sơ hở thì phiền phức lắm. Vương Tuấn Khải dắt cậu đi vòng qua hoàng tuyến, cư nhiên không có ai bắt lại, hắn liếc thấy ánh mắt hiếu kỳ của Vương Nguyên liền chỉ chỉ thanh niên tóc vàng từ đầu vẩn đi theo sau lưng bọn họ, hất hất cằm: "Cảnh sát trưởng đó."
". . ." Đúng là thế giới không thể ngờ. . .
"Anh thế nào mà quen được anh ta?"
Mèo đạo tặc nháy nháy mắt: "Cậu ghen? Ai da!"
Vương Nguyên nheo mắt nguy hiểm: "Không phải đám mèo trộm các người đều rất hạn chế chạm mặt cảnh sát sau? Không có vấn đề gì chứ?"
Cuối cùng thì con mèo nào đó cũng ý thức được là tiểu bảo bối thỏ con đang lo lắng cho mình, dù tòa nhà bị cháy cũng quên tuốt đằng sau, khóe môi mỉm cười, ngọt ngào nói: "Cậu ta còn lâu mới dám đυ.ng vào Cửu Mệnh Miêu, yên tâm."
"Này này đồ trọng sắc khinh bạn!" Cảnh sát trưởng đại nhân ôm ngực tổn thương, sau đó cười nham hiểm: "Cậu có muốn tôi gọi Areon tới không?"
Sắc mặt Vương Tuấn Khải bình tĩnh, nắm chặt tay Vương Nguyên: "Nếu cậu khiến cho cậu ta biến mất khỏi tầm mắt tôi, chúng ta sẽ thương lượng về việc gia tăng phúc lợi cho Karry."
"Quân tử nhất ngôn!" Nói xong chạy biến.
"Anh ta. . .cũng là Karry?"
"Ừm, một Karry bị tẩy não không hoàn toàn." Hắn sờ sờ thái dương cậu: "Nơi này của Cảnh sát trưởng có khả năng tạo ra sóng siêu âm tần số cao, thiết bị điện tử đều bị cậu ta dễ dàng khống chế, thay đổi kết quả tẩy não là chuyện quá bình thường. Được rồi, sau này cậu không nên nói chuyện về người đàn ông nào ngoài tôi, tôi sẽ ăn dấm chua đó."
". . ." Anh có thể đừng vô sỉ như vậy không. . .
Vương Tuấn Khải đứng nhìn ngọn lửa đang dần được khống chế, kéo Vương Nguyên thoát khỏi vòng vây, chạy ra phía sau khu nhà. Thỏ Vương cảm thán, đúng là ăn trộm có khác, mật thất đường hầm cơ quan bày bố linh tinh, tùy tiện giẫm một cái cũng có thể mở ra một cánh cửa khác. Cánh cửa này thông với đường hầm thông gió trong tầng ngầm khu thực nghiệm, cho nên khi Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải không tiếng động bò bên trong đường hầm thông gió, phía dưới chính là các nhà khoa học đang chờ được cứu thoát.
Vương Nguyên mải lo nhìn bọn họ, Vương Tuấn Khải ở phía trước đột nhiên dừng lại khiến cậu suýt nữa thì đυ.ng vào hắn, liền ném cho hắn ánh mắt cảnh cáo. Có điều lực tập trung của hắn hiển nhiên là ở chỗ khác, căn bản không để ý đến cậu. Vương thỏ con khó chịu nâng đầu nhìn chằm chằm về hướng mà hắn để ý, phát hiện một thiếu niên nhỏ nhắn đang đứng tần ngần trước cánh cửa phòng cuối cùng.
Vương Tuấn Khải làm vài động tác, chiếc điện thoại trong tay thiếu niên đột nhiên lóe sáng, không chỉ cậu ta mà cả Vương Nguyên cũng bị dọa giật mình, ngốc lăng nhìn hắn.
"Cậu ta chính là người đã phát lệnh cứu hộ cấp tám." Hắn nheo mắt: "Làm sao một nhân viên cấp bốn có thể phát lệnh cứu hộ cấp tám. . .?"
Đường thông gió thình lình rung chuyển, Vương Tuấn Khải vội ôm Vương Nguyên cố định thân mình, nguyên nhân truyền động xuất phát từ bên dưới tầng hầm. Mọi người trắng bệch mặt, đầu tiên là hỏa hoạn, tiếp theo là động đất, cuối cùng sẽ phát sinh cái gì đây?
[Sự cố đã được xử lý, mọi người có thể rời khỏi đây trong vòng năm phút, xin nhắc lại, sự cố đã được xử lý, mọi người có thể rời khỏi đây trong vòng năm phút. . .]
Giọng điện tử lạnh băng thế nhưng lại khiến quần chúng thở phào nhẹ nhõm. Cửa thoát hiểm mở ra, các khoa học gia lần lượt nối đuôi nhau rời khỏi phòng, chỉ duy nhất thiếu niên kia vẫn còn một mình đứng đó, đợi cho mọi người đi hết, chính mình bắt đầu nhập mật mã mở cửa. Vương Tuấn Khải nhíu mày, dùng máy xác định thân phận điều tra thiếu niên. Phương Tịnh, mười chín tuổi, bắt đầu gia nhập khu thực nghiệm năm mười bảy tuổi, chưa trải qua huấn luyện đặc cách trở thành Karry.
Vậy tại sao cậu ta lại biết cách mở khóa chuyên môn của Cửu Mệnh Miêu?
"Theo dõi từ xa ổn chứ?" Vương Nguyên nhỏ giọng hỏi.
"Ừ, nhưng tôi nghĩ nếu chỉ im lặng quan sát có lẽ sẽ bỏ lỡ con mồi đấy."
"A. . .Này!"
Hai người không tiếng động áp sát căn phòng, thiếu niên vào xong cũng không yên phận mà bắt đầu lục tìm thứ gì đó, động tác gấp gáp, cuối cùng dừng lại trước một khối hộp phẳng như ti vi, tay không đập vỡ nó.
Vương Tuấn Khải hít sâu đầy áp lực, Vương Nguyên nghiêng đầu nhìn hắn: "?"
"Tôi bắt đầu nghi ngờ, ban nãy cậu ta phá khóa bằng vũ lực. Nếu chìa khóa vạn năng được chế tạo từ vibranium cộng thêm lực tay manh ngang cao thủ sanda, chuyện phá khóa chỉ còn là vấn đề thời gian. . .Khoan đã, vibranium. . .?"
Hắn ngây người, mặt biến sắc: "Không xong!"
Cậu kinh ngạc nhìn hắn: "Làm sao vậy??!"
"Đường thông gió của chúng ta lúc trước bị rung chuyển, tôi nghĩ nguyên nhân của nó chính là dây xích khóa phản đồ bị cắt mất. . .Gã trốn thoát!"
Lúc này, Phương Tịnh đã đập vỡ khối hộp phẳng, chạm tới một bảng điều khiển chi chít nút bấm. Khi ngón tay cậu ta chỉ còn cách nút bấm mười centimet, Vương Tuấn Khải như con báo nhảy phóc ra khỏi đường thông gió, nhào tới ấn Phương Tịnh lên sàn. Vương Nguyên há miệng nhìn lỗ to do hắn phá để bay ra, không khỏi á khẩu. Vừa rồi cậu chỉ kịp thấy hắn chỉnh chỉnh đồng hồ trên tay, đường thông gió thế nhưng lại tách rời!
Có điều không để cậu ngạc nhiên lâu, Phương Tịnh nhanh chóng phản đòn, vung tay múa chân đá văng Vương Tuấn Khải ra ngoài. Hắn lau lau vết bầm trên miệng, nghĩ thầm dĩ nhiên là cao thủ tán đả, mỗi một đòn đều là sát chiêu. Vương Tuấn Khải vài lần bắt được nhược điểm của Phương Tịnh đánh trả cậu ta, Phương Tịnh ăn đau càng thêm hưng phấn, tốc độ ra đòn cũng nhanh hơn trước. Hắn kinh hãi nhìn thiếu niên kịch liệt tung quyền, âm thầm quan sát trạng thái tỉnh táo của cậu ta. Hai mắt vô thần, bị thương cũng không phản ứng, quả nhiên sóng điện não bị khống chế!
"Đánh như thế này không phải cách!" Vương Nguyên dứt khoát nhảy xuống chặn đường quyền của Phương Tịnh: "Cái bảng điều khiển đó là sau thế?!"
"Nó là chìa khóa để mở hầm giam đặc biệt!" Vương Tuấn Khải chật vật né tránh quỷ cước xông tới, bẻ ngoặt tay Phương Tịnh về phía sau: "Cậu ấn nút màu đỏ, ba lần nút màu xanh, bắt đầu từ nút màu đỏ theo đường ziczac tiếp tục ấn một lần, kéo cần gạt lên-. . ."
Vương Nguyên trợn trắng mắt, cuống quít làm theo chỉ dẫn. Nội tâm âm thầm cảm khái, làm nghề này đúng là không dễ dàng. . .
"Ấn nút số năm mươi, đúng." Vương Tuấn Khải vừa dứt lời, tủ âm tường bên trái mở ra một cửa kim loại, dùng vân ngón trỏ quét mã, cửa kim loại vừa mở ra đã vứt Phương Tịnh vào trong. Cũng không rõ bên trong kết cấu như thế nào mà sau khi đóng lại, không nghe bất kỳ âm thanh nào vọng ra. Vương Nguyên tò mò nhìn Vương Tuấn Khải, thấy chân mày hắn nhíu thành một đường, xoay người quay lại bảng điều khiển làm các thao tác phức tạp. Dưới sàn nhà xuất hiện cửa kim loại giống hệt phòng giam Phương Tịnh.
Vương Tuấn Khải đột nhiên nhìn cậu.
"Sao vậy?"
Hắn lăng lăng hồi lâu, nắm tay cậu: "Nếu lát nửa có phát sinh chuyện gì, cậu nhất định phải tin tưởng tôi."
"Hả, anh. . ."
"Tin tưởng tôi, cậu hứa đi."
Vương Nguyên mơ hồ nhận ra hắn bất an, liền siết nhẹ tay hắn, gật đầu kiên định: "Ừm."
Người này trước giờ chưa từng làm gì thương tổn đến cậu, hơn nữa hắn biết rõ thân phận nguy hiểm của cậu mà thái độ vẫn bình thường, còn nuôi dưỡng thứ tình cảm đi ngược với luân lý, đối với cậu không chút phòng bị nào. . .Vương Tuấn Khải, cậu đã vô số lần lựa chọn tín nhiệm, không có lý do gì lại khiến hắn thất vọng lúc này.
Vương Tuấn Khải tựa hồ vẫn còn chần chờ, sau đó mở cánh cửa kim loại, kéo Vương Nguyên theo đường ống leo xuống.
Đường ống nối với căn phòng duy nhất, bên dưới ánh đèn, một người im lặng nằm trên giường, tóc dài đến vai rũ xuống, đôi mắt nhắm nghiền vô cùng mệt mỏi. Vương Nguyên sững sờ hồi lâu, quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải.
Hắn cúi đầu không nói gì, giống hệt con mèo ủy khuất ngoan ngoãn nhận tội giấu cá trong ổ. Trong lòng Vương Nguyên rung rinh một chút, vươn tay sờ sờ đầu hắn.
"Mày lại mang cho tao kinh hỉ gì đấy. . ." Ngườii trên giường ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Nguyên thì rõ ràng giật mình, ánh mắt hoang mang có vài phần mê luyến: "Vương Nguyên. . ."
Vương Tuấn Khải hậm hực kéo cậu ra phía sau, tựa trẻ con bảo vệ bảo bối của mình. Vương Nguyên chọt chọt lưng hắn, ra dấu không có việc gì. Eagle tham lam đặt tầm nhìn lên người Vương Nguyên, khàn khàn mừng rỡ:
"Đúng là cậu rồi. . ."
Vương Nguyên gật đầu: "Đã lâu không gặp."
Hiện tại nhìn thấy Trần Chung, nói không sốc là sai, nhưng nghĩ tới thủ lĩnh chân chính là người này, phản đồ mưu hại tổ chức chính là người này, kẻ suýt chút nữa gϊếŧ chết Vương Tuấn Khải, cũng chính là người này. Mà gã, trước kia tiếp cận mình không biết có mục đích gì, cậu liền cảm thấy khó chịu cả người, giọng nói lạnh đi: "Anh thế nào?"
"Tôi vẫn ổn, cậu nhìn xem." Gã dường như không nhận ra Vương Nguyên thay đổi, giơ vòng xích trên tay lên: "Ngoại trừ bị tước đoạt tự do thì mọi thứ đều tốt."
"Nghe nói có người đến giải cứu mày." Vương Tuấn Khải cắt lời gã, nhìn chằm chằm dây xích: "Gây náo động rất lớn."
"Tao từ khi nào đã có cái giá cao như vậy?" Eagle cười mỉm: "A, hay mày nói người giải cứu tao chính là Vương Nguyên?"
"Có trí tuệ thì nói vài câu nghe giống tiếng người chút đi." Hắn châm chọc nói: "Để đảm bảo an toàn, tao phải kiểm tra dây xích, cho nên phiền mày yên phận nằm im, nếu xảy ra chuyện gì tao không chịu trách nhiệm."
Eagle nhún vai, bộ dáng bất đắc dĩ mỉm cười với Vương Nguyên. Mèo đạo tặc bước tới cầm dây điện gắn lên xích, nhếch miệng cười lạnh. Ít giả bộ đê, con thỏ kia không phải người thường đâu. Lực chú ý của hắn tập trung trên tên tình địch có tiếng không có biến kia, cho nên lúc máy kiểm tra báo cáo tình huống cũng không quan tâm lắm.
Khóe mắt liếc qua một cái, Vương Tuấn Khải thu hồi máy, đứng dậy thờ ơ nói: "Tốt, coi như mày có hối cải, lần này coi như bỏ qua."
Nói rồi xoay lưng đi, trên mặt Eagle hiện lên vẻ thống hận, từ dưới giường thình lình nhảy dựng lên, cầm xích sắt quấn ngang cổ Vương Tuấn Khải.
HẾT CHƯƠNG 30