[Khải Nguyên] Vệ Sĩ

Chương 26: Gợn sóng

Sân bay quốc tế Comodoro hôm nay đông nghịt người, thời tiết khá lạnh, khí hậu mùa này tương đối khắc nghiệt, trên mái vòm xa xa còn đọng lại đám băng tuyết chưa tan.

Bên cạnh quầy bán thức ăn nhanh tổng hợp, một người mặc áo khoác xanh xám, cổ quấn vòng khăn, mắt đeo kính râm, quần áo đơn giản sơ sài nhưng vô cùng nề nếp, toàn thân tản mác khí chất lãnh đạm không muốn ai đến gần.

Vương Tuấn Khải làm xong thủ tục nhập cảnh, xách theo hành lí đi từ cổng số mười lăm ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Vương Nguyên. Hắn nhoẻn miệng cười, không ngờ thỏ nhỏ của hắn cũng có một mặt tính cách thế này nha.

“Có muốn ăn gì không?”

Vương Nguyên chầm chậm quay đầu nhìn hắn, mắt đỏ mũi đỏ, hai gò má cũng bị lạnh đỏ bừng nhìn qua giống hệt con thỏ thật. Vương đạo tặc hắc hắc cười, nhịn không được thò móng vuốt vuốt má cậu, nhéo nhéo hai cái: “Đã đi Santiago bao giờ chưa?”

“Hắt xìii. . .!!!”

“Phì. . .ha ha ha ha. . .”

“Cười cái gì chứ! Lão tử là dân đại lục, ngay cả nước mình còn chưa đi hết huống hồ là nước ngoài!!” Vương Nguyên xù lông nhấc tay muốn cho hắn một cú, nhớ ra hắn vẫn chưa lành vết thương bèn chuyển sang bang má hắn sang hai bên, cực lực lên án: “Tại sao anh không nói là nơi này lạnh như thế??!! Hắt xìiiii. . . !!!”

Vương Tuấn Khải sửa khăn choàng cho cậu, lại lấy khăn của mình vòng thêm một vòng trên cổ Vương Nguyên, lúc này mới hài lòng nhìn người nào đó đã bị gói thành cục bông nhỏ, lảo đảo đi trên đường, người ngoài nhìn vào chỉ thấy một đôi mắt sáng ẩn ẩn nước, sơ suýt một chút liền nhầm thành nữ sinh. Có vài người nước ngoài hiếu kỳ nhìn theo Vương Nguyên, bi Vương Tuấn Khải trừng phát lập tức sợ hãi bỏ đi. Cậu thanh niên châu Á này thiệt đẹp trai, nhưng hung dữ quá nha!

Vương Tuấn Khải phản bác: Đừng có đánh chủ ý lên người của tôi!

Hắn cau mày nhìn cục bông, dứt khoát lôi cậu vào xe hộp, đóng sập cửa.

“Anh cũng có xe riêng sao. . .Ưm!?!”

Hắn bá đạo chặn miệng cậu, thình lình tấn công khiến Vương Nguyên ngây ngẩn cả người, quên mất phản kháng.

Tiếp theo, Vương Tuấn Khải chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, chính mình bị hất tung ra sàn xe. Vương Nguyên thở phì phì căm tức lườm hắn, khí phách chỉ tay vào mặt hắn quát:

“Anh làm cái gì thế?!!!”

Vương Tuấn Khải khoanh chân phiền muộn, thỏ của hắn ngay cả lúc mắng người cũng khả ái như vậy, hắn có xúc động muốn giấu cậu đi không cho ai nhìn a a a!

(Cửu Mệnh Miêu tập thể quần chúng: Lão đại /Anh hai /Đại ca hết thuốc chữa rồi (ノ ̄∇ ̄)ノ  )

Vương Tuấn Khải lái xe vào khu nhà bình dân trong thành phố, cuộn cục bông vào tay vèo vèo bưng lên nhà. Vương Nguyên mới đến đây lần đầu tiên, hắn không muốn cậu vì chưa thích nghi được với khí hậu mà đổ bệnh đâu. Vương Nguyên được bế công chúa, ban đầu còn giãy giụa chống đối, đến khi cảm thấy chống đối vô hiệu bèn vùi mặt vào hõm vai Vương Tuấn Khải, làm con rùa đen giấu đầu lòi đuôi.

[Hey, honey của cậu sao?]

Bên kia  hàng rào, một người đàn ông cao to lực lưỡng đang vui vẻ phơi quần áo, bộ dạng thẹn thùng của anh ta làm Vương Nguyên đổ mồ hôi hột. Cậu không hiểu anh ta nói gì cả, nhưng trực giác hình như người nọ đang hỏi về mình. Vương Tuấn Khải thản nhiên gật đầu, còn hào hứng hỏi ngược lại:

[Bartin đã về chưa?]

[Hôm nay về, lát nữa mời hai người qua ăn mừng nhé!]

[Được.]

Người đàn ông nhìn nhìn cánh tay vòng qua cổ Vương Tuấn Khải của Vương Nguyên, híp mắt sờ cằm, cười cười ôn hòa, dùng tiếng trung sứt sẹo mơ hồ chào hỏi cậu: “Ni hao!!”

Vương Nguyên: “. . .Xin chào. . .”

[Tôi đã nói mà!!] Đối phương đột ngột vỗ đùi cái đét, mắt lập lòe. Anh ta còn muốn nói gì thêm, Vương Tuấn Khải đã ôm Vương Nguyên chạy đi mất. Hắn đặt cậu lên sofa, sau đó bắt đầu sắp xếp hành lí.

Căn hộ này nói to không to nói nhỏ không nhỏ, vừa đủ cho một gia đình ba bốn người sống, thiết kế hoàn toàn là theo kiểu phương Đông, vừa ấm áp vừa giản dị. Vương Nguyên tinh mắt để ý, trên ban công lầu hai trồng một loại hoa dây leo nhỏ li ti màu lam nhạt như tigon, thòng xuống tận cửa lầu một.

Khi Vương Tuấn Khải bước ra, Vương Nguyên đang đứng cạnh giàn hoa, cầm một bông hoa lên xem, còn bóp bóp cho nó giập ra, tò mò đưa lên mũi ngửi. Hắn giật mình mém quăng luôn ly sữa vừa pha, vội đặt lên bàn rồi nhào tới, kịp thời đỡ được Vương Nguyên đang mơ màng ngã xuống.

“Cái gì vậy. . .” Vương Nguyên hắt xì, cơn buồn ngủ díp mắt tạm thời lui ra, cậu ngơ ngác ngoái đầu nhìn Vương Tuấn Khải, lại ngó giàn hoa.

“Ngốc, sau này không được tùy tiện hái bướm ngắt hoa nghe chưa.”

Vương Nguyên đen mặt, cào hắn một phát.

“Chỗ này trước kia là phòng thí nghiệm của tôi.” Vương Tuấn Khải giải thích, chỉ chỉ tầng trên: “Ở đó trồng rất nhiều thực vật, đều nuôi trong môi trường dung dịch dinh dưỡng và dược phẩm, thứ mà cậu vừa ngửi cũng vậy.”

“Anh phải học cả mấy thứ này sao?” Tôi tưởng trộm thì chỉ cần tinh thông đào tẩu là được?

“Không có biện pháp, ai bảo tôi là Karry.” Hắn cười cười.

Cậu sờ mũi, lại mê váng muốn ngủ, vội rút tay ra vẫy vẫy. Vương Tuấn Khải kéo tay cậu qua lau một lượt, nghiêm túc cảnh cáo: “Đây là dây leo thuộc chi Tigon cấy ghép cùng Dương kim (*), nuôi bằng dịch lỏng có tính chất khá giống clorofom (**), một khi ngửi qua sẽ cảm thấy buồn ngủ, dùng làm thuốc an thần.”

Hắn nắm tay Vương Nguyên lên lầu hai, cửa vừa mở ra, một nhánh dây leo gãy xuống, mùi táo thơm nức mũi loáng thoáng bay khắp phòng. Vương Nguyên há há miệng nhìn rừng cây sinh học mini nằm trong phòng kính, kinh ngạc bước tới xem. Rất nhiều loài thực vật hình thù kỳ quái nhưng lại có mùi trái cây chín, còn có những mẫu hoa to đùng xòe cánh rực rỡ, bên trong nhụy hoa lại là một loại hoa khác. . .

“Vi diệu quá đi. . .” Cậu lăng lăng cảm khái, đột nhiên bị Vương Tuấn Khải xoay lại, hắn hôn xuống, Vương Nguyên sầm mặt muốn đá ra, lại cảm giác trong miệng bị đưa qua cái gì đó.

“Rất ngọt.” Nhai nhai, tinh thần khám phá mới mẻ đã làm cậu bỏ qua việc trả đũa.

Vương Tuấn Khải phì cười, xoa đầu cậu: “Về sau có thể lên đây chơi, nhưng đừng tùy tiện ăn.”

Vương Nguyên liếc hắn --- Không phải anh mới cho tôi tùy tiện ăn đó sao?

“Được rồi, chúng ta có một ngày để thư giãn, ngày mai tôi sẽ dẫn cậu đến trụ sở chính của Cửu Mệnh Miêu ở Santiago. Ở đây có rất nhiều tụ điểm vui chơi, chỗ này có kem vị táo siêu hấp dẫn, chỗ kia có bánh mật ong cực kỳ nổi tiếng, chỗ đó mở khu trò chơi huyền bí vô cùng độc đáo, có thể khiến cho người can đảm nhất khóc ra nước mũi. . .”

Vương Nguyên ở một bên chăm chú nghe hắn nói, thường thường sẽ lộ ra kinh hỉ hoặc thán phục bla bla, Vương Tuấn Khải bị cậu nhìn đến ngứa ngáy trong lòng, đẩy cậu lên tường bá đạo hôn lên. Hắn không nhân nhượng dịu dàng như trước kia nữa mà thô bạo cắи ʍút̼ môi cậu, dồn dập tiến công cho lưỡi nạy mở răng Vương Nguyên, một tay giữ cậu một tay luồn vào trong áo sờ sờ mó mó. Đầu lưỡi càn quét khoang miệng, hoành hành chiếm hữu khắp nơi, nước bọt không kịp nuốt vào dây dưa chảy xuống cằm, bị hắn liếʍ sạch.

Vương Nguyên cuối cùng cũng bị chọc điên, nhe răng cắn lên môi hắn, Vương Tuấn Khải ăn đau giật thót, tỉnh táo lại vỗ vỗ đầu.

Khóe mắt nhìn thấy cành cây nơi bọn họ đang đứng, lập tức hiểu ra.

“Thật nguy hiểm.” Hắn day day trán, trong bụng lại cười thầm, có cơ hội ăn đậu hũ!: “Được rồi, xuống nhà dưới thôi, ở đây lâu quá sẽ bị ảnh hưởng.”

. . .

Vương Nguyên cuộn người ngốc đến giữa trưa, chuông cửa reo lên, Vương Tuấn Khải đang trong nhà tắm, cậu đành buồn bực ra mở cửa.

Người kia da trắng mắt nâu, mặt mũi Châu Á, mái tóc màu sợi đay ôm lấy gương mặt xinh đẹp vô cùng. Bình thường Vương Nguyên chắc chắn sẽ tán thưởng vẻ đẹp của người ta, nếu trên người đối phương không phải là đồng phục cảnh sát.

Nơi này chắc chắn không có cosplay, vậy người này là cảnh sát?!

Vương Nguyên hít sâu một hơi: “Xin hỏi. . .”

“Lin nói mời hai người qua ăn cơm.”

“H-hả. . .?”

“Lin nói mời hai người qua ăn cơm.” Cold man đạm đạm dùng tiếng Hoa nói, mắt thẳng tắp nhìn vào Vương Nguyên, không ngại lặp lại ngữ điệu cứng ngắc ngang chàng không có cảm xúc của mình, sau đó gật đầu lễ phép rời đi.

Chủ nhà vẫn chưa hoàn hồn lại: “. . .”

Vương Nguyên đem chuyện kể cho Vương Tuấn Khải nghe, hắn mở to mắt, buồn cười nói: “Bartin là thế đấy, kiểu ngoài lạnh trong nóng, lúc nhỏ cậu ta cảm thấy biểu cảm rất là khó làm, nên cứ giữ nguyên cái mặt than đó cho tới bây giờ.”

“Anh. . .với cậu ta là trúc mã sao?” Vương Nguyên không nghe được trọng điểm, bắt sang vấn đề khác.

“Cùng là Karry thôi.” Hắn nháy nháy mắt, sáp tới gần Vương Nguyên: “Cậu ghen hả?”

“Ghen. . .ghen em gái anh! Anh mới ghen!!” Vương Nguyên lắp bắp lùi ra sau, tên nào đó mới vừa tắm xong, quần áo bị nước trên tóc nhỏ giọt xuống ướt hết một mảng rồi kìa!

“Cậu ấy cũng là Karry, vậy. . .”

“Còn nhớ tôi đã nói, Karry sẽ chọn phương thức an toàn để trở về cuộc sống bình thường không?”

“Ừ?”

“Cậu nghĩ phương thức đó là gì?”

“Tôi đoán không ra.”

“Gợi ý nhé, việc này liên quan đến ký ức.”

“. . .” Vương Nguyên ngẩn người: “Anh muốn nói đến. . .Tẩy não?”

Vương Tuấn Khải gật đầu: “Thông minh.”

“Một Karry sau khi hoàn thành chức trách của mình, đều sẽ được đưa đến phòng thí nghiệm của trụ sở để tiến hành tẩy não, loại bỏ những phần thừa không liên quan đến cuộc sống, có người còn thay đổi hình dạng, thay đổi giới tính, tạo giấy báo tử giả, dùng thân phận mới bắt đầu lại cuộc đời. . .Cậu sao vậy?”

Vương Nguyên cắn môi: “Anh. . .sẽ không bị tẩy não chứ? Anh cũng là Karry?”

“Không phải trước kia cậu điều tra, Karry đã chết từ năm năm trước rồi sao?” Vương Tuấn Khải mỉm cười: “Lẽ ra tôi cũng sẽ bị tẩy não, nếu tôi không ngồi lên ghế thủ lĩnh.”

Hắn trầm tư, tựa hồ nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu: “Năm năm trước ở trụ sở Cửu Mệnh Miêu xảy ra một vụ tranh chấp, tôi bị ám toán, bọn Hoàng Kỳ Lâm kẻ hôn mê người bị thương, Lưu Chí Hoành rút khỏi tổ chức. . .”

Vuốt ve tóc mai trên trán Vương Nguyên, đáy mắt Vương Tuấn Khải hiện lên vẻ sắc lạnh: “Mà hung thủ. . .chính là người được chọn làm thủ lĩnh thật sự.”

HẾT CHƯƠNG 26

Tiểu phân đoạn cut: [Mèo Tabby]

Một ngày nọ, Vương Nguyên tỉnh lại thấy trên giường mình có thêm một con mèo vằn hổ lông trắng viền vàng, ấm hô hô ngủ. Mèo Tabby sau khi qua kiểm nghiệm, được phát hiện chính là Vương đạo tặc Vương Tuấn Khải.

Thiên sứ Trình Trình: Nói thần chú để giải cứu hoàng tử Mèo!

Trần Tư Lâm: Abracabra!

Trần Tuấn Tây: Úm ba la ma ha ma ha!

Tương Dương: @*^&^$#%$#@%$*&*

Phan Phan: [phóng dao găm dính tường, ánh mắt sắc bén] Vừng ơi mở ra.

Hoàng Kỳ Lâm lặng lẽ kéo Tử Dật đang tò mò rình coi, phẩy tay phủ bỏ quan hệ với cái đám thần kinh thắt bím.

Hoàng thuyền trưởng: Trong nguyên tác hoàng tử Ếch, chỉ có nụ hôn của tình yêu chân chính mới giúp hoàng tử trở lại thành người bình thường.

Vương Nguyên sờ lông mèo, sờ đến phát nghiện, híp mắt lười biếng: Như thế này tốt hơn, có thể làm noãn bảo bảo giữ ấm, cũng không biết lừa gạt, càng không có gan đi lung tung, tiết kiệm lương thực lại tiện lợi giao thông, cứ giữ nguyên hình dạng bây giờ đi.

Tập thể: . . .

Tabby Vương Tuấn Khải: . . .

(*) Dương kim: hay còn gọi là Mạn Đà la hoa (Cà độc dược).

(**) Clorofom (Triclometan hoặc Metyl Triclorua): công thức hóa học là CHCl3.

Cả hai loại này đều được dùng làm thuốc mê, gây mê trong phẫu thuật.