[Khải Nguyên] Vệ Sĩ

Chương 25: Phát hiện

Karry Wang.

Ba chữ oanh động thành công khiến thỏ bạo động đang xù lông nháy mắt an tĩnh lại, lật người dùng ánh mắt "chớ có đùa" trừng Vương Tuấn Khải.

Hắn cười cười vươn tay nhéo mũi cậu, trước kia không nói cho cậu nghe là vì sợ cậu có thông đồng với phe vòi bạch tuột. Nay đã xác định được đối tượng không nằm trong khoanh vùng nguy hiểm, đương nhiên hắn sẽ không giấu giếm nữa.

"Karry là một cái tên, phải, mà cũng không phải." Thanh âm trầm thấp của hắn mang theo dư âm nhẹ nhàng vang lên: "Mỗi một đời Cửu Mệnh Miêu đều có người trực tiếp chưởng quản, người này từ lúc còn nhỏ trải qua sát hạch khảo thí cùng kiểm tra năng lực, được bảy trên mười hai nhân vật chủ chốt trong tổ chức đồng thời tiếp nhận mới có thể ngồi lên chức lão đại. Điều này ai ai cũng biết, nhưng có một chuyện kỳ thật từ trước đến giờ đều bị che giấu."

Hai tai trong chăn dỏng lên, Vương Tuấn Khải phì cười, biết cậu hiếu kỳ cũng không dong dài: "Một sinh thể khi tồn tại trên thế giới này đều có ngoại lệ, tất cả đều là tương đối, thủ lĩnh Cửu Mệnh Miêu cũng vậy. Trong tổ chức lúc bấy giờ xuất hiện một loại người, gọi là hình nhân."

Hình nhân?

Vương Nguyên co rụt, hình nhân. . .chính là thế thân sao?

"Cậu cũng đoán ra được đúng không?" Vương Tuấn Khải ngữ khí bình thản, tựa hồ đang kể một chuyện không hề liên quan đến mình: "Karry, là tên gọi của những hình nhân, được đào tạo ra để che chắn cho lão đại thật sự. Trong mắt mọi người, bọn họ là lãnh đạo, nhưng trong mắt Karry, bản thân họ chỉ là tế phẩm."

Vương Nguyên ngẩn người.

"Cửu Mệnh Miêu chưa từng bạc đãi một Karry nào, thậm chí ngay sau khi lão đại chính thức tiếp quản tổ chức, Karry cũng sẽ được trả tự do, quay về làm một người bình thường."

Nhưng lúc ấy còn có thể "bình thường" được bao lâu, khi mà đã có quá nhiều người biết gương mặt này của Karry?

"Bọn họ. . .không sợ bị thủ tiêu vì biết nhiều sao?"

"Karry lựa chọn cách giải thoát rất phóng khoáng."

"Tự sát sao?" Vương Nguyên vô thức thốt ra, bị Vương Tuấn Khải nhìn với ánh mắt "biết ngay là cậu sẽ nghĩ thế này mà", bất đắc dĩ vỗ đầu cậu: "Tôi đã nói Cửu Mệnh Miêu chưa từng gϊếŧ người."

Vương thỏ con phục hồi tinh thần, sầm mặt đen thui, chiến tranh lạnh còn chưa xong đâu, vỗ vỗ cái lông gì!

"Rồi sao nữa?"

Vương Tuấn Khải nháy nháy mắt với cậu, Vương Nguyên sừng sộ sầm mặt, đem chăn cuốn tròn thành một cục. Vương Tuấn Khải nhảy tới ôm cậu từ sau lưng, vùi mặt vào chăn rầu rĩ nói:

"Tôi sai rồi."

"Hừ hừ. . ."

Hắn lẩm bẩm như trẻ con mắc lỗi: "Sau này tôi sẽ không làm thế nữa."

Còn có sau này? Vương Nguyên thịnh nộ hất tung chăn: "Tối nay tôi qua phòng Tiểu Dật ngủ!"

"Đừng mà!!!!!" Mèo chết tiệt dựng lông hốt hoảng, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng chui xuống gầm giường lục lục lọi lọi, lát sau moi ra một chiếc hộp kín. Vương Nguyên chau mày, đây không phải cái hộp ở chỗ làng dân nghèo Myanmar sao?

Hắn vỗ hộp, quẹt thẻ, bịch bịch bịch chạy ra ngoài sau đó lại bịch bịch bịch chạy vào trong, trên tay ôm theo chiếc hộp giống hệt: "Đây mới là đồ chúng ta lấy về."

Hai chiếc hộp đặt cạnh nhau như khuôn đúc, ngay cả vết nứt cũng không sai một li, Vương Nguyên hiếu kỳ xem động tác phá khóa của hắn, không khỏi ngẩn người.

"Anh không phải trộm sao? Bình thường phá khóa rất giỏi mà?" Nhìn hắn dùng lọ acid sunfuaric cẩn thận đổ lên ổ mật mã, lập tức mở cửa sổ để mùi tán đi. Vương Tuấn Khải gật gật đầu hài lòng công nhận tài năng của mình, cười nói:

"Thứ này nếu không biết mật mã thì tuyệt đối mở không ra, nếu cưỡng chế phá khóa thì hợp kim titan bên trong sẽ tự động tiêu hủy vật được cất giữ."

Vương Nguyên há hốc miệng, đồ vật phải quan trọng như thế nào mới dùng thứ này bảo quản?

Vương Tuấn Khải hai ba cái mở nắp hộp ra, bên trong là túi giấy đựng hồ sơ cũ kỹ, còn có một nửa bản đồ chi chít chữ, nét vẽ chồng chất lên nhau tạo thành một đồ án chằng chịt. Hắn lại muốn mở nắp hộp dưới gầm giường, Vương Nguyên đột ngột đập bộp cái lên tay hắn.

Vương Tuấn Khải: "??"

"Tại sao cái hộp này lại ở trong nhà Dịch gia?"

"Lưu Chí Hoành giấu."

". . ." Này. . .

Vương Tuấn Khải mỉm cười, mắt cong cong thành chiếc cầu: "Đùa cậu thôi, tôi đã từng nói ông nội tôi là bác sĩ đúng không? Ông nội có một ông nội phu, người này họ Dịch. Cũng chính là em trai ông nội của Thiên Tỉ. Chuyện này tôi cũng mới biết cách đây nửa tháng."

"Quan hệ thật là phức tạp. . ." Vương Nguyên lại đau đầu rồi.

Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu: "Không quan trọng, xem trong hộp chứa cái gì đã."

Trong lúc hắn lại dùng acid nạy mở chiếc hộp đầu tiên, Vương Nguyên tò mò cầm xấp hồ sơ lên, một tập ảnh trắng đen thình lình rơi ra, kèm theo mớ bụi bặm xộc nhanh vào mũi, Vương Nguyên hắt hơi liên tục, xoa xoa mũi nhìn xuống.

Trên tập ảnh là một gia đình đông người đứng trước tòa biệt thự cực lớn, có rất nhiều phụ nữ đứng vây quanh một đứa bé còn quấn tã, nhưng không một ai ôm nó. Tấm ảnh thứ hai chụp cận cảnh đứa bé sơ sinh kia, mặt mũi tròn vo rất đáng yêu, cánh tay mập mạp vươn ra ngoài, trên tay còn cầm thêm cái gì đó.

Vương Nguyên căng mắt dí sát tấm ảnh, phát hiện thứ nó cầm rất quen thuộc. Cậu vội vàng sờ cổ áo, lấy xuống viên bảo thạch Hikaru trơn nhẵn sáng bóng.

"Sao vậy?" Vương Tuấn Khải lượn tới, cũng ngây ngẩn. Hắn nhíu mày quan sát hai thứ đặt cạnh nhau, theo kinh nghiệm giám định bảo thạch nhiều năm, hắn dễ dàng nhận ra hai thứ này là một.

"Đứa bé này có liên quan đến Hondo Shizuki sao?" Nhắc tới quý tộc bụng phệ ngày nào, Vương Nguyên lại vô thức nhớ lại con tàu Costa lạnh lẽo âm trầm, Vương Tuấn Khải thì lại vươn móng vuốt sờ bụng cậu một cái. Không tồi, vết thương đã lành hẳn rồi.

"Hondo không phải chủ nhân thật sự của Hikaru. Ông ta cũng giống như tôi, đều là trộm về thôi."

"Anh nói xem, có phải hay không Tử Tước muốn tìm người sở hữu viên Hikaru này?" Vương Nguyên đem nghi vấn bấy lâu nay nói cho hắn, đổi lại là Vương Tuấn Khải phì cười, niết niết má cậu: "Nếu như vậy, gã gϊếŧ Hondo làm gì?"

"Giận chó đánh mèo? Gϊếŧ gà dọa khỉ?"

"Ngốc, hắn là nhằm vào cậu." Vương Tuấn Khải nói xong, tự mình cũng ngẩn ra, trong đầu hắn xoạt qua vô số suy tính, rốt cuộc quy tụ lại một điểm. Hắn chậm rãi cầm bảo thạch lên xoa nắn, cảm xúc ấm áp từ thân nhiệt của Vương Nguyên lưu lại vẫn chưa tan.

"Anh nghĩ ra cái gì rồi?"

"Vương Nguyên, cậu ngoại trừ là người của YR08, còn tham gia tổ chức nào nữa không?"

Vương Nguyên sửng sốt lắc đầu: "Sao thế?"

"Nếu như. . .tôi nói, Tử Tước muốn tìm chủ nhân thật sự của Hikaru, cũng là muốn tìm cậu, thì sao?"

Vương Nguyên tròn mắt nhìn hắn, mãi mới thốt lên được: "Ý anh là. . .Tôi là chủ nhân thật sự của Hikaru?"

Vương Tuấn Khải không trả lời, đem tấm ảnh nhìn tới nhìn lui, trong tập ảnh còn lại hoàn toàn là chụp vườn hoa và căn biệt thự khổng lồ kia, chỉ có tấm cuối cùng - một nam nữ ngồi cạnh nhau, một trái một phải, nở nụ cười nhã nhặn với ống kính.

Hô hấp Vương Tuấn Khải cứng lại. Vương Nguyên nhận ra bất thường của hắn, cầm tấm lên, chính mình cũng sững người.

Người phụ nữ xinh đẹp mà không sắc sảo, tóc dài ngang vai, đường nét trên mặt hài hòa đến kỳ lạ, đôi mắt đặc biệt lấp lánh. Người đàn ông bên cạnh bà ta cũng không kém cạnh, tuy rằng ngũ quan mang thiên hướng âm nhu của nữ giới, nhưng kết hợp cùng nhau lại không hề yếu nhược, ngược lại còn có cảm giác thanh xuân vĩnh trú, mãi mãi không già.

Nếu lược bỏ một vài chi tiết, tấm ảnh này không gì khác chính là phiên bản trung niên của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên.

Hai người bị tấm ảnh này dọa ngốc hồi lâu. Vương Nguyên là vì bắt đầu hoảng loạn với xuất thân của mình, còn Vương Tuấn Khải là nghi ngờ tràn ngập.

Quan hệ của hai người này là gì? Bạn bè? Anh em? Hay là. . .vợ chồng?

Nếu là anh em, vậy không sao, nếu thực sự là vợ chồng, Song Vương bọn họ phải làm sao?

Vương Tuấn Khải đứng dậy, tập ảnh trên người hắn đổ xập xuống đất phát ra âm thanh loạch xoạch. Vương Nguyên giật mình nhìn hắn, thấy hắn có xu hướng mất bình tĩnh liền vội vã chụp hắn lại.

"Anh muốn làm gì?"

"Tôi về Santiago, làm rõ mọi chuyện."

"Từ từ! Cho tôi đi theo!!"

Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn cậu.

"Lần này tôi không để anh tùy tiện hành động một mình nữa đâu." Vương Nguyên cắn môi nói: "Lấy tư cách là một vệ sĩ, tôi cường liệt yêu cầu cậu chủ đưa tôi theo."

"Cậu. . ."

"Lúc nào muốn làm việc bí mật là anh lại viện cớ này nọ, tôi ghét cảm giác bị người giấu giếm sau lưng, đặc biệt là anh. . .A này!!"

Vương Tuấn Khải ôm cậu, siết chặt vào người, tham lam ngửi mùi nắng nhạt bám trên quần áo, tại cổ cậu hạ một nụ hôn.

Nếu bọn anh là anh em cùng huyết thống. . .

Nếu bọn họ thực sự là anh em cùng huyết thống. . .

"Đừng nghĩ nữa." Vương Nguyên vỗ vai hắn, trong lòng xuất hiện một tia đau xót, cũng chủ động ôm chặt hắn: "Chắc chắn không phải như anh nghĩ, chúng ta. . .không phải anh em ruột, cũng không phải anh em họ, chúng ta là. . .một, một cặp."

Vương Tuấn Khải ngơ ngác. Vương Nguyên cuối cùng cũng chịu thừa nhận hắn và cậu, là một cặp? Hắn ngây người hồi lâu, lại từ trong sự thật rối rắm mà tỉnh lại, vùi mặt vào tóc cậu nhắm mắt lại.

Vui buồn giận hờn đan xen thống khổ.

Đó là tình yêu.

HẾT CHƯƠNG 25