[Khải Nguyên] Vệ Sĩ

Chương 24: Thu binh

Ngao Tử Dật từ trong mộng tỉnh lại, cảm giác choáng đầu cùng đau nhói ở thắt lưng vẫn chưa tan hết, may mà có người dán miếng cao lạnh lên nên không còn nóng rát nữa. Có điều. . .

Mấy người này là ai đây?

Nhìn thấy Tử Dật còn chưa tỉnh hẳn giương đôi mắt mờ sương nhìn lũ mèo chết vây quanh giường bệnh, mèo Tiểu Kỳ xù lông phiền muộn, đi tới đẩy đám anh em thân bằng quyến thuộc ra, gằn giọng quát:

"Tôi đã nói để cậu ấy nghỉ ngơi!"

Trình Trình xì mũi: "Gì chứ!?! Người ta chỉ quan tâm thôi mà!"

Trần Tuấn Tây phụ họa: "Đúng đúng!"

Trần Tư Lâm bĩu môi: "Không muốn cho huynh đệ nhìn thấy vợ chứ gì! Ki bo!!"

Trần Tuấn Tây phụ họa: "Đúng đúng!"

Hoàng Kỳ Lâm đen mặt: "Cậu "đúng đúng" cái gì?"

Trần Tuấn Tây: "Đúng đúng!!"

Hoàng Kỳ Lâm: ". . ."

Tập thể: "Ha ha."

Hoàng Kỳ Lâm bất đắc dĩ trừng cậu ta một cái, đem người đá bay hết, tức giận đóng sầm cửa lại rồi vội vàng quay về giường.

"Em không sao chứ?"

Ngao Tử Dật dở khóc dở cười: "Bọn họ đều là người của Cửu Mệnh Miêu sao?"

"Đúng vậy." Hoàng Kỳ Lâm sờ sờ đầu cậu: "Em an toàn rồi, cũng bại lộ thân phận rồi, từ nay không cần phải làm nội gián nữa."

Tử Dật nhíu mày: "Em còn chưa. . ."

"Anh không quan tâm." Hoàng Kỳ Lâm mím môi, nắm chặt vai cậu: "Em biết là anh không muốn để em nằm trong vòng nguy hiểm, em biết mà. Vương Nguyên cũng biết chuyện rồi, anh ấy sẽ nhanh chóng tới đây, đến lúc đó em nhất định không chạy được đâu, anh không cho em chạy. . ."

Trong phòng bệnh diễn ra cảnh uyên uyên tương phùng, ba bốn đứa nhỏ úp mặt ngoài cửa hóng hớt kiếm chuyện.

"Nhìn không ra Tiểu Kỳ Kỳ lại điên cuồng như vậy." Trần Tư Lâm sờ cằm, tặc lưỡi: "Tố chất thê nô này là đào từ đâu ra. . ."

"Tình cảm sâu sắc a. . ." Trần Tuấn Tây cảm khái.

"Tôi lại quan tâm chuyện cậu ta quen Tử Dật từ bốn, năm năm trước cơ. Nếu không phải Dịch thiếu thuận miệng nói Hoàng Kỳ Lâm chính là người Tử Dật nhờ vả Dịch thiếu cứu chữa vết thương, có khi việc này lại bị giấu nhẹm không chừng."

Trình Trình nói xong mới phát hiện hiện trường yên ắng khác thường, bèn quay đầu nhìn mấy mống còn lại. Trần Tư Lâm ho khan hai tiếng, đột nhiên hỏi: "Cậu và Hoàng Vũ Hàng thế nào?"

"Thế nào là thế nào?" Trình Trình khó hiểu. Đương lúc đám đồng bọn chau mặt thì Hoàng Vũ Hàng từ góc rẽ hành lang đi vào, bắt gặp ánh mắt dò xét của quần chúng nhân dân liền xấu hổ dừng lại, sờ sờ mũi: "Tôi hỏi bảo vệ mọi người ở đâu, ngại quá, tự tiện xông vào nhà người khác. . ."

Nơi này là một trong những ngôi nhà cũ của Dịch gia, bảo vệ cũng là người Dịch gia nên phẩm chất không cần bàn. Giấu Ngao Tử Dật ở đây vốn bọn nhỏ không thấy có gì đáng lo, không ngờ vừa thở phào thì rắc rối mới ập tới.

Hoàng Vũ Hàng có tiếp xúc cùng Tử Tước, chắc chắn biết Tử Di là ai.

Nghĩ đến đây, gương mặt mỹ diễm của Angel đại đế tối sầm lại.

"Anh đến đây làm gì?" Ngữ âm lạnh tanh của Tiểu Trình Trình khiến cả Hoàng Vũ Hàng lẫn bàn dân thiên hạ đều sửng sốt run người. Hoàng Vũ Hàng cứng đờ trong chốc lát, miễn cưỡng cười nói: "Tìm, tìm cậu. . ."

"Tôi đã nói là sẽ về muộn còn gì?"

"Nhưng mà cậu là vệ sĩ của tôi, theo hợp đồng thì phải theo sát tôi-. . ." Hoàng Vũ Hàng đáng thương nói được một nửa, lo lắng nhìn vệ sĩ nhỏ, không phải giận rồi chứ?

Trình Trình không nói gì, chỉ cau mày, lát sau liền đi lướt qua người Hoàng Vũ Hàng, lạnh giọng: "Về thôi."

Nhà Hoàng Vũ Hàng nằm trong khu cao cấp của hộ dân lắm tiền, dù là trời tối nhưng đèn đường trong tiểu khu rất sáng. Hoàng Vũ Hàng cùng cậu đi song song dưới hàng bách diệp, tâm can xôn xao nhè nhẹ bị cào ngưa ngứa. Trình Trình rất đẹp, gọi cậu một tiếng Angel không ngoa chút nào, mắt phượng mi cong, môi đỏ như tô son, nhìn từ góc nghiêng hay chính diện đều có thể khiến người khác thốt lên khen ngợi. Lúc này đây Hoàng tiên sinh cao hơn vệ sĩ nhỏ nửa cái đầu đang lén lút nhìn lông mi của cậu, tim đập thình thịch, mặt có chút nóng lên.

Hắn biết, mình thích người ta.

Hắn cũng biết, người ta không thích mình.

Từ sau lần hắn thú nhận với Trình Trình chuyện của Tử Tước, trong lòng nhẹ nhõm không ít. Người biết hắn và Tử Tước là trúc mã thì nhiều, nhưng kẻ chân chính biết tình cảm Tử Tước dành cho hắn chỉ có ba người. Hắn chọn nói cho Trình Trình nghe không chỉ vì muốn giải thích rõ ràng cho cậu hiểu mà còn là dò xét ý tứ của cậu.

Hành vi mấy ngày nay của Trình Trình, có phải là. . .ganh tỵ không? Hoàng Vũ Hàng có phần chờ mong, nếu thực sự cậu ấy ghen. . .

"Tới nhà rồi."

Vệ sĩ nhỏ dừng lại trước cửa nhà chờ Hoàng Vũ Hàng quẹt thẻ, sau đó điềm nhiên làm tốt chức trách của một vệ sĩ - theo sát từng giây từng phút. . .

Chủ nhân ngồi xuống sofa, vệ sĩ nhỏ cũng ngồi xuống sofa. Chủ nhân đi ăn, vệ sĩ nhỏ cũng đi ăn, chủ nhân đi tắm, vệ sĩ nhỏ cũng. . .

"Cậu định theo tôi vào phòng tắm luôn sao?" Người nào đó khổ sổ nói, trong nội tâm cực lực rít gào, hình như bản thân mình có chút chờ mong?

Trình Trình vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn: "Không. Tôi chỉ đứng ở đây thôi."

". . ."

Hoàng tiên sinh đáng thương trải qua một đêm chật vật mệt mỏi, thở dài trèo lên giường ngủ. Thấy Trình Trình nghiêm túc ngồi dưới sàn nhà chăm chỉ thực hiện nhiệm vụ bảo tiêu, hắn lại cuống lên, mấy lần muốn bắt chuyện mà không biết nói thế nào. Đây là lần đầu tiên giữa hai người xảy ra chiến tranh lạnh như này, trước kia đều là Trình Trình chiều hắn, chưa từng xảy ra xích mích nhỏ nhặt. Hoàng Vũ Hàng cụp mắt, hắn biết mình chưa thực sự cố gắng, thế mà còn đòi hỏi người ta phải ở bên cạnh mình, nếu không phải vì hợp đồng thì liệu cậu ấy có chủ động ở lại hay không?

Chuyện Hoàng tiên sinh và vệ sĩ nhỏ có lục đυ.c nội bộ lập tức được chuyển về tai lão đại thân ái.

"Đây là việc quan trọng mà các cậu nói đó hả?"

Vương Tuấn Khải mặt nhăn như trái khổ qua, ngả lên sofa mà đen hết cả mặt. Quả nhiên không nên tin tưởng đám nhóc con này sẽ làm nên trò trống gì, báo hại bọn hắn ngồi trên xe, bị Tương Dương dùng tốc độ cao xóc nảy vật vã, vết thương của hắn còn chưa lành hẳn kia mà.

Vương Nguyên lườm hắn một cái, quay đầu hỏi: "Hiện giờ hai đứa nó sao rồi?"

"Vô cùng khách khí. Cảm giác như hai người bạn bình thường không hơn không kém."

Vương Nguyên ngơ ngác: "Họ không phải bạn thì là gì?"

Phan Phan dùng ánh mắt dành cho kẻ vô dụng ném tặng Vương Tuấn Khải --- Anh thế nào mà còn chưa thu phục anh ấy?

Vương lão đại mí mắt co giật, sừng sộ phóng điện --- Cậu quản chuyện của anh làm gì?

"Có thời gian nên hẹn bọn họ ra ngoài chơi một chút, sẵn tiện giải thích gúc mắc." Vương Nguyên chân thành nói, ánh mắt đảo qua người đứng trên lầu, bỗng sững sờ. Vương Tuấn Khải ra hiệu cho đám nhỏ, hóa ra đây mới là mục đích chính các cậu bắt anh về?

Lũ mèo con đồng loạt nhìn trần nhà.

Ngao Tử Dật cũng giật mình không kém, nhưng ngay sau đó là sự vui mừng lấp đầy trong lòng: "Anh!!"

Vương Nguyên cứng ngắc nhìn cậu, có ngạc nhiên cũng có mừng rỡ, chỉ là làm sao Tử Dật lại ở đây?

Ngao Tử Dật và Vương Nguyên trước kia cùng thuộc YR08, chuyện này người của Cửu Mệnh Miêu đều biết, nhưng nhân vật chính không biết mình bị phát hiện! Thế nên khi Tử Dật lôi kéo cậu, thành thành thật thật mà khai báo toàn bộ sự việc, sắc mặt Vương Nguyên chuyển từ hồng sang trắng, trắng biến xanh.

Chân mày cau chặt thể hiện ý tứ "đại gia đây không vui, bán kính ba mét thỉnh tự động tránh xa".

Vương Tuấn Khải thở dài, dù biết sớm muộn gì chuyện này cũng xảy ra, nhưng hắn mới vừa gặp nạn về, tổn thương không ít, còn chưa chuẩn bị tâm lý được không!!

"Lần này về em sẽ không đi đâu nữa." Tử Dật mỉm cười, xấu hổ gãi gãi đầu, sau đó đứng dậy cúi người chín mươi độ: "Cảm ơn mọi người."

Đám mèo ngáo nào bị dọa há hốc miệng, liên tục xua tay, sau này trở thành người một nhà rồi, không cần khách khí. Hoàng Kỳ Lâm tha Tử Dật về ổ, nhéo nhéo má cậu: "Em vừa mới làm một chuyện động trời."

"Thịnh nộ của lão đại anh đáng sợ lắm sao?"

"Đương nhiên, tốt xấu gì anh ấy cũng là một con mèo có thủ đoạn nhất từ trước đến nay."

Tử Dật phì cười, thở phào: "Như vậy mới có thể bảo vệ tốt anh của em."

Việc Cửu Mệnh Miêu điều tra thân thế của Vương Nguyên tuyệt đối đυ.ng vào cái vảy ngược YR08. Sự việc này vùi lấp đã lâu, Vương Nguyên đã coi nó là bí mật chôn sâu theo từng cái chết của các thành viên. Về lý về tình, Vương Tuấn Khải tự ý đào bới lên không có gì sai, nhưng như thế không đồng nghĩa với chuyện Vương Nguyên không tức giận.

Hành vi này tương đương với việc không tín nhiệm cậu, Vương Nguyên cáu kỉnh lật bàn, đồ mèo chết không biết lượng sức!

"Aiiiiii. . ."

Vương Tuấn Khải đứng trước cửa phòng thở dài đến lần thứ mười hai, bị đàn em bên cạnh huých cho cái cùi chỏ, trúng ngay vết thương, nhất thời đau đến nhe răng. Trần Tư Lâm hoảng hồn rụt móng về, còn đang lắp bắp không biết nên giải thích thế nào thì Phan Phan từ ngoài chen vào, thình lình đá tung cửa, mặt không đổi sắc tới luôn một câu:

"Chị dâu, gạo nấu thành cơm rồi, cũng không thể thay đổi được gì, cứ đem lão đại của bọn này đánh thành đầu heo đi, đánh đến khi nào hả giận gì thôi." Nói xong túm Vương Tuấn Khải vẫn còn ngốc lăng kinh hãi ném vào trong, sầm một phát đóng kín cửa, cài khóa chặt chẽ, rút mật mã.

"Thiện tai thiện tai, đại ca thượng lộ bình an, hạ lộ bò càng. . ." Trần Tuấn Tây chắp tay thương cảm nói, phủi mông chạy theo Phan Phan lủi mất.

Mèo đại ca: ". . ." Uy nghiêm của lão đại đâu? Khí phách Cửu Mệnh Miêu đâu? Cứ thế bán anh hai đi luôn rồi à?

Mèo đại ca Vương Tuấn Khải buồn bực mắng thầm, sau đó quay đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt Vương Nguyên. Hắn chột dạ cùng cậu mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, đứng dậy bước tới gần cậu.

Vương Nguyên mím môi làm như không thấy, leo lên giường trùm chăn qua đầu.

"Vương Nguyên."

Vương Tuấn Khải mò mò đến giường, thò tay sờ sờ mặt cậu, liền bị đối phương hung hăng cắn một cái đau điếng, dở khóc dở cười.

"Cậu giận tôi không nói trước với cậu, hay là giận tôi âm thầm điều tra cậu."

". . ." Biết rõ còn cố hỏi! Vương Nguyên siết góc áo, tích cực không để ý đến hắn!

"Thay vì xin lỗi cậu, tôi dùng sự thật đổi với cậu được không?"

Lỗ tai Vương Nguyên giật giật.

Thấy Vương Nguyên không phản ứng gì, Vương Tuấn Khải ngược lại an tâm, biết con thỏ này chẳng qua là khẩu thị tâm phi, chắc chắn sẽ không trách hắn.

"Tôi kể cho cậu nghe về thân thế của tôi, được chứ?"

". . ." Tưởng như vậy là xong sao? Nằm mơ! Thỏ con nghiêng người kéo chăn cuộn tròn như cái bánh chưng, dứt khoát làm ngơ. Con mèo nào đó nhịn không được chọt chọt mông nhỏ cách một lớp chăn, mỉm cười: "Chuyện về Karry Wang, cậu có còn muốn biết nữa không?"

HẾT CHƯƠNG 24