Người ta thường nói, đàn ông đẹp trai nhất là lúc nghiêm túc làm việc, khi ấy phong thái chững chạc và khí chất lãnh đạm được phô diễn hết công suất. Tuy rằng lúc này Vương Tuấn Khải không phải làm việc nhưng nét mặt hoài niệm cùng biểu cảm nguy hiểm của hắn cũng tạo cho Vương Nguyên cảm giác tương tự.
Cậu bình tĩnh hất cái móng vuốt nào đó đang sờ mó mặt mình, hỏi ngược lại: "Thủ lĩnh chân chính là ai?"
"Người này cậu cũng đã từng gặp qua, Eagle." Mỗi lần nhắc đến gã ta là tâm trạng hắn lại chùn xuống, Vương Nguyên ngờ ngợ đoán được, nhưng vẫn muốn chính miệng hắn nói ra. Xem chừng có vẻ Vương Tuấn Khải không muốn nói nhiều về vấn đề này, cậu cũng không miễn cưỡng hắn.
"Sau này anh an toàn là được rồi." Có trời biết khi cậu nghe nói tất cả Karry đều bị tẩy não, cậu lo sợ đến mức nào. Vương Tuấn Khải thoắt cái tươi sáng trở lại, trời quang mây đãng kéo Vương Nguyên qua nhà Lin.
Lin và Bartin sống chung với nhau hơn mười năm, Lin đối với Bartin chỉ là một người bạn thân bình thường, sau khi Bartin bị tẩy não, mối quan hệ giữa hai người trưc tiếp thăng cấp thành tình nhân.
Vương Nguyên nhìn bàn ăn đầy ụ từ các món ngon dân dã cho đến món sang trọng hoàng gia, khẽ liếc nhìn Lin còn bận rộn trong bếp. Bartin đã thay bộ cảnh phục từ sớm, mặc vào chiếc áo pull cộc tay đơn giản cùng quần bò xắn cao đến đầu gối, phía trước khoác tạp dề giúp đỡ Lin, có điều còn chưa đυ.ng vào cái gì đã bị anh ta cương quyết đẩy ra ngoài, nên lạnh mặt không thèm để ý nữa.
Lin dở khóc dở cười đặt đĩa thức ăn bốc khói thơm lừng ra đĩa, cúi đầu nhìn Bartin tỏa sát khí, e thẹn cắn ngón tay: "Darling, em đã về, có thể thơm một cái chào mừng được không?"
Vương Nguyên trố mắt, bàn tay cầm đũa run một cái.
Bartin chẳng ừ hử gì, thế là Lin coi như đồng ý, đè Bartin vào tường hôn ngấu nghiến.
Vương Nguyên: "°///△/// °"
Vương Tuấn Khải đen mặt vung tay che mắt cậu lại, ôm vào lòng, lia tia nhìn nhiệt đới đao quang lòe lòe qua chỗ cặp tình nhân tiết tháo rớt đầy đất kia, ho khan: "Ở đây còn có người khác đấy!"
Không rõ người khác là chỉ Vương Nguyên hay cả song Vương, nhưng Lin nghe xong thì buông ra thật. Người đàn ông ngại ngùng gãi đầu, bộ dáng như cô vợ nhỏ đảm đang xấu hổ nhìn nhìn bàn ăn. Vương Nguyên dám chắc điệu bộ của anh ta trăm phần trăm là gạt người! Lại liếc liếc sang Vương Tuấn Khải, nghĩ tới nếu hắn thực sự cũng bày ra cái mặt này. . .Vương Nguyên rùng mình, vội gắp thức ăn nhét vào miệng nhai nát bét.
"Thật ngon. . ." Cậu sửng sốt, tán thưởng một câu, sau đó tiếp tục thử các món khác: "Trước kia anh ấy là đầu bếp sao?"
Vương Tuấn Khải gật đầu: "Ừm, chuyên gia chế biến thịt người."
"Khụ khụ khụ. . ."
"Đồng môn của Thiên Tỉ đấy."
Vương Nguyên ý thức được mình bị đùa giỡn, hung tợn nhéo đùi Vương Tuấn Khải một cái.
So với Bartin vô biểu tình có chút lạnh lùng, Lin gần gũi bình dị nhiều hơn, suốt bữa ăn không ngừng dùng tiếng địa phương trao đổi với Vương Tuấn Khải, thỉnh thoảng lại quay sang mỉm cười với Vương Nguyên, đương nhiên việc chăm vợ ăn là quan trọng hàng đầu. Vương Tuấn Khải hâm mộ nhìn một nhà hai người khanh khanh ta ta trước mặt hắn, ai oán cay đắng nghĩ. Mặc dù bình thường cũng là Vương Nguyên nấu cơm, hắn và cậu cùng ăn, nhưng không có thân mật đến mức ăn chung nĩa, uống chung thìa thế này. . .
Đang nghĩ ngợi, một muỗng súp nấm kề ngang miệng hắn, Vương Tuấn Khải ngơ ngác ngậm vào, ánh mắt khó tin nhìn Vương Nguyên.
Vệ sĩ bình tĩnh rút muỗng về, múc súp, chính mình cũng ăn một muỗng. Ngoài mặt rất hòa bình nhưng gò má đỏ ửng đã tố cáo cậu. Vương meo meo nhanh chóng khôi phục tâm trạng, nụ cười trên miệng dần nhếch lên, rất có xu thế biến thành thằng ngốc.
[Lần này về chắc là có liên quan đến tổ chức hả?] Lin vừa tích cực bóc tôm cho Bartin vừa thăm hỏi: [Tôi đoán là đem con dâu về ra mắt nhà nội phải không?]
Vương Tuấn Khải chột dạ liếc Vương Nguyên - đang hào hứng ăn hải sản - một cái, kiêu ngạo nói: [Dắt bà chủ gia đình về thị uy quần chúng.]
[Hắc hắc, thế lỡ có kẻ không phục thì sao?]
[Là người thường thì trục xuất khỏi sư môn, lưu đày tứ bể, là người nhà thì đoạn tuyệt quan hệ, ra tòa chia tài sản.] Hắn nham hiểm híp mắt. Lin cười dữ hơn, nháy nháy mắt: [Có khí phách!]
Trời sụp tối rất nhanh, song Vương cũng không làm phiền thời gian riêng của cặp tình nhân, kéo nhau trở về, Vương Tuấn Khải nheo nheo mắt, cuối cùng khởi động hệ thống tường thủy tinh ở tầng áp mái, dẫn Vương Nguyên lên.
Nóc nhà xoành xoạch thay đổi, sau cùng biến thành tấm kính trong suốt, bởi vì không có sân thượng nên hai người đứng trên lan can tầng hai, ngước nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh.
"Thật giống như đang hẹn hò." Vương Nguyên cảm khái, sẵn tiện ợ một cái, vuốt bụng, hồi chiều ăn có hơi nhiều.
Vương Tuấn Khải cười cười từ phía sau ôm Vương Nguyên vào lòng, đặt cằm lên vai cậu.
"Tôi nói này, vì sao mọi người lại thích gác cằm lên vai nhau thế." Vương Nguyên ngọ nguậy nhúc nhích: "Đau chết được."
"Nghe nói tư thế như vậy rất lãng mạn, cậu mà dang tay ra thì có thể tái hiện lại cảnh quay thần thánh của Titanic. . .Nếu như chỗ này mập hơn một chút." Hắn bóp bóp vai cậu: "Sẽ không đau."
". . .Tôi thiệt không hiểu có cái gì lãng mạn." Cậu nghiêng đầu, bị mớ tóc mềm mại của Vương Tuấn Khải chọc nhột, cười khúc khích không ngừng, sau cùng cũng cứng ngắc mà tựa vào lòng hắn.
Nếu như khoảnh khắc này mãi mãi dừng lại, thật tốt quá.
"Đúng rồi, Bartin làm cảnh sát sao?"
Đang không khí hai người, nhắc Bartin làm chi thế? Vương Tuấn Khải dù bất mãn cũng không dại đến mức nói ra ngoài, chỉ hừ hừ lên tiếng: "Bảo an khu vực, tương tự như bảo vệ siêu thị ấy."
". . ." Phải không? Ngầu như thế. . .
"Khu mà cậu ta bảo vệ là nơi cất giữa những thành phẩm nghiên cứu sinh học của tổ chức. Cũng là nơi nguy hiểm nhất. Cách hai ngày khi tòa tụ hội ở Trùng Khánh bị đốt cháy, dược phẩm và các tiêu bản sinh học đều được chuyển về đó. Gần đây bọn người vòi bạch tuột lộng hành quá chừng, không chỉ muốn thôn tính toàn bộ nền kinh tế tư bản Châu Mĩ mà còn không ngừng tìm kiếm những thành viên YR08 mất tích, muốn diệt khẩu bịt đầu mối. Song song đó, chính phủ Pháp cũng đang lần tìm tung tích của các cậu, muốn có được khẩu cung trung thực nhất để điều tra buộc tội thủ phạm chân chính."
Đợi hồi lâu không thấy người kia có phản ứng gì, Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn cậu, phát hiện Vương Nguyên thế nhưng lại đang ngẩn người, không biết đã thả hồn đi nơi nào.
"Sao vậy?"
Cậu xoay người đối diện với hắn, hai bàn tay đan vào tay Vương Tuấn Khải, khó khăn nói: "Có phải. . .có phải tôi đã mang rắc rối đến cho anh không?"
Vương Tuấn Khải trợn mắt.
"Tôi biết trước khi gặp tôi anh đã bị truy sát, nhưng tôi thân là vệ sĩ, không bảo vệ được cho anh thì thôi, còn liên lụy anh gặp nguy hiểm."
Nghĩ đến Vương Tuấn Khải bị tai nạn máy bay, bị súng bắn, vất vả lắm mới nhặt được cái mạng về, cậu lại canh cánh sợ hãi không thôi. Cậu đã âm thầm thở dài không biết bao nhiêu lần, càng ở gần Vương Tuấn Khải, cảm xúc của cậu sẽ càng trở nên khó khống chế theo cấp số nhân, cũng giống như lần ăn cơm chiều nay, Vương Nguyên không nhịn được đã đút hắn ăn súp nấm.
Cậu không muốn hắn xảy ra chuyện gì nữa, không muốn.
Vương Tuấn Khải ngốc lăng trong chốc lát, vẻ mặt suy sụp như con cún bị bỏ rơi, siết tay cậu đáng thương nói: "Cậu không cần tôi nữa hả?"
Lần này đến phiên mí mắt Vương Nguyên co giật.
"Anh nói cái gì thế?"
"Ý tứ của cậu không phải thế à? Thường thì mở đầu chào mời bằng câu đó, tiếp theo sẽ diễn ra một màn khóc gào cẩu huyết, chia tay chia chân này nọ. . .Ai da!!"
Vương Nguyên nhếch miệng cười lạnh: "Xem ra lâu quá không đánh, anh nhờn đúng không?"
"Nào có!! Ai daaa! Tôi đang bị thương, tôi đang bị thương đó!"
Vương Nguyên hừ mũi, trong lòng lại vơi đi phần nào lo lắng. Vương Tuấn Khải rõ ràng không thích cậu nói lời này, đồng nghĩa với việc cậu có phải là thành viên YR08 hay không đối với hắn không áp lực, chỉ là từ nay về sau tỷ lệ an toàn của cả hai người sẽ thấp xuống, cậu nhất định sẽ bảo vệ hắn, không để hắn chịu bất cứ tổn thương nào nữa.
Đây hẳn chính là thích.
Mà cũng có thể, là yêu.
. . .
Sáng hôm sau, Vương Nguyên dậy từ rất sớm, chuẩn bị bữa sáng, cầm muỗng gõ coong coong lên bát sữa, đứng dưới nhà kêu: "Meo meo meo meo meo meo~~~~~"
Đồng chí real cat trân trối đang bước xuống cầu thang, mắt nhắm mắt mở suýt bước hụt mấy lần, nghe thấy âm thanh này liền thực sự hụt luôn.
Vương Tuấn Khải ngã bổ chửng xuống sàn, lồm cồm bò dậy nhìn Vương Nguyên đang đổ sữa ra, mắt cười long lanh, theo bản năng nuốt nước bọt một cái.
"Ngây ra làm gì, mau rửa mặt ăn sáng nào."
Hắn si ngốc cười hắc hắc, lượn qua nhìn tạp dề con mèo trên người Vương Nguyên, sán tới gần: "Bà xã. . ."
Nội trợ và nhà bếp!
Rất có không khí gia đình đúng không!
Động tác của "bà xã" cứng đờ trong chốc lát, sau đó nâng tay đem bột mì ném đầy đầu Vương Tuấn Khải: "Anh mới là bà xã! Cả nhà anh đều là bà xã!"
"Nhà tôi có cậu nữa đấy!" Tên ngốc nghếch trước khi tháo chạy còn cố đấm ăn xôi, gọi với theo: "Bà xã!"
Hắn né cái thìa bay vèo tới, tâm trạng cực tốt chạy biến.
Vương Nguyên hậm hực vẩy bột, hai má hồng hồng, hận không thể nhét cái con mèo chết bầm đó vào túi bột sau đó chiên luôn nhai rau ráu!
Đương lúc gia chủ cùng gia chủ chủ ân ái ngọt ngào, chuông cửa inh ỏi phá tan bầu không khí hường phấn.
Vương Nguyên định bước ra mở cửa, nào ngờ động tác của Vương Tuấn Khải nhanh hơn, hắn gần như lao ra, sau khi nhìn thấy người ngoài cửa, liền nhíu mày:
"Sao lại là cậu?"
HẾT CHƯƠNG 27