Hoàng Kỳ Lâm tra chìa khóa vào ổ, cửa vừa mở ra đã thấy một bóng đen nhoáng lên. Trán chấn động một cái, nó ôm đầu đau đớn khuỵu gối xuống, còn chưa kịp phản kích đã thấy Ngao Tử Dật cầm gậy bóng chày lạnh lùng nhìn mình, đôi mắt trong veo không chút tình cảm.
"Em. . ."
"Tránh ra." Ngao Tử Dật lãnh đạm nói: "Tôi còn rất nhiều việc phải làm, không nên làm phiền anh."
"Em không thể nói như vậy được, em biết rõ ràng chúng ta-. .."
"Đừng nhiều lời, người thấu suốt nhất phải là anh chứ? Anh biết tôi bây giờ là người của vòi bạch tuột, lại còn dám dây dưa với tôi. Không sợ chết à?"
"Bọn chúng sẽ không làm gì được anh."
"Nhưng tôi có thể."
Hoàng Kỳ Lâm bất đắc dĩ đứng dậy, vươn tay muốn kéo Tử Dật vào lòng. Từ ngày gặp lại nhóc, nó chỉ muốn đem nhóc trói về bên cạnh mình, trước kia đã từng bỏ lỡ cơ hội một lần khiến nó hối hận không dứt, vẫn luôn truy tin khắp nơi hy vọng tìm thấy nhóc. Đáng tiếc thời gian ăn mòn tâm tính con người, đối với Ngao Tử Dật, Hoàng Kỳ Lâm nó chỉ là một kẻ đối địch không hơn không kém, ghét bỏ ra mặt, thậm chí thừa cơ nó không ở nhà lục tìm thông tin nội bộ Cửu Mệnh Miêu.
Đối phương khẽ nhíu mày, không do dự rút dao phòng thân chém một đường lên tay Hoàng Kỳ Lâm, máu đỏ lách tách đổ xuống.
"Nhanh chóng tránh ra."
Hoàng Kỳ Lâm cũng không để ý đến vết thương, mí mắt hạ xuống, sau cùng miễn cưỡng thỏa hiệp, để Ngao Tử Dật thuận lợi lách qua người nó, ra khỏi nhà. Nó nở một nụ cười khổ, vô lực ngã xuống sofa.
Trong ổ khóa cửa lóe lên một tia sáng đỏ lập lòe.
[. . .Chúng ta đã nói sẽ không chia ly, phải bên cạnh nhau mãi mãi. . .Dù có đối nghịch với thời gian, dù sẽ quay lưng lại với thế giới. . .(*)]
Chuông reo ầm ĩ, Hoàng Kỳ Lâm lờ đờ ôm điện thoại chui vào nhà tắm. Khuôn mặt sầu thảm tiếc nuối thoắt cái biến mất, trong gương xuất hiện một thiếu niên ánh mắt lạnh lẽo, biểu tình trên mặt là băng tuyết nhàn nhạt.
[Tiểu Dật đã đi chưa?]
"Ừm."
[Sao vậy? Lo lắng?] Giọng Trình Trình có vẻ trêu chọc [Yên tâm, người của YR08 đều là anh hùng bất khuất trung hậu đảm đang, cậu Tử Di đó nhất định sẽ làm được.]
"Không phải tớ nghi ngờ năng lực của em ấy. ." Nó thở dài: "Nhưng tớ thực sự không muốn em ấy trà trộn vào kẻ địch, rất nguy hiểm."
[Xì. . .Cậu coi thường Tiểu Dật quá rồi~Cậu ta cũng đã làm gián điệp ba năm rồi nha~] Trình Trình nói câu này thành công khiến mí mắt Hoàng Kỳ Lâm co giật. Tiểu Dật? Kêu cũng thuận miệng quá rồi đi?
[Lại nói, mấy người Cửu Mệnh Miêu chúng ta đúng là toàn minh tinh tái thế, già trẻ lớn bé nam hài lão ấu, diễn xuất thần kỳ, trình độ chém gió lừa tình cứ gọi là phần phật múa lửa~ Ai da, mặt nạ này không dễ tháo ra đâu nha~]
Khóe môi Hoàng Kỳ Lâm co quắp: "Lo chủ nhân của cậu đi, ít nói nhảm."
[. . . .. Hừ.]
Tiểu Trình Trình buồn bực dập máy, ánh mắt đảo qua liếc sang người nào đó đang ngồi xem văn kiện trong phòng làm việc. Nó đứng dậy, nheo mắt âm hiểm đi vào.
Hoàng Vũ Hàng vốn đang chỉnh lý vài bản dập cổ đại vừa được khai quật, phía sau bỗng nhiên có người áp sát. Mùi đào nhè nhẹ thoang thoảng trong không khí, hai cánh tay trắng nõn quàng qua vai hắn.
Trình Trình ôm Hoàng Vũ Hàng từ phía sau, giọng mũi có chút ủy khuất: "Chủ nhân, vì sao ngày nào ngài cũng làm việc?"
Đối với việc vệ sĩ nhỏ như con rắn không xương dán dính lên người mình, chủ nhân rất là bất đắc dĩ, ban đầu còn đỏ mặt lôi kéo muốn thoát ra, về sau mắt điếc tai ngơ làm như không thấy. Hoàng Vũ Hàng hơi mỉm cười nhìn bản dập, bởi vì kề cạnh là gò má hồng hồng dụ người phạm tội nên hắn tuyệt không dám quay đầu.
"Tôi biết ngài rất giàu, ngài có thể nghỉ ngơi bất kỳ lúc nào mà? Tại sao phải chăm chỉ như vậy làm gì?"
"Khụ, đây là vấn đề về sở thích, không liên quan đến tiền."
"Thôi đi, tôi thấy ngài chính là ham công tiếc việc. Ngài đó." Xỉa đầu một cái: "Ngốc nghếch quá chừng, còn không bằng Tử Tước."
Ánh mắt Hoàng Vũ Hàng trầm xuống vài phần, lãnh đạm hỏi: "Cậu làm sao biết Tử Tước?"
"Hừ, anh ta tuần trước còn gọi điện cho chủ nhân, ngài quên thật nhanh." Trình Trình đứng thẳng người, tùy tiện kéo ghế ngồi xuống: "Tôi tra tư liệu một chút liền biết anh ta là ai rồi, có gì khó khăn đâu."
"Như thế nào?"
"Tổng tài tập đoàn X thị chuyên mua bán trao đổi linh kiện điện tử, bên trong còn là môi giới vận chuyển vũ khí cho Tây Âu, chậc chậc." Nó tặc lưỡi lắc lắc đầu: "Quan trọng nhất là anh ta đối với người mình yêu toàn tâm toàn ý, phủng trên tay nâng niu trên gối, đến bây giờ còn không biết người nọ là ai."
"Ai nói hắn ta có người yêu?" Hoàng Vũ Hàng nhíu mày, Trình Trình lập tức bĩu môi: "Là ai ngài phải biết rõ nhất chứ?"
"Cậu. . .cậu biết rồi sao?"
"Ngài nói xem?"
Hoàng Vũ Hàng đột nhiên thở dài, tháo kính đặt lên bàn, lưng thẳng tắp nghiêm chỉnh nhìn Trình Trình. Nó nghi hoặc liếc nhìn hắn, trong lòng bỗng dưng xuất hiện dự cảm không tốt.
"Tử Tước thích tôi." Hoàng Vũ Hàng vô lực, thấy sắc mặt Trình Trình trắng bệch, lại thở dài: "Hắn và tôi là thanh mai trúc mã. Từ năm học lớp mười, hắn thích tôi. Nhưng tôi lúc đó thật sự, thật sự không có cảm giác với con trai."
Nguồn thông tin quá sốc khiến Trình Trình trong nháy mắt bị đả kích liên hoàn, khóe môi run rẩy không thốt nên lời. Ngoài mặt tỏ vẻ kinh hoàng khϊếp sợ, nhưng nội tâm lại lạnh lẽo co rút.
"Hắn mấy năm nay vẫn luôn giữ liên lạc với tôi, cũng không biểu lộ thái độ gì bất thường, nhưng tôi biết hắn chưa bỏ cuộc, Tử Tước. . .vốn rất ngoan cố." Hắn cười khổ: "Cho nên. . ."
"A cái gì? Cậu nói cái gì? Được rồi, tôi tới ngay. . .Chủ nhân, tôi phải tới chỗ Hoàng Kỳ Lâm."
Hoàng Vũ Hàng ngẩng đầu, chỉ thấy Trình Trình ôm điện thoại, không đợi hắn trả lời đã vội vàng bỏ đi, ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái.
Hắn nói sai cái gì sao? Hoàng Vũ Hàng trông theo cửa ra vào, sau đó quay đầu nhìn bản dập, không còn tâm trạng nghiên cứu nữa.
Trình Trình gấp gáp ra khỏi nhà Hoàng Vũ Hàng, cũng không đến chỗ Hoàng Kỳ Lâm. Nó buồn bực dạo vòng các quán bán đồ ngọt, một hơi càn quét toàn bộ bánh kem, còn giành được giải thưởng người có tốc độ ăn nhanh nhất, khuyến mãi một tấm vé đi dự sự kiện thường niên.
Trình Trình nhìn chằm chằm chữ đề trên vé, không khỏi nghiến răng. "Hội thảo nghiên cứu di vật lăng mộ, chủ trì: Hoàng Vũ Hàng tiên sinh."
Ông phắc. . . Bánh ngọt thì liên quan méo gì đến di chỉ khảo cổ? Cái thể loại tình tiết não tàn gì thế này. . . = =
Trình mỹ nhân cảm thấy rất là phẫn nộ, vì thế muốn đem vé xé nát, không ngờ có người còn nhanh tay hơn hắn, đoạt lấy tấm vé. Cảnh giác trong mắt Trình Trình tăng vọt, tia nhìn đao quang lòe lòe bắn vụt tới người kia, khiến đối phương giật thót run rẩy.
"Tôi, tôi thấy cậu thật phí. . ." Thiếu niên kia mặt mũi trắng nõn, là bộ dáng trẻ con lớn xác, lắp bắp nói: "Hoàng tiên sinh rất uyên bác, nếu, nếu không thích, cho tôi đi!!!"
Mí mắt Trình Trình giật giật giật giật, thật muốn dựng ngón giữa chửi bậy cho bõ tức! Hoàng tiên sinh cái rắm! Rõ ràng là Hoàng - Đào - Hoa!! Ngay cả nhi đồng cũng không buông tha!
"Cậu. . .Cậu. . ."
Thiếu niên bị Trình Trình ném cho một ánh mắt dao kiếm xoèn xoẹt, thức thời câm miệng giả chết đứng một bên. Gặp phải chuyện bất ngờ, Trình Trình cũng không có hứng thú ăn uống gì nữa, kéo sụp mũ áo lao ra ngoài. Cái bóng lang thang trên đường suốt vài tiếng đồng hồ, đυ.ng phải Thiên Tỉ đang mua thức ăn chuẩn bị làm bữa tối.
"Nếu không, đến nhà Hoành Hoành ăn tối luôn đi." Dịch thiếu gia hiếm khi lễ độ mở đường mời người về nhà, Trình Trình nheo mắt nghĩ nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
"Anh có thể làm bếp sao."
"Ừ."
"Tiểu Hoành Hoành giấu cũng giỏi quá đi, không kể cho ai nghe về anh hết TvT~"
"Ừ."
"Chồng tốt bây giờ không chỉ có thể vào phòng khách vô phòng ngủ ra nhà bếp mà còn phải chiều vợ! Aiiii anh đúng là hoàn mỹ không tỳ vết~"
"Ừ."
"Anh mở chế độ tự động trả lời sao?"
"Không."
"Hê hê, hôm nay có phúc được ăn ngon~~~"
Tiểu Angel đã hoàn toàn quên tiệt chức trách vệ sĩ cho ông chủ nhỏ, một đường từ cửa hàng ra nhà xe lẽo đẽo bám theo "anh rể", tiện thể làm bóng đèn kiêm cọ cơm miễn phí.
Hoàng Vũ Hàng cầm túi đào trên tay, lặng lẽ nhìn theo bóng hai người trong chiếc Skyper cool ngầu, mất mác trong lòng từng chút từng chút như men rượu chậm rãi cuộn lên.
Hầu như lần nào Trình Trình gặp Lưu Chí Hoành thì đều nhìn thấy cậu ta ngủ đến trời đất không quản. Tỷ như lúc này đây, cục cưng bảo bảo của Dịch đại gia - buổi tối mặc đồ ngủ in hình con minion vàng nhạt, nằm bẹp ra sofa như công chúa trong lâu đài, ngủ say đến mức mắt kính rơi cũng không biết, laptop còn nằm nguyên trên bụng.
Thiên Tỉ ôn nhu sờ sờ trán cậu, gập laptop lại, sau đó "thuận tay" xoa xoa bụng nhỏ vài cái, hôn lên.
Hai mắt Trình Trình lòe lòe lấp lánh.
Mấy năm nay Lưu Chí Hoành cũng coi như là người an ổn nhất sau khi tách ra khỏi Cửu Mệnh Miêu. Có lẽ do cậu ấy được các lão già trong tổ chức bảo bọc quá kỹ càng, niên kỉ cũng không lớn, chỉ làm một hacker không có lộ mặt. Hơn nữa vị trượng phu mặt than bên cạnh cậu ấy cũng có lai lịch không nhỏ, với thân phận là pháp y xuyên biên giới và ti tỉ bí mật chống lưng cho anh ta, hầu như không ai biết được sự tồn tại của một người tên là Lưu Chí Hoành. Bởi vậy mới nói a, trong nhà nhờ cha mẹ - ra ngoài nhờ bạn bè, con gái, khụ, con trai gả cho chồng rồi là phải để chồng bảo kê, nếu không. . .
Tiểu Trình Trình thở dài, lần đầu tiên trên gương mặt xuất hiện một tia sầu não.
. . .
"Phì. . .Phì. . . . "
"Đại, đại, đại ca ca. . ."
Vương Tuấn Khải đứng chắn đầu tiên, chậm rãi lùi ra sau. Hắn cẩn thận quan sát con lợn rừng thở phì phì, nước bọt sền sệt nhớp nháp trào ra khỏi mép, tựa hồ đã nhìn thấy mồi ngon tươi sống sau bao nhiêu ngày săn đuổi. Nó nhìn bước chân của con mồi, trong cổ họng khàn đặc phát ra tiếng gầm gừ giận dữ, ngăn chặn ý đồ trốn thoát của con mồi.
"Làm. . .Làm sao bây giờ. .. " Từ Hạo Dương nuốt nước bọt, run rẩy lợi hại: "Chạy, chạy sao. ."
"Đừng nói chuyện." Vương Nguyên cau mày, cảm thấy con lợn này hẳn là mười bữa nửa tháng cũng chưa tắm, mùi hương trên người nó thiếu chút nữa khiến cậu choáng váng. Vương Tuấn Khải vẫn bảo trì trầm mặc, ánh mắt chăm chăm lia đến chỗ con lợn, chỉ cần nó nhúc nhích một chút. . .
"Tôi đếm đến ba, chúng ta cùng chạy, chia làm ba hướng, trước chín giờ quay về chỗ này. . . Một. . . . "
Vương Nguyên khẩn trương căng thẳng, siết chặt nắm tay.
"Ba!!!"
Cậu sửng sốt vội quay đầu nhìn hắn, một khắc này đủ để Vương Tuấn Khải xoay người lôi Vương Nguyên cùng chạy, bỏ lại Từ Hạo Dương vẫn chưa theo kịp tình hình.
"Vương Tuấn Khải, Hạo Dương cậu ta. . ."
"Tôi không lo được nhiều như vậy!!!" Hắn thở hổn hển, sắc mặt mỗi lúc một xấu. Hiện giờ hắn nhìn đường đã có ba bốn cái bóng chồng, chứng huyết áp thấp có lẽ đã bắt đầu phát tác.
Trong đêm tối, Vương Nguyên nhìn thấy trạng thái bất thường của hắn, không nói hai lời lập tức tăng tốc chạy vượt qua Vương Tuấn Khải, đổi thành cậu kéo hắn, hì hục đạp qua đất bùn nhão nhoét tiến vào u ám.
Máu đỏ trong vết thương chậm rãi ngấm vào băng vải trắng muốt, trước mắt tối đen một mảnh. Không biết chạy qua bao lâu, Vương Tuấn Khải lảo đảo vấp phải rễ cây, suýt chút nữa hại Vương Nguyên ngã theo.
"Anh. . ."
"Cứ chạy đi, tôi không sao. . ." Vương Tuấn Khải hít sâu một hơi, nhăn mày: "Tuyệt đối không thể để cho. . .Từ Hạo Dương đó. . bắt kịp chúng ta. . . . "
"Anh biết chuyện gì phải không?"
Từ lúc cậu thanh niên kia xuất hiện, thái độ của Vương Tuấn Khải rõ ràng khác hẳn bình thường. Hắn lãnh đạm, hắn trầm mặc, hắn tựa hồ biến thành một người khác, lạnh lùng thờ ơ, thậm chí không thèm nhìn cậu lấy một cái. Vết thương trên đầu khiến hoạt động của Vương Tuấn Khải bị hạn chế khá nhiều, nhưng hắn lại cố gắng trấn định, làm ra vẻ không việc gì.
Chẳng hiểu sao trong lòng cậu rất khó chịu, loại khó chịu ngứa râm ran nhè nhẹ, sau đó như con lốc chầm chậm xoay tròn. Thẳng cho đến khi hoàn toàn tách khỏi Từ Hạo Dương, hắn mới khôi phục thái độ, lúc này thân thể hoàn toàn thả lỏng.
Vương Nguyên biết, hắn tín nhiệm cậu nên mới để cậu thấy bộ dạng không đề phòng này của hắn. Cũng giống như khi cậu gặp nạn, có ngất đi cũng không lo lắng, bởi vì Vương Tuấn Khải hắn luôn luôn có mặt bên cạnh cậu, sẽ không để cậu chịu thiệt thòi. . .
Vương Nguyên bất giác ngẩng đầu, nghe tiếng gió lao xao trong tích tắc. Vương Tuấn Khải ho khan vài tiếng, kiên trì đi về phía trước.
"Từ Hạo Dương, cậu ta không phải. . "
"Này hai người!!"
Bóng đen từ phía sau thình lình lao tới, Vương Nguyên giật thót, bản năng muốn nhảy ra che chắn cho Vương Tuấn Khải. Không ngờ cậu bị hắn xô mạnh, gào lên:
"Chạy mau!!!!!"
Một loạt tiếng nổ chói tai vang lên trong hắc ám, Vương Nguyên chết lặng nhìn những lỗ máu đỏ tươi xuất hiện trên nền áo trắng tinh. Hai tay, hai chân và ổ bụng trái, loang lổ ướt đẫm tanh nồng vị sắt. Thân thể Vương Tuấn Khải co giật kịch liệt, phịch một tiếng khuỵu gối xuống. Từ Hạo Dương trong bóng tối nở nụ cười đắc ý, từng bước áp sát hai người.
Vương Nguyên bị đẩy ngã cách Vương Tuấn Khải năm mét, vẫn còn rơi vào tình trạng ngốc lăng thất thần. L*иg ngực cậu co bóp mãnh liệt, tim mạnh mẽ đập như muốn văng ra ngoài.
"Tư vị nếm phải kẹo đồng thế nào? Sảng khoái chứ?"
Vương Tuấn Khải đau đớn đến mức tai ù đi, hai mắt mờ sương mang theo sự thống hận tàn khốc. Cơ thể mất khống chế, nhưng khóe môi lại nở nụ cười nhợt nhạt:
"Mày thua rồi, diễn xuất tồi tệ, thua cả con đại bàng ngu xuẩn trước kia tao nuôi. . .A!"
"Mày thật đúng là mạnh miệng!!!!" Gã trợn trắng mắt dữ tợn: "Biết thế tao đã sớm thả con lợn kia một mạng, cho mày biết thế nào là chết lần chết mòn!!"
"Cho nên mới nói. . . Khụ. . ." Vương Tuấn Khải lại cười giễu cợt: "Không có cái ngu nào ngu như cái ngu này, đồ đần tiện thối nát, mày vĩnh viễn chỉ có thế sống nhui nhúc như mấy con giòi trong cống-A!!"
"Chó má!!! Dám chửi tao!!!"
Vương Nguyên trong kinh hãi cảm thấy hô hấp bị đình trệ, cậu lăng lăng rút súng ra, run run bóp cò.
Tiếng hét thảm vang lên, "Từ Hạo Dương" ôm cánh tay điếng người, gã tức giận há miệng chửi bậy, giơ súng lên chĩa thẳng vào đầu cậu.
Vương Tuấn Khải đồng tử co rút, trong nháy mắt nhào lên cướp súng của gã. "Từ Hạo Dương điên tiết đánh hắn, cả hai quần nhau nhã xuống bùn. Vương Nguyên muốn hỗ trợ Vương Tuấn Khải lại không biết ra tay từ đâu, cố gắng trấn tĩnh chính mình, không ngừng suy nghĩ cách giải quyết.
Đoàng một tiếng, cọng rơm cứu vớt cuối cùng trong Vương Nguyên đứt toạc thành từng mảnh, trái tim se thắt hung hăng siết lại. Cậu cơ hồ là chạy sang bên đó, thô bạo nắm tóc "Từ Hạo Dương" vứt ra, ôm lấy Vương Tuấn Khải đã suy yếu quá nhiều.
"Gã ta. . . không còn đạn. . ." Hắn không còn khí lực nói được nữa, cả người máu me be bét nhũn xuống, mắt dại ra, nhanh chóng khép lại.
"Vương Tuấn Khải. . . "
"Từ Hạo Dương" biết đây là thời cơ tốt nhất, xoay người bỏ chạy. Gã bây giờ đã bị hai người kia đảo khách thành chủ, mạng sống nghìn cân treo sợi tóc, không thể mạo hiểm.
Vương Nguyên không còn thiết để ý gì nữa, trong đầu chỉ còn hình ảnh Vương Tuấn Khải đầy máu tươi ngã xuống. Máu đỏ như thanh kiếm cuồng loạn tàn bạo thèm khát, quấn lấy hắn, tấn công hắn, xé rách sự sống của hắn trong cơn điên dại sôi trào.
Cậu cúi đầu, cả người run rẩy co quắp, vòng tay lạnh ngắt nỗ lực mang hơi ấm cỏn con bao bọc lấy hắn.
Vì cái gì hắn phải bảo vệ cậu? Cậu là vệ sĩ không làm tròn bổn phận, hắn tại sao không đưa cậu ra làm bình phong đỡ đạn?
Vì cái gì trong lúc nguy kịch hung hiểm này, hắn vẫn luôn giữ ý niệm cứu cậu, không thèm suy nghĩ đã. . . .
[...Vương Nguyên, tôi, muốn giao chân tâm cho cậu.]
[Vương Nguyên, tôi thích cậu.]
[Vương Nguyên. . . ]
[Vương Nguyên!!!]
Tâm can vụn vỡ như bị cán nát, sợ hãi chiếm lĩnh toàn bộ lý trí. Trong khoảnh khắc máu len qua kẽ tay rơi xuống đất, bức tường trấn định linh hồn ào ào sụp đổ.
Vương Nguyên sững sờ giật mình, cậu phát hiện, không biết mình đã khóc từ bao giờ.
HẾT CHƯƠNG 21
(*) Lời bài hát Time Boils The Rain - Ngô Diệc Phàm