PART 1
"Người chết là một thiếu nữ mười tám tuổi, kêu Trịnh Giai Doanh, nghề chính là người mẫu cho hãng thời trang X, nghề tay trái là bồ nhí cho tài phiệt dầu mỏ Hassen Bravor Feng, vì sao gọi là nghề tay trái? Bởi vì Hassen Feng là một người đào hoa vô số, nữ nhân nườm nợp, nợ tình có ghi thành một quyển tiểu thuyết cũng không đủ. . .Ô Dịch pháp y, cậu trừng tôi làm gì?"
Tinh Quang rất vô tội nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, co rụt vai, tự động tìm chỗ hít nước mũi, đáng thương than thở. Cảnh cục của hắn phải đen đến cỡ nào mới "nhập khẩu" về một pháp y lòng dạ sắt đá như thế, so với đội trưởng đội hình sự còn ác liệt hơn gấp mấy lần. Mấy cô gái trong văn phòng tư liệu nói cái gì, cái gì, băng sơn cấm dục, đúng! Chính là băng sơn cấm dục, thoạt nhìn thật lạnh lùng vô tình. . .
Tinh Quang run rẩy nhìn Thiên Tỉ một dao không chần chừ bổ thẳng xuống bụng thi thể, á khẩu chết lặng. Bỗng nhiên hắn nhớ tới, sáng nay đã ăn một chút tiết canh, bây giờ dạ dày như máy xay sinh tố cuồn cuộn chua lét. . .
Lưu Chí Hoành vừa ôm laptop đi từ tầng bảy trung tâm thương mại đi xuống, đã được thông báo tầng sáu phát sinh án mạng, toàn bộ khách hàng đều bị giữ lại trong trung tâm để tra khảo khẩu cung qua một lần. Cậu đẩy kính mắt, quyết định đi cửa sau.
Không phải Lưu Chí Hoành coi thường luật pháp, mà cậu thực sự rất gấp, trong chiều nay nếu không gửi được tài liệu cho Tương Dương, rất có thể người bên kia sẽ gặp nguy hiểm.
Lưu Chí Hoành theo thói quen đi đến lối Exit, lỗ tai giật giật vài cái, cậu lùi sâu vào góc khuất trong góc tường, im lặng không tiếng động. Hai người đàn ông từ căn phòng dành cho nhân viên vệ sinh đi ra, một người mặc đồng phục lao công màu trắng, người còn lại rõ ràng là đại gia nhà giàu, âu phục phẳng phiu, nước hoa thơm ngát, đầu tóc còn chải một lượng lớn keo vuốt tóc. Lưu Chí Hoành hoài nghi nhíu mày, vuốt thật nhiều keo có phải là để chưng mười ngày không gội?
"Việc tôi đã làm xong, xin anh đừng làm phiền tôi."
"Đừng tuyệt tình như vậy, dù sao thì chúng ta cũng đã từng xảy ra. . ."
"Câm miệng!"
Mặc cho nhân viên lao công kia tránh né, người đàn ông âu phục vẫn ngả ngớn trêu chọc, ngữ khí ngày càng đểu cáng, ý tứ sàm sỡ lồ lộ ra trước mắt. Lao công không nhịn được cầm chiếc xô đánh mạnh vào người âu phục kia, gã tức giận mắng chửi, sau đó ôm vết thương bỏ đi.
Lưu Chí Hoành liếc liếc, muốn lách người nhẹ nhàng tẩu thoát. Không ngờ lao công nọ phát hiện ra cậu, sửng sốt một chút.
Sau đó Lưu Chí Hoành nhìn thấy cái xô ban nãy bay thẳng đến đầu mình, bang một tiếng, trời đất tối sầm.
. . .
"Có ai nói với cậu là cậu rất quyến rũ chưa?"
Hassen Feng cười cười, vươn tay muốn nâng cằm pháp y tuấn lãng, chỉ tiếc hắn cái gì cũng chưa làm đã thấy dao lóe lên trước mặt, sau đó nghe tiếng hút khí lạnh.
Dao giải phẫu được chế tác rất tỉ mỉ, trải qua nhiều khâu kiểm tra mài giũa, gia công cắt gọt ninh hầm xào nấu, đến tay Thiên Tỉ lại lia qua rất nhiều xương thịt, khả năng sát thương được liệt vào hàng ngũ thần vật. Mà lúc này, "thần vật" ấy đã cắm vào bức tường phía sau Hassen Feng, độ sâu nửa tấc, lưỡi dao mỏng dính rung rinh rung rinh như thể đang cười nhạo kẻ chọc phải tử thần.
Tinh Quang chậc chậc hai tiếng, gần một chút nữa là lỗ tai trái của tên nhà giàu ngu ngốc kia đem đi làm đồ nhắm được luôn chứ.
Thiên Tỉ mặt không chút thay đổi móc ra con dao khác, tiếp tục cắt cắt mổ mổ đống nội tạng quằn quại máu me nhầy nhụa. Mấy người xung quanh đã chạy hết, chỉ còn vài cảnh viên lâu năm định lực cao, che mũi nhăn nhó, cố nhẫn nhịn ghi chép hiện trường. Hassen bị dọa mặt xanh mặt trắng, ôm bụng nôn mửa chạy vào WC. Không đầy một phút sau, tiếng hét kinh hãi của gã vang khắp trung tâm, cảnh viên vội vàng chạy tới.
Một thiếu niên trung học vóc người vừa phải, quần áo xộc xệch, đầu tóc hỗn loạn nằm trong một phòng WC, từ trên trán chảy xuống dòng máu đỏ thắm. Cậu ta suy yếu mở mắt, khóe môi tím bầm nỗ lực phát âm thành tiếng: "Chồng. . ."
Thiên Tỉ vào đến nơi, thiếu niên kia đã hoàn toàn bất tỉnh. Cảnh viên bối rối ở một bên thuật lại chữ cuối cùng trước khi cậu ta ngất.
"Trước đưa người vào viện." Anh thoăn thoắt cầm máu, bình tĩnh nói: "Tôi xử lí hiện trường xong sẽ đến."
Bệnh viện trung ương Bắc Kinh, mười giờ đêm kết thúc một ca phẫu thuật. Bác sĩ Trương day day thái dương bước ra ngoài, vừa vặn đυ.ng phải một người đi hướng ngược lại.
"Dịch pháp y?"
Thiên Tỉ gật đầu lãnh đạm.
"Chờ chút, chờ chút, cậu không phải đang ở Minocros sao? Trở về đây khi nào?"
"Tuần trước."
"Hô, đúng rồi, gần đây xảy ra rất nhiều án mạng kỳ quái, người bị tấn công đều là tiểu tam (*)."
"?"
"Chính là. . .ài, cậu tự mình đi xem đi!!"
Thiên Tỉ băng qua dải hành lang dài đến căn phòng cuối cùng, đẩy cửa vào. Bên trong thoang thoảng mùi cồn pha loãng, sắc trắng tinh khôi phủ lấy toàn bộ gian phòng. Thiếu niên im lặng nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, cặp kính bị vỡ mất một bên nằm ngay ngắn trên đầu gối.
"Tôi biết cậu đã tỉnh."
Lưu Chí Hoành mở mắt nhìn anh, trong suốt, tỉnh táo, không chút mê mang.
"Cậu có thể nói cho tôi biết nguyên nhân cậu bị đánh."
"Tôi có nghĩa vụ đó sao?"
"Nếu không cậu sẽ bị liệt vào nhóm nghi phạm hàng đầu."
". . ."
"Nếu tôi nói cho đội trưởng biết, cậu đi lối thoát hiểm. . ."
Lưu Chí Hoành nhíu mày, người trước mắt là cảnh viên hay pháp y vậy?
Thiên Tỉ không mặn không nhạt nhìn cậu, vẻ mặt "thức thời đi".
". . .Được rồi, tôi nói."
Anh nhướng mày. Lưu Chí Hoành cố gắng ngồi dậy, đầu choáng váng mất một lúc mới trả lời: "Tôi nhìn thấy hai người đàn ông lôi kéo giằng co, sau đó ngẫu nhiên phát hiện được bí mật của họ. . ."
". . .Cho nên bị diệt khẩu?"
Cậu gật đầu. Thiên Tỉ đứng cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống: "Đáng tin không?"
"Tin hay không tùy anh, tôi có việc rất gấp phải làm." Lưu Chí Hoành xuống giường, lảo đảo một chút, xòe tay: "Laptop của tôi đâu?"
"Ở cảnh cục."
". . ." Thật có cảm giác cảnh cục là cái sở thu nhặt rác điện tử công nghệ: "Tôi có thể lấy chứ?"
"Nếu như cậu chịu khai thật."
Lưu Chí Hoành nhíu nhíu mi, trước khi quay đầu bỏ đi vẫn nán lại hỏi: "Làm sao anh biết tôi đi lối thoát hiểm?"
Thiên Tỉ nhướng mày từ chối trả lời, cậu nhìn anh vài giây, sau đó nhanh chóng biến mất.
. . .
Cảnh cục Bắc Kinh, không giờ sáng, bảo vệ ngồi trong phòng trực ban gục lên gục xuống, không nhìn thấy bóng đen lén lút di chuyển vào. Trong camera thu được một bóng đen nho nhỏ bay vèo vèo như ma quỷ, dù có mang ra xem cũng không biết cái gì.
Bóng đen sau khi động tay động chân làm nhiễu hình ảnh trên camera liền tiến đến gần phòng chứa tang vật, không ngờ kết cấu cảnh cục khá rắc rối, bóng đen nọ lúng túng một lúc mới mò mẫm được tới phòng pháp y.
Thiên Tỉ đứng trong bóng đêm, "tách" một cái bật đèn, ánh sáng trắng lập tức tràn khắp không gian. Lưu Chí Hoành theo phản xạ vươn tay che mắt. . .Bị phát hiện.
"Đây là nghĩa vụ mà một công dân nên làm sao?"
". . .Nhặt được của rơi, phải trả cho người mất."
Thiên Tỉ bước đến gần Lưu Chí Hoành, nhìn người nọ thấp hơn mình nửa cái đầu, lạnh nhạt nói: "Chồng."
Lưu Chí Hoành thoắt cái nghi hoặc --- Chồng? Chồng ai?
"Trước khi cậu bất tỉnh, "chồng" là lời khai duy nhất của cậu." Thiên Tỉ gõ gõ mu bàn tay: "Tôi đoán, người cậu muốn nhắc tới là lao công tầng sáu. (**)"
Anh rút hai tấm hình trong túi áo blouse, chìa ra: "Có phải hai người này dây dưa cùng một chỗ bị cậu nhìn thấy?"
"Đúng. . ."
"Vậy cũng đâu cần phải đánh cậu suýt chết như vậy?"
"Tôi không biết."
Thiên Tỉ lạnh mắt: "Trong laptop có rất nhiều dữ liệu kỳ quái, hacker của chúng tôi tra được nó có liên quan đến một vài thứ. . .Cậu có mặt ở đây, hẳn là đến lấy nó về đi?"
Lưu Chí Hoành không nói gì, ánh mắt nhìn Thiên Tỉ có phần buồn bực, bất đắc dĩ, lo lắng. Anh sửng sốt, đến khi hoàn hồn lại thì cậu đã đi ra khỏi cảnh cục mất rồi.
[Người bị tấn công đều là tiểu tam.]
Thiên Tỉ nhíu mày, lẽ nào Lưu Chí Hoành thực sự là người thứ ba xen vào giữa Hassen Feng và lao công kia? Theo lí thuyết thì tám phần mười là như vậy, nhưng cảm giác của anh lại phủ nhận điều này. Khí chất của cậu thiếu niên đó cùng Hassen Feng hoàn toàn khác biệt, gã biếи ŧɦái kia nam nữ đều chơi, tình một đêm nhiều vô số, còn Lưu Chí Hoành lại giống như thiếu niên đơn thuần, chữ "ái tình" viết thế nào cũng không biết, đối phương còn là nam, cùng giới tính với mình. . .Nghĩ đến đây, mâu thuẫn trong lòng Thiên Tỉ càng tăng thêm.
. . .
Thiên Tỉ dụi tắt điếu thuốc, nhìn Lưu Chí Hoành từ trong nhà trọ đi ra, vẫy vẫy taxi. Anh lặng lẽ kéo sụp mũ, chỉnh trang một chút, gương mặt thanh niên biến thành lão già năm mươi tuổi, chờ cậu lên xe mới hạ thấp tông âm, khàn khàn hỏi: "Đi đâu?"
"Hẻm A số 157 khu Du Trung!"
Lưu Chí Hoành có vẻ rất gấp gáp, vừa nhíu mày vừa xoắn xuýt cả lên, đầu ngón tay quắn thành một cục. Thiên Tỉ từ kính chiếu hậu nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, bỗng dưng sinh ra yêu thích.
Đến lúc tới nơi, Thiên Tỉ mới biết được nguyên nhân vì sao Lưu Chí Hoành lại hốt hoảng đến vậy. Hẻm A số 157 khu Du Trung lửa cháy phừng phừng, một đám người chạy tán loạn dập lửa, tiếng la hét lấn át âm thanh còi xe, taxi bị kẹt ngoài đầu hẻm. Lưu Chí Hoành thuần thục móc trong ví ra một tờ tiền, nhét vào tay tài xế rồi chạy ra ngoài.
"Tương Dương!!!"
Cậu trai ngẩng đầu, nửa bên mặt bị khói bám đen ngòm, vừa thấy Lưu Chí Hoành liền bắt lấy tay cậu, bình tĩnh nói: "Cứu đại ca."
"Karry??!!"
Tương Dương kéo Lưu Chí Hoành chạy dọc theo con hẻm nhỏ, đến một đống đổ nát phía sau đám cháy, Vương Tuấn Khải lúc này đang cầm chai nước đổ ào ào lên bàn tay, cúi người quấn vội mảnh áo rách lên vết thương, phía sau lưng không may mắn như vậy, tay hắn với không tới, đành mặc kệ. Miệng vết thương vừa sâu vừa lớn, máu đỏ trào ra nhanh đến mức không biết làm sao. Hắn nhịn đau đứng dậy, nhìn thấy hai đứa trẻ nhà mình thì mỉm cười: "Tới rồi à. . ."
Dưới chân hắn, một vũng máu lớn đỏ tươi thấm vào mặt đất, nửa vạt áo bị hắn xé xuống, chật vật vô cùng. Lưu Chí Hoành sững sờ, không nói gì liền chạy ra ngoài.
"Cứu Karry."
Thiên Tỉ giật mình, để mặc Lưu Chí Hoành lôi mình vào đống đổ nát. Anh do dự một chút, sau đó tạm thời gác lại vấn đề làm sao cậu biết anh theo dõi cậu, đầu tiên chuyên tâm tập trung vào người bị thương kia.
Vương Tuấn Khải cùng Tương Dương bốn con mắt chưng hửng nhìn đồng chí y tế thình lình nhảy vào, đợi cho lúc kim may đâm xuyên qua da thịt, Vương Tuấn Khải mới nghiến răng nghiến lợi, cố đè nén cảm giác thống khổ. Ban đầu hắn còn tưởng người này là một lão gia tử lành nghề nào đó đâu, sau khi đối phương lột găng tay ra mới biết hóa ra là cải trang. Vương Tuấn Khải liếc liếc Lưu Chí Hoành, thắc mắc thằng nhóc này làm sao quen được bác sĩ trẻ như vậy, không nhìn thì thôi, vừa ngó đã thấy trên mặt đứa nhỏ đầy vẻ hối hận.
"Em. . .có phải tại em không?" Lưu Chí Hoành bấm bụng hỏi, áy náy nói: "Có phải tại em nên anh và mọi người. . ."
Mãi một lúc sau, hắn mới biết Lưu Chí Hoành đang nói là chuyện cái laptop. Vương Tuấn Khải lắc đầu, xoa xoa tóc thằng bé: "Không phải, cho dù em có đem thông tin đó về cho anh, cũng không tránh khỏi chuyện này."
Lưu Chí Hoành gật gật đầu, chần chừ đợi Thiên Tỉ xử lí xong liền xoay người rời đi.
END PART 1
(*) Tiểu tam: ý chỉ người thứ ba xen vào cuộc tình.
(**) Chồng = "lão công" (老公 lǎo gōng) trùng âm với chữ "công" trong "công nhân" (工人 gōngrén)